Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

“Còn không có gì ăn sao? …”

“Nhanh thôi, đợi một chút nữa.” Dật Thanh Thích nhéo nhéo mũi Huyền Ngôn Nặc, một bên giúp y chỉnh chỉnh y phục, một bên lại giúp y chỉnh chỉnh tóc, vẫn không có ngừng tay.

“Hoàng thượng, điểm tâm đã mang tới.” Chẳng bao lâu sau, cung nữ ngoài cung gõ gõ cửa cung, “Xin hỏi có cần mang vào ngay không ạ?”

Huyền Ngôn Nặc liếm liếm đầu lưỡi.

Dật Thanh Thích thấy bộ dáng của Huyền Ngôn Nặc, liền phân phó nói: “Mang vào đi.”

Cửa cung bị mở, ba cung nữ trên tay cầm khay, mặt trên đặt rất nhiều điểm tâm. Chờ bọn đem điểm tâm toàn bộ đặt xuống, toàn bộ lui ra hết, Huyền Ngôn Nặc lập tức từ trong lòng Dật Thanh Thích giãy ra, đi tới bàn, cầm lấy điểm tâm đưa lên miệng. Dật Thanh Thích đứng lên, ngồi xuống bàn, ôm lấy Huyền Ngôn Nặc vào trong lòng. Huyền Ngôn Nặc chỉ lo ăn, thẳng đến khi trong miệng bị nhồi đầy mới bằng lòng dừng lại.

Đợi được điểm tâm trong miệng toàn bộ nuốt xuống rồi, con mắt Huyền Ngôn Nặc nhìn quét trên bàn một vòng, dẩu lên cái miệng nhỏ nhắn rất thất vọng nói: “Thế nào lại không có bánh hoa quế…”

Không có bánh hoa quế?

Dật Thanh Thích nhíu nhíu mày, cũng nhìn điểm tâm trên bàn chung quanh một vòng, xác nhận xác thực không có bánh hoa quế, nhìn vẻ mặt thất vọng của Huyền Ngôn Nặc liền gọi cung nữ ngoài cung tiến vào, hỏi: “Bánh hoa quế đâu?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, ngự trù phòng (phòng bếp) đang làm ạ.”

“Ừ, vậy ngươi đi thúc dục bọn họ nhanh một chút.”

“Dạ.”

Chờ cung nữ rời đi rồi, Dật Thanh Thích nói: “Có nghe hay không, bánh hoa quế đang được làm, ngươi trước ăn chút mấy cái này đi. Tỷ như… bánh ngọt này, ăn cũng rất ngon. Nếm thử xem.”

Nói đoạn hắn cầm lấy một khối bánh ngọt hướng miệng Huyền Ngôn Nặc đút tới. Huyền Ngôn Nặc liều mạng ngửa đầu ra sau: “Không ăn không ăn, nếu như ăn no rồi đợi lát nữa sẽ không ăn vào bánh hoa quế!”

“Không đói bụng sao?” Thấy Huyền Ngôn Nặc thiếu chút nữa sẽ ngã xuống, Dật Thanh Thích lập tức đem bánh ngọt hướng miệng cắn, hai tay đem Huyền Ngôn Nặc nhấc lênđặt xuống trên đùi mình, “Ngươi vừa rồi không phải còn ồn ào đòi ăn sao?”

“Thế nhưng ta rất thích ăn bánh hoa quế a… Hiện tại lại không có… Ta đợi… Chờ bánh hoa quế mang tới đây ta lại ăn tiếp! Ta nhất định phải ăn thật no!” Huyền Ngôn Nặc ngồi ở trên đùi Dật Thanh Thích khoa tay múa chân, lớn tiếng ồn ào.

Dật Thanh Thích cười lấy tay nắm lấy tay Huyền Ngôn Nặc, nói: “Được, đợi lát nữa sẽ để ngươi ăn thỏa thích. Thế nhưng, nếu đói nhất định phải ăn, dù sao trước cũng phải ăn chút gì đó chứ? Được không?”

“Ừm… Được rồi.”

“Ta uy (bón, đút) ngươi.”

Huyền Ngôn Nặc gật đầu đáp ứng, Dật Thanh Thích cầm lấy một khối bánh ngọt đưa đến bên miệng Huyền Ngôn Nặc, để y nếm thử. Huyền Ngôn Nặc vươn cái lưỡi liếm liếm môi, một ngụm cắn miếng bánh ngọt. Ăn xong rồi còn không quên lộ nụ cười mê người, biểu thị rất thoả mãn. Rất nhiều lần, Dật Thanh Thích lại nhịn không được muốn hôn y, nếu không phải Huyền Ngôn Nặc tránh nhanh, cũng không biết chính mĩnh đã bị Dật Thanh Thích hôn bao nhiêu lần.

“Hoàng thượng, bánh hoa quế đã làm xong.” Ngoài điện, cung nữ gõ cửa thông báo.

“Mang vào đi.”

Cung nữ mở cửa, đem bánh hoa quế đặt lên trên bàn rồi lui ra ngoài.

Dật Thanh Thích nhìn ra Huyền Ngôn Nặc từ lâu đối bánh hoa quế trên bàn thèm nhỏ dãi ba thước, hỏi y: “Muốn ăn không?”

Huyền Ngôn Nặc điên cuồng gật đầu.

“Tốt, hôn ta một cái, ta cho ngươi ăn một miếng.” Dật Thanh Thích cố ý cầm lấy một khối bánh hoa quế, ở trước mặt Huyền Ngôn Nặc dạo qua một vòng, thấy ánh mắt Huyền Ngôn Nặc theo hoa quế cao cũng dạo qua một vòng, lúc này hắn mới chậm rì rì bỏ vào trong miệng. Nước bọt Huyền Ngôn Nặc thiếu chút nữa chảy tới trên mặt đất, chỉ vào bánh hoa quế liều mạng nói:

“Ta muốn cật!”

“Tốt, ngươi hôn ta một cái, ta liền cho ngươi ăn một miếng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.