Edit: bon
Beta: sâu :*
.
Cầm chặt tờ giấy nhớ mau vàng trong tay, nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ căn phòng tráng lệ có tấm gương lớn đến biến thái, ánh mắt rời rạc,
thất hồn lạc phách đi đến thang máy, tiến vào sảnh chính. Trên đường đi
va phải không ít người, cũng lười xin lỗi, thầm nghĩ nên về nhà.
Cuối cùng đụng vào một người tính tình không bình thường, kéo cánh tay tôi, cười nhạo nói: “Tiểu thư cẩn thận.”
Cái từ ‘tiểu thư’ này, trong quá trình biến đổi không quá dài dòng
của tiếng Trung, cũng giống như từ “đồng chí” và “hoa cúc”, bị giao cho ý nghĩa và sắc thái mới. Thà rằng bị gọi là ‘đại tỉ’, cũng không cần kêu
tôi ‘tiểu thư’, huống chi lại ở địa điểm và thời gian mẫn cảm này!
Cho nên, tôi ngẩng đầu, định dùng ánh mắt hung hăng giết chết hắn.
Ánh mắt của tôi như Tiểu Lí phi đao với tốc độ 1km/s phóng tới, bỗng
nhiên chạm phải một đôi mắt dịu dàng như nước, hai thanh đao liền đứng
im trong không trung, giống như gặp phải nhuyễn cân tán, hóa thi phấn mà hóa thành tro bụi.
Đây là soái ca na.
Đây là Gia Cát Lượng phát ra khí thế hòa hùng, quạt lông khăn vải,
trong khi nói cười mà làm quân địch tro tiêu khói diệt*, đối thủ một mất một còn của Chu Du, vừa biết việc quân vừa biết đỡ đẻ, à, người mà Kim
Thành Vũ đóng vai, à nhầm, hóa thân.
*Nguyên văn là “vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian tường lỗ hôi phi yên diệt”_Một đoạn trong bài thơ Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của Tô
Đông Pha, cũng là lời bài hát I’m Lonely được TQ remix, đoạn đỡ đẻ là
Gia Cát Lượng đỡ đẻ cho ngựa nhé, Kim Thành Vũ là ca sĩ diễn viên nổi
tiếng người nhật, đóng vài GCL trong phim Xích Bích ấy.
Nhưng mà, người này thật quen mắt. Tôi híp mắt nhìn.
Tôi bị cận thị nhẹ, nhưng tôi kiên quyết không đeo kính sát tròng,
cái kiểu nhét dị vật vào trong mắt rất khó chịu, giống như tôi không cho phép trước khi kết hôn làm cho cái kia nhét vào trong cái kia.
Đầu óc tôi tập trung cao độ, vận dụng số liệu soái ca tôi tích trữ gần hai bảy năm, không nhớ rõ có một vị đại soái ca như vậy.
Ánh mắt người đối diện cũng híp lại, lập tức biến thành hình lưỡi liềm, giống như nam sinh thú vị đáng yêu trong phim hoạt hình.
Mới sáng sớm yên tĩnh tôi dừng chân ở sảnh chính lâu như vậy, lại
thấy tổng thể cách ăn mặc hiện giờ của tôi so với trộm cướp không khác
nhau là mấy, toàn bộ các nhân viên phục vụ và mấy dì quét dọn đều dừng
lại nhìn tôi.
Tôi không được tự nhiên khụ khụ vài tiếng, hỏi: “Xin hỏi chúng ta quen nhau sao?”
Đây cũng không phải một phương thức xin làm quen, tốt xấu gì tôi cũng làm ở công ty quảng cáo, câu làm quen thô bỉ như thế, nếu như bị Lâm
tổng của chúng tôi biết, chắc chắn sẽ gặp tai họa lớn.
Nhưng dù sao mĩ nam này cũng không phải vị tổng tài lấy ức hiếp chúng tôi làm niềm vui, cậu ta nghiêng đầu suy nghĩ, hơi hơi gật đầu.
Cái gật đầu tuy rằng rất nhẹ, mắt tôi tuy rằng cận thị, nhưng vẫn
chắc chắn cảm nhận được, nơi này nhất định có mùi JQ*. Mặc dù tôi biết
rõ, mấy giờ trước, trên người tôi còn xảy ra QJ*.
*JQ: gian tình.
*GJ: cưỡng gian. =]
Sau đó, tôi thẹn thùng cúi đầu, vén một lọn tóc ra sau tai, thấp
giọng nói: “Tôi là Trương Diệu Hoa.” Nói xong lại vụng trộm liếc nhìn vị soái ca này một chút.
Không nghĩ tới ánh mắt soái ca càng ngày càng mơ màng, cố chấp lắc đầu: không nhận ra.
Tôi nôn nóng ngẩng đầu, làm sao có thể để vuột mất cơ hội này? Đành phải vội vàng nói: rất có thể có quen biết.
Hai mắt soái ca nhíu lại: xin chào, tôi là Vương Hiên Dật.
Cái tên này như sét đánh ngang tai, lung lay như động đất, cả người tôi chấn động, cúc hoa căng thẳng: anh đi Hàn Quốc?
Cậu ta khó hiểu lắc đầu.
Thời gian như thoi đưa, thời gian trôi nhanh, khe hở quá hẹp thời gian quá rộng.
Bao nhiêu người từng ái mộ dung nhan thời còn trẻ của bạn, cũng biết ai cũng phải thừa nhận năm tháng vô tình thay đổi.
Thì ra điều này chỉ áp dụng cho phái nữ.
Một soái ca trải qua bao nhiêu năm tháng kết tinh lại, không những
không úa tàn, mà càng ngày càng tươi tốt. Thật muốn làm cho tôi phẫn nộ.
Một nửa tiền lương của tôi là ở trên mặt, nửa còn lại thì ở trên người.
Nhưng chúng nó cùng thẻ tín dụng của tôi như nhau, thiếu hụt càng lúc càng lớn.
Tôi không kìm nổi mà cảm thán, thế giới này thật TMD* không công bằng.
*TMD: con mẹ nó xD~
Gia đình tôi tuy rằng giáo dục rất tốt, nhưng không làm trở ngại cái
tâm tư tiểu nhân của tôi, dậy thì càng ngày càng thất bại thảm hại, cuộc sống càng ngày càng lôi thôi, sau đó một ngày đột nhiên nhìn lại, bọn
họ phát hiện, thực ra tôi cũng không tệ, cuối cùng bọn họ một tay cầm
hoa hồng một tay cầm bách hợp đến theo đuổi tôi, nhưng là khi đó tôi
thản nhiên nói một câu, không cần mê luyến chị, chị đây chính là truyền
thuyết.
Mọi chuyện trong cuộc sống chung quy cũng không như ý. Nhưng chúng ta có thể sử dụng nguồn tài nguyên hữu hiệu, đem bất lợi chuyển thành có
lợi, biến bị động thành chủ động, khinh bỉ thành ngưỡng mộ.
Cho nên, tôi hờn dỗi nói: chúng ta là bạn học, rất vui khi gặp lại ở đây.
Vương Hiên Dật nhìn bốn phía, lại nhìn toàn thân tôi, cười nói: lần
này gặp lại, vinh hạnh quá. Tối hôm qua tiểu thư ngủ có ngon giấc không?
Tôi đùa cợt nói: rất tốt rất tốt. Sau này cứ gọi tôi là Yêu Tử, người khác đều gọi như thế. Danh thiếp của tôi đây, về sau có gì thì liên
lạc. Ra ngoài xã hội, đồng hương nên giúp đỡ lẫn nhau.
Nói xong, tôi lục tìm danh thiếp trong túi xách. Ngày hôm qua cùng
khách hàng ăn cơm, danh thiếp nhất định có mang theo, chẳng qua vừa rồi
vội vàng đi ra, đồ trong túi xách lung tung hết cả. Cuối cùng mò được
một cái hộp hình vuông, tôi thở ra một hơi, vui vẻ lôi ra.
Tôi lấy hộp danh thiếp ra, vừa định rút một cái, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ.
Thứ tôi cầm trong tay là một hộp Durex* loại 12 chiếc. Cái hộp nhỏ cùng kích cỡ với hộp danh thiếp của tôi.
*Durex: vầng, bạn nào đọc Sống chung với sếp tổng chắc không lạ gì, nó là BCS đấy ạ =))
Trước ngày hôm qua, tôi vẫn còn là một cô gái nhỏ băng thanh ngọc
khiết, tôi đã bảo vệ cái thân phận này rất rất nhiều năm rồi, chỉ thiếu
mua cho nó một phần bảo hiểm. Cái gọi là thi hành kế hoạch hóa, an toàn
hàng đầu này, ở phòng tôi luôn có một hộp, không ngờ sáng hôm qua, khi
ra khỏi cửa, đã nhầm nó thành hộp danh thiếp cho vào túi.
Hiểu lầm hiểu lầm, nói đúng hơn là, ở thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm đã xảy ra cuộc gặp gỡ không nên có này.
Tôi nắm chặt hộp áo mưa, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Lòng tôi nghĩ, năm đó bố già cầm cây thước rất khủng bố, mẹ già xách
cây chổi chạy phía sau đuổi theo, năng lực phản ứng lúc nguy cấp của tôi phát huy rất tốt. Dù gì sống một mình cũng nhiều năm, khả năng càng
ngày càng kém.
Bên mép Vương Hiên Dật nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị: cái danh thiếp này rất độc đáo. Cô làm việc ở Durex?
Cả người chấn động, tôi tuỳ cơ ứng biến, cái khó ló cái khôn: ngài
thật sự rất thông minh, tôi ở công ty quảng cáo Hồng Phi, sắp tới phải
làm một dự án quảng cáo cho nhãn hiệu này, hiện tại đang điều tra nghiên cứu.
Vương Hiên Dật nhìn ánh mắt tôi, thiếu chút nữa nhìn thấu tâm can tôi.
Người ta nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Tôi đem hướng cửa sổ sửa lại, nhìn về phía hành lang trong sảnh chính.
Cậu ta nói: rất vui khi gặp lại cô. Tôi cũng đến đây nghiên cứu. Có cơ hội sẽ trò chuyện sau.
Nói xong, cậu ta liền vội vã xoay người rời đi.
Tôi còn đang tập trung suy nghĩ, việc cậu ta nghiên cứu không biết có giống tôi không?!
Đáng tiếc, không lấy được số điện thoại.
Lại là một lần gặp thoáng qua không có hiệu quả.
Tôi thất vọng nắm chặt hộp Durex, cảm thán nhân sinh biến đổi thất thường, làm người ta chả theo kịp thời thế.
Nắm chặt nắm chặt. tôi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng. Tối hôm qua, tôi có dùng bảo hiểm không?