Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 41: Chương 41: Bọn người Lỗ Đức Quân




Sau khi Lăng Túc Nhiên xuống xe, anh bước đi thật nhanh.

Anh đi đến bên cạnh chiếc xe và nhìn chăm chú. Trong xe không có người nào, chỉ có hai chiếc điện thoại di động và túi xách của Tần Nhã Khiết ở trên ghế sô pha.

Hừm!

Từ trong người anh bùng lên một cơn tức giận dữ dội.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hai chị em nhất định đã xảy ra chuyện!

“Bên đó có camera, có thể truy tìm dấu vết!” Lục Tần Nam nhìn xung quanh và phát hiện cách đó không xa có một camera giám sát.

Nói xong, cậu ấy lấy điện thoại di động ra và bấm số của Thẩm Quang Khải, sau đó cậu ấy kể lại tình hình.

“A! Thật sự có người không sợ chết rồi!” Thẩm Quang Khải lớn giọng nói: “Cho tôi ba phút, tôi sẽ lập tức cho người kiểm tra camera!”

“Nhanh nhé!” Lục Tần Nam gật đầu và sau đó cúp máy.

“Chẳng lẽ là một trong ba đại gia tộc làm sao?” Sau khi cả hai người lên xe, Lục Tần Nam mở miệng nói.

“Có khả năng rất cao!” Cả người Lăng Túc Nhiên tràn ngập sát khí.

“Nhã Khiết đã rời khỏi Đông Khởi bốn năm năm rồi. Cô ấy mới quay về được vài ngày thì bị để ý. Ngoài người của ba nhà họ ra, tôi không thể nghĩ ra còn có người nào khác!”

“Lý do?” Lục Tần Nam hỏi thêm lần nữa: “Chẳng lẽ ba nhà họ đã phát hiện ra chuyện gì sao?”

“Không rõ nữa!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu, sau đó anh tiếp tục nói: “Trước tiên phải tìm Nhã Khiết đã, nếu như thật sự là một trong ba nhà họ làm, vậy thì cứ tác thành cho họ đi!”

“Ừm!” Lục Tần Nam gật đầu trả lời: “Đại ca, anh đừng quá lo lắng, tạm thời hai người họ không có chuyện gì đâu. Nếu không thì đối phương không chỉ bắt cóc họ đi!”

Cạch!

Lăng Túc Nhiên lấy điếu thuốc ra và châm lửa, ánh mắt anh lóe lên một tia sáng!

Reng reng reng!

Ba phút sau, điện thoại của Lục Tần Nam reo lên.

“Đã tìm được chưa?” Vừa nhấn nút nghe điện thoại, Lục Tần Nam trầm giọng hỏi.

“Người của Lỗ Đức Quân làm đó!” Trong loa truyền tới giọng nói tức giận của Thẩm Quang Khải: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu trước, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện!”

“Được!” Lục Tần Nam gật đầu và cúp máy.

Ba mươi giây sau, Thẩm Quang Khải đã gửi tin nhắn đến, sau đó Lục Tần Nam bật thiết bị chỉ đường và đạp cần ga.

Sau đó Lăng Túc Nhiên gọi điện thoại cho Thẩm Quang Khải, đồng thời anh ấn vào chỗ mở loa.

“Là ai vậy?” Sau khi nhận cuộc gọi, anh trầm giọng hỏi.

“Lỗ Đức Quân là nhân vật số hai của thế giới ngầm ở Đông Khởi, là đại diện thế giới ngầm mà thế lực địa phương Đông Khởi giúp đỡ.” Thẩm Quang Khải trả lời.

“Là thuộc hạ của Viên Bội Thẩm sao?” Lăng Túc Nhiên tiếp tục hỏi.

“Không phải!” Thẩm Quang Khải đáp lại: “Từ trước đến nay Lỗ Đức Quân và Viên Bội Thẩm không đi cùng đường, giữa hai bên thường xuyên xảy ra những mâu thuẫn không lớn không nhỏ.”

“Từ lâu Viên Bội Thẩm đã muốn tiêu diệt đối phương, nhưng sau lưng Lỗ Đức Quân còn có bóng dáng của vài đại gia tộc ở Đông Khởi. Vì vậy Viên Bội Thẩm cũng không dám manh động.”

“Quả nhiên là vậy rồi!” Nghe thấy những lời của anh ta, Lăng Túc Nhiên đã chắc chắn được suy đoán trong lòng anh.

“Cậu… cậu có ý gì?” Thẩm Quang Khải sững sờ.

“Ông ta bắt Nhã Khiết là ý của người đứng sau lưng ông ta!” Lăng Túc Nhiên dừng lại một chút và nói tiếp: “Cậu thông báo cho Viên Bội Thẩm, lập tức đến nơi đợi tôi. Hôm nay tôi sẽ tặng cho ông ta một món quà lớn!”

“Được!” Thẩm Quang Khải sững sờ lần nữa và lớn tiếng đáp.

Đương nhiên anh ta biết rõ ý nghĩ của Lăng Túc Nhiên, sau hôm nay, Đông Khởi sẽ không có Lỗ Đức Quân nữa!

“Được rồi, trước mắt cứ như vậy đi, có chuyện gì sẽ nói sau!” Lăng Túc Nhiên vừa nói xong thì cúp máy.

“Họ thật sự muốn tìm cái chết rồi!” Lục Tần Nam vừa lái xe vừa tức giận nói.

“Người làm sai thì không thể sống!” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tôi muốn để bọn họ sống thêm vài ngày nữa, nhưng xem ra bọn họ cảm thấy bản thân sống đủ rồi!”

Cùng lúc đó.

Trong câu lạc bộ tư nhân cách nơi xảy ra vụ tai nạn taxi năm sáu kilomet.

Trong một căn phòng sang trọng ở lầu ba, hai chị em Tần Nhã Khiết dựa vào nhau trên ghế sô pha với sắc mặt hoảng sợ, quần áo xộc xệch, cả người run lẩy bẩy.

Đối diện với hai người là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi có khuôn mặt dữ tợn, đây chính là nhân vật số hai của thế giới ngầm ở Đông Khởi, Lỗ Đức Quân.

Phía sau Lỗ Đức Quân là bốn người đàn ông cường tráng với khí chất mạnh mẽ đang đứng, bốn tên kiếm khách này là thuộc hạ của ông ta, là những tên côn đồ tiếng tăm lừng lẫy ở thế giới ngầm Đông Khởi.

“Chậc chậc chậc, ông Lỗ, hai chị em này thật sự xinh đẹp!” Một tên đàn ông đầu đinh liếm đôi môi khô khốc và nói.

“Nói nhảm, nếu không đẹp như vậy thì làm sao gọi là người đẹp nhất Đông Khởi chứ!” Một người đàn ông khác trả lời: “Tôi chỉ không nghĩ rằng em gái của cô ta cũng đẹp như vậy, thật sự là một đôi cực phẩm nhân gian mà!”

“Lũ khốn nạn các người, rốt cuộc các người muốn làm gì?” Tần Nhã Khiết nghiến răng hét lớn.

“Tôi cảnh cáo các người, nếu như các người dám làm loạn, anh rể tôi sẽ không tha cho các người đâu!”

“Này, cô đã có anh rể rồi sao? Anh ta rất lợi hại đúng không? Tôi sợ quá đi!”

Đôi mắt độc ác của người đàn ông đầu đinh dừng lại trên người hai chị em, trong mắt anh ta lóe lên một tia tà sắc.

“Rốt cuộc các người là ai? Tại sao phải bắt chúng tôi chứ?” Lúc này, Tần Nhã Khiết hít một hơi thật sâu, sau khi tâm trạng ổn định lại thì cô nhìn sang Lỗ Đức Quân và hỏi.

“Năm năm trước, cô đã cứu một người của nhà họ Trịnh đúng không?” Lỗ Đức Quân châm điếu xì gà và hút một hơi.

“Hả?” Hai chị em Tần Nhã Khiết đều sửng sốt.

Tần Nhã Khiết không ngờ rằng đối phương đã vì chuyện này mà đến đây!

Trong những năm qua, cô thật sự luôn lo lắng ngày này sẽ xảy ra, có lúc cô nằm mơ cũng bị dọa đến mức tỉnh giấc!

Một năm gần đây, nỗi lo lắng này giảm bớt đi một chút. Trong lòng cô nghĩ rằng năm năm trôi qua rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện vẫn đến!

Sau khi Tần Nhã Lệ ở bên cạnh nghe thấy những lời của Lỗ Đức Quân, cô ấy có vẻ kinh ngạc và quay sang nhìn Tần Nhã Khiết, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ nghe chị gái mình đề cập đến chuyện này.

“Nói cho tôi biết, người mà cô cứu là ai, bây giờ cậu ta đang ở đâu, vậy thì tôi sẽ thả các cô ra!” Lỗ Đức Quân có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt của cô.

“Tôi không biết ông đang nói cái gì, từ trước đến nay tôi chưa cứu ai cả!” Tần Nhã Khiết ổn định lại tâm trạng của mình một lần nữa.

“Cô nhất định không chịu nói đúng không?” Lỗ Đức Quân thở ra một làn khói thuốc và lạnh lùng nói.

“Tôi không làm chuyện đó thì có thể nói gì chứ?” Tần Nhã Khiết hít một hơi sâu, sau đó trả lời.

“Tôi vốn dĩ không muốn động tay, tại sao cô lại ép buộc chứ?” Đôi mắt của Lỗ Đức Quân hơi híp lại, sau đó ông ta giơ tay lên và vẫy vẫy bốn người phía sau.

“Còn ngơ ra đó làm gì, em gái cô ta xinh đẹp tuyệt trần như vậy, các cậu không động lòng sao?”

“Cảm ơn ông Lỗ!” Bốn người đàn ông cùng nháy mắt, người đàn ông đầu đinh nhanh chóng đi về phía Tần Nhã Khiết.

“Anh muốn làm gì, anh không được tới đây!” Tần Nhã Khiết vừa hét lên vừa bảo vệ em gái.

“Cút ra!” Người đàn ông đầu đinh tát cô một cái: “Để em gái của cô nếm thử sự lợi hại của chúng tôi trước đã, sau đó thì đến lượt cô!”

“Anh là tên khốn nạn!” Tần Nhã Khiết hét lớn.

“Ha ha, người đẹp, đi thôi, cô muốn hét thì đợi một lát nữa, sau khi lên giường tôi sẽ để cô hét cho đủ!” Người đàn ông đầu đinh liếc nhìn dáng vẻ của Tần Nhã Lệ, trái cổ của anh ta nhúc nhích mấy lần.

Sau khi nói xong, anh ta đưa tay sờ vào ngực của Tần Nhã Lệ.

“Cút ra!” Cả người của Tần Nhã Lệ đều run rẩy, cô ấy giơ tay gỡ lấy tay của người đàn ông đầu đinh ra.

Chát!

Người đàn ông đầu đinh trợn tròn mắt, anh ta giơ tay lên và tát cô ấy một cái, trên mặt của Tần Nhã Lệ hiện lên một dấu bàn tay!

Ngay sau đó, áo len của Tần Nhã Lệ bị xé rách, làm lộ ra cái cổ trắng hồng của cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.