Biên tập: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Buổi chiều, hoàng đế vào cung Tê Phượng nhưng không thấy hoàng hậu chào đón liền hỏi nữ quan: “Hoàng hậu vẫn ở trong cung của hoàng tổ mẫu à?”
Nữ quan nhẹ nhàng lắc đầu, “Cả chiều nương nương đều ở trong điện.”
Thật là kỳ quái, nếu là bình thường, hoàng hậu nghe thấy tiếng thái giám báo hắn đến liền ra đón ngay lập tức. Sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu? Chẳng lẽ cơ thể không khỏe?
Trong lòng hoàng đế rất nghi ngờ, cho mọi người lui rồi một mình đi vào trong điện.
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu ngồi trước bàn, không ngẩng đầu lên nên không biết đang làm gì.
Hoàng đế đến gần hơn một chút mới phát hiện trước mặt nàng đặt một quyển sách, hoàng hậu đọc vô cùng nhập tâm nên không hề phát hiện hắn đã tới.
Trong lòng hắn có hơi không vui, lúc trước hoàng hậu chẳng bao giờ lơ hắn như vậy.
Hắn hắng giọng một tiếng, muốn nhắc nhở hoàng hậu hắn đã đến.
Nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn cúi đầu không nhúc nhích.
Hoàng đế đành ho một tiếng nữa.
Tiết Tĩnh Xu vẫn không có phản ứng gì.
Vẻ mặt hoàng đế rất vi diệu, cũng may vừa rồi hắn cho tất cả mọi người lui ra. Nếu không lúc này để mọi người thấy hoàng đế bị hoàng hậu lạnh nhạt chắc hắn không chỉ đơn giản cảm thấy vi diệu như vậy.
Hắn đến sau lưng Tiết Tĩnh Xu, trực tiếp thò tay rút quyển sách ra, “Hoàng hậu đang đọc gì vậy?”
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới phát hiện hắn đã đến, vội nói: “Bệ hạ mau trả sách cho ta, chỉ còn vài trang nữa là hết thôi.”
Hoàng đế rất bực tức, người đã đứng trước mặt rồi mà hoàng hậu vẫn chỉ lo đọc sách, không quan tâm đến hắn. Ngược lại hắn rất muốn xem rốt cuộc là sách gì mà nàng lại mê say như vậy.
Hắn nhìn qua bìa sách, bên trên có đề “Tập truyện anh hùng hiệp nghĩa”.
Nhìn qua liền biết đây đâu phải loại sách bình thường hoàng hậu hay đọc.
Hắn cầm sách nhưng không trả lại cho Tiết Tĩnh Xu: “Sao hoàng hậu lại đọc cái này?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Chẳng phải bệ hạ bảo Đức công công mang đến cho thiếp sao? Hôm nay thiếp xem xong mới phát hiện mình đã trách lầm bệ hạ, những chuyện xưa này rất mới lạ, lời văn dí dỏm, vô cùng hấp dẫn, khó trách bệ hạ lại thích xem.”
Hoàng đế nghe nói là thoại bản, liền mở quyển sách trong tay ra, không dấu vết tìm xem có cảnh nào miêu tả không đứng đắn không.
Cũng may trong quyển này dường như chỉ là ít chuyện xưa của giang hồ hiệp khách, không phải những bản về giai nhân tài tử xinh đẹp mà hắn xem.
Hắn thoáng an tâm một chút, nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc: “Hoàng hậu đọc nhập tâm thế, ngay cả ta đến cũng không biết.”
Tiết Tĩnh Xu lấy lòng cười nói: “Là sơ sót của thiếp, lát nữa sẽ bồi thường cho bệ hạ sau. Bệ hạ trả lại sách cho thiếp đi, cho thiếp xem nốt mấy trang thôi.”
Lòng hoàng đế càng thêm phiền muộn, hoàng hậu không phát hiện hắn đến thì thôi, bây giờ hắn đã đứng ngay trước mặt mà hoàng hậu vẫn còn muốn đọc tiếp sao?
Hoàng đế cảm thấy mình không phải loại người tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi, không thể so đo với hoàng hậu.
Vì vậy, hắn mở lại đúng trang, nhớ kĩ tên tác giả mới trả lại cho hoàng hậu.
Chờ Tiết Tĩnh Xu đọc xong vài trang kia mới truyền lệnh.
Trong tâm nàng ghi nhớ các tình tiết tiếp theo trong thoại bản, ăn cơm cũng không tập trung.
Hoàng đế gắp đồ ăn cho nàng hai lần nhưng cũng không thấy nàng gắp lại cho, liền đánh một dấu vào tên tác giả.
Sau bữa tối vốn là thời gian tản bộ của hai người, nhưng Tiết Tĩnh Xu buông bát đũa liền chạy thẳng vào trong điện đọc thoải bạn.
Một mình hoàng đế ngồi trước bàn cơm, ăn hết mười sáu món ăn.
Cung nhân hầu hạ đều cúi thấp đầu, không dám tiến lên.
Sắc mặt bệ hạ vẫn như thường nhưng lại khiến các nàng cảm giác như có từng đợt gió lạnh kéo tới. Dường như không phải hắn đang ăn đồ ăn mà đang ăn thịt kẻ thù vậy, quả thực rất dọa người.
Rốt cuộc, trước khi hoàng đế thanh toán hết cả bàn ăn thì Tiết Tĩnh Xu bước ra khỏi điện.
Nhưng không phải đi tìm hoàng đế mà lại đến trước mặt Đức công công, “Công công, truyện ‘Tập truyện anh hùng hiệp nghĩa’ này mới là thượng sách, có phải còn trung sách và hạ sách không?” [1]
[1] Tớ nghĩ ở đây ‘thượng sách’, ‘trung sách’, ‘hạ sách’ nó như kiểu tập 1, 2, 3 ý.
“Cái này…” Đức công công cẩn thận nhìn sắc mặt hoàng đế, thận trọng nói: “Chắc là có, chỉ là trong Tàng thư các có rất nhiều sách truyện, không thể tìm ngay được. Xin nương nương chờ hai ngày.”
Tiết Tĩnh Xu có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: “Vậy làm phiền công công tìm giúp ta. Có phải trong Tàng thư các còn nhiều truyện khác không? Nếu có, xin công công giúp ta mang hai quyển đến.”
Đức công công còn chưa kịp đáp lời, chợt nghe “ba” một tiếng, hoàng đế đặt bát đũa xuống bàn.
Động tĩnh này của hắn quả thực lớn hơn ngày thường nhiều.
Tiết Tĩnh Xu nghi ngờ nhìn sang.
Sắc mặt hoàng đế vẫn như thường, súc miệng, lau khô miệng rồi đứng lên, nói: “Hoàng hậu cùng ta đi dạo một lúc đi.”
Lúc này Tiết Tĩnh Xu đã đọc hết thoại bản, dù sao cũng không có việc gì làm nên gật đầu đồng ý.
Đức công công thấy đế hậu đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại lúc cùng nương nương rời đi, bệ hạ đã quay lại cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, trong lòng lại âm thầm kêu khổ.
Rõ ràng lúc trước bệ hạ bảo hắn mang thoại bản đến cho nương nương, giờ nương nương thích đọc, bệ hạ lại trách hắn.
Thật là… khó làm mà.
Hoàng đế cùng Tiết Tĩnh Xu chậm rãi bước đi trong Ngự hoa viên.
Đêm qua có một trận mưa nên hoa đào rơi không ít, càng lộ ra vẻ lục phì hồng sấu [2]
[2] Lục phì hồng sấu: Lá xanh tươi tốt, hoa dần héo tàn, chỉ thời gian cuối xuân.
Tiết Tĩnh Xu đang đi, đột nhiên cười ra tiếng.
Hoàng đế nhìn nàng một cái, Tiết Tĩnh Xu che miệng, lắc tay nói: “Bệ hạ không cần để ý đến thiếp, thiếp đang nghĩ đến một câu trong thoại bản nên nhất thời không nhịn được.”
Hoàng đế mím môi, không nói gì.
Tiết Tĩnh Xu thở dài: “Não của những văn nhân đó thật sự không dễ dùng. Viết những câu chữ có thể khiến người đọc ôm bụng cười, cũng có thể khiến người ta suy nghĩ sâu xa về chuyện xưa.”
Hoàng đế tự nhủ trong lòng, chỉ là nói bừa chém gió để lừa gạt những nữ tử ngây thơ không có kinh nghiệm sống như nàng thôi, nào có khiến người ta suy nghĩ sâu xa gì đâu?
Tên văn nhân kia tên là gì nhỉ?
Phó Văn Hiên đúng không? Hắn nhớ kỹ.
Tiết Tĩnh Xu còn nói: “Nhân vật chính trong truyện hiệp can nghĩa đảm [3], lại tình thâm ý trọng, thật sự là một người đàn ông tốt hiếm có, khiến người ta kính nể.”
[3] Hiệp can nghĩa đảm: Thấy việc nghĩa thì hăng hái, trừ bạo giúp kẻ yếu.
Hoàng đế xì mũi khinh thường, cũng chỉ là nhân vật được vẽ ra thôi, có gì tốt mà kính nể chứ.
Hiệp can nghĩa đảm, tình thâm ý trọng, hiện giờ nhân vật chính trong thoại bản nào chẳng dựa vào hình mẫu để vẽ nên chứ?
Tiết Tĩnh Xu cảm thán xong, hưng phấn trong đầu cũng không còn nữa, giờ nàng mới phát hiện dường như đêm nay hoàng đế nói cực kỳ ít.
Nàng quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Sao bệ hạ không nói lời nào?”
Hoàng đế đáp lại: “Ta thấy hoàng hậu nói hăng say quá nên không đành lòng xen ngang.”
Câu này không có gì đặc biệt, ngữ khí của hắn cũng như thường ngày nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn nhạy cảm nhận ra có điều khác.
Nàng nhìn kỹ vẻ mặt của hoàng đế, thăm dò hỏi: “Có phải bệ hạ không vui không?”
Cảnh tượng này thật quen thuộc, ngay ngày hôm qua, nàng còn giận dỗi, hoàng đế phải ra dỗ nàng, hôm nay tình thế lại đảo ngược.
Nhưng hoàng đế sẽ không bao giờ nhận là mình lòng dạ hẹp hòi.
Hắn nói: “Những câu chữ trong thoại bản cũng chỉ là những thứ giải trí thôi, hoàng hậu không nên quá mê muội mới tốt.”
Tiết Tĩnh Xu bĩu môi trong lòng, rõ ràng lúc trước hoàng đế suốt ngày nhắc đến thoại bản trước mặt nàng, giờ nàng mới nói vài câu đã bị hoàng đế nói. Đúng là đồ chó chê mèo lắm lông, chẳng có gì hay.
Nhưng xem ra hoàng đế không vui thật. Nàng không nói thẳng mà chỉ cười nói: “Đúng vậy, bệ hạ nói rất đúng,”
Khóe môi mím chặt của hắn lúc này mới buông lỏng ra, tâm tình cũng hòa hoãn nhiều.
Chờ đến khi hai người trở lại cung Tê Phượng thì trông hoàng đế chẳng khác gì bình thường.
Cung nhân thấy vậy liền âm thầm thả lỏng.
Đế hậu hai người rửa mặt xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên hoàng đế vẫy tay, cho người bưng bữa khuya của hoàng hậu lên.
Tiết Tĩnh Xu có chút không vui: “Chẳng phải vừa dùng bữa tối không lâu sao?”
Hoàng đế nói: “Vừa rồi hoàng hậu chỉ một lòng nhớ đến thoại bản, không dùng được bao nhiêu, đến nửa đêm sẽ đói bụng.”
Tiết Tĩnh Xu tự biết mình đuối lý nên không nói thêm nữa, đành cau mày uống hết bát canh gà có hương vị kỳ lạ mà cung nữ vừa mang lên.
Nàng lầm bầm một câu, “Canh gà thật khó uống!” Trên mặt liền xuất hiện hai rặng mây đỏ, cả người choáng váng ngả về phía sau.
Hoàng đế chìa tay đỡ nàng, phất tay cho cung nhân lui xuống.
Đám cung nhân yên tĩnh rời khỏi điện.
Có một tiểu thái giám tò mò hỏi Đức công công: “Sư phụ, đó là canh gì vậy? Sao nương nương vừa uống xong liền giống như đang say vậy?”
Đức công công trợn mắt nhìn hắn: “Lắm mồm.”
Đây chính là món rượu vàng say gà bệ hạ đặc biệt phân phó làm cho nương nương.
Món ăn này đặc sắc ở chỗ, một nửa là canh gà, một nửa là rượu vàng.
Cho dù người bình thường uống cũng không dễ dàng, huống chi là người tửu lượng thấp như nương nương.
Bệ hạ đúng là… dụng tâm lương khổ [4] mà.
[4] Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
Quả thực Tiết Tĩnh Xu đã say, hai gò má ửng hồng, đôi mắt to tròn sáng long lanh, ngây ngô đáng yêu nhìn hoàng đế.
Hoàng đế động thủ giúp nàng cởi quần áo.
Sáng sớm hôm nay lúc thay quần áo Tiết Tĩnh Xu đã tự thay tránh các cung nữ, chỉ vì tối qua nàng và hoàng đế quá mức nhiệt tình nên lưu lại trên thân thể không ít dấu vết, nàng thật sự rất xấu hổ nếu bị người khác nhìn thấy.
Hoàng đế dùng tay vuốt ve dấu hôn hình đóa hoa đào trên bờ vai nàng.
Tiết Tĩnh Xu rụt vai, cười khanh khách: “Ngứa quá.”
Hoàng đế hỏi nàng: “Hoàng hậu có biết đây là cái gì không?”
Tiết Tĩnh Xu bĩu môi, nói: “Là dấu răng của bệ hạ, bệ hạ cắn ta nên mới lưu lại trên vai ta.”
Hoàng đế sửa cho nàng: “Không phải là cắn nàng mà là hôn nàng. Để lại dấu vết trên người nàng là vì thương nàng.”
Tiết Tĩnh Xu trợn hai mắt: “Nhưng mà đau lắm.”
Hoàng đế lại hỏi: “Đau ở đâu?”
Tiết Tĩnh Xu mím môi không nói lời nào, tuy nàng say, nói chuyện hệt như trẻ con nhưng vẫn biết xấu hổ.
Hoàng đế liền nói: “Về sau quen rồi sẽ không đau nữa.”
Tiết Tĩnh Xu nhỏ giọng nói: “Nhưng còn trướng lắm.”
Hoàng đế sờ gương mặt nàng: “Ai bảo ngày thường hoàng hậu nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, khiến ta khó xử?”
Tiết Tĩnh Xu không phục nói: “Tại bệ hạ quá cao lớn, nếu bệ hạ thấp đi một chút chẳng phải tốt hơn ư?”
Hoàng đế chạm vào chóp mũi nàng, “Nói đơn giản thôi. Nàng nói thật cho ta biết, thoại bản thật sự hay đến thế sao? Tên Phó Văn Hiên kia cũng lợi hại lắm?”
Hiển nhiên Tiết Tĩnh Xu còn nhớ rõ cái tên này, hai mắt sáng long lanh, ra sức gật đầu, “Lợi hại, thật sự rất lợi hại!”
Hoàng đế hơi híp mắt, “So với ta thì ai lợi hại hơn?”