Hai người cũng không phải là anh em ruột, nhưng từ nhỏ đã sống nương
tựa vào nhau ở tại căn nhà nhỏ bên ngoài thành Tần Quảng này. Trần Cảnh
nhìn bầu trời, hắn vẫn chưa thể thừa nhận được chuyện này. Trong đầu
hắn, hình ảnh núi Thiên La, Tú Xuân loan vẫn rất rõ ràng, và cả Diệp
Thanh Tuyết nữa. Lẽ nào nàng và sấm sét của nàng cũng là mộng ảo hay
sao?
Trần Cảnh hỏi U U, tội giết tam công tử nhà họ Lý có nặng lắm không,
thì được biết ở nơi đây khi giết người chỉ cần tới chỗ thành chủ nhận
tội, sau đó sẽ xem xét tình tiết nặng nhẹ mà đưa ra hình phạt.
U U muốn Trần Cảnh tới chỗ thành chủ nhận tội. Trần Cảnh nhất định
không đi. U U nói nếu như không đi thì nhà họ Lý sẽ không chịu để yên.
Trần Cảnh chỉ cười cười nhìn U U mà không trả lời.
Trần Cảnh nhìn kỹ, tỉ mỉ lắng nghe, hắn cảm nhận được tất cả mọi thứ
trong thế giới này. Bây giờ hắn đã không phân rõ được nơi này là chân
thực hay chỉ là một giấc mộng Nam Kha [1], không biết hiện tại là mộng
hay tất cả những điều mình đã trải qua kia mới là mộng.
Từ khi tỉnh lại từ trong ảo cảnh hồn cổ thì hắn luôn có một loại ảo
giác, hắn cảm thấy thế giới mà hắn đang tồn tại là ảo cảnh, cũng có thể
nói, tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy đều không chân thực; vạn vật sinh linh hôm nay như vậy, hôm sau đã thay đổi rồi.
”Đùng… Đoàng…”
Đó là âm thanh của sấm sét. Nó kéo Trần Cảnh thoát khỏi trạng thái mông lung mơ hồ, hắn giật mình tỉnh lại.
- Đây là Cửu Tiêu Thần Lôi của sư tỷ.
Trần Cảnh vừa nghe đến âm thanh đó thì thốt lên. Hắn đứng bật dậy, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
- Là thiên ma ngoại vực!
U U đứng lên nhìn thành trì phía xa xa, nói.
- Thiên ma ngoại vực? Thiên ma ngoại vực là cái gì?
Trần Cảnh nghi hoặc hỏi.
Từ khi Trần Cảnh không rời đi nữa thì U U tựa hồ đã quên hết những việc xảy ra trước đó, nàng giải thích:
- Ngày hôm qua đột nhiên có một đám thiên ma ngoại vực xâm nhập phủ thành chủ, bị thị vệ phủ thành chủ chặn lại.
- Thiên ma có hình dáng như thế nào?
Trần Cảnh gấp gáp hỏi.
U U lại nhìn Trần Cảnh bằng ánh mắt ngạc nhiên mà đáp:
- Thiên ma ngoại vực thì có bộ dáng của thiên ma ngoại vực, bọn chúng không có hình dáng cố định.
Đột nhiên trong không trung vang lên một loạt âm thanh như chuông như trống.
- Thiên ma xâm lấn, thành chủ thị vệ đang triệu hoán.
U U nhìn về phía xa nơi thanh âm vang lên rồi quay qua nói với Trần Cảnh:
- Ca ca, huynh đi đi, hãy giết thiên ma cho thành chủ. Nếu lập công sẽ
được xét thưởng, như vậy tội của huynh cũng sẽ không còn rồi.
Trần Cảnh cảm thấy khó có thể tin, nhưng cũng không nói gì thêm nữa,
việc hắn muốn làm lúc này nhất là đi xem những thiên ma kia có phải là
mấy người Diệp Thanh Tuyết hay không. Hắn nở nụ cười nhưng chính hắn
cũng không biết mình cười vì cái gì, rồi lập tức bay độn đi tới phía
tiếng chuông trống xa xa. Dù đã đi được một khoảng xa nhưng hắn vẫn còn
nghe được giọng U U đang hô:
- Ca ca, huynh nhất định phải trở về bình an, đừng quên lời huynh đã nói với U U đó!
Trần Cảnh không biết mình đã từng nói cái gì, hoặc có thể nói là
không biết người giống mình như đúc đã từng nói cái gì. Ở phía tiếng
chuông tiếng trống vang lên có tia chớp từ trên trời lao xuống, từng
luồng từng luồng vừa gấp gáp vừa dày đặc.
Chỉ sau chốc lát, một tòa thành trì xuất hiện trước mắt Trần Cảnh.
Tòa thành này giống y chang tòa thành Trần Cảnh đã thấy lúc trước, vẫn
là vết trầy xước chằng chịt, nhưng không có loại cảm giác có thể đổ sụp
bất cứ lúc nào. Cửa thành cao to đen dày không có thủ vệ đang mở rộng,
không ngừng có người ào ạt tràn vào trong thành, những người này không
phải là những âm binh không thân thể mặc giáp đen mà nhìn qua chẳng có
gì khác biệt với nhân gian.
Vừa vào trong thành, hắn phát hiện phòng ốc nhà cửa cũng từng hàng
từng dãy giống như các tòa thành ở nhân gian. Lúc này nhà nhà đóng chặt
cửa, nhưng trên đường cái thì có rất đông người cầm vũ khí trong tay
đang đổ dồn về một cái phương hướng. Trần Cảnh một mạch đi theo bọn họ,
mới đi được nửa đường thì đột nhiên trong không trung nổi lên sóng gợn,
ngay sau đó có rất nhiều người hiện ra, những người này chính là những
thần linh lúc trước đã tới đây cùng Trần Cảnh. Hắn lập tức tự nhủ:
- May mà bọn họ đều còn tồn tại. Bọn họ là chân thực, vậy tất cả những việc xảy ra với mình đều là giả rồi.
Ngay khi bọn họ vừa xuất hiện, trong thành có vô số người bay lên
không trung. Lúc này, Trần Cảnh phát hiện ra tất cả những người trong
thành lại đều biết pháp thuật, có cao có thấp, muôn hình vạn trạng, đủ
thứ lạ kì.
Xuất hiện trên bầu trời chính là Thành Hoàng cùng hơn ngàn âm binh
của lão, tất cả ầm ầm tiến về phía trước. Tất nhiên Trần Cảnh sẽ không
ngăn cản, càng sẽ không tới hội họp cùng chúng, hắn chọn ở lại trên mặt
đất, phóng tới phía tiếng chuông tiếng trống.
- Thiên ma ngoại vực lại tới rồi, dù thành chủ không có ở đây, chúng ta cũng phải tiêu diệt chúng.
Trần Cảnh lại lần nữa nghe nhắc tới thiên ma ngoại vực thì không khỏi thầm nghĩ:
- Nếu bọn họ là thiên ma ngoại vực thì ta là gì chứ? Ta cũng là từ phía
bên ngoài đến, sao lại trở thành giống như người trong thành rồi.
Hắn lại nghĩ tới máu của mình cũng biến thành màu đen, liền cảm thấy có
chút khó chịu. Ngước đầu nhìn lên, trên bầu trời đầy ắp người đang hỗn
loạn bay lượn như thiêu thân bị kinh động.
Trần Cảnh chỉ nhìn thoáng qua rồi vẫn cứ nhằm phía tiếng chuông chạy
nhanh tới. Nếu như từ trên trời nhìn xuống sẽ thấy người trong thành
cũng chạy loạn như một đám kiến.
Rẽ bên này ngoặt bên kia, Trần Cảnh thẳng phía trung tâm thành chạy
đến. Với tốc độ của hắn vậy mà phải tốn không ít thời gian mới đến được
trung tâm thành. Xuất hiện trước mắt hắn là một tòa phủ khổng lồ nằm
trên một đài cao, quảng trường phía trước chi chít người, rõ ràng là bọn họ cũng giống như Trần Cảnh, nghe tiếng trống chuông mà tới. Hắn vừa
xuất hiện liền có người quay qua thoáng nhìn hắn rồi lại ngẩng đầu nhìn
lên trên.
Trần Cảnh không quan tâm đến bọn họ, chỉ ngẩng đầu nhìn không trung.
Giang Lưu Vân, Diệp Thanh Tuyết, một công tử mặc áo gấm, tay cầm
trường kiếm, cùng mấy người tu đạo đang bị rất nhiều người vây quanh.
Chỉ nhìn thoáng qua qua, Trần Cảnh liền biết những người này không thể
chống đỡ được bọn họ.
Bọn họ đến đây sớm hơn Trần Cảnh một chút, tính ra thì gần như cùng
lúc xuất hiện, nhưng mà theo lời U U nói thì bọn họ đã xuất hiện trong
lúc hắn hôn mê.
Từng luồng sấm sét đột ngột từ trong không trung hiện ra đánh xuống
những người trên quảng trường. Ánh chớp lấp loáng, tia sáng phủ kín một
vùng lớn, từng đám người đổ nhào xuống.
Kiếm trong tay công tử áo gấm vung vẫy, ánh kiếm tung hoành, ánh kiếm đến đâu không người địch nổi. Trần Cảnh hơi nhíu mắt, kiếm thuật của
người này cao minh ra ngoài hắn dự liệu. Từng kiếm đâm ra như hoa tuyết
tung bay lơ lửng quanh thân, mỗi người tới gần đều bị mũi kiếm xuyên qua cổ họng.
Con mắt vốn như nửa tỉnh nửa mê của Giang Lưu Vân giờ đã mở ra, đỉnh
đầu lão vẫn là mây đỏ bao phủ, ngọc xanh lơ lửng trong đó. Song Trần
Cảnh rõ ràng cảm giác được, ngọc xanh và mây đỏ kia dường như đã dung
hợp cùng nhau rồi, khác biệt hoàn toàn với cảm giác tách biệt rõ rệt tại Tú Xuân loan ba năm trước.
Trần Cảnh chợt hiểu ra: “Thì ra lão vẫn luôn luôn tế luyện ngọc xanh.”
Đúng lúc này, ở phía sau, Thành Hoàng và đám quân âm binh của lão kéo đến, bầu trời dày đặc người cũng không ngăn được bọn họ.
- Không thể để cho bọn chúng vào phủ thành chủ, bày trận!
Một người mặc giáp đen ở trước phủ quát to.
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ người trên quảng trường liền bắt đầu di
động. Trần Cảnh định thần quan sát, thấy tay bọn họ bắt những loại pháp
quyết cổ quái, đa số không giống nhau nhưng trên thân đều tản ra tử khí.
Hắn dùng phép vọng thần nhìn tới, nhưng không nhìn ra bất cứ thứ gì,
chỉ thấy có vô số luồng khí tức tràn ra, rất nhanh đã kết thành một, rồi tất cả mọi người dần dần biến mất. Ngay khi pháp trận sắp thành thì ở
trên bầu trời, Giang Lưu Vân, Diệp Thanh Tuyết và công tử áo gấm đã cùng nhau xuất thủ.
Kiếm, sấm sét, ngọc xanh đồng thời tỏa ra hào quang chói mắt. Ngọc
xanh vừa sáng lên, Trần Cảnh dùng phép vọng thần chỉ nhìn thấy từng vòng hào quang ngũ sắc, ngoài ra không thấy được cái gì khác. Hắn vội vàng
ngừng làm phép, nhắm mắt lại, nhưng trong mắt vẫn là từng vòng hào quang ngũ sắc lấp lóe. Hắn quay đầu đi nơi khác, cũng nhìn không rõ, vẫn là
hào quang ngũ sắc quấn quanh hai mắt, đầu cảm thấy mê muội choáng váng.
Trần Cảnh cả kinh, vận chuyển pháp lực, hít sâu một hơi, tĩnh tâm
ngưng thần, lúc này hào quang ngũ sắc mới mất đi. Khi mắt có thể nhìn rõ thì hắn trông thấy trên quảng trường thi thể ngổn ngang khắp nơi, mà
đại đa số là thân thể chia lìa. Trần Cảnh nhạy cảm phát hiện kiếm khí
kia vẫn tồn tại rất mãnh liệt trong không khí. Hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc công tử áo gấm giết những người này thì kiếm khí tung
hoành đến cỡ nào, từng kiếm đoạt hồn.
Trên bầu trời đã không còn ai, cửa phủ mở rộng, hiển nhiên tất cả bọn họ đã tiến vào trong phủ thành chủ.
Trần Cảnh cũng không lưỡng lự, lập tức chạy vào. Vừa vượt qua cửa,
cảnh vật tức khắc biến đổi, cảm giác như vào một thế giới khác. Sau cửa
là một cái sân, giữa sân có một bức tường đá xanh, mặt đá loang lổ, trên tường viết: “Người vào cửa này, mãi mãi chìm trong địa ngục“. Kiểu chữ
ẩn chứa một loại khí tức điên cuồng, giống như do máu người phun lên mà
tạo ra. Trên mặt đá loang lổ đó còn khắc một hình người đen kịt trần
truồng, chân đạp thuồng luồng, tóc đen như ma quỷ, ngửa mặt lên trời,
miệng phun máu thét gào, mây đen khắp trời và miệng người này hình thành nên một cái phễu, cũng không rõ là đang phun ra ngoài hay là hút vào
bên trong.
”Thôn thiên thổ địa!” Vừa nhìn thấy bức hình này, Trần Cảnh lập tức
nghĩ đến những từ đó. Khí thế thôn thiên thổ địa như xuyên tường tràn
ra, Trần Cảnh chỉ nhìn thoáng qua, tâm thần đã rung động không yên, liền vội vàng nhìn đi nơi khác, không dám xem nữa. Hắn lục lại những truyền
thuyết trong trí nhớ, song không nhớ nổi có vị thần tiên thượng cổ nào
hình tượng như vậy.
Hắn vòng qua tường đá, chính đường của phủ thành chủ liền hiện ra
trước mắt. Cửa kia cực cao, không biết do cái gì tạo thành, căn bản
không phải gỗ cũng không phải đá. Trên cửa không có chạm trổ điêu khắc
bất luận cái gì, đơn giản mà cổ xưa, vừa nhìn liền có cảm giác đè nén
nặng nề.
Một bên cửa đã mở, nhìn vào trong chỉ thấy một màu đen kịt, không
nhìn được bao xa, giống như là người thường đi trong đêm tối không trăng sao. Những người kia đều đã đi vào, nơi đây vẫn còn lưu lại khí tức của họ. Từ ngoài phủ vang lên âm thanh ồn ào náo động, Trần Cảnh không dừng lại, bước nhanh đi vào. Trong chớp mắt, bóng tối vô tận đã nuốt hết
thân hình hắn, không còn chút vết tích nào.
Trong bóng tối, thần niệm của hắn chỉ có thể vươn ra một trượng xa,
ngoài khoảng cách đó, hắn không thấy và cũng không cảm nhận được gì. Hắn thấy có bàn có ghế sắp xếp thành hai hàng chỉnh tề, nhìn qua có phần
giống cung điện ở nhân gian.
Đi tiếp vào trong, hắn phát hiện hai bên trái phải có hai lối đi ra
hậu đường phía sau. Trần Cảnh không biết Diệp Thanh Tuyết đi lối nào,
đành trông chờ vào may mắn mà chọn con đường bên phải. Vừa bước vào phía sau, một cái hành lang sâu thẳm liền xuất hiện trước mắt Trần Cảnh. Hai bên hành lang là những gian phòng, mỗi gian đều có hai vệ sĩ mặc giáp
đen ngã nằm trước cửa. Cửa phòng đã mở ra, bên trong tối đen như mực,
hắn nhìn vào không thấy rõ được gì, cũng không có vào mà đi thẳng về
phía trước. Nhưng đi chưa được bao lâu, lại có ba lối đi xuất hiện, một
cái trước, hai cái hai bên, hắn chần chừ không biết nên đi hướng nào.
Hắn nhìn qua một đám thi thể trên mặt đất, cúi đầu nhìn vết thương,
tất cả đều là kiếm cắt ngang cổ họng. Kiếm khí sắc bén, Trần Cảnh bình
sinh ít thấy. Hắn không đổi hướng, tiếp tục đi thẳng tới trước. Đi được
một hồi, đột nhiên trong một căn phòng có tiếng rương tủ xê dịch truyền
ra.
------------------------
Chú thích:
[1] Mộng Nam Kha: Điển tích này xuất phát từ sách “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu
Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe
An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột
bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về
phía nam, bị một đàn kiến bu quanh.
Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy
rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển
tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha,
Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công
danh phú quý như giấc chiêm bao.