Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 40: Chương 40: Gặp chuyện rồi




“Nhã Khiết lúc này không phải đã nói trong điện thoại rồi sao? Còn cần tôi lặp lại một lần sao?” Thẩm Kiều Tam lạnh lùng nói.

“Muốn Nhã Khiết ký hợp đồng không phải không được, nhưng chúng tôi muốn nhìn thấy bản cổ phần và tiền hoa hồng trước, nếu không…”

“Kiều Tam!” Tần Doanh Bác trầm giọng ngắt lời của bà ấy: “Hợp đồng cổ phần và tiền hoa hồng cũng cần thời gian để chuẩn bị, bố đã hứa rồi thì chắc chắn sẽ cho chúng ta mà!”

“Ông…” Thẩm Kiều Tam mở miệng ra, muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lấy.

“Nhã Khiết, con đi với ông nội một chuyến trước nhé? Đừng để người của cao ốc Đông Khởi đợi lâu!” Tần Doanh Bác sau đó quay lại nhìn Tần Nhã Khiết.

“Dạ được!” Tần Nhã Khiết gật đầu sau khi suy nghĩ.

“Nhã Khiết, anh đi cùng em!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt và đứng dậy.

“Bố, đừng đi mà, con muốn bố ở cùng với con, con không muốn bố đi.” Nhụy Lam nghe thấy Lăng Túc Nhiên rời đi thì vội nắm lấy tay anh và lắc mạnh.

“Anh rể, anh ở nhà chơi với Nhụy Lam đi, em và chị đi được rồi.” Tần Nhã Lệ nói.

“Vậy cũng được, nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho anh.” Lăng Túc Nhiên sau khi suy nghĩ một hồi thì trả lời.

“Dạ!” Tần Nhã Lệ gật đầu rồi quay sang nhìn Tần Nhã Khiết: “Chị, chúng ta đi thôi!”

“Được!” Tần Nhã Khiết trả lời rồi đi ra khỏi cửa.

Tần Trung Thiên lại trừng mắt nhìn hai vợ chồng Tần Doanh Bác và Lăng Túc Nhiên một lần nữa rồi quay người rời đi.

“Tần Doanh Bác, ông là kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!” Đợi sau khi họ rời đi thì Thẩm Kiều Tam tức giận nhìn lấy Tần Doanh Bác và nói.

“Tôi dám cá với ông, sau khi Nhã Khiết giúp họ ký xong hợp đồng thì họ chắc chắn sẽ trở mặt không nhận!”

“Kiều Tam, tôi biết bà rất oán hận với nhà họ Tần!” Tần Doanh Bác thở dài và nói tiếp.

“Nhưng ông cụ cũng bỏ cái tôi xuống và đích thân đến mời rồi, chúng ta cũng không thể đi quá xa được.”

“Hừm, tôi chẳng thèm nói với ông nữa!” Thẩm Kiều Tam tức giận trừng mắt nhìn lấy ông ấy: “Tôi đi nấu cơm!”

“Nấu nhiều hơn chút, Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam cũng sẽ ở lại đây ăn trưa!” Tần Doanh Bác hét lớn. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Biết rồi!” Thẩm Kiều Tam lầm bầm: “Cần ông nói nhiều!”

Thực ra tâm trạng hôm nay của bà ấy rất tốt, nhất là nhìn thấy dáng vẻ uất ức của hai bố con Tần Trung Thiên, thì bà ấy vô cùng hả dạ, đã rất lâu rồi không được thoải mái như vậy!

Bà ấy biết đây đều là công lao của Lăng Túc Nhiên, cách nhìn của bà ấy về Lăng Túc Nhiên cũng bất giác có sự thay đổi.

“Cám ơn dì ạ!” Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam đưa mắt nhìn nhau và cười.

“Bố, bố và chú Lục hôm nay có khẩu phúc rồi, món do bà ngoại làm rất là ngon đấy, bố lát hồi nhất định phải ăn nhiều lên đấy.” Nhụy Lam ở bên cạnh nũng nịu nói.

“Ha ha, được thôi!” Hai người lại bật cười.

“Lăng Túc Nhiên, chuyện về hợp đồng của cao ốc Đông Khởi, Nhã Khiết qua đấy thực sự có thể ký kết sao? Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?” Tần Doanh Bác nhìn Lăng Túc Nhiên nói.

“Chú yên tâm đi, chắc chắn sẽ không vấn đề ạ!” Lăng Túc Nhiên cười và gật đầu.

“Vậy thì được!” Trên mặt của Tần Doanh Bác loé lên vẻ yên lòng.

Thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt một cái đã một tiếng đồng hồ trôi qua.

Tít! Tít!

Lúc này, âm thông báo tin nhắn trên điện thoại của Tần Doanh Bác vang lên, lấy lên nhìn thì thấy đó là tin tức của Tần Nhã Khiết.

“Ha ha, thành công rồi, đúng là thành công rồi!” Sau khi xem xong tin nhắn, Tần Doanh Bác vô cùng phấn khích.

“Chuyện gì mà khiến ông vui như vậy chứ?” Thẩm Kiều Tam từ nhà bếp bước ra.

“Đã ký xong hợp đồng rồi!” Tần Doanh Bác cười lớn đáp lại.

“Tôi còn tưởng chuyện gì, xem ông vui vẻ chưa kìa, đó cũng đâu phải là công ty của ông!” Thẩm Kiều Tam bĩu môi rồi quay người làm việc.

“Lăng Túc Nhiên, cám ơn con, thực sự rất cám ơn con!” Tần Doanh Bác mặc kệ Thẩm Kiều Tam, quay đầu sang nhìn Lăng Túc Nhiên và chân thành nói.

“Chú ơi, chú khách sáo rồi, chuyện nên làm mà!” Lăng Túc Nhiên cười.

“Tuyệt vời quá, bố là lợi hại nhất mà, con biết bố chắc chắn có thể làm được.” Nhụy Lam đặt đồ chơi trong tay xuống và lớn tiếng nói.

“Ha ha, cám ơn Nhụy Lam đã khen.” Lăng Túc Nhiên sờ vào cái đầu nhỏ của Nhụy Lam.

Một lát sau, Thẩm Kiều Tam lại từ nhà bếp bước ra: “Ông Tần, ông gọi cho Nhã Khiết hỏi xem, hỏi chúng nó khi nào có thể về nhà, để tôi nấu cơm!”

“Được thôi!” Tần Doanh Bác vô cùng vui mừng rồi gọi điện cho Tần Nhã Khiết.

“Nhã Khiết à, bây giờ hai đứa đang ở đâu, khoảng bao lâu thì về đến nhà?”

“Chúng con đang ở trong xe taxi, có thể khoảng hai mươi phút nữa ạ!” Tần Nhã Khiết trả lời.

“Được, con xuống xe thì tiện thể giúp bố mua một chai rượu về, trưa nay bố phải uống vài ly với Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam!” Tần Doanh Bác vui vẻ nói.

Rầm!

Ông ấy vẫn chưa dứt lời thì trong điện thoại vang lên tiéng động lớn.

“Nhã Khiết, xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Doanh Bác giật mình và lớn tiếng kêu lên.

Tuy nhiên, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra trong micro cả.

“Nhã Khiết? Nhã Khiết?” Tần Doanh Bác sau khi hét lớn hai lần thì phát hiện cuộc gọi đã ngắt kết nối, vội vàng gọi lại lần nữa.

Nhưng lần này đổ chuông hồi lâu cũng không ai bắt máy.

“Chú ơi, chuyện gì vậy?” Lăng Túc Nhiên cau mày hỏi.

“Chiếc xe taxi mà Nhã Khiết đang ngồi có lẽ đã gặp tai nạn rồi!” Tần Doanh Bác lo lắng nói: “Điện thoại của Nhã Khiết bây giờ không ai nghe máy cả.”

“Cái gì?” Thẩm Kiều Tam lớn tiếng nói: “Vậy ông gọi cho Nhã Lệ thử xem!”

“Ừm!” Tần Doanh Bác gật đầu và gọi cho Tần Nhã Lệ.

Kết quả vẫn như vậy, vẫn đổ chuông hồi lâu nhưng không ai bắt máy.

“Cũng không có người bắt máy!” Tần Doanh Bác nhìn Thẩm Kiều Tam và Lăng Túc Nhiên.

“Hả?” Lăng Túc Nhiên lại cau mày lần nữa.

“Hai đứa nó… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thẩm Kiều Tam vô cùng căng thẳng nói.

“Hu hu hu… mẹ ơi, con muốn mẹ, mẹ sẽ không sao cả…” Nhụy Lam bật khóc lên.

“Chú ơi, dì ơi, hai người trông chừng Nhụy Lam, con đi ra tìm Nhã Khiết.” Lăng Túc Nhiên sau khi nói xong thì theo Lục Tần Nam bước nhanh lao ra cửa.

“Con không biết chúng nó đang ở đâu, con đi đâu mà kiếm chứ?” Thẩm Kiều Tam nói.

“Hai người đừng lo lắng, con chắc chắn sẽ tìm được họ.” Giọng nói của Lăng Túc Nhiên vang lên và người đã ở bên ngoài cửa.

Hai phút sau, Lục Tần Nam đạp ga phóng ra khỏi tiểu khu.

“Đi theo hướng của tập đoàn Tần Cường trước!” Lăng Túc Nhiên căn dặn rồi gọi cho Thẩm Quang Khải.

“Cậu Lăng!” Điện thoại mới vang lên thì Thẩm Quang Khải liền bắt máy.

“Tôi gửi cho cậu một số điện thoại, cậu ngay lập tức tìm ra vị trí của người này!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.

“Được!” Thẩm Quang Khải khẽ sửng sốt rồi trả lời.

Sau khi ngắt máy, Lăng Túc Nhiên liền gửi số điện thoại của Tần Nhã Khiết qua.

Tít! Tít!

Trong vòng chưa đầy năm phút, Thẩm Quang Khải đã gửi tin lại.

“Đến chỗ này!” Lăng Túc Nhiên sau khi cài đặt sẵn đường đi thì đưa điện thoại cho Lục Tần Nam.

“Được!” Lục Tần Nam sau khi nhận lấy điện thoại thì đạp ga.

Địa chỉ mà Thẩm Quang Khải gửi đến là một con đường nhỏ khá hẻo lánh, thường ngày rất ít xe đi qua, đoán chắc cũng chỉ có tài xế taxi mới biết loại đường nhỏ này.

Két!

Khoảng mười năm phút thì Lục Tần Nam dừng lại ở bên cạnh chiếc xe taxi đã biến dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.