Hoàng Đình

Chương 153: Q.0 - Chương 153: Đời này có thứ gọi là bằng hữu




Dịch giả: †Ares†

oOo

Hư Linh đã đi ra khỏi thành Bá Lăng. Cho dù là Trần Cảnh cũng không biết nàng đã rời đi lúc nào. Nàng vốn định tới để thử khuyên Trần Cảnh rời khỏi Bá Lăng, tạm lánh hạo kiếp từ Minh phủ Thành Hoàng. Thế nhưng vào thành Bá Lăng xong, nàng đã biết điều này là không thể, cho nên không mở miệng. Không ai rõ hơn nàng trong thành Bá Lăng kia tồn tại thứ gì. Tuy nàng không vào được Minh phủ Thành Hoàng như Trần Cảnh, nhưng ngay từ khi còn ở bên ngoài thành Bá Lăng, nàng đã cảm nhận được khí tức chỉ có địa ngục cõi âm mới có kia.

Oán độc, tàn nhẫn, khát máu, điên cuồng, tham lam... Đứng cách rất xa mà nàng đã có thể cảm thụ được những khí tức này, khác hẳn với đại bộ phận người khác đều không cảm giác được rõ ràng âm tà khí trong thành. Không ai biết rằng bất kể hạng người nào, thì nàng đều có thể cảm nhận được một ít cảm xúc tiêu cực trên người đối phương. Đối với nàng, những thứ đó tựa như một ngọn đèn trong đêm tối tăm, nhìn là thấy. Nàng mới phát hiện ra khả năng này sau khi trở ra từ Âm phủ. Trong khoảng thời gian mới có khả năng này, nàng đã đi qua rất nhiều nơi, lại không tìm được một chỗ nào đáng để dừng chân. Thậm chí nàng còn rất khó chịu với khí tức cảm thụ được từ những kẻ trong Thần đạo Tiên đạo. Cuối cùng nàng nghĩ tới từ đường Hà Tiền, tựa hồ chỉ có nơi đó mới được coi là yên tĩnh trong sạch. Khi gặp lại được Trần Cảnh, nàng cũng phát hiện khí tức trên người hắn lúc hắn bình tĩnh vô cùng an bình nhẹ nhàng, căn bản không hề gây khó chịu như những người khác.

Hư Linh đột nhiên quay đầu nhìn lại hướng thành Bá Lăng, chỉ thấy lửa khói xuyên thấu qua màn sương đen đã sắp bị khí đen ép xuống, cả tòa thành càng thêm âm trầm. Mắt nàng nhìn xuyên qua làn sương thấy được tường thành, nhìn rõ tường thành kia đã hoàn toàn bị âm khí thẩm thấu rồi.

Nàng chợt hoảng hốt. Nàng hiểu rõ, nếu Trần Cảnh muốn đi thì rất dễ dàng. Nhưng nhìn từ những việc hắn đã làm, nàng biết Trần Cảnh sẽ không thể nào bỏ mặc tính mạng cư dân trong thành để chạy trốn một mình. Khí tức trên người hắn luôn tĩnh lặng tinh khiết, có lẽ vì vậy mà bị nguyền rủa quấn thân vẫn không mất đi ý thức. Đây là điều khiến Hư Linh rất kinh ngạc, cộng thêm với hành động và lời nói thường ngày của hắn, tạo cho Hư Linh cảm giác Trần Cảnh khác hẳn người thường.

“Hắn nói ta là bằng hữu của hắn, vậy bằng hữu có phải là nên trợ giúp nhau? Ừ, lúc bằng hữu gặp nạn thì không tiếc mạng sống mà giúp đỡ, dù có mất đầu cũng còn máu nóng vẩy quanh, nhân gian chẳng phải vẫn nói một câu này sao? Sao ta có thể không bằng cả những người không chút pháp lực nào trong nhân gian kia chứ.” Hư Linh thầm nghĩ.

Nàng nghĩ đến đây, hàng lông mày đen mảnh chợt nhíu lại, hiển nhiên lại tiếp tục suy tư.

Bên ngoài thành Bá Lăng không hề nhìn thấy một bóng dáng thần linh pháp lực cao thâm hay người trong Tiên đạo nào cả, giống như bọn họ căn bản không chú ý tới chuyện xảy ra ở thành Bá Lăng, hoặc do những năm gần đây đã xảy ra đủ thứ chuyện kỳ quái, nên Bá Lăng không thu hút được sự chú ý của bọn họ.

Duy chỉ thấy được một chút yêu linh ngó nghiêng từ đằng xa, trong đó ở phương Nam có một đám yêu linh từng nghe đạo trước miếu Hà Bá. Chúng nó không phân biệt chủng tộc, tụ tập cùng một chỗ. Khi Hư Linh xuất hiện tại trước mặt chúng nó thì cả lũ lập tức xôn xao, có con hô lão tổ, có con thì im lặng, nhưng ánh mắt mỗi yêu linh đều tập trung trên người nàng. Hai con khỉ mặt chó Đại Yêu Tiểu Yêu cũng chạy nhanh như bay đến.

Hư Linh nhìn quanh một vòng, nói:

- Hiện tại Hà Bá gia không sao cả, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có chuyện.

Lập tức có yêu linh hỏi:

- Tại sao?

- Bởi vì trong thành có một vật, có thể gọi ác quỷ từ địa ngục lên, vô cùng vô tận. Nếu Hà Bá gia không rời đi, cuối cùng nhất định sẽ thân tử đạo tiêu.

Hư Linh nói.

- Là vật gì lợi hại như vậy?

Có yêu linh nhanh mồm nhanh miệng, Hư Linh vừa dứt câu đã lập tức hỏi.

- Tần Quảng vương tỷ. Người có được ấn tỷ này, sẽ có Tần Quảng vương điện.

Hư Linh nghiêm mặt nói.

Tuy rằng lũ yêu linh pháp lực không cao, nhưng lại đã sống không ít năm, cũng nghe đến thuộc rất nhiều truyền thuyết. Có điều truyền thuyết về âm thế Địa phủ có rất nhiều, mỗi bản lại không giống nhau, càng không thể so sánh hay ghép lại cùng một chỗ, làm người ta cảm thấy Địa phủ càng thêm thần bí.

Trong nhất thời, lũ yêu linh chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, không biết nói cái gì.

Hư Linh xoay người lại nhìn thành Bá Lăng. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng âm khí từ thành Bá Lăng phát ra càng lúc càng nồng đậm. Nàng tiếp tục nói:

- Chỉ cần có được vương tỷ kia, sẽ thoát được khỏi luân hồi, thọ ngang trời đất.

Nàng vừa nói xong thì từ trong thành Bá Lăng đột nhiên truyền tới một tiếng kiếm ngân vang mãnh liệt. Nàng nhìn thoáng về phía đó, rồi xoay người một cái, hóa thành một làn khói xanh, dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng mà bay theo gió.

* * *

Chỉ trong một thời gian ngắn, thần linh các nơi đều đã biết trong thành Bá Lăng có Tần Quảng vương tỷ xuất thế. Còn về câu nói có thể thoát khỏi luân hồi, thọ ngang trời đất của Hư Linh thì lại không biết có được bao nhiêu người tin. Ít nhất chính Hư Linh không tin, bằng không tại sao Tần Quảng vương điện kia lại để cho người lạ tự ý vào được, và Tần Quảng Vương bên trong cũng sẽ không biến mất.

Hiện tại Hư Linh đang đi về hướng núi Thúy Bình. Nàng vào trong Thúy Bình động thiên, nhìn thấy Thúy Bình nương nương. Đây là lần đầu tiên Hư Linh gặp Thúy Bình nương nương. Thúy Bình nương nương ngồi trên một chiếc ghế màu vàng, bên cạnh có một cô gái mặc chiếc váy tựa như làm từ lá cây đứng hầu. Tuy thuộc về “linh” nhưng khi đối diện với Sơn Thần núi Thúy Bình là “thần”, Hư Linh lại chẳng có chút e ngại nào. Nếu phải nói cảm giác, thì Sơn Thần núi Thúy Bình giống như một đóa mẫu đơn trong thâm cung đình viện, mà Hư Linh lại giống một bông hoa dại trong núi.

- Hư Linh ra mắt nương nương.

Hư Linh hơi cúi đầu, khom người hành lễ.

- Ừm, ta biết ngươi, năm đó ngươi theo Tần Ương xuống Âm phủ, rồi cuối cùng bình an trở về, hẳn là có kỳ ngộ!

Sơn Thần núi Thúy Bình nhìn Hư Linh, không nhanh không chậm nói.

Hư Linh vẫn hơi cúi đầu, không đối diện với Sơn Thần núi Thúy Bình, nói:

- Ta vốn mang thân quỷ, lúc ấy may mắn nên giữ được một mạng.

- Ha ha, sinh linh trên thế gian phần lớn sau khi chết đều hồn phi phách tán, dù có thể lấy hồn thay thân hóa ma quỷ, thì hầu hết chỉ trở thành oán linh hoặc vong hồn, rồi bị các Thành Hoàng thu vào trong Minh phủ, luyện thành âm binh. Ngươi chẳng những ý thức thanh tỉnh, còn có thể tự tu hành, chắc hẳn kiếp trước rất không tầm thường.

Sơn Thần núi Thúy Bình khẽ cười, nói.

Hư Linh mỉm cười, nói:

- Ta không biết gì về kiếp trước, đều là chuyện đã qua thôi, ta cũng không muốn biết. Hôm nay ta tới nơi này là có một chuyện muốn bẩm báo!

Sơn Thần núi Thúy Bình giơ tay ra hiệu Hư Linh dừng lại, nói:

- Để ta đoán thử xem, ngươi tới đây nhất định là muốn cầu ta đi Bá Lăng cứu Trần Cảnh phải không?

Hư Linh mỉm cười, lắc lắc đầu, nói:

- Nương nương hiểu lầm, ta không phải tới để van cầu, mà là để bẩm báo.

Ánh mắt Sơn Thần núi Thúy Bình hiện nét cười, cũng không nói lời nào. Hư Linh tiếp tục nói:

- Năm đó nương nương cho Hà Bá gia mượn pháp, sau Hà Bá gia lại vì nương nương hộ pháp, trong mắt thế nhân, nương nương và Hà Bá gia có thể nói là bằng hữu sinh tử. Cho dù không phải, nương nương chắc cũng biết tính tình của Hà Bá gia, đó là người biết tri ân kẻ khác. Chỉ cần nương nương giúp Hà Bá gia lúc này, về sau có chuyện gì, làm sao Hà Bá gia có thể khoanh tay đứng nhìn đây? Hơn nữa trong thành Bá Lăng còn có bảo vật tuyệt thế, nếu nương nương đi phối hợp với Hà Bá gia thì nhất định có thể thu lấy nó. Ta nghĩ Hà Bá gia nhất định sẽ không tranh đoạt với nương nương.

Sơn Thần núi Thúy Bình mỉm cười, ánh mắt hơi híp lại, không để người khác đoán được rằng thái độ của nàng ta là chán ghét hay là thân thiết. Chỉ nghe nàng ta nói:

- Trần Cảnh có thể có một thị linh như ngươi thật sự là may mắn, không bằng ngươi đến núi Thúy Bình của ta tu hành đi.

Hư Linh vẫn luôn cúi đầu, không đối mắt với Sơn Thần núi Thúy Bình. Vừa nghe những lời này, nàng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Sơn Thần núi Thúy Bình, nói:

- Tạ ơn nương nương nâng đỡ. Ta cùng với Hà Bá gia là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau không phải là nên làm những việc này sao?

Nàng nói xong lại cúi đầu, khom người thi lễ, rồi xoay người bước ra ngoài Thúy Bình động thiên, hóa thành một làn sương khói, biến mất trong hư không.

Sơn Thần núi Thúy Bình ngồi trong Thúy Bình động thiên lẩm bẩm:

- Bằng hữu? Trên đời có loại quan hệ này sao?

- Thật sự là chuyện cười!

Sơn Thần núi Thúy Bình đột nhiên cười lớn, khiến cô gái đứng hầu bên cạnh bị giật mình quay sang. Sơn Thần núi Thúy Bình nhìn cô gái, nói:

- Ngươi nói trên đời này có quan hệ gọi là bằng hữu sao?

Cô gái mặc váy xanh trả lời:

- Có ạ, khi hai người tương giao không mang mục đích lợi ích thì có thể gọi là bằng hữu.

* * *

Hư Linh bay khỏi núi Thúy Bình, hiện thân trong hư không, ngước mắt nhìn bốn phương. Ánh mắt xuyên thấu cả trăm dặm, nàng có thể nhìn thấy thành Bá Lăng, chỉ thấy cả thành kia bị âm khí bao phủ. Lúc này thậm chí âm khí đã lan ra cả một phạm vi rộng lớn bên ngoài thành. Trên bầu trời Bá Lăng, khí đen cuồn cuộn, phảng phất như sắp có loài ma quỷ khổng lồ nào đó xuất hiện.

Nàng chăm chú nhìn trong chốc lát, lại thoáng nhìn về trấn Quân Lĩnh. Thân hình nàng lóe lên rồi biến mất, tới khi xuất hiện lại thì đã ở trong thần miếu của trấn Quân Lĩnh. Nàng nhìn tượng thần trên bệ. Pho tượng này trông rất uy nghiêm, giống như một vị trọng tướng nắm giữ cả một phương, tay đè chuôi kiếm, một tay thả lỏng phía sau.

Phía trước tượng thần có lư hương, khói hương từ trong đó lượn lờ bay ra. Lúc này có một ông lão được một thiếu niên đỡ đi vào thần miếu, thắp hương tế bái. Hư Linh nghe rõ được tiếng thì thầm khấn của ông lão:

- Cầu cho Hà Bá có được pháp lực vô biên, hàng yêu trừ ma, sớm tăng thần vị, trở thành thần linh ở trên trời.

Hư Linh im lặng đứng nhìn, tới khi ông lão lại được thiếu niên đỡ đi ra khỏi thần miếu, thì nàng cũng rời khỏi đó, đi về Tú Xuân loan. Thuật độn của nàng không rõ lai lịch. Ở lúc trước khi xuống Âm phủ, đó chỉ là thuật độn quỷ thông thường, nhưng sau khi trở về từ Âm phủ, trong đầu nàng không hiểu sao lại có thêm một vài thứ, trong đó có phép độn này. Nàng đặt tên cho nó là phép độn âm dương. Phép độn này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi nhận thức của nàng, gần như đạt tới trình độ không gì không độn được, không có hạn chế. Đương nhiên, còn xa nàng mới đạt tới cảnh giới này.

Trong nháy mắt, Hư Linh đã vô thanh vô tức xuất hiện phía trên không Tú Xuân loan. Người đến miếu Hà Bá thắp hương vẫn nối liền không dứt. Nàng cẩn thận lắng nghe, hầu như bọn họ đều khấn: “Cầu cho Hà Bá có pháp lực vô biên, sớm hàng yêu trừ ma.”

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.