Biên tập: Tiểu Khánh
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
“A…” Tiết Tĩnh Xu không nói gì, đôi mắt đảo tới đảo lui.
Hoàng đế từ từ đến gần, giọng nói trầm thấp, mang theo mấy phần dụ dỗ: “Sao hoàng hậu không nói gì? Nàng đem những suy nghĩ trong lòng nói ra đi. Dù lời nói ra không hay, ta cũng không trách nàng đâu.”
Lúc này hai người đang ngồi trên giường, Tiết Tĩnh Xu mặc áo lót mỏng manh, cảm thấy hơi lạnh liền kéo tấm chăn mỏng đắp lên người, chỉ thò đầu và hai chân ra.
Nàng nghiêng đầu nhìn hoàng đế, thử xác định thật giả: “Chàng không lừa ta?”
Hoàng đế nói: “Quân vô hí ngôn [1].”
[1] Vua không nói đùa.
Tiết Tĩnh Xu động đậy chân, mười ngón chân xinh xắn đẹp đẽ vô tội quặp lại.
Ánh mắt hoàng đế nhìn sang theo.
Tiết Tĩnh Xu lại di chuyển chân.
Hoàng đế liền vươn tay, giữ bàn chân như bạch ngọc cực kỳ không an phận kia lại.
Thân thể Tiết Tĩnh Xu lạnh hơn người bình thường một chút nên đôi chân cũng lạnh hơn mấy phần, cầm trong tay, giống như cầm một món đồ làm bằng ngọc vậy.
Hoàng đế nắm trong lòng bàn tay còn thấy chưa đủ, lại nhéo một cái.
Tiết Tĩnh Xu muốn rút chân về, nhưng cả người nàng đều bọc trong chăn, không có chỗ để dùng sức, vừa giật một cái, cả người liền ngã nhào xuống giường, chỉ có đôi chân vẫn còn giơ lên, bị hoàng đế nắm trong tay.
Nàng như một con tằm trắng mập mạp, cong người hai phát mà không dậy nổi, liền dứt khoát nằm luôn đó không dậy nữa.
Hoàng đế dùng đầu ngón tay thô to cọ cọ lòng bàn tay nàng.
Cả người Tiết Tĩnh Xu run bắn lên, vội vàng xin tha: “Đừng mà, đừng mà! Nhột lắm, nhột lắm…”
Hoàng đế nói: “Hoàng hậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, nếu còn không nói, thì ta sẽ gãi một cái, gãi đến khi hoàng hậu nói mới thôi.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin nổi: “Sao chàng có thể như vậy được chứ? Chàng xấu xa quá đấy!”
Hoàng đế nhìn nàng, đưa tay kéo nàng từ trong chăn ra: “Ta nhớ lần trước hoàng hậu còn nói ta là người tốt, quên nhanh vậy sao?”
Tiết Tĩnh Xu nói như chuyện đương nhiên: “Lần trước chàng không thọc lét ta, là người tốt, lần này thọc lét ta, là đồ bại hoại.”
Hoàng đế nhếch miệng: “Mặc kệ người tốt hay người xấu, ta chỉ muốn biết câu trả lời của hoàng hậu là gì. Nếu vẫn không nói, ta sẽ không nương tay.” Hắn vừa nói vừa cong đầu ngón tay về phía Tiết Tĩnh Xu như đe dọa.
Lúc làm xong động tác này, chính hắn cũng thấy sửng sờ.
Đã bao lâu rồi không nói những lời ấu trĩ thế này, làm ra động tác nhàm chán ấy nhỉ?
Nhưng, lúc hắn làm những động tác đó, trong lòng lại không hề cảm thấy ấu trĩ và nhàm chán chút nào, chỉ mong đợi phản ứng của hoàng hậu.
Tiết Tĩnh Xu không để ý thấy hắn giật mình, chỉ bĩu môi rồi nói: “Đều lợi hại rất lợi hại, chàng với Phó Văn Hiên đều lợi hại, được chưa?”
Hoàng đế lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không được, phải có một người lợi hại nhất.”
Tiết Tĩnh Xu cong cong đầu ngón chân, liếc mắt nhìn hoàng đế, do dự nói: “Chàng cũng đâu viết thoại bản cho ta đọc, làm sao ta biết được chàng lợi hại hay không?”
Hoàng đế cúi đầu ghé sát vào người nàng: “Lẽ nào hoàng hậu cho rằng, chỉ có người viết thoại bản mới lợi hại hay sao?”
Tiết Tĩnh Xu nghi hoặc: “Vậy còn có người nào chứ?”
Hoàng đế nói: “Ta có thể cho mười người, trăm người, thậm chí hơn ngàn người viết ra thoại bản giống của Phó Văn Hiên. Nàng nói xem, là ta lợi hại hay hắn lợi hại?”
Tiết Tĩnh Xu trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn hắn: “Thật sao?”
Hoàng đế gật đầu: “Nàng muốn xem cái gì, ta đều có thể cho người viết cái đó.”
Vẻ mặt Tiết Tĩnh Xu vô cùng kính nể: “Chàng thật lợi hại, chàng lợi hại nhất!”
Hoàng đế nghe thấy thế trong lòng vô cùng hưởng thụ, nhưng lại hỏi một câu: “Ta là ai?”
“Chàng là hoàng thượng mà.” Tiết Tĩnh Xu nói.
Hoàng đế lại hỏi: “Hoàng thượng là ai?”
“Hoàng thượng không phải bệ hạ sao?”
“Vậy bệ hạ là ai?” Hoàng đế tiếp tục truy hỏi.
Tiết Tĩnh Xu quả thực bị hỏi đến lơ mơ, cau mày phiền não nói: “Hoàng thượng chính là bệ hạ, bệ hạ chính là chàng, chàng chính là hoàng thượng đó.”
Nhưng những câu trả lời đó đều không thể thỏa mãn hắn, hắn lại đổi cách hỏi nàng: “Hoàng thượng là gì của nàng?”
Tiết Tĩnh Xu rút hai tay ra khỏi chăn, gãi gãi mặt, đẩy mái tóc rối sang một bên.
“Hoàng thượng… là gì của ta?” Nàng ngập ngừng lặp lại.
Hoàng đế gật đầu, nói: “Đúng, ta là gì của nàng?”
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, thành thật lắc đầu: “Ta không biết.”
Hoàng đế kéo nàng ra khỏi chăn, hai người ôm chặt lấy nhau, hắn trầm giọng nói: “Hai người chúng ta ngủ cùng nhau, là người chung gối. Ta là trượng phu của nàng, nàng nhớ kỹ, hoàng đế là trượng phu của nàng.”
Tiết Tĩnh Xu ngây ngẩn lặp lại: “Hoàng thượng là trượng phu của ta.”
Hoàng đế gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhưng Tiết Tĩnh Xu lại đột nhiên lắc đầu: “Ta không muốn… Ta không muốn hoàng thượng làm trượng phu của ta.”
Thần sắc trên mặt hoàng đế bỗng nhiên đờ đẫn, toàn thân chợt lạnh đi.
Hắn cúi đầu nhìn người hắn ôm trong ngực, lại bất ngờ nhìn thấy gương mặt đẫm lệ.
Hắn trầm mặc đối diện với Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu chớp chớp mắt, nước mắt liền lăn xuống.
Cuối cùng, vẫn là hoàng đế vươn tay ra trước, lau đi giọt nước mắt trên tóc mai nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ta còn chưa tức giận, sao nàng lại khóc trước rồi?”
Tiết Tĩnh Xu sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Ta không muốn bệ hạ làm trượng phu của ta. Bởi vì sau này bệ hạ còn làm trượng phu của rất rất nhiều người, nhưng ta thì chỉ có một mình hắn.”
Hoàng đế sửng sốt một chút, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên khóe mi nàng: “Ai nói với nàng sau này ta sẽ lấy người khác?”
Tiết Tĩnh Xu khóc nấc một tiếng: “Mọi người đều nói vậy. Hơn nữa, hoàng thượng vốn phải lấy rất rất nhiều nữ nhân.”
Hoàng đế nói: “Họ lừa nàng thôi, không có rất rất nhiều người khác, chỉ có một mình nàng. Nàng chỉ có ta, ta cũng chỉ có nàng.”
Tiết Tĩnh Xu ngừng khóc, đôi mắt được nước mắt gột rửa, còn sáng hơn vừa rồi mấy phần.
Nàng không chớp mắt nhìn hoàng đế, tủi thân nói: “Chàng không gạt ta chứ?”
Hoàng đế nói: “Ta chưa từng gạt hoàng hậu.”
Tiết Tĩnh Xu lại bĩu môi: “Đêm qua chàng vừa gạt ta. Chàng nói sẽ tốt ngay thôi, nhưng đến khi ta ngủ rồi, chàng vẫn chưa tốt.”
Hoàng đế á khẩu không nói được gì: “… Chuyện kia không tính. Ngoại trừ ở trên giường, ta đã lừa nàng bao giờ chưa?”
Tiết Tĩnh Xu cố sức suy nghĩ, hình như không có thật, nàng thành thật lắc đầu.
Hoàng đế nói: “Vậy là đúng rồi, sau này cũng thế, hoàng hậu đừng nghe người khác, chỉ nghe mình ta là đủ rồi. Bọn họ sẽ lừa nàng, còn ta thì không, nàng cũng… đừng gạt ta.”
Tiết Tĩnh Xu lập tức nói: “Ta chưa từng lừa chàng.”
Hoàng đế khẽ gật đầu: “Ta tin hoàng hậu.”
Tiết Tĩnh Xu an tâm, ngáp một cái: “Ta muốn ngủ.”
Hoàng đế nói: “Chưa được ngủ, uống chút canh giải rượu trước, không thì đến mai tỉnh lại, hoàng hậu sẽ bị đau đầu.”
Tiết Tĩnh Xu tội nghiệp nhìn hắn: “Nhưng ta không đói chút nào.”
Hoàng đế nói: “Vậy thì nói chuyện với ta thêm lát nữa.”
Tiết Tĩnh Xu đành phải đồng ý: “Chàng muốn nói gì?”
Hoàng đế nói: “Ta chưa bao giờ gọi khuê danh của hoàng hậu. Hồi nàng ở khuê phòng, người trong nhà gọi nàng thế nào?”
Tiết Tĩnh Xu nghĩ một chút, nói: “Trưởng bối lúc thì gọi ta là Xu nhi, lúc thì gọi là Tĩnh Xu, bọn nha hoàn gọi ta là Tam cô nương, Liễu Nhi gọi là tiểu thư. Người trong cung gọi là nương nương, chỉ có bệ hạ gọi là hoàng hậu.”
Hoàng đế không muốn lẫn lộn với mọi người, bèn nói: “Vậy sau này ta tiếp tục gọi hoàng hậu là hoàng hậu nhé.”
Tiết Tĩnh Xu hỏi hắn: “Còn chàng? Người khác gọi chàng thế nào?”
Hoàng đế nói: “Khi còn bé có người gọi ta là Lục hoàng tử, có người gọi là lão Lục. Sau đó, họ cũng giống hoàng hậu, gọi là hoàng thượng, bệ hạ.”
Tiết Tĩnh Xu cau mày nói: “Ta giống bọn họ.”
“Phải.” Hoàng đế nói: “Nếu hoàng hậu cảm thấy không vừa lòng, lúc riêng tư cũng có thể gọi thẳng tên ta.”
Nếu lúc này Tiết Tĩnh Xu tỉnh táo, tất nhiên sẽ nói không dám, nhưng hiện giờ, nàng lại hiếu kỳ hỏi: “Tục danh của bệ hạ là gì? Ta còn chưa biết nữa.”
Hoàng đế nói: “Đại Diễn họ Chử, tên ta chỉ có một chữ Diệu, Diệu trong nhật tinh ẩn diệu [2].”
[2] Nhật tinh ẩn diệu: Mặt trời cùng các ngôi sao trốn dưới ánh sáng.
Tiết Tĩnh Xu thăm dò nói: “Chử Diệu.”
Hoàng đế gật đầu.
Tiết Tĩnh Xu mừng rỡ vỗ tay, gọi lại một lần nữa: “Chử Diệu!”
Hoàng đế lại gật đầu.
Tiết Tĩnh Xu bất mãn nói: “Sao chàng không đáp lại ta?”
Hoàng đế đành nói: “Mời hoàng hậu gọi lại một lần.”
Tiết Tĩnh Xu lại nói: “Chử Diệu.”
Hoàng đế mở miệng đáp một tiếng.
Tiết Tĩnh Xu vỗ vào lòng bàn tay, hai chân phấn khích đung đưa: “Hay quá, hay quá!”
Hoàng đế cúi đầu hỏi nàng: “Cái gì hay?”
Tiết Tĩnh Xu che mặt, thần thần bí bí: “Không nói cho chàng.”
Hoàng đế nhéo chóp mũi nàng.
Lòng hắn khẽ động, bịa chuyện nói: “Hoàng hậu biết không, thê tử ở nhà bình thường không gọi thẳng tên trượng phu, mà gọi như huynh trưởng, hoàng hậu cũng nên gọi ta như thế.”
Tiết Tĩnh Xu tò mò hỏi: “Phải gọi là ca ca à?”
Hoàng đế gật đầu khẳng định: “Ừ.”
Tiết Tĩnh Xu không nghi ngờ gì, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quặc: “Nhà ta cũng có mấy ca ca, mặc dù không hay gặp họ, nhưng phải coi bệ hạ như ca ca, điều này rất kỳ cục.”
Hoàng đế liền nói: “Không phải chỉ gọi mỗi ca ca, mà là gọi tên thêm ca ca.”
Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ, do dự gọi một tiếng: “Diệu ca ca?”
Giọng nàng mềm mại trong trẻo, gương mặt quyến rũ, đôi mắt lại cực kỳ hồn nhiên.
Tổ hợp mâu thuẫn như vậy xuất hiện trên người nàng, lại thêm câu Diệu ca ca, hoàng đế nghe xong mà ngẩn cả người.
Hắn dời mắt sang chỗ khác, hắng giọng một tiếng, sau đó mới từ từ quay lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tiết Tĩnh Xu rồi khẽ nói: “Gọi một lần nữa đi.”
Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu: “Diệu ca ca.”
Yết hầu hoàng đế động đậy, cuống họng vừa được hắng lại hơi khàn: “Gọi thêm lần nữa.”
Tiết Tĩnh Xu chun mũi, tuy không hiểu, nhưng vẫn gọi một tiếng.
Hoàng đế lại nói lần nữa: “Gọi thêm một lần.”
Tiết Tĩnh Xu rốt cuộc không nhịn được nữa, cuộn chăn lại, xoay người đưa lưng về phía hắn: “Không gọi, ta mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Hoàng đế lại xoay nàng qua, nói: “Uống canh giải rượu trước đã.”
Tiết Tĩnh Xu đau khổ đầy mặt: “Uống không vô.”
Hoàng đế nói: “Vậy gọi lần nữa đi.”
Tiết Tĩnh Xu lập tức trừng mắt nhìn hắn, lên án: “Chàng xấu lắm! Cứ bắt ta phải gọi đi gọi lại, nhưng ta gọi chàng lại không đáp!”
Hoàng đế nói: “Lần này sẽ trả lời nàng.”
Tiết Tĩnh Xu nghi ngờ nhìn hắn, miễn cưỡng nói: “Diệu ca ca.”
“Ta đây.” Hoàng đế nói.