Edit: bon
Beta: sâu :*
.
Được rồi, tôi là Trương Diệu Hoa.
Cái tên này bao hàm niềm hy vọng tha thiết của cả gia đình tôi.
Ông nội tôi từng tham gia hồng quân, từng đi qua thảo nguyên leo qua
núi tuyết lội qua đầm lầy, để lại nửa cái mạng trên đường hành quân, nửa cái mạng khác quay về sinh bố tôi.
Ông ngoại tôi là anh hùng khí phách hiên ngang, vượt qua sông Áp
Lục*, là liệt sĩ chống đế quốc Mĩ. Nghe nói tại Bắc Triều Tiên, nơi mà
khói lửa chiến tranh bùng phát mạnh mẽ, ông ngoại đã hi sinh, để lại bà
ngoại một thân một mình, cùng đứa con gái còn chưa trào đời.
*Sông Áp Lục: 1 con sông nằm trên biên giới giữa Trung Quốc và Bắc Triều Tiên. Xem thêm thông tin tại đây.
Nghe thế hệ trước nói, khi bà ngoại nghe tin ông ngoại qua đời, đến
một giọt nước mắt cũng không có. Người ngoài khuyên bà muốn khóc thì cứ
khóc đi, bà ngoại nói, khóc cái gì, trẻ con sắp sinh ra còn nhiều, mười
tám năm sau còn có thể đi chiến trường.
Khi mẹ tôi cất tiếng khóc chào đời, bà ngoại biết là một bé gái liền
lập tức đính ước cùng ông nội. Khi đó, bố tôi đã trổ mã, khôi ngô khỏe
mạnh, là một cậu bé xinh trai có thể gánh vác trọng trách. Ông nội kính
trọng gia đình bà ngoại là liệt sĩ nên không do dự bán luôn cậu con xinh trai rất đáng giá trở thành vương lão ngũ là bố tôi. Nhưng bố cũng
không thiệt chút nào, vì ông lấy được một cô vợ nhỏ lớn lên rất xinh
đẹp, một đại mỹ nữ như hoa như ngọc.
Bố mẹ tôi rốt cục hỉ kết lương duyên, bái đường thành thân rồi vào
động phòng, nhưng tôi lại chậm chạp không chịu chui ra. Bà nội gạt ông
nội, len lén đến miếu Quan Thế Âm cầu tử nhiều năm cũng không làm tôi
xuất hiện.
Khi bố tôi tuổi tác cũng đã khá cao, mẹ tôi tư sắc cũng phai nhạt không ít, tôi mới nghịch ngợm ra đời.
Vì thế, tôi hiên ngang sinh ra.
Ở đây, tôi chỉ muốn nói, tôi sinh ra trong một gia đình truyền thống
yêu đảng yêu nước, căn chính miêu hồng*. Trên tường nhà chúng tôi vẫn
treo ảnh của Mao chủ tịch; trong tủ kính nhà chúng tôi vẫn bày kỷ niệm
chương liệt sĩ; bảy giờ tối nhà chúng tôi luôn luôn mở thời sự; quốc
khánh hàng năm chúng tôi mừng qua tết âm lịch, ngày 18/9 hàng năm chúng
tôi kỷ niệm tới hết thanh minh. Bố mẹ tôi tương kính như tân*, tình như
huynh muội, giáo dục tôi như đấu tranh giai cấp. Mùa đông giá rét tôi
đều năm giờ rưỡi đã rời giường, buổi tối chín rưỡi đã ở trên giường. Bài hát đầu tiên chúng tôi học ở trường trung học là quốc ca, bài thứ hai
là quốc tế ca, sau năm 84 mẹ tôi cho tôi học bài thứ ba, chính là bài
“Trái tim Trung Quốc chúng ta”. Khi đó tôi mới ba tuổi.
*Căn chính miêu hồng: chỉ những gia đình có xuất thân tốt.
* Tương kính như tân: kính trọng nhau như khách.
Năm nay tôi 27 tuổi.
Năm ấy, khi tôi 7 tuổi, kết tinh cách mạng là tôi đáng lẽ được bố mẹ
nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, cuối cùng cũng náo loạn…
Tôi bị bệnh hai năm, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.
Hai năm sau, bất luận là thuốc gì cũng không làm tôi khỏe mạnh. Năm 9 tuổi, tôi nhập học. Sau khi đi học, tôi mới biết được cuộc sống còn có
mặt khác. Càng là cuộc sống bình thường giống người ta, tôi càng hâm mộ. Vì thế, tôi càng ngày càng náo loạn. Tất nhiên, náo loạn cũng là trong
phạm vi chừng mực. Ví dụ tôi không bao giờ náo loạn ở nhà, tôi không bao giờ để thầy giáo yêu cầu gặp phụ huynh, không bao giờ để tin tức náo
loạn rơi vào tai bố mẹ.
Bố mẹ là tử huyệt của tôi, giống như cái thước và cây chổi cũng đều là tử huyệt của tôi vậy.
Khi tôi trổ mã giống như mẹ tôi năm đó xinh đẹp động lòng người, tôi
đã thành thói quen giấu diếm bố mẹ náo loạn bên ngoài, vì vậy, tôi xin
vào Học viện Lâm ở Lâm Tây, cách xa nhà cả nghìn dặm.
Lâm Tây là một thành thị vô cùng nhỏ, nhỏ đến nỗi gần như chỉ có Học
viện Lâm. Đương nhiên, điều này cũng chứng minh trường học này rất rất
lớn. Mọi người phải biết, Học viện Lâm nếu không thể nhận được rất nhiều học sinh, đã không gọi là Học viện Lâm.
Ở Lâm Tây, tôi học một chuyên ngành khá vắng vẻ – hệ Trung văn.
Hệ Trung văn đối với rất nhiều người mà nói, cũng không phải chuyên
ngành đáng chú ý, nhưng ở Học viện Lâm, hệ Trung văn chỉ có 15 người,
từng có tin đồn trường học muốn đóng cửa ngành này, vì vậy ấn tượng lại
càng không tốt, làm như tiếng Trung chỉ là ngôn ngữ vớ vẩn.
A, đã quên nói, tôi nói náo loạn không phải chỉ uống rượu hút thuốc,
lên núi phóng hỏa, xuống núi thu phí. Đối với bố mẹ tôi mà nói, đây
không phải náo loạn, mà là phạm tội.
Tôi nói náo loạn thật ra là một phản ứng tâm lý, hay có thể nói đó là một trạng thái tinh thần.
Theo như lời thầy Triệu Trung Tường nói, Trương Diệu Hoa chính là một loài động vật có vú đáng khinh, khi mặt trời vừa mọc, nó bắt đầu tìm
loài khác phái kiếm ăn. Loài động vật này có bộ dáng xinh đẹp, có loại
dịu dàng điềm đạm mà động vật giống đực cố chấp theo đuổi. Nhưng mà ngày qua ngày, năm này qua năm khác, mỗi ngày Trương Diệu Hoa đều đứng dưới
ánh chiều tà chán nản mà tru rống, bốn mùa luân phiên, thời tiết lạnh
dần, mà nó chỉ có thể một mình cất bước ở nơi đồng không mông quạnh.
Ý tôi là.
Tôi yêu soái ca, mĩ nam, tuyệt sắc, rất yêu.
Tôi lại còn không có bạn trai.
Tiêu chuẩn của tôi vừa rộng lại vừa hẹp, nói đến cái tiêu chuẩn rộng, tuổi tác có thể chênh lệch khá lớn, người đó có thể là một lão già năm
mươi, cũng có thể là một thằng nhóc chỉ mới mười lăm; ngoại hình có thể
khác nhau, người đó có thể có một đôi mắt hoa đào yêu nghiệt, cũng có
thể có một đôi mắt phượng tà mị; tính cách có thể không giống nhau, có
thể là một con sói đến từ phương bắc, cũng có thể là một con mèo ở
phương nam. Còn về phần tiêu chuẩn hẹp, thì đó phải là người độc thân.
Nếu không phải độc thân, sự phản bội của tôi lập tức vượt rào. Chờ
đợi tôi không phải cán chổi và thước kẻ mà là một dải khăn trắng. Giống
như khi tôi đang ngẩng đầu do dự nhìn xà nhà, bố tôi sẽ ở dưới đá chân
ghế.
Nhưng mà thế giới là như vậy, khổ cực lắm mới tia được soái ca, thì
đều là hoa đã có chủ. Mà mấy oan hồn ngày ngày lượn lờ kia, đều không
lọt vào mắt xanh của tôi.
Thời đại học, tôi từng thầm mến một đàn em. Gọi là đàn em, thực ra là cùng khóa. Chẳng qua là tôi lớn hơn mấy người cùng khóa hai tuổi, nhìn
bọn hắn đều là một vẻ xanh mơn mởn, bất tri bất giác tôi lại có phong độ chị cả.
Đàn em này cũng là một mĩ nam. Mái tóc sạch sẽ gọn gàng, mắt một mí.
Mắt tuy nhỏ, nhưng không đến mức như các minh tinh bây giờ, trên đường
lớn dù có mở lớn mắt hết cỡ người ta cũng tưởng híp mắt vì nắng. Sống
mũi cao, lỗ mũi không có phát triển theo kiểu anh em phương Tây, thành
đường hầm đồ sộ. Môi phớt hồng, nhưng không có vẻ ẻo lả. Người như vậy ở trong số chúng tôi chính là hòn sỏi trong bãi phân chim, chính là thần, là thiên sứ, phụ nữ chúng ta thì ngưỡng mộ, cánh đàn ông thì ghen tị
không thôi.
Đáng tiếc, lúc đó cậu ta rất phong lưu, không ngừng thay bạn gái. Chờ đến lúc biết tin cậu ta vừa chia tay bạn gái, tôi khẩn trương đến mức
lông mao dựng đứng cả lên, chuẩn bị toàn lực ra trận, cậu ta lại như cũ, ôm mĩ nữ trong lòng. Việc này lại có liên quan đến nguyên tắc cơ bản
của tôi. Nhiều lần như thế, tôi kích động không thôi, tâm tư trượt dốc
thê thảm, vết thương dày xéo cho đến năm tốt ngiệp. Thậm chí, vào tuần
cuối cùng, cậu ta rốt cục cũng không có mĩ nữ thanh thuần hay gợi cảm
vờn quanh, hứng thú lang sói của tôi cũng không nổi được.
Nhưng mà, đây là mối tình đầu của tôi. Nếu coi thầm mến cũng là mối tình đầu.
Người kia tên là gì nhỉ? Tôi cẩn thận nhớ lại… Hình như là Vương Hiên Dật. Thực sự là người cũng như tên, làm cho người ta xuân tâm nhộn nhạo na~.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đến Bắc Kinh. Bởi vì ở đây có vũ đài rộng
lớn, ách, nói đúng hơn, nơi này có nguồn tài nguyên ‘sắc đẹp’ dồi dào.
Tôi nghĩ, tình yêu của tôi đã có nhân vật nữ chính, cách thành công chỉ còn một khoảng nho nhỏ nữa thôi. Tôi phải cố lên!