Editor: Nyanko
Cũng bởi vì cái gọi là đồng bệnh tương liên, lúc trước Tô Đức Ngôn có lẽ còn chưa hiểu được tâm tình bị người hạ dược của bà ta, nhưng mà lúc này...
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Đức Ngôn không khỏi có thêm mấy phần áy náy với Lý thị, ông ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lý thị: “Trong khoảng thời gian này thật sự là ủy khuất cho nàng rồi.”
Lý thị nghe thấy lời này, lập tức kích động mà lau nước mắt: “Không ủy khuất, không ủy khuất, chỉ cần lão gia ngài không có việc gì là được rồi.”
Tốt quá rồi, không ngờ lần này bà ta lại nhờ họa được phúc, không chỉ dẫm được Nhị di nương xuống, còn giúp chính bà ta được ở trong lòng Tô Đức Ngôn lật người, xem ra tháng ngày đau khổ của ta cũng chấm dứt rồi.
“Phu nhân, ta biết Hương nhi có lỗi với ngài, nhưng chuyện lần này thật sự không liên quan đến ta, ngài đừng ăn nói bừa bãi.” Nhị di nương gấp đến mức nước mắt cũng sắp rơi.
Tính cách của bà vốn là dịu dàng không thích tranh giành cùng người khác, cũng lại vì Tô Tĩnh Hương mà ẩn nhẫn nửa đời ở phủ Thừa tướng, thế nên bây giờ gặp phải loại chuyện này cũng không hề biết nên xử lý như thế nào.
“Ăn nói bừa bãi ư? Đại phu nói rằng độc này phát tác mới chỉ trong nửa khắc, chẳng lẽ ngoại trừ ly trà này của ngươi, lão gia còn ăn qua thứ gì khác sao?” Lý thị tàn nhẫn khẽ híp mắt, muốn đấu với bà ta ư! Nằm mơ!
“Ta...” Nhị di nương bị hỏi vặn đến mức á khẩu không trả lời được, bằng chứng sừng sững như núi, bà còn biết giảo biện như thế nào được nữa?
Thấy vậy, Lý thị bèn lập tức sai sử hạ nhân: “Người đâu, kéo nàng ta xuống nhốt lại cho ta, không được cho nước uống cũng không cho cơm ăn, đợi đến ngày nàng ta biết lỗi, chịu thừa nhận hạ độc thì báo cho lão gia và ta.”
Nhị di nương kinh hãi, vội vàng hướng về phía Tô Đức Ngôn xin tha. Hãy tìm đọc trang chính ở * TRUMtгuye Л. VN *
Nhưng Lâm ma ma bên cạnh Lý thị lại động tác cực nhanh, chưa cho bà mở miệng đã lấy vải bố nhét kín miệng bà lại, còn nhân lúc bà giãy giụa hung hăng ngắt nhéo bà vài cái.
Tuy rằng Nhị di nương không được sủng ái, nhưng cũng chưa từng phải chịu khổ bao giờ.
Bị Lâm ma ma ngắt nhéo như vậy, lập tức đau đến mức ngay cả sức lực kêu rên cũng không còn.
Khuôn mặt nhỏ hoa lê đẫm mưa, Tô Đức Ngôn nhìn mà cũng có chút đau lòng.
Nhưng vừa nhớ đến bà vậy mà lại hạ độc hại ông ta, trong lòng lại lập tức cứng rắn trở lại: “Kéo xuống đi.”
Nói cho cùng thì, người mà ông ta yêu nhất người vẫn là bản thân, sao có thể cho phép phủ Thừa tướng xảy ra loại chuyện này được.
Đúng lúc này, Tang Tử đột nhiên chạy vào nói gì đó ở bên tai Tô Phi Sắc, ánh mắt Tô Phi Sắc sáng lên, lập tức quát to về phía Lâm ma ma đang kéo Nhị di nương: “Chậm đã.”
Lâm ma ma không tình nguyện buông tay ra, quay đầu về phía Lý thị xin giúp đỡ.
Trong mắt Lý thị mơ hồ hiện lên tia hung ác: “Sao vậy? Chẳng lẽ con còn muốn cầu tình cho Nhị di nương? Đừng quên, nàng ta hạ độc chính là hại cha con!”
“Tam tỷ tỷ, muội biết ngày thường quan hệ của tỷ với Nhị di nương cũng không tồi, nhưng hôm nay bà ấy dám hạ độc hại tính mạng của cha, chẳng lẽ ở trong lòng của tỷ, cha lại không quan trọng bằng một di nương sao?” Tô Tĩnh Điềm cũng nhanh chóng tiếp lời, loại cơ hội có thể hại được Tô Phi Sắc này nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hai người kẻ xướng người hoạ như vậy, lập tức xếp Tô Phi Sắc vào phạm vi người đáng bị ghét bỏ.
Thật giống như độc này là do Tô Phi Sắc và Nhị di nương cùng hạ vậy.
Tô Đức Ngôn vốn đã cảm thấy Tô Phi Sắc nhìn như ngoan ngoãn, nhưng thực tế lại cũng không thân thiết với ông ta.
Bây giờ lại nghe Lý thị và Tô Tĩnh Điềm cùng nói như vậy, lập tức liền muốn giết chết nghiệt nữ này.
Tô Phi Sắc thấy vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh: “Con chẳng qua mới chỉ nói một câu chậm đã, sao đại nương đã biết là con muốn cầu tình giúp Nhị di nương? Nhị di nương quanh năm không ra khỏi cửa, cũng chẳng tiếp xúc với ai, sao Tứ muội muội lại biết quan hệ của ta với bà ấy cũng không tồi?”
“Cái này... Lúc này con mở miệng không phải muốn cầu tình cho Nhị di nương thì là muốn làm gì?” Lý thị vốn không ngờ đến Tô Phi Sắc sẽ hỏi vặn lại, cho nên mở miệng cũng không khỏi có chút nói lắp.
“Đúng vậy, huống chi tỷ cũng nói, Nhị di nương quanh năm không ra khỏi cửa, không tiếp xúc với ai, nếu không tiếp xúc với ai thì sao có thể đắc tội với người khác, cho nên quan hệ của tỷ với Nhị di nương dĩ nhiên sẽ không xấu mà.” Tô Tĩnh Điềm cũng có chút chột dạ giải thích.
Ba chữ cũng không tồi này thật sự dùng được khá mơ hồ.
Có thể giải thích thành quan hệ của hai người rất tốt, mà cũng có thể giải thích thành quan hệ của hai người bình thường, không kết thù.
Mà câu hỏi vừa rồi của Tô Phi Sắc cũng có dụng ý chính là muốn để cho Tô Tĩnh Điềm tới giải thích ba chữ này cho nàng.
“Nếu quan hệ của ta với Nhị di nương chẳng qua cũng chỉ như thế, thì vì sao ta lại phải cầu tình cho bà ấy?” Vẻ mặt Tô Phi Sắc vô tội cười nói.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Đức Ngôn cuối cùng cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Chỉ cần Tô Phi Sắc không muốn hại ông ta, ngoan ngoãn nghe lời ông ta, thì cho dù không thân thiết, vẫn còn có giá trị.
Dù sao ông ta cần vốn cũng không phải nữ nhi, mà là công cụ giúp ông ta củng cố địa vị mà thôi.
“Vậy tỷ nói chậm đã là có ý gì?” Tô Tĩnh Điềm bắt lấy cơ hội mà hỏi lại.
Tô Phi Sắc quay đầu về phía Lý thị, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đại nương, Phi Sắc có một nghi vấn có thể mong đại nương trả lời đúng sự thật được hay không?”
Lý thị bị nàng gọi tên như vậy, đáy lòng không khỏi run rẩy, lại ngại đang có Tô Đức Ngôn ở đây cho nên chỉ có thể cứng rắn nặn ra một nụ cười: “Phi Sắc có nghi vấn gì thì cứ việc nói, đại nương nhất định sẽ biết gì nói đấy.”
“Vậy thì tốt, vừa rồi con thấy đại phu là do Lâm ma ma dẫn tới, nhưng con đã đi hỏi qua thị vệ thủ vệ, bọn họ nói trước lúc cha còn chưa phát độc Lâm ma ma đã hốt hoảng ra khỏi cửa, chẳng lẽ Lâm ma ma đã sớm biết cha sẽ trúng độc rồi sao? Nếu đã sớm biết, thì vì sao lại chạy đi mời đại phu mà không phải là tới ngăn Nhị di nương hạ độc chứ?” Tô Phi Sắc một hơi nói ra nghi vấn.
Sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, Lâm ma ma trung thành và tận tâm với Lý thị, nếu như Lâm ma ma đã sớm biết Tô Đức Ngôn sẽ trúng độc lại không ngăn cản, vậy thì hơn phân nửa là chủ ý của Lý thị.
Dù gì Nhị di nương rớt đài, bà ta sẽ là người được lợi nhất.
Lý thị càng kinh hãi hơn, bà ta còn tưởng rằng Tô Đức Ngôn trúng độc, trên dưới phủ Thừa tướng nhất định sẽ loạn thành một đoàn, không ai chú ý tới điểm này, không ngờ lại bị Tô Phi Sắc nghĩ đến.
Làm sao bây giờ? Bà ta phải giải thích như thế nào mới tốt đây?
Không đợi Lý thị mở miệng, Tô Phi Sắc lại nói tiếp: “Cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ lạ, con đã lập tức sai người vào trong cung mời thái y, thái y hẳn là cũng sắp tới rồi.”
Đến đây Lý thị hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thái y? Nếu như thái y đến đây, vậy thì chuyện bà ta hạ độc chẳng phải là sẽ bị phơi bày ra ánh sáng sao?
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon
Khó khăn lắm bà ta mới cứu vãn lại được địa vị, chẳng lẽ lại cứ thế bị hủy hoại ở trong tay Tô Phi Sắc dễ dàng như vậy sao?
Đáng chết, vì sao người trúng độc lại là Tô Đức Ngôn mà không phải là Tô Phi Sắc chứ!
Ngay khi Lý thị còn đang nghiến răng nghiến lợi chưa nghĩ ra được lời giải thích, thì đại phu lại đột nhiên bụp một tiếng quỳ xuống: “Thừa tướng tha mạng, là đại phu nhân cho tiểu nhân bạc, bảo tiểu nhân nói như vậy.”
Cái gì? Đại phu lại phản bội bà ta vào lúc này ư? Lý thị khiếp sợ nhìn đại phu, từ lòng bàn chân rét run tới cả người.
Lời Tô Phi Sắc vừa mới nói kia chắc chắn sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ bà ta, nhưng dù sao nghi ngờ thì cũng mới chỉ là nghi ngờ, không có chứng cứ rõ ràng xác thực.
Kể cả lát nữa thái y có tới, kiểm tra chẩn đoán thì cũng chỉ ra thời gian phát độc không phải là sau nửa khắc mà thôi, chỉ cần bà ta cực lực phủ nhận, chuyện này cũng không phải là không thể giải quyết được.
Nhưng mà lúc này đại phu bà ta mời đến lại bán đứng bà ta ngay trước mặt mọi người, nhân chứng vật chứng đều có ở đây, bà ta còn chống chế được như thế nào nữa?