Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 52: Chương 52: Cùng bị hại




Editor: Nyanko

Một bữa cơm ăn đến đủ các loại tâm tư, mà Tô Phi Sắc mới trở về viện không bao lâu, trong viện của Nhị di nương đã truyền đến tin tức, Tô Đức Ngôn đã xảy ra chuyện!. Được copy tại [ ТгumTruуe И. V N ]

Trong lòng Tô Phi Sắc kinh hãi, Nhị di nương? Chẳng lẽ Tô Đức Ngôn ăn cơm xong liền đến chỗ của Nhị di nương? Sau đó chất độc phát tác cũng ở trong viện của bà ấy?

Nếu là như vậy, việc này cũng khó nói rồi.

“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây? Có nên cứu Nhị di nương hay không?” Tang Tử hiển nhiên cũng nhận ra được vấn đề này.

Tô Phi Sắc cau mày suy nghĩ một lát: “Cứu, có điều cứ đến xem tình hình trước đã.”

Tuy rằng độc này là do Lý thị hạ, Tô Đức Ngôn và Nhị di nương đều là ngồi không mà trúng đạn, nhưng dù sao độc này vốn là muốn hại nàng, chon nên nàng cũng không thể thoái thác tội của mình.

Lúc Tô Phi Sắc đến viện của Nhị di nương, trong viện đã loạn thành một đoàn.

Đám hạ nhân chạy ra chạy vào, Nhị di nương và Lý thị thì càng nóng vội đến mức mồ hôi đầy đầu.

Nhị di nương thì sợ Tô Đức Ngôn xảy ra chuyện ở trong viện của bà, nếu như Tô Đức Ngôn có việc gì thì chắc chắn bà ấy cũng sẽ không sống nổi; còn Lý thị thì sợ chuyện bà ta hạ độc Tô Đức Ngôn bị điều tra ra.

“Nương, phải làm sao bây giờ? Cha hẳn là sẽ không...” Câu nói kế tiếp Tô Tĩnh Điềm ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lý thị bất mãn trừng mắt liếc nàng ta một cái, lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi: “Miệng quạ đen, cha con sẽ không sao đâu, mau đi xem thử Lâm ma ma đã trở về chưa.”

Cơm chiều vừa ăn xong, bà ta đã lập tức sai Lâm ma ma đi mời đại phu rồi.

Tuy rằng bà ta hạ độc khá nặng tay, nhưng nếu như cứu sớm thì vẫn có thể cứu được.

Bây giờ chỉ chờ đại phu nhanh tới đây nữa thôi, Tô Đức Ngôn là trụ cột của phủ Thừa tướng, bọn họ có được vinh hoa phú quý ngày hôm nay đều là nhờ ba chữ phủ Thừa tướng, nếu như Tô Đức Ngôn không còn, vậy thì phủ Thừa tướng cũng sẽ sụp đổ theo, thế thì nửa đời sau này của bọn họ biết phải làm sao.

“Tới rồi, đại phu tới rồi.” Lâm ma ma thở hổn hển dẫn theo đại phu tiến vào, Lý thị đưa mắt ra hiệu với đại phu, lúc này đại phu mới vào trong phòng chẩn bệnh cho Tô Đức Ngôn.

Sắp xếp chuyện đại phu này xong, trong lòng Lý thị không khỏi cũng thả lỏng hơn, bèn quay đầu lại bắt đầu khai đao với Nhị di nương: “Người đâu, kéo Nhị di nương xuống nhốt lại cho ta.”

Trước mắt chưa nói đến việc phủ Thừa tướng trước giờ vẫn là do bà ta một mình nắm quyền quản lý, hay bây giờ ân sủng của Tô Đức Ngôn đều đã bị Nhị di nương cướp mất, mà chỉ mỗi chuyện Nhị di nương là mẹ ruột của Tô Tĩnh Hương thôi đã đủ khiến bà ta căm hận rồi.

Nếu không phải Tô Tĩnh Hương dùng mị dược hãm hại bà ta, thì sao bà ta lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này được, không chỉ làm cho Tô Đức Ngôn hoàn toàn chán ghét bà ta, mà còn khiến cho Tô Tĩnh Nhu vì chuyện này mà bị triều thần chỉ trích, oán khí này sao bà ta có thể nhịn được.

Bây giờ có cơ hội tốt cho bà ta báo thù như vậy, sao bà ta có thể bỏ lỡ.

Nhị di nương thấy trong mắt Lý thị hiện lên hung ác, lập tức luống cuống: “Lão gia cũng chưa nói gì, ngươi dựa vào đâu mà bắt ta? Ngươi đây là lấy việc công trả thù riêng.”

Chuyện kia chính là chỗ đau của Lý thị, bây giờ lại bị Nhị di nương chỉ toạc ra như vậy, càng thêm nổi trận lôi đình: “Dựa vào đâu ư? Dựa vào việc ta là phu nhân phủ Thừa tướng, dựa vào việc ta hầu hạ lão gia mấy thập niên, lão gia vẫn luôn bình yên vô sự, nhưng hôm nay vừa tới viện của ngươi thì lại xảy ra chuyện, ngươi nói xem không bắt ngươi thì nên bắt ai?”

“Ta...” Nhị di nương bị chặn họng đến mức á khẩu không nói được lời nào.

Dù gì Lý thị nói cũng không sai, Tô Đức Ngôn đúng là trúng độc ở chỗ của bà.

Thấy bà như vậy, Lý thị không khỏi có chút mừng thầm, tuy rằng chén canh kia không bị Tô Phi Sắc uống hết, nhưng kết quả như thế này có vẻ đối với bà ta cũng không có chỗ thiệt nào.

Ít nhất cũng đã để cho bà ta được diễu võ dương oai trước mặt Nhị di nương một lần, cũng để cho đám hạ nhân nhìn thử, đến cùng thì ai mới là quản sự ở phủ Thừa tướng này.

“Từ đã, đại phu cũng còn chưa chẩn đoán xem cuối cùng là chuyện gì, sao đại nương đã lập tức đổ hết mọi chuyện lên trên đầu Nhị di nương rồi? Như vậy không khỏi cũng quá qua loa chứ.” Chưa để cho tay của hạ nhân đụng tới Nhị di nương, Tô Phi Sắc đã lạnh lùng mở miệng.

Nghe thấy lời này, đám hạ nhân lập tức hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.

Một bên là Lý thị, một bên là Tô Phi Sắc.

Nếu như đổi lại là lúc trước, bọn họ chắc chắn sẽ không chút do dự mà kéo Nhị di nương ra ngoài, nhưng mà bây giờ...

Địa vị của Tô Phi Sắc ở phủ Thừa tướng đã tăng lên rất nhiều, ngay cả Lý thị cũng đã phải chịu thua mấy lần trong tay nàng.

Bọn họ chẳng qua chỉ là hạ nhân nho nhỏ, cho nên làm sao dám đắc tội.

Nghĩ đến đây, đám hạ nhân không khỏi ào ào thu tay lại, muốn yên lặng theo dõi diễn biến.

Lý thị thấy vậy tức giận đến mức gần như sắp ngất xỉu, một thứ nữ nho nhỏ mà cũng dám khiêu chiến với bà ta.

Khiến cho bà ta phẫn nộ còn là việc, phản ứng của đám hạ nhân này rõ ràng là đang nói cho bà ta biết rằng, uy nghiêm của bà ta ở phủ Thừa tướng đã sớm thua kém Tô Phi Sắc.

Đáng chết, Tô Phi Sắc không chết quả nhiên là một tai họa.

Đúng lúc này, đại phu đột nhiên đi ra từ trong phòng, Lý thị vội vàng tiến lên đón, cũng coi như là cho chính mình một cái bậc thang đi xuống: “Đại phu, lão gia nhà chúng ta đến cùng bị sao vậy?”

“Hồi bẩm phu nhân, thừa tướng đây rõ ràng là trúng độc, may mà cứu được kịp thời, nếu không...” Câu nói tiếp theo không cần phải nói, mọi người cũng đã hiểu.

Mà Tô Đức Ngôn vừa mới tỉnh lại từ trong hôn mê nghe thấy lời này, lập tức nổi cơn giận dữ: “Phủ Thừa tướng vậy mà lại có người muốn mạng của ta.”

“Lão gia, ngài vừa mới tỉnh lại đừng vội kích động, ngài yên tâm, thiếp nhất định sẽ bắt được người hạ độc ngài.” Lý thị lau nước mắt, sau đó mới như có như không nhìn thoáng qua chỗ Nhị di nương: “Đại phu, ông có tra ra được độc này là do ai hạ không?”

Tô Đức Ngôn nhìn thấy động tác của Lý thị, lại nhớ lại bản thân bị phát độc ở trong viện của Nhị di nương, không khỏi cũng bắt đầu hoài nghi theo.

“Muốn tra ra độc này là do ai hạ cũng không khó, độc này thật ra mới phát tác trong nửa khắc, chỉ cần tra xem trước khi thừa tướng hôn mê đã ăn qua thứ gì là có thể làm rõ được chân tướng.” Đại phu đã sớm nhận bạc của Lý thị, dĩ nhiên là mở miệng toàn lời bịa đặt.

Độc này từ lúc Tô Đức Ngôn uống canh xong đến khi Tô Phi Sắc nhận được tin, ít nhất cũng phải đến ba canh giờ, nhưng ông ta lại nói mới chỉ nửa khắc, rõ ràng là muốn hãm hại Nhị di nương.

Truyện được edit và đăng tải tại dembuon

Trong lòng Tô Phi Sắc vừa động, lập tức đưa mắt ra hiệu với Tang Tử, Tang Tử hiểu ý, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.

“Nửa khắc sao? Vậy...” Lý thị làm ra vẻ kinh hoảng nhìn thoáng qua chén trà đặt trên bàn: “Không biết lão gia vừa rồi có ăn qua thứ gì, hay là uống qua thứ gì không?”

Mực nước trong chén trà kia chỉ còn một ít, không phải Nhị di nương uống thì chính là Tô Đức Ngôn uống, cho nên Lý thị quyết định liều một phen.

Tô Đức Ngôn nghe thấy lời này, hai mắt lập tức trừng lớn, gần như muốn toát ra lửa, mà không đợi ông ta mở miệng, Nhị di nương đã bụp một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Lão gia, oan cho thiếp, ấm trà kia là do hạ nhân vừa mới bưng lên, thiếp không hề biết bên trong có độc, thiếp...”

Lý thị không cho bà cơ hội giải thích, nhanh chóng ngắt lời: “Nhị di nương, phủ Thừa tướng đến cùng là đã có lỗi với mẹ con các ngươi chỗ nào vậy? Mà kể cả ta với lão gia có làm ra chỗ nào không tốt, thì các ngươi chỉ việc nói ra là được, tội gì phải dùng đến loại thủ đoạn hạ độc này chứ? Chẳng lẽ lần trước Hương Nhi hại ta còn chưa đủ thảm hay sao, lần này ngươi ngay cả lão gia cũng muốn hại chết nữa?”

Một câu nói, không chỉ chụp được tội danh hạ độc lên trên đầu Nhị di nương, mà còn kéo được Tô Đức Ngôn xuống trở thành người cùng bị hại với bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.