Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 59: Chương 59: Mất trí




Đến khi nỗi sợ khiến nàng nép sát vào lưng Lê Nguyên Phong, nàng mới nhận ra hắn đang run rẩy.

Hôm nay chỉ mới là ngày mười sáu, chất độc tái phát trong người hắn hẳn là còn chưa dịu xuống, làm sao có thể đánh nhau?

“Không liên quan đến Nguyên Phong!”

Việc nàng bước lên dang hai tay đẩy Lê Nguyên Phong lại phía sau, không chỉ khiến Lê Ứng Thiên có phần sửng sốt, mà ngay Lê Nguyên Phong cũng thấy ngỡ ngàng. Trước giờ nàng cũng không phải dạng anh hùng gì, mỗi lần thấy nguy hiểm thì đều không bỏ chạy cũng tìm chỗ nấp. Thế nhưng, lần này, nàng quyết không thể để Lê Nguyên Phong vì mình mà phải đứng mũi chịu sào.

Mũi kiếm trên tay Lê Ứng Thiên dao động.

“Hoàng huynh, việc gì phải dùng đến đao kiếm.”

Lê Nguyên Phong nắm tay nàng, một lần nữa kéo nàng ra phía sau mình. Trong thoáng chốc, tự dưng nàng thấy ánh nhìn của hắn đối với mình còn lạnh lẽo hơn cả Lê Ứng Thiên, người đang hướng mũi kiếm về nàng.

“Ngươi quyết bao che cho cô ta?” Lê Ứng Thiên đằng đằng sát khí.

Nghe đến đấy, cả Lê Nguyên Phong lẫn nàng đều không khỏi ngạc nhiên.

“Phải.” Lê Nguyên Phong đáp.

“Nếu ngươi trả chiếc cài tóc kia lại cho ta, ta có thể nể tình Nguyên Phong mà tha chết cho ngươi.” Lê Ứng Thiên nghiêm nghị nhìn về phía nàng, kiếm vẫn chưa hạ xuống.

Hạ Vy càng nghe càng thấy rối. Thật ra Lê Ứng Thiên định bày trò gì đây? Chiếc cài tóc hình bằng lăng chẳng phải nàng đã bỏ lại cùng với cái xác giả ở Vọng Nguyệt hồ sao? Lúc rời cung, nàng đã không hề mang theo bất cứ thứ trang sức nào khác, mục đích là để tránh bị nghi ngờ.

“Tôi không biết chiếc cài tóc nào hết.” Nàng nói.

“Không biết?” Lê Ứng Thiên cười lạnh. “Ba hôm trước sau khi cứu ngươi ở chợ, chiếc cài tóc trong túi ta liền biến mất. Không phải ngươi lấy thì ai lấy?”

Sự việc diễn biến càng lúc càng vượt ngoài trí tưởng tượng của nàng.

Tại sao Lê Ứng Thiên không hề thể hiện sự tức giận về việc nàng gạt hắn trốn khỏi cung, mà lại nằng nặc đòi nàng trả lại chiếc cài tóc mà nàng không hề lấy?

“Hoàng huynh, chỉ là một chiếc cài tóc thôi. Có phải đến lúc nên bỏ kiếm xuống rồi không?” Lê Nguyên Phong dịu giọng.

“Nguyên Phong, ngươi không hiểu, thứ đó rất quan trọng đối với ta.” Lê Ứng Thiên miễn cưỡng tra kiếm vào vỏ. “Nếu cô ta không trả lại chiếc cài tóc kia, ta sẽ không dễ dàng mà bỏ qua như vậy.”

“Hạ Vy trông giống phường trộm cắp lắm sao?” Lê Nguyên Phong quay sang nhìn nàng, mỉm cười. “Nàng ta dù gì cũng là quản lý tổng cục Lạc Vinh tiền trang.”

“Chiếc cài tóc ấy giá trị liên thành.” Lê Ứng Thiên đáp, trong giọng nói có vẻ khá bất mãn vì Lê Nguyên Phong cứ bảo vệ nàng.

“Có khi nào huynh đã đánh rơi mà không nhớ?”

“Ta đã tìm đi tìm lại suốt cả buổi chiều, hoàn toàn không thấy.” Ánh mắt Lê Ứng Thiên nhìn nàng khiến nàng cũng tưởng rằng mình thật sự là kẻ trộm.

Đến lúc này, thì không chỉ Lê Ứng Thiên, mà Lê Nguyên Phong cũng khiến đầu óc nàng quay mòng mòng. Nhưng dần dần, nàng cũng linh cảm được con đường mà hai người này đang đi.

Phải chăng là…

“Tôi tình nguyện bị xét người để chứng minh trong sạch.” Nàng nhìn thẳng vào Lê Ứng Thiên. “Dĩ nhiên, tôi chỉ chấp nhận phụ nữ xét người mình.”

“Ba ngày trôi qua, ngươi không ngốc đến nỗi vẫn còn giấu nó trong người.” Lê Ứng Thiên lạnh lùng đáp.

“Chúng ta đứng dưới mưa thế này không phải trông hơi bất bình thường quá sao?” Lê Nguyên Phong nở một nụ cười dĩ hoà vi quý. “Hay là về chỗ của đệ từ từ nói chuyện?”

Lê Ứng Thiên đưa ánh mặt không mấy thiện cảm nhìn nàng, rồi nhìn sang Lê Nguyên Phong. Cuối cùng cũng “Ừm” một tiếng.

Nàng đi cạnh Lê Nguyên Phong, cố gắng kiềm nén sự tò mò để không lấm lét nhìn kẻ đi phía sau mình.

“Nguyên Phong, có khi nào Lê Ứng Thiên…quên mất tôi rồi?”

“Có thể là thật, cũng có thể là giả.”

Là người từng trải, nàng thấy việc này cũng không phải là không thể xảy ra. Trước đây, sự hoảng loạn và thất vọng khi bị Kiến Quân dùng dao giết chết đã khiến nàng tự phong bế kí ức của mình. Nếu không phải sau đó vì đỡ kiếm cho Lê Ứng Thiên mà bị đâm lần nữa, có lẽ cả đời này con người ấy vẫn sẽ như chưa hề tồn tại trong kí ức nàng.

Vấn đề là, cái chết của nàng thật sự đủ đả kích để Lê Ứng Thiên quên nàng sao?



Bàn tay Lê Ứng Thiên không dưới mười lần bấu chặt vào chuôi kiếm. Nhìn hai con người kia đi sát bên nhau như một đôi phu thê ân ân ái ái, nỗi phẫn hận lẫn đau xót cứ không ngừng tràn lên trong lòng hắn.

Lúc gặp lại nàng, hắn vui đến phát điên, cứ sợ là mình hoa mắt. Đến khi nàng bỏ chạy, hắn mới dám khẳng định người con gái trước mắt mình chính là nàng. Hắn biết, mình đã tổn thương nàng. Cảm xúc của nàng đối với hắn nếu không phải sợ hãi thì cũng là căm hận. Nếu nàng không muốn, hắn cũng không ép nàng trở lại hoàng cung, bởi hắn không nhẫn tâm một lần nữa lại sử dụng nàng như một chiêu bài uy hiếp Lê Nguyên Phong và Lý Thiệu Minh.

Tất cả những gì hắn mong muốn lúc ấy, chỉ là được ôm nàng một lần, nói ra ba chữ ‘Ta yêu nàng’ mà hắn giữ kín trong lòng bấy lâu nay, sau đó để cho nàng được sống theo ý nguyện của mình. Hắn biết, mình mãi mãi không thể là người mang đến cho nàng hạnh phúc.

Vậy mà, bao nhiêu ý định buông tay của hắn chợt tan biến, khi Lê Nguyên Phong thình lình xuất hiện. Không, thật ra sự xuất hiện của Lê Nguyên Phong cũng không đủ giáng một cú vào tim hắn, dù lúc đó hắn bắt đầu thấy tức giận khi nghĩ đến việc mình bị hai người thân yêu nhất dối lừa. Chính việc nàng đứng ra bảo vệ cho hoàng đệ của hắn, mới là điều làm hắn đau đớn nhất.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy suốt nửa năm qua mình chẳng khác gì một kẻ khờ, đau khổ và dằn vặt trước cái chết của nàng, trong khi nàng và Lê Nguyên Phong ngày ngày vui vẻ nắm tay nhau đi khắp cùng trời cuối đất. 「©Bí Ngô: bingothanhthien.wordpress.com」

Lúc đầu, hắn rút kiếm ra chỉ vì không nén được tức giận khi thấy hai người ấy đứng bên nhau, nhưng ý định của hắn cũng chỉ là diễn một màn kịch đắng trước ngọt sau, để không tỏ ra là mình có thể bỏ qua mọi việc dễ dàng đến vậy. Thế nhưng, chỉ một hành động của nàng, đã khiến hắn không thể chấp nhận làm một người cao thượng. Hắn quyết định cố hết sức dìm cơn giận xuống, bày ra một màn kịch khác.

*******

Thuỷ Trúc vừa nhìn ba người y phục ướt đẫm bước vào nhà đã đoán được có chuyện nồng nặc mùi thuốc súng xảy ra. Hạ Vy thoáng thấy nét mặt xanh xao của Lê Nguyên Phong, liền vội vã cùng Thuỷ Trúc dìu hắn lên một căn phòng trống, rồi tìm một chiếc khăn cho hắn lau khô tóc.

“Mỹ nhân, sao tự nhiên lại tử tế với ta như vậy?” Lê Nguyên Phong gượng cười nhìn cử chỉ hối hả của nàng.

“Trước giờ tôi luôn là một cô gái nhân từ tốt bụng mà.”

Muốn biết Lê Ứng Thiên có phải thực sự quên nàng không thì phải bỏ ra một ít thời gian quan sát. Nàng cố tình lo lắng chạy đôn chạy đáo cho Lê Nguyên Phong trước mặt hắn, chính là để Thuỷ Trúc chú ý xem hắn có phản ứng thế nào.

Chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Lê Nguyên Phong, nàng thật chỉ muốn đánh hắn một phát, nhưng không nỡ. Đã biết mình yếu như sợi bún mà còn bày đặt diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu lỡ Lê Ứng Thiên thực sực muốn giao đấu, hắn làm sao đỡ nổi.

“Tuyệt đối không được làm như thế nữa.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt đanh lại.

“Làm gì?”

“Đứng che chắn cho ta.”

“Đôi khi người ta cũng nên tập làm anh hùng một chút chứ.” Nàng cười hì hì, không muốn cho hắn nhận ra mình quan tâm hắn.

“Lần sau nếu ngươi còn làm như thế, người giết ngươi sẽ là ta.”

Đôi lúc nàng thấy Lê Nguyên Phong còn có thể tàn nhẫn hơn cả Vampire, lạnh lùng hơn cả Lê Ứng Thiên. Thế nên, nàng thật không hiểu, tại sao mình dù biết rõ lại luôn nhào về phía hắn để tìm kiếm sự an toàn?

Nàng rót cho hắn một tách trà nóng, sau đó bước xuống đại sảnh, nơi Lê Ứng Thiên đang ngồi đợi. Dù hắn có thật sự mất trí nhớ hay không, nàng cũng không thể tránh mặt hắn mãi.

Lê Ứng Thiên nhìn thấy nàng bước xuống bậc thang, liền nhanh chóng chuyển sang ánh mắt dò xét đối với nàng. Tốn bao nhiêu công sức để trốn ra khỏi cung, nàng cũng không muốn phải đóng kịch nữa nên cứ dùng con người thật của mình mà đối diện với hắn, miễn là không phải thừa nhận mình là Trần Lâm Nguyệt.

“Dân nữ tham kiến thánh thượng, chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Nàng quỳ xuống hành lễ, động tác có chút vụng về, tỏ vẻ mình đây không giống người đã từng trải qua cuộc sống cung đình.

“Hoá ra ngươi đã biết trẫm là ai.”

“Vương gia đã gọi người hai tiếng hoàng huynh, người có thể là ai khác ngoài đương kim thánh thượng?” Nàng ung dung đáp. “Về việc chiếc cài tóc kia, dân nữ nghĩ thánh thượng đã có sự hiểu lầm. Thứ nhất, dân nữ làm quản lý ở tiền trang, hiển nhiên sẽ không túng thiếu đến nỗi phải đi trộm cắp. Thứ hai, thánh thượng đã có ơn cứu dân nữ, lẽ nào dân nữ lại vong ơn bội nghĩa mà lấy đi đồ vật của người. Vì vậy, xin thánh thượng minh xét cho.”

“Là một thường dân mà dám đối chất với trẫm, xem ra lá gan ngươi cũng không hề nhỏ.” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, chua xót nhận ra nàng chưa từng dùng con người thật của mình khi sống bên cạnh hắn trước đây.

“Dân nữ không dám.” Nàng nói, vẫn quỳ dưới sàn, bởi hắn vẫn chưa ra hiệu cho nàng đứng dậy. “Thánh thượng và vương gia huynh đệ tình thâm, dân nữ không muốn vì hiểu lầm này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người.”

Lê Ứng Thiên không đáp, giả vờ như đang thấm thía lời nàng. Dù sao hắn cũng không có chứng cứ nàng lấy cắp. Nếu làm lớn chuyện, sẽ trở thành quá lố. Việc hắn giả mất trí nhớ chỉ là kế hoạch nhất thời. Còn nàng, xem ra cũng không phải là dạng ngây thơ dễ mềm lòng. Nếu hắn nói quá nhiều sẽ sinh ra sơ hở.

Thật ra nàng có tin hắn mất trí hay không cũng không phải là điều quan trọng. Cái hắn cần, là nàng biết bản thân mình có một địa vị rất lớn trong lòng hắn.

Mãi đến giờ, hắn vẫn chưa biết mình muốn làm gì đối với người con gái mình từng yêu say đắm kia. Tiếp cận nàng sau đó giành lại nàng? Thả nàng đi? Hay trừng phạt nàng?

Cái khiến hắn phải do dự không chỉ là giữa khao khát của bản thân và lợi ích của nàng, mà còn là giữa bản tính chiếm hữu của người đàn ông và tình huynh đệ. Trước giờ, hắn vẫn chọn quyền lực thay vì tình cảm chính là vì vậy. Hắn muốn sự rạch ròi.



Lê Ứng Thiên đã rời khỏi, nhưng nàng tin hắn sớm muộn gì cũng quay trở lại. Không phải tự nhiên mà hắn lại đến Tế Châu. Nếu không phải là việc liên quan đến bình định Phồn Lư, thì cũng là về việc ngoại thương đang phát triển quá mức ở đây. Hiện giờ Lê Nguyên Phong cũng đang ở Tế Châu, nên nếu trong lòng Lê Ứng Thiên tạm thời không có nghi kị đối với Lê Nguyên Phong, có lẽ sắp tới cũng sẽ thường xuyên lui đến đây bàn quốc sự.

Xem ra, những ngày tháng yên ổn của nàng sắp chấm dứt rồi.

*******

Không chỉ một lần, mà đã rất nhiều lần, nàng đặt ra tình huống nếu Lê Ứng Thiên muốn nàng trở về bên hắn, nàng sẽ phản ứng thế nào. Dĩ nhiên, nàng sẽ không về lại hoàng cung. Điều nàng quan tâm chỉ là cảm xúc của nàng khi gặp lại một người mà mình nghĩ đã từng yêu sâu sắc. Có lẽ, bởi vì hắn không phải mối tình đầu của nàng. Có lẽ, bởi vì tình yêu giữa nàng và hắn chỉ diễn ra trong vòng hai ba tháng. Cũng có lẽ, suốt hơn nửa năm kia đã có quá nhiều việc xảy ra, khiến nàng cứ như trải qua bốn năm năm. Cảm xúc đối với hắn giờ đây đã không còn chút sự mãnh liệt nào của ngày xưa.

Từ giây phút nàng quyết định làm một Phan Hạ Vy trước mặt hắn, nàng đã biết, thứ tình cảm của nàng đối với hắn đã không thể nào còn là tình yêu nữa. Có vẻ như từ lúc biết thông cảm với quyết định của hắn, nàng đã thật sự buông tay. Nàng nhìn hắn với tư cách một hoàng đế, chứ không phải là một người yêu. Thế nên, dù phát hiện ra hắn từng vì mình mà đau khổ, sự thương cảm ấy cũng không đủ mới mẻ, không đủ mãnh liệt để lay động trái tim nàng.

Nếu có một thứ gọi là cơ một, thì đó chỉ có thể là một sự khởi đầu hoàn toàn mới.



Ba ngày sau, Lê Nguyên Phong cuối cùng cũng đã bình phục hẳn.

Nhìn thấy hắn sắc mặt hồng hào, bước đi vững chãi, nàng cũng thấy nhẹ lòng. Nhất là khi chất độc đã dịu xuống rồi thì tính tình hắn cũng trở lại bình thường, không lạnh nhạt xa lánh nàng như những ngày độc phát. Ba tháng rồi không gặp, nàng rất muốn nhìn mặt hắn, nhiều một chút, dù biết hắn vẫn chẳng khác gì lúc từ biệt nàng để trở lại Sơn Nam.

“Nguyên Phong, tôi nghe nói gần đây có một rừng hoa bướm rất đẹp, nhưng mà nếu đi bộ cũng khá xa.” Nàng ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn, chớp chớp hai cái. “Anh cho tôi mượn xe ngựa được không?”

“Xe ngựa kia là dùng cho công vụ. Nếu ngươi dùng cho việc riêng, phải tính thêm vào số nợ.” Hắn bắt đầu giở giọng ông chủ ra.

Số kiếp con nợ của nàng sao mà bèo bọt. Khổ hơn hết, chính là có một chủ nợ vô lương tâm như hắn. Nàng mang về bao nhiêu tiền cho tiền trang,vậy mà hắn cũng không chịu thưởng cho nàng, khiến nàng mang danh quản lý mà một xu tiền riêng cũng không có để tiêu xài.

“May cho ngươi, ta hôm nay có hứng đi dạo, nên có thể cho ngươi đi nhờ một lúc.” Hắn chuyển sang giọng ngọt ngào, nghe như dụ dỗ.

“Nguyên Phong, hôm nay anh đẹp trai đến chết đi được.” Tự dưng nàng lại nhớ đến hồi trong cung, khi hắn đòi nàng khen hắn đẹp trai để đổi lại việc giúp nàng nghiên cứu chế biến phô mai.

“Nói thừa, bổn vương lúc nào mà chả khôi ngô tuấn tú.” Hắn hất tóc, mỉm cười tự mãn.

Khu rừng hoa ấy hắn cũng từng nghe người ta nhắc tới. Tuy là không xa lắm, nhưng nghe nói dạo này nơi ấy hay xảy ra cướp giật, nên hắn cũng không an tâm để nàng một thân một mình đến đó.

Rốt cuộc, nàng với hắn không đi xe, mà đi ngựa. Bởi nàng là một thục nữ liễu yếu đào tơ, gió thổi cũng bay, gió lay cũng rớt, nên chỉ đành ngồi đằng sau mà nắm thắt lưng của hắn, chứ không thể một mình cưỡi ngựa băng rừng vượt suối.



Lê Ứng Thiên đến Tế Châu lần này, ngoài việc liên quan đến ngoại thương, còn muốn quét sạch tàn dư của Tá Tra tại nơi này. Tuy quân Lạc Việt đã nắm được Tế Châu một thời gian dài, nhưng vẫn còn một số phần tử bất mãn, manh nha khởi nghĩa để đòi lại chủ quyền.

“Thánh thượng, tên nghĩa quân Phồn Lư kia đã khai ra nơi ẩn nấp của đồng bọn.”

“Tìm hiểu kĩ quân số và địa hình, đề phòng đây là cái bẫy.”

“Tuân lệnh.”

Tuy nghi ngờ tân khoa trạng nguyên Lý Chính Hữu là người của Lý Thiệu Minh, nhưng nếu là việc có lợi, hắn cũng không ngần ngại trọng dụng người này.



Lê Nguyên Phong và Hạ Vy lững thững cưỡi ngựa dọc theo bờ suối. Không biết là do đi sai đường, hay hoa đã tàn, mà lòng vòng mãi vẫn không thấy rừng hoa như người ta đồn đại.

“Nguyên Phong, hay là chúng ta quay về?” Nàng lên tiếng.

Hắn không trả lời mà giơ tay ra hiệu cho nàng im lặng. Nếu chịu chú ý một chút, sẽ nghe được tiếng người ở gần đó.

Không phải tiếng Việt, mà là tiếng Phồn Lư.

Lê Nguyên Phong đã có hơn một năm học tiếng Phồn Lư, nên nghe thoáng qua cũng đủ đoán ra những kẻ ấy là ai. Việc cướp giật ở khu rừng này, xem ra chỉ là trò che mắt, không muốn người ta lui tới.

Hạ Vy ngồi phía sau hắn, dù không hiểu gì, nhưng cũng đã linh cảm có chuyện chẳng lành.

Lê Nguyên Phong giật dây cương, quyết định rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nhưng sự xuất hiện của hắn và nàng đã sớm lọt vào tầm mắt của những người kia.

Một loạt gươm giáo vung lên.

Tiếp theo đó, là hàng chục mũi tên xé gió lao về phía hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.