Hoàn Lương Đi Cô Gái

Chương 4: Chương 4: Thuốc Tránh Thai




Edit: bon

Beta: sâu :*

.

Sức tưởng tượng của con người là vô hạn, tôi cũng không ngoại lệ. Nhớ đến thời điểm hôm qua không biết có sử dụng biện pháp an toàn hay không, tôi tưởng chừng đã thấy dòng người đông đúc trong bệnh viện, ánh mắt trào phúng lạnh thấu xương của bác sĩ, cái nhíp cái kìm đáng sợ trong phòng giải phẫu, còn có tôi cô độc bất lực, lặng lẽ rơi lệ nằm trên bàn phẫu thuật. Mà hàng lệ này còn chưa kịp bốc hơi, dưới thân đã truyền đến một cơn đau thấu xương, con của tôi, đứa con chưa kịp chào đời của tôi, đứa con bé bỏng vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời, nó còn chưa được hít thở không khí lấy một lần, còn chưa được…

Ai, được rồi, tôi thừa nhận, hai ngày trước có đọc không ít tiểu thuyết…

Khi tôi đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương không thể thoát ra, chuông điện thoại vui tai vang lên: “Lấy gì của bà mau trả lại, ăn gì của bà mau nhả ra*…” Cái chuông điện thoại này, tôi phải mất 2 đồng gửi tin nhắn theo mẫu, mặc dù không thu phí thông tin, cũng vẫn còn khá đắt, hơn nữa bài hát này lại xen vào ngay lúc tinh thần tôi đang lơ lửng giữa không trung, có vẻ chẳng ăn nhập tí nào, cho nên tôi quyết định, lần sau trực tiếp lên mạng tìm bài hát, ví dụ như bài hát chủ đề của vở tuồng Đài Loan chiếu mãi không hết “Ý khó quên”, hay là “Tân nương câm điếc”, hay đại loại như thế, vừa nghe đã thấy đắng như ăn phải hoàng liên chí ít cũng tôn lên tình cảnh hiện tại

*Bạn nào muốn nghe thì click vào đây.

Vừa nhìn màn hình điện thoại,không thể tin lại là Lâm đại nhân.

Nếu hắn đã cho tôi nghỉ nửa ngày, vậy nửa ngày này thuộc khoảng thời gian cá nhân của tôi. Tôi nghe hay không nghe, cũng chẳng liên quan gì đến chuyện công việc. Vì thế, tôi bình tĩnh ngắt điện thoại.

Tôi làm sao có thể cho hắn cơ hội nói lời xin lỗi?

Tôi bịt hai tai, lắc lắc đầu tự nói: tôi không nghe, tôi không nghe.

Cho dù hắn có ôm tôi, lay tôi mà nói: em hãy nghe anh nói, anh…

Tôi cũng sẽ cố chấp nói: biến đi, biến đi, tôi không bao giờ…muốn nhìn thấy anh nữa.

Hắn dùng ánh mắt tuyệt vọng, hối hận nhìn tôi: em phải nghe anh giải thích…

Tôi sẽ lê hoa đái vũ* rít gào: tôi không muốn nghe anh giải thích gì hết, anh có nghe rõ không hả, tôi bảo anh biến đi!

*Lê hoa đái vũ: miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị.

Tiếp đó, hắn sẽ nắm chặt tay tôi, mạnh mẽ hôn tôi.

Tôi lại đấm một cái lên vai hắn, chuẩn bị đấm thêm cái nữa…

“Lấy gì của bà mau mau trả lại, ăn gì của bà mau mau nhả ra…” Ôi chao, nhất định phải đổi lại nhạc chuông!

Tôi vốn định tắt điện thoại tiếp, nhưng lại rất muốn cảnh YY* vừa rồi trở thành sự thật, tôi cẩn thận nhấn nút nghe.

*YY: tự sướng =))

Đầu dây bên kia vang lên thanh âm bình ổn như điện tâm đồ của người chết: “Nếu vẫn còn ở khách sạn, thu dọn một chút, rồi đến quán cà phê đối diện gặp tôi.”

Làm trợ lí hành chính cho hắn nửa năm, nhớ kĩ, là trợ lí hành chính, không phải thư kí, tôi có thể tìm ra cảm xúc thật của hắn sau lớp mặt nạ bình tĩnh. Hắn chọn từ ‘nếu vẫn còn ở khách sạn’ những từ này được nói tương đối nhanh, cỡ chừng 0,01 giây, chứng tỏ hắn rất quan tâm đến giả thiết này, trong câu mệnh lệnh tỉnh lược chủ ngữ, chứng tỏ hiện tại hắn có chút buồn bực, những điều trên cho biết, không cần vào hang hổ, con hổ tự nhổ răng ra nộp.

Vì vậy, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, ra khỏi khách sạn, đi vào quán cà phê.

Sáng sớm, quán cà phê không có nhiều người, tivi ở sảnh chính đang phát một bài hát tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Pháp, tiếng Ý gì gì đó. Giai điệu đặc biệt thê lương, mùi mẫn, đương nhiên, cái kiểu thê lương này với thê lương trong bài ‘Tân nương câm điếc’ không giống nhau. Không giống chỗ nào à, ài, tôi nghĩ, giống như cảm giác khác biệt giữa Ngô Ngạn Tố và Ngô Mạnh Đạt thâm tình nhìn bạn nói xin lỗi.

Trong góc quán cà phê có đặt một chậu cây xanh biếc cao chừng một thước, đằng sau chậu cây có một cái bàn. Nếu rađa phản ứng với soái ca của tôi không nhanh nhạy, còn có hai người phục vụ không ngừng quay đầu nhìn ngó, tôi cũng không thể tìm thấy hắn nhanh như thế.

Hôm nay Lâm đại nhân mặc một chiếc áo sơ-mi màu trắng và một chiếc áo len màu vàng nhạt, còn đeo một chiếc kính đen ngồi im như tượng. Ngón tay sạch sẽ đang gõ theo tiết tấu trên chiếc bàn màu nâu. Bên cạnh còn có một cốc nước thủy tinh chưa uống. [sâu: quái, nhìn cốc nước mà biết là chưa uống hay sao?]

Tôi đi đến, ngồi đối diện hắn, gọi một tiếng: Roger.

Roger là tên tiếng Anh của Lâm Tử Tùng. Ngày đầu tiên hắn đến công ty chúng tôi, bảo chúng tôi vứt cái cách gọi tổng tài hay X tổng gì gì đó đi, mọi người cùng gọi tên tiếng Anh của nhau cho tiện. Công ty chúng tôi vốn là công ty đa quốc gia, vị tổng tài tiền nhiệm vốn là người Nhật nhưng nói tiếng Trung rất lưu loát, cho nên mọi người đều có thói quen gọi X tổng, bây giờ đột nhiên sửa lại cách gọi, không ít người không kịp thích ứng. Ngày Lâm đại nhân nhậm chức, tôi đã trình toàn bộ hồ sơ nhân viên cho hắn xem qua. Việc này chẳng khác gì Cục Công an điều tra hộ khẩu, hỏi con bạn họ tên là gì, mà đầu óc bạn đột nhiên trống rỗng____tôi là sinh viên tốt nghiệp hệ Trung văn, chưa bao giờ nghĩ đến việc kiếm cho mình một cái tên tiếng Anh; mấy cái tên tiếng Anh mà tôi biết cũng chỉ vẻn vẹn vài cái như ‘Lucy’, ‘Lily’, ‘Kate’, thậm chí ‘Han Meimei’ hay ‘Miss Gao’ tôi cũng đã nghĩ qua, đáng tiếc mặc dù nhân viên trong công ty không nhiều lắm, nhưng mấy tên tiếng Anh thông dụng đều có người dùng. Vì thế, ở giây cuối cùng phải giao hồ sơ, tôi nhắm mắt viết bừa một cái tên: ‘Yaozi’. SOng, Lâm đại nhân lật xem hồ sơ đột nhiên dùng thanh âm cứng nhắc gọi tôi một tiếng: kĩ viện*? [sâu: chị Yêu Tử, hí hí, bạn thân của Lâm Lâm nhà ta, cái tên chị chọn thật tình thú =]]~]

*Theo bạn hiểu thì chị Hoa còn có tên là 妖子-Yêu Tử, từ kĩ viện là 窑子, 妖子 đọc là Yāozi còn 窑子 đọc là Yáozi, 2 từ này có cách phát âm gần giống nhau, cùng cách viết là Yaozi.

Nếu gọi đúng theo cách này, thì đêm qua hắn thật sự đến kĩ viện.

Lâm đại nhân giương mắt nhìn tôi một chút, đẩy ly nước trên bàn đến trước mặt tôi. Tôi thụ sủng nhược kinh*, bình thường là tôi bưng trà rót nước cho hắn a.

*Thụ sủng nhược kinh: được người khác đối xử tốt vừa mừng vừa lo sợ.

Lâm đại nhân lấy ra một hộp thuốc đưa tới trước mặt tôi.

Tôi giơ tay nhận lấy, thuốc tránh thai khẩn cấp 24 giờ trong truyền thuyết.

Hai bên cùng trầm mặc, toàn bộ quán cà phê chỉ còn giai điệu nhàn nhạt, ưu thương.

Tôi chần chừ một chút, mở hộp, lấy ra một viên thuốc nhỏ tròn tròn màu xanh.

Bỗng nhiên tôi nhớ đến một câu quảng cáo: có những điều chỉ anh ấy mới có thể cho bạn, có những sự an toàn chỉ XX mới có thể cho bạn.

Tôi thấy quản cáo này làm rất hay, đáng tiếc không phải do công ty tôi đảm nhiệm, nếu không lúc uống thuốc tôi còn có thể tự hào một phen.

Lâm đại nhân nhìn tôi, thanh âm bình ổn có phần dao động: cô có điều gì muốn nói không?

Tôi ngẩn người nhìn hắn, không biết dưới tình huống này, tôi nên nói gì. Nên nói: “Kĩ thuật của anh rất khá, làm tôi nhớ mãi.” hay là “Con mẹ nó tên đểu cáng, tôi có thành quỷ cũng không tha cho anh.” ?

Chuyện đêm hôm qua tôi cũng chỉ nhớ mang máng, anh tình tôi nguyện, cô nam quả nữ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén*, ai cũng có trách nhiệm, muốn trách thì phải trách bản năng con người.

*Nguyên văn là Kiền sài liệt hỏa.

Nếu cái tên khách mặt vừa già bụng vừa to không say đắm nhìn tôi, chuốc rượu tôi liên tục, Lâm đại nhân cũng sẽ không phá lệ uống thay, lại càng không ôm lấy eo tôi trước mặt mọi người, lại càng càng không coi vị khách kia như không khí trực tiếp đi vào khách sạn. Chẳng qua vì giúp tôi, diễn giả thành thật, nói cho cùng, là tôi hại hắn mới đúng.

Tôi nhìn Lâm đại nhân, nhớ lại ngày hắn mới đến công ty chúng tôi, lúc bắt gặp gương mặt hoàn mĩ ấy, rồi lại nhìn đến thân hình càng hoàn mĩ hơn đó, ở trong đầu tôi nảy ra hàng ngàn từ ngữ khích lệ, nắm chặt tay, tôi âm thầm thề: trong vòng nửa năm phải bắt được hắn. Quả nhiên, tôi là người nhất ngôn kí xuất tứ mã nan truy*, nhất ngôn cửu đỉnh*, một lời nói đáng giá ngàn vàng. Trong vòng nửa năm, tôi thật sự đã bắt được hắn.

*Nhất ngôn kí xuất tứ mã nan truy [一言既出驷马难追]: một lời nói ra bốn ngựa khó theo. Ý nói: lời nói thoát ra khỏi miệng không thu lại được, có hối cũng không kịp. Do đó, cần phải cẩn thận lời nói.

*Nhất ngôn cửu đỉnh [一言九鼎]: đỉnh là cái vạc bằng đồng thời xưa, thường đúc để đốt hương thờ cúng, thực hiện những nghi lễ trọng đại của quốc gia. Thời phong kiến, Cửu đỉnh bằng đồng to và rất nặng, mỗi cái to cỡ 1 con trâu với trọng lượng cũng phải từ 200kg trở lên. Cửu đỉnh thường để chỉ quyền lực tối cao của vua. Do đó, có thể thấy rằng “Nhất ngôn cửu đỉnh” là lời nói phải có trọng lượng, giống như vua nói vậy. [Nguồn: ss Lãnh Vân]

Tôi nhìn Lâm đại nhân, lắc lắc đầu, lộ ra tám cái răng: chuyện này không phải ngoài ý muốn sao? Tôi cứ coi như màng trinh bị tổn hại bẩm sinh đi. Thời buổi bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển, chẳng lẽ không sửa lại được? Hơn nữa, ai cũng phải trưởng thành. Có sự chỉ điểm của ngài, cuộc sống sau này của tôi càng thêm tính phúc.

Lâm đại nhân nhíu mày, nhìn tôi không nói gì.

Tôi nghĩ, mình nói chuyện có vẻ thẳng thắn quá, tuy rằng người ta từng ở nước ngoài, dù sao cũng là một gia đình người Trung chính cống, con cũng chẳng phải con lai, đối với cách thức giải thích của tôi chắc không hài lòng lắm.

Tôi căn nhắc từ ngữ một lần nữa: ngài thực sự đừng để trong lòng. Hôm nay tôi còn gặp lại mối tình đầu của mình ở đây, trước đây tôi bỏ cậu ta, trong lòng cậu ta khó chấp nhận được ngay. Cậu ta vừa nhìn thấy tôi, thoát khỏi bi thương, mừng rơi nước mắt, lại không kìm nén được nói muốn lấy tôi. Tôi bị những lời này dọa cho sợ, tình yêu được chôn dấu trước kia nay trở lại. Tôi nghĩ mình cũng rất thích cậu ta. Đến lúc đó chúng tôi sẽ kết hôn, xây dựng một gia đình tốt đẹp, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cuộc sống hạnh phúc đó phải bắt nguồn từ cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, mà ngày hôm qua gặp nhau là nhờ ngài anh dũng hi sinh. Cho nên, ngài còn là bà mối với quý nhân của chúng tôi ấy chứ, về sau có rượu mừng, ngài nhất định phải làm nhân chứng cho chúng tôi đó…

Trên thế giới này có rất nhiều người nói dối không chớp mắt. Giống như tôi vậy, trong lúc nói dối, chính mình cũng rất tin tưởng, càng nói càng hăng say. Nhìn tới tương lai, tôi thậm chí còn có chút mong đợi mà chính mình cũng không rõ là gì.

Lông mày Lâm đại nhân càng chau lại, nói một câu: nếu không có việc gì, ngày mai nhớ đi làm đúng giờ.

Nói xong, đứng dậy mặc chiếc áo khoác lông cừu vào, cầm chìa khóa xe rồi đi thẳng.

Tôi theo thói quen đứng lên, nhìn hắn rời đi.

Đột nhiên nghĩ, không biết quán cà phê này có tính tiền một cốc nước trắng không?

Về nhà tắm rửa sạch sẽ, ngủ trưa một tí cho đỡ mệt. Lúc tỉnh lại đã là xế chiều.

Tôi cầm điện thoại gọi cho Chu Lâm Lâm, rủ đi chơi. Quán rau của bác Tô, không gặp không về.

Lâm Lâm từ sau khi kết hôn, ở nhà giúp chồng dạy con, nhìn giống như muốn làm bà chủ gia đình. Ở nhà mỗi ngày lên mạng trộm rau*, dạy luôn cho con trai là Phương Lỗi. Thừa dịp cô ấy đi WC, bạn nhỏ Phương Lỗi tâm trí còn non nớt đã biết cầm chuột giúp mẹ thu hoạch rau. Lâm Lâm mừng như điên, cuối cùng hai mẹ con cấu kết với nhau làm việc xấu, song kiếm hợp bích, khi đang vui vẻ trộm rau quên trời quên đất, bị ông xã Phương Dư Khả phát hiện. Phương Dư Khả không còn cách nào khác, tự hủy tương lai, cầm văn bản diễn giải của công ty đưa cho Lâm Lâm, bắt cô dịch sang tiếng Đức. Tôi đoán, Phương Dư Khả bỏ luôn thị trường ở Đức để bảo hộ cho đứa con chưa đến ba tuổi của cậu ta. [sâu: sờ guýt :X:X:X~~~~~~~ Phương Dư Khả của ta, Phương Lỗi đáng yêu của ta bon: *đạp* ai bảo của ss hả]

*Chắc chị ý chơi game nông trại =].

Tôi ngồi ở chỗ cũ trong quán ăn, chờ cô ấy đại giá quang lâm. Không đến vài phút, đã thấy nha đầu hấp ta hấp tấp chạy đến.

Ngồi xuống, tu ừng ực một li nước. Uống hết, liếm liếm khóe miệng: Mẹ nó, bốn con đường bao quanh thành phố toàn xe y hệt như tiêu chảy, kéo dài không dứt, xe bus thì chật ních người như muốn nứt ra, cũng không biết lão nương có bị cái tên đáng kinh tởm phía trước chiếm tiện nghi không. Thằng cha trên tàu điện! Mẹ nó! Đừng để lão nương gặp lại không thì liệu hồn! [sâu: ôi bạn Lâm Lâm =]]~ Tôi thật muốn nhìn vẻ mặt bạn Dư Khả khi biết vợ yêu bị sàm sỡ trên tàu điện =]]~]

Tôi nghe cô ấy lải nhải xong, hỏi: xe của cậu đâu?

Lâm Lâm xì một cái, ai oán: bị ai đó tịch thu rồi.

Tôi nhíu mày: làm sao lại bị tịch thu?

Lâm Lâm liếc tôi một cái: làm cái xe bị đi đời nhà ma. Nhưng mà cũng không thể trách tớ, ai biết bên kia còn có một cái thùng rác chết tiệt chứ, ai biết đằng sau thùng rác còn có cái biển chứ, ai biết đằng sau cái biển còn có cột điện chứ.

Tôi nghĩ, Phương Dư Khả làm việc thật sáng suốt.

Khi gọi món ăn, Lâm Lâm còn gọi hai chai bia.

Tôi nói: dạo này tớ không uống rượu.

Lâm Lâm nói: những người như bọn mình làm gì có chuyện không uống rượu, cậu cũng giống tớ, thỉnh thoảng lại lén lút ra ngoài làm một bữa ngon.

Tôi đoán cô ấy chắc chắn chưa bao giờ làm chuyện gì bậy bạ sau khi say, cho nên mới có thể nói nhẹ nhàng như thế, vì vậy tôi khuyên: rượu vào dễ làm mấy việc không tốt. Ví dụ, sau khi cậu uống say, dễ nhìn nhầm người, lên nhầm giường gì gì đó…

Lâm Lâm không phản ứng, tiếp tục hăng hái tràn trề nhìn thực đơn.

Tôi sửa lại chủ ngữ: ví dụ lúc Phương Dư Khả uống say, nhầm nhầm người, lên nhầm giường thì làm sao bây giờ? Cho nên uống rượu là rất không tốt.

Lâm Lâm rốt cuộc cũng dừng động tác trên tay, y hệt trong dự đoán, sửng sốt nhìn tôi: chẳng lẽ cậu đã nhìn thấy gì? Nên đang ám chỉ tớ?

Tôi ngẩn ra: tớ không biết gì a.

Lâm Lâm lại hỏi: rốt cuộc thì cậu biết được những gì?

Tôi chỉ ậm ừ: thực sự cái gì tớ tcũng không biết. Tôi cảm thấy mình càng chùi lại càng đen, rất rất xin lỗi bạn Phương Dư Khả.

Lâm Lâm đột nhiên nhếch miệng cười: nếu anh ấy uống say, lên nhầm giường, cậu kiếm cho tớ một cái chày gỗ thật to là được. Tớ sẽ làm cho cả đời Phương Dư Khả chỉ có độc nhất một đứa con trai là Phương Lỗi. [bon: 1 phút mặc niệm cho bạn Khả =] sâu: tôi nghiệp bạn Khả]

Tôi vừa nghe lông tơ vừa dựng đứng cả lên, không tự giác liên tưởng đến tình cảnh Lâm đại nhân đang ngồi trong nhà thì bị bà xã thiến mất Tiểu Lâm.

Bạn bè ở Bắc Kinh không nhiều lắm, tri kỉ cũng chỉ có mình Lâm Lâm. Mà tôi lại có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Suy nghĩ hồi lâu, tôi ra vẻ lơ đãng nói một câu: Lâm Lâm, hôm qua tớ làm cùng một người đàn ông.

Lâm Lâm ừm một tiếng, tiếp tục ăn thịt.

Tôi lặp lại lần nữa: tớ nói, tớ làm cùng một người đàn ông. Tôi nhấn mạnh chữ ‘làm’.

Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn tôi, bên khóe miệng còn dính đầy dầu mỡ.

Lấy khăn tay chùi chùi, Lâm Lâm nhìn tôi, nửa tin nửa ngờ hỏi: cậu nói ‘làm’ ý là xoa xoa nắn nắn, hay là bám tay bám chân định mưu sát?

Tôi hươ hươ đôi đũa trong tay: cái trước.

Lâm Lâm hít mạnh một hơi, xấu xa nhìn chằm chằm vào tôi: được đó, ba ngày không gặp, làm tớ phải nhìn với cặp mắt khác xưa a. Người nào được vinh hạnh đấy thế?

Tôi vội vàng bổ sung: hắn ta có gia đình rồi.

Ánh nhìn trêu chọc của Lâm Lâm trong nháy mắt sững lại. Ngây người hồi lâu, nói: cậu có ảnh không, cho tớ ‘làm’ hắn đi.

Tôi nghĩ cô ấy chẳng giống tốt nghiệp khoa tiếng Đức tí nào, rõ ràng cô ấy có thể thoải mái vận dụng hàm nghĩa phong phú của tiếng Trung như thế, tôi là người tốt nghiệp từ khoa Trung văn cũng cảm thấy thua kém.

Tôi suy nghĩ một chút, quả thực tôi có ảnh Lâm đại nhân, lúc công ty liên hoan cuối năm, tôi có chụp trộm vài bức.

Tôi lôi điện thoại ra tìm.

Lâm Lâm liếc mắt nhìn tôi, nói: Yêu Tử, tớ bảo này, người nào đó đã chen chân một lần, sau này nhất định sẽ thành thói quen. Song song với cái thói quen này là một đạo lí. Cậu phá hỏng gia đình nhà người ta, đến lúc nào đó bà cô già kia cũng sẽ đến phá hỏng gia đình cậu. Tục ngữ nói thế nào nhỉ, oan oan tương báo đến bao giờ, ừm, không đúng, là oan có đầu nợ có chủ, cũng không đúng, là ác giả ác báo, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi*…

*Vật dĩ ác tiểu nhi vi chi [勿以恶小而为之]: đừng vì việc ác nhỏ mà làm.

Tôi muốn thu hồi lại lời khen vừa nãy…

Lâm Lâm tiếp tục lải nhải: cậu cũng đừng để trong lòng, coi như bị chó điên cắn một phát. Nếu cậu không cam tâm, chốc nữa đi tìm vợ hắn ta, tố giác hành vi vô đạo đức của hắn. Sao có thể để hắn vừa trộm được tinh vừa vụng trộm sung sướng được? Bây giờ nói là say rượu loạn tính, thực ra đều là mượn cớ say rượu làm loạn thì có. Toàn một lũ cầm thú đầu hói bụng phệ, còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã tính đến chuyện lên giường, còn chưa kịp lên giường đã vội vàng cởi quần, chưa kịp bo qi* đã yang we*. Dù là ba mươi tuổi hay tám mươi tuổi, trong đầu lúc nào cũng toàn suy nghĩ bất lương, tơ tưởng đến thân thể thiếu nữ. Trong nhà cờ đỏ không đủ, ra ngoài cờ màu phơi phới. Cặn bã! Nghe nói bà chủ anh rể tớ cũng bị như thế. Cuối cùng bà ý phải uống thuốc ngủ tự tử, tự sát chưa được lâu, tiểu tam liền trơ trẽn lên làm bà cả. Xác người ta còn chưa kịp lạnh…Làm sao mà chịu nổi a…

*E chịu rồi TT________TT có ai biết giúp với >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.