Editor: Nyanko
Đại phu nhận thấy được ánh mắt hung ác của Lý thị, bèn nhanh chóng gục đầu xuống.
Đại danh của Tô Phi Sắc ông ta cũng đã nghe nói qua, bạc quả thật là quan trọng, nhưng cũng không thể vì bạc mà lấy mạng ra đền được.
Không thì cho dù có bạc mà không có mạng để tiêu, thì còn cần bạc làm gì nữa chứ.
“Ồ? Là đại nương bảo ông nói như vậy sao? Vậy ông mau nói sự thật ra đi, đến cùng thì độc này là chuyện như thế nào?” Tô Phi Sắc làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.
“Độc này...” Đại phu cắn chặt răng, đã hoàn toàn bỏ mặc Lý thị: “Độc này cần phải bỏ vào nước canh mới có tác dụng, thời gian phát độc cũng khoảng chừng từ ba đến bốn canh giờ, lúc tiểu nhân tới có nghe nói phủ Thừa tướng vừa mới ăn qua cơm chiều, không biết lúc thừa tướng ăn cơm chiều có ăn canh hay là uống nước không?”
“Canh?” Tô Phi Sắc sợ hãi kêu ra tiếng.
Tô Tĩnh Điềm cũng nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng phản bác: “Tất cả chúng ta ai cũng đều uống canh kia, sao chỉ có một mình cha trúng độc chứ?”
“Chúng ta đúng là đều ăn canh, nhưng dù sao cũng là mỗi người một chén, chỉ cần hạ thuốc độc vào trong một chén mà thôi, những người khác đều sẽ không sao.” Nhị di nương thấy vậy cũng nhanh chóng lên tiếng.
Bây giờ Tô Phi Sắc với bà đã cùng đứng chung một thuyền, chỉ khi Tô Phi Sắc thắng, bà mới có thể thoát được.
Tô Tĩnh Điềm bị nói nghẹn họng đến mức mặt đỏ lên, sau một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Nương với cha đã có cảm tình mấy chục năm, sao bà ấy có thể xuống tay hạ độc hại cha được chứ? Chắc chắn là có kẻ hạ độc trong chén canh muốn hãm hại nương!”
Ngay tại lúc hai người đang tranh chấp không chịu thua, sắc mặt Tô Phi Sắc đột nhiên đại biến: “Con nhớ ra rồi, lúc đại nương bưng chén canh tới cho con còn nói rằng canh này là đặc biệt dành cho con bồi bổ thân thể, con liền mượn hoa hiến phật để cho cha uống, lúc ấy đại nương còn nói cha tuyệt đối không thể uống chén canh của con. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là đại nương đã sớm biết rằng trong chén canh có độc nên mới không cho cha uống.”
Ngụ ý cực kỳ rõ ràng, độc này là Lý thị xuống tay muốn hãm hại nàng.
“Đại nương, đến cùng thì con có chỗ nào đắc tội với ngài, ngài lại muốn hạ độc con như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ngày ấy Hoàng Thượng để cho con đàn nốt khúc nhạc “Trường Tương Tư” mà Tứ muội muội chưa đàn xong kia sao? Hay là bởi vì con mời Quế ma ma của Hương Mãn Lâu tới dạy quy củ cho Tứ muội muội?” Hai mắt Tô Phi Sắc rưng rưng, dáng vẻ muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Nàng cố tình nhắc tới chuyện ngày hôm đó, chính là để cho Tô Đức Ngôn nhớ tới Tô Tĩnh Điềm đã thất thố ở trước mặt Tống Lăng Tu, mà nàng thì lại cứu vãn được sự thất thố ấy, còn được Tống Lăng Tu ban thưởng.
Hai nữ nhi đối lập như vậy, ai nhẹ ai nặng còn chưa rõ nữa sao?
Dứt lời, Tô Phi Sắc dứt khoát khóc lóc bổ nhào tới trước mặt Tô Đức Ngôn, toàn thân khẽ run run, giống như một con thú nhỏ tìm kiếm sự che chở: “Cha, Phi Sắc thật sự rất sợ, hôm nay chén canh này là ngài uống phải, đại nương mới lập tức sai Lâm ma ma đi tìm đại phu, nhưng nhỡ đâu là con uống phải thì sao? Con chẳng phải là sẽ bị độc chết ở Bích Vân Uyển cũng chẳng ai để ý sao? Phi Sắc thật ra cũng không phải sợ chết, chỉ là bây giờ địa vị của Đại tỷ tỷ ở trong cung đang bất ổn, Nhị tỷ tỷ thì gả cho một tên Tích Vương không tiền đồ, Tứ muội muội lại tuổi còn nhỏ, còn ai có thể giúp cha phân ưu nữa đây? Phi Sắc thật sự không nỡ nhìn cha hằng ngày vì đại sự trong triều mà ưu phiền, muốn cống hiến một phần sức lực cho cha và phủ Thừa tướng.”
Một hồi lời nói không chỉ chân thành tha thiết, mà còn chỉ ra được nguy cơ hiện tại của phủ Thừa tướng và tầm quan trọng quan trọng của nàng, sao lại không khiến cho Tô Đức Ngôn động lòng được.
Tô Đức Ngôn cũng không màng bản thân có phải vừa hôn mê mới tỉnh lại hay không, bèn vội vã duỗi tay ra đỡ Tô Phi Sắc từ trên mặt đất lên: “Đứa nhỏ ngốc, sao cha có thể nỡ lòng để con xảy ra chuyện được chứ?”
Tô Phi Sắc nói không sai, bây giờ phủ Thừa tướng đúng là không một ai có thể phân ưu giúp ông ta.
Tô Tĩnh Nhu đang phải lo đấu với Vân Phi ở hậu cung, Tô Tĩnh Hương thì đã sớm là đồ bỏ đi, Tô Tĩnh Điềm thì lại hai lần ra trận đều thất bại, ngược lại chỉ có Tô Phi Sắc, nữ nhi mà trước giờ ông ta vẫn luôn coi nhẹ này là liên tiếp khiến cho ông ta vui mừng bất ngờ.
Một quân cờ tốt cực kỳ có khả năng trợ giúp ông ta tiến xa một bước như vậy, sao ông ta có thể đành lòng để nàng dễ dạng bị người hạ độc chết được?
Nghĩ đến đây, Tô Đức Ngôn lập tức nhíu chặt lông mày nhìn về phía Lý thị: “Nói, chuyện này đến cùng là sao đây?”
Lý thị bị giọng điệu của ông ta dọa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống mặt đất: “Lão gia, thiếp... Thiếp không biết, chén canh này tuy là thiếp đặc biệt làm cho Phi Sắc, nhưng trong phòng bếp có nhiều người ra ra vào vào như vậy, chén canh lại là do nha hoàn bưng lên, trên đường trải qua tay nhiều người như vậy, sao có thể kết luận là do thiếp hạ độc được?”
Thảm rồi, Tô Đức Ngôn vốn đã chán ghét bà ta, bây giờ lại bị bắt tội, bà ta chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng.
“Cho dù không thể kết luận là ai hạ độc, nhưng đại phu nhân quản lý phủ Thừa tướng mà lại để xuất hiện loại chuyện này, chẳng lẽ không chịu chút trách nhiệm sao?” Nhị di nương nghiêm túc nói.
Lý thị bị lời nói của bà làm cho sợ tới mức cả người toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống: “Lão gia, là sơ sót của thiếp, xin lão gia trách phạt.”
“Hừ, ta không muốn nghe mấy lời nhăng cuội này, thân là đại phu nhân của phủ Thừa tướng, lại quản lý phủ Thừa tướng thành như vậy, ngươi thật sự là làm ta quá thất vọng rồi.” Tô Đức Ngôn phẫn nộ nói.
Thấy cũng đã đến lúc, Tô Phi Sắc lập tức rũ mắt dịu ngoan mở miệng: “Cha, dù sao ngày đó đại nương đã phải chịu đả kích lớn, loại chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể tiêu tan được, mà việc ở phủ Thừa tướng lại cực kỳ nhiều, nhất thời không chú ý được cũng là điều dễ hiểu.”
Lời này nghe qua giống như đang cầu tình giúp Lý thị, nhưng thực tế lại là đang cùng lúc xát muối lên miệng vết thương của cả Lý thị và Tô Đức Ngôn, loại chuyện này Lý thị khó có thể tiêu tan, vậy thì Tô Đức Ngôn bị đội nón xanh chẳng phải còn khó tiêu tan hơn sao.
“Bây giờ Phi Sắc cũng đã trưởng thành, nếu như cha yên tâm thì cứ giao phủ Thừa tướng cho Phi Sắc, đợi sau khi đại nương đã yên ổn trong lòng, có thể lại chưởng quản được phủ Thừa tướng, thì Phi Sắc sẽ trả lại quyền quản lý.” Tô Phi Sắc lập tức mở miệng đề nghị, dáng vẻ thành khẩn kia quả thực khiến cho người ta khó mà nhẫn tâm từ chối được.
Tô Đức Ngôn trầm tư một lát: “Con cũng đã trưởng thành, cũng nên học cách chưởng gia rồi, vậy thì theo lời của con đi, sau này mọi chuyện ở phủ Thừa tướng sẽ giao cho con toàn quyền phụ trách.”
“Cảm ơn cha, nữ nhi nhất định sẽ dốc hết toàn lực quản lý phủ Thừa tướng thật tốt tốt.” Tô Phi Sắc vô cùng cảm kích nói.
Thái độ này của nàng làm cho Tô Đức Ngôn cực kỳ hưởng thụ, thật giống như ông ta đã cho nàng ân huệ cực kỳ lớn vậy.
Có điều loại chuyện này ở trong mắt Tô Đức Ngôn nhìn như không có gì, đối với Tô Phi Sắc mà nói đúng là ân huệ rất lớn, đối với Lý thị và Tô Tĩnh Điềm thì lại là sét đánh giữa trời quang.
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon
Quả đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, người đáng lẽ phải chết thì không chết, ngược lại còn làm mất quyền quản lý phủ Thừa tướng của chính mình.
Mà khiến cho Lý thị lo lắng chính là, đích nữ của các nhà tới độ tuổi tuổi nhất định thì trưởng bối trong nhà đều sẽ cho các nàng học cách chưởng gia, nếu như chưởng gia được tốt, thì khả năng được hoàng thất hoặc là gia đình quan lớn giàu có coi trọng cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Đích nữ của phủ Thừa tướng là Tô Tĩnh Nhu, nhưng Tô Tĩnh Nhu đã vào cung từ lúc tuổi còn nhỏ, bà ta vốn còn định chờ tuổi tác của Tô Tĩnh Điềm lớn hơn một chút thì sẽ tìm một cơ hội để cho nàng ta chưởng gia, không ngờ bây giờ lại bị Tô Phi Sắc nhanh tay giành trước.
Bây giờ bà ta chỉ còn trông cậy duy nhất chính là Tô Phi Sắc được quyền chưởng gia nhưng không có bản lĩnh, chỉ cần Tô Phi Sắc quản lý phủ Thừa tướng xảy ra sai sót là được.