CHƯƠNG 4
“Có cái gì có thể ăn hay không a?”
“Đói bụng?” Dật Thanh Thích nhíu mày, “Người đâu.”
Một gã thị vệ từ bên ngoài tiến đến, chắp tay: “Hoàng thượng.”
Dật Thanh Thích nhẹ tay vuốt ve mặt Huyền Ngôn Nặc, phân phó: “Đi kêu ngự thiện phòng chuẩn bị một vài thứ.”
“A!!! Ta muốn ăn bánh hoa quế!!!” Huyền Ngôn Nặc sau khi Dật Thanh Thích nói xong lập tức thốt lên.
Dật Thanh Thích nhíu mày.
“Đi chuẩn bị.”
“Tuân lệnh.”
Đợi thị vệ lui ra, Dật Thanh Thích cười khẽ điểm điểm mũi nhỏ của Huyền Ngôn Nặc: “Lá gan ngươi thật lớn a, dám ở trước mặt trẫm cư nhiên phân phó người của trẫm làm việc.”
“Ta là muốn ăn a…” Huyền Ngôn Nặc dẩu dẩu môi, cúi đầu chơi ngón tay chính mình.
Dật Thanh Thích thật sâu hít một hơi, lấy tay nâng mặt Huyền Ngôn Nặc lên, cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc chớp chớp mắt, ở trong lòng Dật Thanh Thích cọ cọ vài cái. Dật Thanh Thích ôm chặt Huyền Ngôn Nặc, đầu càng cúi thấp hơn, linh hoạt đầu lưỡi mở ra môi Huyền Ngôn Nặc, cùng đầu lưỡi Huyền Ngôn Nặc triền miên. Lượng lớn nước bọt theo đầu lưỡi Huyền Ngôn Nặc chảy vào trong miệng, hắn chỉ có thể nuốt hết vào. Một lượng nhỏ dọc theo khóe miệng Huyền Ngôn Nặc chảy xuống. Khuôn mặt Huyền Ngôn Nặc đỏ bừng, có một cảm giác kỳ quái ở trên người lan tràn, thầm nghĩ khát cầu (khao khát + cầu mong) càng nhiều, liền bắt đầu đáp lại. Dật Thanh Thích cảm giác được sự đáp lại của Huyền Ngôn Nặc, tự nhiên là mười phần hài lòng, một tay kéo đầu Huyền Ngôn Nặc, tay kia đã không an phận vói vào trong quần áo Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc dần dần cảm giác được hô hấp không thông thuận, bắt đầu tại ở trong lòng Dật Thanh Thích giãy dụa. Dật Thanh Thích nhíu nhíu mày, ôm chặt lấy Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc liên tục đánh lên vai Dật Thanh Thích, thầm nghĩ chạy trốn.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! ! Ngọc Như Ý đã được mang tới! ! Hoàng…”
Lúc này, Trịnh công công giơ một khối ngọc Như Ý lỗ mãng xông vào, thấy một màn như vậy tự nhiên là rất xấu hổ, trong tay giơ ngọc Như Ý nửa ngày cũng không nói được gì. Dật Thanh Thích bị Trịnh công công quấy rối, tự nhiên là thập phần tức giận, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Trịnh công công. Huyền Ngôn Nặc từ trong lòng Dật Thanh Thích đứng lên, chỉ vào ngọc Như Ý nói: “Hoàng thượng! Ngọc Như Ý trong tay Trịnh công công có phải cho ta không?”
Dật Thanh Thích hung hăng trừng Trịnh công công, cúi đầu vươn tay lau đi nước bọt chảy xuống khóe miệng Huyền Ngôn Nặc, trả lời: “Ừ. Trịnh công công, mang ngọc Như Ý đến đây.”
Trịnh công công nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy đi về phía trước vài bước, vươn tay run run tác đem ngọc Như Ý mang tới trong tay Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích tiếp nhận ngọc Như Ý, lệnh Trịnh công công lui ra. Trịnh công công lúc này mới như trút được gánh nặng lui ra ngoài. Dật Thanh Thích để Huyền Ngôn Nặc ở trong lòng mình ngồi xong, đem ngọc Như Ý bỏ vào trong lòng Huyền Ngôn Nặc, vỗ vỗ hắn: “Nghe, ngươi đem ngọc Như Ý bảo quản tốt cho ta, không được làm vỡ nữa.”
Huyền Ngôn Nặc lại lấy ngọc Như Ý móc ra, cầm trong tay thưởng thức, rất ngoan ngoãn gật đầu.
“Có muốn tiếp tục không?” Dật Thanh Thích đoạt lại ngọc Như Ý, cất đi, lại hỏi hắn.
“Cái gì tiếp tục?” Huyền Ngôn Nặc vẻ mặt nghi hoặc.
“Vừa rồi a. Nếu không bởi vì gã quấy rối, hừ.” Dật Thanh Thích hừ lạnh một tiếng, trong ngực từ lâu đã đem Trịnh công công chém trăm nghìn vạn biến.
Huyền Ngôn Nặc thoáng cái mặt đỏ lên, liều mạng lắc đầu.
“Thật không? Vì sao không? Ngươi vừa rồi còn đáp lại a, hình như rất thoải mái.” Dật Thanh Thích trêu chọc hỏi.
“Ta không có!” Mặt Huyền Ngôn Nặc càng lúc càng hồng, “Cái kia… Rất khó chịu…”
“Khó chịu còn đáp lại?”
“Không có đáp lại a…” Huyền Ngôn Nặc cúi đầu, liều mạng cầm lấy tóc mình.
“Được được, là không có.” Dật Thanh Thích nắm lấy tay Huyền Ngôn Nặc, giúp hắn chỉnh lại tóc.
“Thật đói…” Huyền Ngôn Nặc liên tục vuốt bụng mình, bắt đầu oán giận, “Còn không có gì ăn…”