Hoàng Đình

Chương 152: Q.0 - Chương 152: Thần Linh Thủ Thân Kinh




Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Có nhiều người khi phải trải qua đủ chuyện như Cố Minh Vi sẽ không biết phải làm sao, có khi còn bị bóng tối hù dọa đến không dám nhúc nhích. Nhưng Cố Minh Vi lúc này lại không có chút e sợ nào, mà còn có một ngọn lửa giận dữ đầy trong lồng ngực muốn phá da thịt ra ngoài, chỉ muốn chém tận giết tuyệt toàn bộ những thứ tà vật dơ bẩn kia đi. Nàng nâng bùa kiếm mà đi, sau lưng là ánh sáng mờ ảo tản ra của sợi tơ bảy màu cột trên lọn tóc. Nếu bốn vị thành thủ nhìn thấy nàng lúc này, nhất định còn nhìn thấy trên đỉnh đầu nàng có một ngọn lửa đang bùng cháy, âm tà khó đến gần.

Nhân gian thường nói: “Người thừa dương khí, âm quỷ khó gần.” Còn có một cách nói khác, đó là nói chỉ cần những người trẻ tuổi, tính khí mạnh mẽ, khi đi dưới ánh trăng có thể thấy dưới bóng mình có sương khói bốc lên, như thể đỉnh đầu bị bốc cháy. Loại hiện tượng này không hiếm, người thường vẫn hay nhìn thấy. Mà hiện tại toàn thân Cố Minh Vi đang tản ra một luồng khí tức oán hận, cho dù không có dải tơ bảy màu cột trên tóc bảo vệ thân thể, thì âm tà bình thường cũng khó tới gần được.

Nàng bước nhanh, dọc đường nếu gặp kẻ nào không bình thường thì hỏi một câu, nếu đối phương không đáp lại thì lập tức phất tay, bùa kiếm trong lòng bàn tay sẽ bay tới chém rơi đầu kẻ đó. Một đường đi về trung tâm thành, nàng đã chém hơn mười người. Nàng biết mình đang làm gì, dù người khác nhìn vào có lẽ cảm thấy nàng phát điên rồi. Thật ra hiện tại nàng cảm thấy mình tỉnh táo lạ thường, bằng không làm sao có thể phán đoán được người nào khác thường? Chỉ là nhìn thấy những người đã bị âm quỷ nhập thân, lòng nàng lại nghĩ đến Cố Minh Ngọc và Cố nãi nãi, cho nên ra tay khó tránh được tàn nhẫn.

Ở những người bình thường, nàng nhận thấy trên người họ có một cảm giác rất đặc biệt. Lúc đầu nàng không rõ ràng lắm, nhưng sau khi so sánh với vài người, nàng lập tức cảm giác được rằng chuyện này liên quan tới thứ gọi là an tâm. Nàng hơi nghĩ chút là hiểu được, cái an tâm đó chính là lòng tin và lòng kính nể đối với Hà Bá, nhưng lại không rõ vì sao người có lòng tin vào Hà Bá lại không bị ác quỷ nhập thân. Chuyện này chẳng qua vì nàng không nhìn thấy được trên thân những người tín ngưỡng thần linh còn có một ngọn lửa nguyện lực đang cháy. Ngọn lửa này nối liền với ngọn lửa đang cháy trên đài tế trung tâm, tạo thành một mảng lửa lớn, liên miên không dứt.

Càng gần tới trung tâm thành, hư không càng lúc càng sáng, cũng không còn gặp thêm người bị âm linh nhập vào nữa. Trong những câu chuyện trên nhân gian, thì những vong hồn sống dưới cõi âm được gọi là âm linh. Âm linh bình thường chỉ tồn tại trong bóng tối, căn bản không thể hiện hình dưới ánh nắng mặt trời được. Còn ác quỷ là vong linh đã dùng âm khí ngưng kết thành hình thể, có thể cắn nuốt hồn phách người.

Khi nàng tới trung tâm thành, nhìn thấy một ngọn lửa phô thiên cái địa đang thiêu đốt tàn tích của miếu Thành Hoàng, lại không cảm giác nóng gì cả. Hơn nữa trong ngọn lửa còn có thể nghe thấy tiếng kiếm ngân vang, còn nhìn thấy ác quỷ đã có hình thể hoàn chỉnh bị cắt xé trong đám lửa. Nàng đầy kinh hãi, cũng không kém phần lo lắng. Bởi vì một đường đến đây, nàng đã giết chết hơn mười người, tin rằng còn có rất nhiều người bị âm linh phụ thân hơn nữa, Hà Bá gia cũng không thể bảo vệ bọn họ được.

Nàng nghiêng đầu nhìn thấy thành thủ khu Nam đầy lo lắng đứng đó, không kìm được mà hỏi:

- Thành thủ đang lo Hà Bá gia không đấu lại sao?

Nghiêm Trọng quay đầu nhìn Cố Minh Vi, thấy tay nàng vẫn còn nâng bùa kiếm, ông ta có chút sửng sốt, nói:

- Hà Bá gia ở trong thành này chính là đã rời khỏi thần vực, pháp lực có hạn, chỉ có thể dựa vào tín ngưỡng từ mọi người trong thành mà thôi. Có điều hiện tại tín ngưỡng đã bất ổn, một lát nữa thôi, tâm tình mọi người đều sẽ trở nên sợ hãi, tín ngưỡng sẽ lập tức tan nát. Thành Bá Lăng chúng ta có lẽ sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa. Từ này về sau, thiên hạ lại có thêm một tòa thành quỷ.

Cố Minh Vi im lặng. Nàng không biết phải làm gì bây giờ cả, rồi lại nghĩ tới chuyện Cố Minh Ngọc chết, Cố nãi nãi cũng chết, nghĩ tới những người mình chém chết trên đường tới đây, nhất thời cảm thấy mờ mịt.

- Con không nên suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại cần nhất là một lòng cầu nguyện, như vậy mới mang đến cho Hà Bá gia nhiều nguyện lực hơn nữa.

Nghe Nghiêm Trọng nói, Cố Minh Vi sực tỉnh, há mồm định nói cho đám người phía sau mình biết. Nhưng đã bị ông giơ tay cản lại:

- Con không cần phải nói nữa. Ta cũng biết, là niềm tin trong lòng bọn họ không đủ, cho nên Hà Bá gia cũng không thể che chở được.

Cách nói của Nghiêm Trọng là lối nói thông thường trên nhân gian, hơn nữa cũng không sai, nhất là ngay lúc này. Tất cả thần linh nhận sắc phù của Thiên đình đều có một loại phép có tên là “An Linh chú”, có thể khiến những người thờ phụng họ không bị âm tà quấy nhiễu. Hiển nhiên, tiền đề chính là họ phải tin tưởng và thờ phụng vị thần linh đó. Chỉ cần tín ngưỡng mất đi, phép này cũng tiêu tan. Tín ngưỡng càng lớn, chú phép càng uy lực. Thật ra loại chú phép này không khác bùa phép hộ mệnh cho lắm. Chẳng qua bùa hộ mệnh là lá bùa có hình thù cụ thể, có thể ban cho bất kì kẻ nào, còn “An Linh chú” lại vô hình, dung nhập trong lòng tin của con người.

Nhân gian có câu nói, người có ý chí kiên định sẽ không bị tà ma bên ngoài xâm lấn.

Nghe Nghiêm Trọng nói vậy, Cố Minh Vi cảm thấy không biết làm sao cho phải. Nàng không có cách gì, cũng không có khả năng cứu người. Nghiêm Trọng vừa vặn nhìn thấy dải tơ buộc trên tóc nàng, chợt sửng sốt, rồi lập tức hỏi:

- Hóa ra Cố thẩm đã truyền tơ Thất Thải Hộ Hồn cho con sao? Đáng tiếc không thể gặp mặt Cố thẩm lần cuối được.

Ông ta nhìn thấy dải tơ kia, cũng đủ để suy đoán được Cố nãi nãi đã chết.

Lúc này Cố Minh Vi mới biết có dải tơ cột giữa những lọn tóc đen rối rắm của mình, lại đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo. Nàng đương nhiên biết đây là bảo vật truyền thừa của Cố gia mình, cũng biết mục đích Cố Minh Ngọc theo nàng cùng về phủ, hẳn cũng liên quan tới dải tơ Thất Thải Hộ Hồn này. Không ngờ vì vậy mà gã phải bỏ mạng. Tuy rằng Cố Minh Vi đã nghe nhưng chưa từng thấy sợi tơ Thất Thải Hộ Hồn này. Nàng cũng không nghĩ rằng Cố nãi nãi lại có thể truyền lại cho mình, đồng thời cũng lập tức hiểu vì sao Cố nãi nãi bị vong linh cắn nuốt.

Ngay lúc Cố Minh Vi đang trầm tư và đau lòng, hư không đột nhiên vang lên tiếng của Trần Cảnh:

- Ta có một quyển “Thần linh thủ thân kinh”, tụng niệm lên có thể an hồn hộ thân, không bị tà ma bên ngoài xâm nhập.

Giọng nói này không lớn, chỉ như nói chuyện với người trước mặt mình. Tất nhiên không ai trả lời lại, chỉ là giọng nói của Trần Cảnh lại tiếp tục vang lên:

- Thân xác máu thịt, linh hồn vô hình, trên đầu ba thước có Hà Bá. Áo trừ tà xanh trắng, kiếm tru ma ba thước, trú ở tâm linh, ngự ở nê hoàn, che chở hồn phách ta bình yên lâu dài.

Thật ra trời đất này vốn không có “Thần linh thủ thân kinh“. Hiện tại có, là vì có Trần Cảnh tụng niệm ra, lại dùng phép thuật truyền vào tai tất cả người trong thành Bá Lăng này. Có thể Trần Cảnh niệm kinh văn này không có tác dụng gì, nhưng lại mang một ý nghĩa trọng đại. Đoạn kinh văn này như miêu tả, hoặc kể lại một sự việc, để mọi người trong nháy mắt đó chợt nghĩ tới Trần Cảnh, nghĩ đến vị Hà Bá đang bảo hộ cho bọn họ.

Đoạn kinh văn này có thể làm tín ngưỡng bọn họ thêm kiên định, có thể bảo vệ những người kiên trì với tín niệm không bị ma quỷ xâm lấn, đồng thời cũng khiến Trần Cảnh càng thêm mạnh mẽ. Nếu những người này không có lòng tin, đoạn kinh văn này căn bản không chút tác dụng, còn tin, thì mới có hiệu quả.

Trần Cảnh dùng phép thuật để nói, mọi người nghe thấy bên tai nhưng lại vang lên trong lòng. Tiếng của Trần Cảnh như âm thanh vang vọng trong căn phòng trống, khiến mọi người không tự chủ mà niệm theo. Niệm vài lần, sợ hãi và nôn nóng trong lòng lại chậm rãi tan biến, thay vào đó hình ảnh Trần Cảnh dần xuất hiện trong tâm linh mỗi người. Cố Minh Vi cũng nhắm mắt nhẩm niệm câu đó, cảm giác được hình ảnh Trần Cảnh từ mờ mờ đến rõ ràng, từ nhỏ bé dần trở nên to lớn. Đến cuối cùng, nàng rõ ràng thấy có một người mặc pháp bào trắng xanh đang ngồi xếp bằng ở nơi đó. Ngang đùi còn đặt ngang một thanh kiếm tỏa sáng lóng lánh.

Tiếng niệm kinh của Trần Cảnh không ngừng lại, vẫn liên tục vang lên bên tai mọi người: “…tâm ý tĩnh lặng, thần quang ngay ở trên đầu. Mắt thường nhìn thấy, tức Hà Bá nhìn thấy. Tư tưởng nhận ra, tức Hà Bá nhận ra. Quỷ quái không dám lấn thân thể, âm tà cũng phải tránh xa…”

Tiếng niệm của Trần Cảnh cứ thế lặp lại. Mọi người tai nghe, bất giác cũng dần niệm theo. Bọn họ không biết rằng, trong suốt quá trình này, phần sợ hãi khi thấy ác quỷ xuất hiện đã biến mất. Trong lòng họ, chỉ có hình ảnh Trần Cảnh gác kiếm ngang đùi, thần quang lóng lánh, chư tà không xâm, ngoại ma không nhiễm.

Đây là tín ngưỡng, là một cách truyền đạo trực tiếp nhất. Chỉ khi có được lòng tin của mọi người, thần linh mới có thể hiện ra trong tâm bọn họ, mới có thể thu được nguyện lực tín ngưỡng trên người bọn họ. Quá trình này không gây tổn hại đến bất kỳ bên nào cả, mỗi bên đều cho thứ mình có và nhận thứ mình cần, như là một sự trao đổi công bằng theo phép tắc của trời đất.

Đối với Trần Cảnh mà nói, đây vẫn là một sự huyền bí trong thế gian mà hắn không giải thích được, thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được nguyện lực, có thể nhận lấy tín ngưỡng. Lúc trước có yêu linh từng hỏi đạo nơi miếu Hà Bá, hắn không phải không nghĩ tới tín ngưỡng nguyện lực, nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ, hay chính xác hơn là không thể nói rõ ra được. Cho dù cảm giác huyền diệu khó giải thích, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được nguyện lực tín ngưỡng, chuyện này được hắn cho rằng nguyên do một phần vì sắc phù của Thiên đình, phần còn lại thuộc về quy tắc của trời đất.

Thân thể hắn bị phong cấm, hòa làm một thể với tượng đá, chỉ dựa vào khí linh trong kiếm mới có thể tự do đi lại được. Hiện tại, kiếm được tế luyện đến hóa vô hình, lại hòa làm một với lửa nguyện lực, theo nguyện lực của toàn bộ mọi người trong thành mà kích động theo, lôi kéo linh khí trong trời đất vào làm tăng uy lực của kiếm hơn nữa. Vốn nguyện lực của bản thân không thể làm người bị thương, nhưng khi tập trung toàn bộ lên Trần Cảnh thì lại trở thành vũ khí sắc bén vô song.

Sau khi kiếm hóa vô hình, đặc điểm mạnh nhất đó là có thể tùy tâm mà tụ lại hay tán đi, không còn bị hạn chế về hình thể nữa. Ngoài ra, có một dạng kiếm thuật cực kỳ đặc biệt - hóa kiếm thành tia, chính là phải tế kiếm đến trạng thái hóa vô hình mới luyện thành được.

Từ khi kiếm của hắn hóa vô hình đến nay, trừ một vài lần hiếm hoi chiến đấu trong Tú Xuân loan có sử dụng kiếm hóa thành tia ra, căn bản hắn chưa từng dùng ở đâu khác cả. Nhất là lúc đấu kiếm với Ly Trần, hắn càng không dùng đến chiêu này, bởi vì hắn cảm nhận kiếm hóa thành tia của mình kém xa Ly Trần. Thậm chí nếu có sử dụng kiếm hóa thành tia, không khéo còn có thể ăn thêm thiệt thòi lớn, cho nên rất hiếm khi hắn dùng. Nhưng lúc này hắn dùng đến, không chỉ sử dụng, mà còn sử dụng một cách điên cuồng.

Ý niệm của hắn ký thác vào khí linh Mê Thiên Điệp rồi điều khiển kiếm, cho nên mau lẹ hơn phương pháp ngự kiếm thông thường rất nhiều. Nhưng muốn tách kiếm ra làm mười kiếm, kiếm kiếm khác nhau lại không thể làm được. Mà bây giờ hắn lại làm được rồi, hơn nữa lại không chút gian nan. Ý niệm hiện giờ của hắn vô cùng mạnh mẽ, một thanh kiếm phân hóa ra thành mấy trăm tia kiếm, bao trùm kín cả khoảng hư không này. Chỉ cần ác quỷ vừa chui ra, tia kiếm đã đảo ngay tới, rạch chém thân thể ác quỷ như chém lên miếng đậu hũ.

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.