oOo
Trần Cảnh thu liễm toàn bộ khí tức, từ từ tới gần. Khi tới trước cửa căn phòng kia, hắn thấy hai thị vệ giáp đen, tứ chi đứt lìa nằm thẳng ở lối vào. Nhìn vào bên trong, ở góc tường có một cái rương màu đen đang mở
ra, một cái kệ không phải bằng sắt cũng không phải bằng gỗ, bên trên có
bày một số chai lọ, và một người đang đưa lưng về phía cửa, cúi đầu lục
lọi cái rương.
Người này dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Cảnh, đột nhiên
xoay người. Trong nháy mắt ấy, hắn chém ra một vệt sáng đỏ như ánh đao,
yên lặng mà đột ngột, màu sắc rực tươi như máu.
Thanh kiếm trong tay Trần Cảnh đâm nhanh ra, thân kiếm biến ảo thành
ánh sáng màu trắng đâm vào trong ánh sáng đỏ, ánh đỏ lập tức nổ tan như
hoa lửa. Người kia cực kì kinh ngạc, đang muốn làm phép lần nữa, thì một vệt sáng trắng đã đột nhiên đâm tới cổ họng gã, bàn tay đang bắt quyết
của gã lập tức ngừng lại. Thanh kiếm đen kịt đặt ở cổ họng gã, ánh kiếm
chiếu rõ gương mặt trắng bệch, trán gã bắt đầu chảy những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Trong bóng tối, Trần Cảnh từ từ đi vào. Hắn từng gặp người này, là
một tu sĩ đi cùng với Diệp Thanh Tuyết, Giang Lưu Vân, nhưng tên thì hắn lại không biết.
- Sư tỷ của ta ở đâu.
Trần Cảnh chậm rãi đi đến trước mặt người nọ, ánh kiếm chiếu rọi cái đầu khuyết thiếu một phần của hắn, vô cùng kinh khủng.
Đối phương không lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng trắng hơn. Thanh kiếm chỉ vào cổ họng của gã, kiếm khí đã cắt vào da thịt gã, máu tươi rỉ
chảy xuống. Trần Cảnh cẩn thận nhìn xem, là màu đỏ.
- Ngươi biết ta không?
Trần Cảnh hỏi.
Đối phương vẫn không trả lời. Trần Cảnh hơi cau mày, từ trong mắt
người này, hắn thấy sự khủng hoảng, thầm nghĩ: “Ta đáng sợ như vậy sao?
Lẽ nào gã không nhận ra ta?” Rồi hắn nhớ tới trước khi mình vào thành
thì thấy toàn bộ binh sĩ giáp đen đều không có thân thể mặt mũi, nhưng
sau khi vào lại thấy có mặt mũi, có thể nói chuyện, có tư duy, giống như là một thế giới chân thực.
Hắn thầm nghi hoặc, đồng thời giơ tay lên để nắm chuôi kiếm. Từ trong mắt người kia, hắn thấy được sự sợ hãi càng thêm mãnh liệt, toàn thân
đối phương run rẩy.
- Aaaaa....
Tu sĩ đột nhiên hét lớn một tiếng, từ lỗ chân lông toàn thân và thất
khiếu toả ra ánh sáng đỏ chói mắt. Gã hoàn toàn không quan tâm tới Mê
Thiên Kiếm đang đặt trên cổ họng, phóng luồng sáng đánh về Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhẹ nhàng lùi lại, kiếm theo bên người biến ảo thành một
vòng xoáy màu trắng trước người hắn. Ánh đỏ vừa vào trong vòng xoáy Mê
Thiên Kiếm múa ra, lập tức bị khuấy nát, hoá thành từng điểm từng điểm
sáng màu đỏ phiêu tán ra. Trong chớp nhoáng này, cả gian phòng đều được
chiếu sáng. Cũng trong nháy mắt ấy, một vệt sáng trắng lóe lên, cổ họng
của đạo nhân kia phun máu tươi như suối vào trong hư không sắp tối đen
trở lại.
Trần Cảnh có thể xác định người này không biết mình, hơn nữa rất sợ mình. Hắn suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới một đáp án:
- Chẳng lẽ mình thật sự là người của thế giới này, bọn họ thật ra chỉ là thiên ma ngoại vực tùy tâm biến ảo mà thành? Vì thế cho nên bọn họ cũng không biết mình?
Trần Cảnh nhìn thoáng qua gian phòng, cũng không có đồ vật gì đặc
biệt, liền xoay người bước ra, truy tìm tiếp tục tìm kiếm Diệp Thanh
Tuyết. Thế nhưng hắn chưa đi được bao lâu, phía trước bỗng có người
quát:
- Ai đó!?
Trần Cảnh không trả lời, mà đi thẳng tới, gặp một đội thị vệ giáp đen đang lạnh lùng nhìn.
- Hỏi ngươi tại sao không đáp lời?
Một người đi đầu có vẻ mặt lạnh lùng hỏi, ánh đỏ hiện lên trong mắt y,
làm cho Trần Cảnh nghĩ đến đôi mắt đỏ của đám kỵ binh giáp đen ngoài
thành, chỉ là người trước mặt có thân thể. Dễ dàng nhận thật thấy, y
chính là đội trưởng đội thị vệ này.
Trần Cảnh đang muốn trả lời, y lại đột nhiên biến sắc, nhìn vào trong bóng tối mà quát:
- Đuổi theo.
Không đợi Trần Cảnh trả lời, y đã dẫn đầu cất bước về một hướng, nhìn
như không nhanh, thế nhưng Trần Cảnh lại phải xuất ra pháp thuật mới có
thể đuổi kịp. Một đường đi tới, rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, Trần Cảnh sớm
đã không rõ phương hướng, dọc theo đường đi lại không ngừng có người
thêm vào trong đội ngũ này. Trần Cảnh suy đoán, bọn họ đang cố ý thu gộp thị vệ rải rác khắp nơi lại.
Trong bóng tối có phần yên tĩnh, ngoại trừ đội trưởng dẫn đầu ra, tuyệt nhiên không người nào lên tiếng.
Đoàn người từ mười mấy người ban đầu tập hợp lại hơn ba mươi người,
chỉ có một mình Trần Cảnh không mặc giáp đen. Tuy rằng bọn họ thoạt
trông đều là người sống, thế nhưng Trần Cảnh lại nghĩ bọn họ là người
chết, bởi vì trên thân mỗi người đều có tử khí dày đặc.
Lúc này Trần Cảnh mới phát hiện, chỗ này lại giống một mê cung, chẳng biết đến cùng là lớn bao nhiêu, vô số gian phòng, vô số thông đạo đan
xen phức tạp, nhìn thoáng qua đều có kiểu dáng giống nhau.
Cũng không biết đã đi bao lâu, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng pháp
thuật nổ tung, cùng với âm thanh kiếm ngân, sét đánh, quát lớn, niệm chú từ trong bóng tối truyền đến. Trần Cảnh cũng không rõ rốt cuộc là từ
hướng nào, hắn thầm suy đoán, trong này có một toà pháp trận, bằng không không có khả năng âm thanh lớn như vậy mà mình không thể nhận định được là từ đâu.
Đúng lúc này, lại có mấy người từ trong lối đi khác đi theo đến, xếp
phía sau cùng đội ngũ. Trong đó có một người có đôi mắt thanh tú, ánh
mắt linh động, thân hình nhỏ nhắn, đúng là Hư Linh, người đã đi vào
thành Tuần Quảng trước Trần Cảnh. Nàng đảo mắt nhìn quanh), sau đó bắt
gặp ánh mắt Trần Cảnh. Từ trong mắt nàng, Trần Cảnh thấy được vẻ nghi
hoặc rồi nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc.
Ngay khi Trần Cảnh muốn ra hiệu, nàng đã cúi đầu, im lặng đi theo đội ngũ, không còn ngẩng đầu nhìn sang hắn nữa.
Đội trưởng đội thị vệ giáp đen đi ở trước nhất đột nhiên rẽ vào một
gian phòng. Gian phòng này không khác gì những gian phòng còn lại. Thế
nhưng người dẫn đội đi trước nhất hoàn toàn không dừng lại, bước thẳng
đến bức tường tối đen. Bức tường kia chợt dấy lên gợn sóng như sóng
nước. Đội trưởng thị vệ kia biến mất, người phía sau cũng lần lượt làm
theo, mà Trần Cảnh kẹp ở giữa đương nhiên theo chân đi vào. Trước mắt
hắn chợt sáng lên, là hào quang chói lọi của pháp thuật
Đây là một cái điện rất lớn, trong điện bóng người bay tán loạn, pháp thuật tung hoành.
Hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn.
Pháp thuật, ánh lửa, năm màu ngũ hành, kiếm khí, tia chớp, pháp bảo,
sát khí, máu tươi hòa trộn vào nhau. Tất cả mọi người dường như đều điên rồi.
- Giết!
Đội trưởng thị vệ giáp đen dẫn đầu lạnh lùng phun ra một chữ, mọi người không nói một lời, yên lặng xông lên.
Diệp Thanh Tuyết ở đây, Giang Lưu Vân ở đây, Thành Hoàng ở đây, ngay
cả Tiêu Ngọc Lâu, Ngô Mông tiến vào sau đều ở đây. Số người nhiều nhất
tất nhiên là thị vệ giáp đen trong phủ, nhưng đám tu đạo lại không đồng
tâm hợp lực tiêu diệt thị vệ giáp đen. Tuy rằng bọn họ đều bị thị vệ
giáp đen vây bắt, thế nhưng một khi đụng nhau, lại sẽ công kích lẫn
nhau.
Diệp Thanh Tuyết vẫn nổi bật ở trong đám người như trước, lúc này lôi thuật trong tay nàng lại có biến hóa, sấm sét phóng ra từ trong tay
nàng giống như có sinh mệnh, không còn là từng tia một, mà lúc như con
rắn bạc đang điên cuồng vặn vẹo, lúc lại như một chiếc roi bạc, vừa vung tay, roi bạc bay múa, kẻ khác chỉ cần chạm phải một roi, sẽ lập tức ngã xuống, hóa thành tro bụi.
Trần Cảnh tất nhiên là không xông lên, hắn quay đầu lại nhìn Hư Linh, nhưng không ngờ nàng ta đã mất dạng.
Lại nhìn xung quanh một hồi, hắn phát hiện mỗi người đều xông về phía một cái bàn ở phía Bắc, mà những thị vệ ngăn chặn ở nơi đó thì có pháp
lực cao thâm hơn hẳn những thị vệ ở ngoài quảng trường. Vì thế, cả đám
đều bị vây vào giữa, trong lúc nhất thời cũng không thể tới gần.
Trần Cảnh thấy vậy liền cũng di chuyển tới gần cái bàn kia, muốn nhìn thử trong hộp gỗ trên bàn là cái gì. Trực giác cho hắn biết, bọn họ đều vì vật trong hộp kia mà tới.
Hắn cẩn thận né tránh trận chiến, tựa vào rìa vách tường đi đến gần cái bàn.
Phía trước đang có một người, đỉnh đầu hiện lên một ngọn núi lớn, thế núi hiểm ác đáng sợ. Trần Cảnh vừa nhìn đã nhận ra người này, bởi vì gã chính là người làm khó dễ Trần Cảnh trong phủ Thành Hoàng. Lúc đó có
hai người, một người trong đó lão già tóc bạc, người còn lại là một
trung niên ngồi ngay dưới lão. Ánh mắt của gã này lúc nào cũng khép hờ,
cái gì cũng không thèm quan tâm, lại giống như không để ai vào mắt. Lúc
ấy Trần Cảnh chỉ nhìn gã một lần, thế nhưng nhớ rất rõ.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của gã đều mang cho người ta cảm giác đè
nén nặng nề. Áp lực vô hình quanh người khiến người vây công khó có thể
đến gần, mà gã cũng không có binh khí pháp bảo, chỉ dùng một đôi ống tay áo vung vẩy ra ngoài, phần lớn người chen đẩy vây công bị ống tay áo
phất trúng liền tan biến.
Trần Cảnh thu liễm khí tức tránh né gã, nhưng gã đột nhiên cười lạnh một tiếng, chém tay áo về phía Trần Cảnh.
Không gió, lặng ngắt.
Trần Cảnh không cảm nhận được một chút gió nào, nhưng mắt lại như
thấy một ngọn núi đè ép về phía mình. Cơ thể hắn giống như bị không khí
trói buộc, khó có thể động đậy. Ngay lập tức hắn hiểu rõ vì sao động tác của gã thoạt nhìn không nhanh, nhưng những người bị gã công kích kia
lại không có sức phản kháng.
Áo bào có viền vàng, tay áo tùy ý phất phơ, nơi tay áo vung qua, không gian tựa như cố định.
Gã cười lạnh, nhìn như là thuận tay vung lên, lại khiến người ta cảm thấy có thể lật ngược một ngọn núi.
Trần Cảnh không biết tên của người này, càng không biết gã có nhận ra mình hay không. Giữa lúc suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Mê Thiên kiếm đã ở trên tay. Hắn cũng không lấy thần niệm ngự kiếm, mà nắm kiếm trong tay, rót pháp lực vào. Thân kiếm lập tức tuôn ra một luồng hơi nước màu đen, một kiếm đâm ra.
Một kiếm này thoạt nhìn giản dị tự nhiên, cảm giác cũng giống như một cái phất tay. Đều là thần linh, đều là rời khỏi thần vực của mình, pháp lực Trần Cảnh lại cao hơn rất nhiều so với người cùng bậc thần vị.
Kiếm đâm ra, như rẽ mặt nước. Dưới phép vọng thần của Trần Cảnh,
luồng không khí gần như muốn ngưng kết thành thực thể bị kiếm đâm rách,
mà Trần Cảnh thì di chuyển thuận theo thanh kiếm, cả người giống như
không có trọng lượng, như một đoạn tua kiếm màu xanh đi theo kiếm mà
chuyển động.
Đối phương kinh hãi, bàn tay trong ống tay áo vung về trước người,
một đôi ống tay áo rộng thùng thình lại có một cảm giác có thể nuốt
chửng vạn vật. Trong mắt gã, một kiếm này của Trần Cảnh bỗng nhiên vỡ
tung, giống như gỗ đen đã quá mức mục nát, dưới cơn gió thổi hoá thành
từng mạt bụi đen.
- Hừ...
Ống tay áo viền vàng đột nhiên mở rộng ra, thôn thiên dung địa, hẳn
là gã muốn dưới một tay áo hút hết những mạt bụi đen kia. Mà mạt bụi đen lại như không có chút lực chống cự nào, bị nuốt vào trong ống tay áo,
nhưng vào lúc này, gã đột nhiên lui nhanh lại, ống tay áo như vỡ thành
từng mảnh một trong phút chốc, kèm theo còn có mưa máu vung vẩy. Vải áo
tan vỡ tựa như cánh bướm nhuốm máu chết trong mưa gió.
Trong ống tay áo vỡ nát của gã đã chỉ còn một đoạn trụi lủi, thịt vụn dính trên xương trắng.
- Bạch Ônggggg...
Tiếng gọi gấp rút, mang theo sự hoảng sợ.
Gã đột nhiên kêu lên một tiếng cực kì lớn như thế, làm cho tất cả mọi người trong đại điện cho dù là đang chiến đấu cũng đều liếc mắt nhìn
sang, bởi vì trong tiếng gào thét này của gã tràn đầy sự sợ hãi khi đối
diện với cái chết. Nhưng mà khi bọn họ nhìn sang, lại chỉ thấy những
điểm đen như tro bụi bay đầy trời.