Những người quan sát bên ngoài không kìm được căng thẳng, thầm nghĩ
miếu thờ chắc chắn phải bị hủy dưới một kiếm này rồi. Nhìn uy lực của
nó, không ai cho rằng Trần Cảnh còn đang đại chiến với hòa thượng Mộc
Chân lại có thể đỡ được thêm một kiếm này.
Ngay khi Trường Mi đạo nhân lướt qua bên cạnh hòa thượng Mộc Chân,
muốn đâm vào trong miếu Hà Bá, thì thanh kiếm trong tay gã đột nhiên đổi hướng, vội đưa qua cạnh sườn, cả người cũng đột ngột ngừng lại. Đúng
tích tắc này, một tia sáng hình kiếm đâm thẳng vào thân kiếm của gã.
Trong lúc tia sáng ấy ngăn cản Trường Mi, lại có thêm nhiều tia sáng
hình kiếm khác phóng ra từ trong sương trắng, như sóng nước ào ào tuôn
ra từ miếu Hà Bá, cuốn cả Trường Mi và Mộc Chân vào bên trong.
Trường Mi kinh hoàng, nghĩ thầm nếu chỉ cần chậm một chút thôi, hiện
tại đầu đã lìa khỏi cổ rồi. Đồng thời gã vô cùng kinh ngạc, trước kia gã cho rằng người luyện kiếm trong thiên hạ gặp gã thì chỉ có chết mà
thôi, không ngờ lúc trước gặp được Ly Trần kiếm thuật cao minh kỳ lạ,
nay lại gặp Trần Cảnh không kém nửa phần. Tuy nhiên, bởi trong lòng đã
mô phỏng những trận đại chiến thế này không biết bao nhiêu lần, nên với
gã, chỗ sơ hở lớn nhất của những người có kiếm thuật cao minh thế này
chính là dùng loại kiếm do tế luyện mà thành. Chỉ thấy cổ tay gã chuyển
động, thanh kiếm xanh đã hóa thành một đám ánh kiếm bao phủ lấy tia kiếm kia vào bên trong. Hiển nhiên gã muốn lợi dụng ưu thế của thanh kiếm
xanh này để đánh vỡ nát thanh kiếm hình thành từ tế luyện hóa hình kia.
Thân người trên không trung, nhưng gã như đang khoan thẳng vào miếu
Hà Bá, mũi khoan chính là thanh kiếm xanh đang điên cuồng quấy động. Ánh xanh chói lòa, như hóa thành một con thuồng luồng xanh.
Bóng kiếm dày đặc, sát khí ngút trời. Trong tích tắc, công thủ nghịch chuyển.
Phần lớn tia kiếm bị vặn xoắn đánh tan chỉ là kiếm khí do sương khói
biến thành, Trần Cảnh cũng không dám để thanh kiếm kia đụng tia kiếm do
Mê Thiên kiếm biến hóa. Đây không phải do Mê Thiên kiếm quá kém, mà vì
thanh kiếm kia quá mạnh mẽ. Không chỉ Trần Cảnh cảm nhận được thanh kiếm đó mạnh mẽ, những người bên ngoài cũng thầm nghĩ thanh kiếm kia sắp sửa nổi danh trong thiên hạ rồi.
Trong hàng ngàn hàng vạn bóng kiếm, vẫn có một tia kiếm nhỏ xíu nhưng lại cực mạnh, cực chí mạng. Nó xuất quỷ nhập thần, không rời khỏi những chỗ yếu hại trên người Trường Mi. Khoảng thời gian thanh kiếm xanh quẫy động, tia kiếm nhỏ này căn bản không lùi lại, mà vẫn cứ chớt tắt giữa
những bóng kiếm đó. Nếu là người có ánh mắt cao minh, sẽ phát hiện không phải tia sáng hình kiếm kia chớp tắt, mà là mỗi khi thanh kiếm xanh
quẫy động sẽ là một lần nó khó khăn né qua một bên, nhưng cũng chỉ nhích qua một chút xíu mà thôi. Cho nên nhìn từ xa, tia kiếm đó lúc ẩn lúc
hiện bên trong đám sương trắng mênh mông, chớp tắt giữa rừng bóng kiếm.
Tia kiếm nhỏ xíu đó chợt rung lên rồi biến mất, Trường Mi đạo nhân
kinh hãi lùi lại, thanh kiếm xanh trong tay khua ra một mảng khói xanh
trước người. Chỉ có chính gã biết rõ, vừa rồi nếu không lùi nhanh thì đã bị tia kiếm nhỏ kia đâm thẳng vào giữa trán.
Trường Mi lùi người nhanh như gió, mới thoát khỏi tia kiếm thì trường kiếm đã dựng lên.
Khi Trường Mi đạo nhân bắt đầu công kích thì Mộc Chân đã chạy tới cửa miếu. Bước chân y cực kỳ nặng nhọc, càng tới gần cửa miếu thì bước chân càng chậm. Trần Cảnh tiến lui đấu kiếm với Trường Mi mới vừa trong chớp mắt, còn y cũng chỉ mới đi được hai bước. Đỉnh đầu y phóng ra ánh sáng
đỏ như muốn nhuộm toàn bộ màn sương khói này thành một rặng mây đỏ. Mê
Thiên kiếm vừa bức lui Trường Mi, vừa phân ra thành một tia kiếm đâm
thẳng vào sau gáy Mộc Chân. Kiếm rơi vào ánh sáng đỏ bị chậm chạp hẳn
đi, một hạt Phật châu đen như mực đánh thẳng lên tia kiếm đó, nơi đó
chợt nổi lên gợn sóng không chút tiếng động. Tia kiếm kia biến mất, hạt
Phật châu lui về trong tay y. Bước chân tiến về phía trước của y cũng
ngừng lại, vì trước mặt lại có tia kiếm đâm thẳng vào mắt y. Vừa vào
trong tầng sáng đỏ, hạt Phật châu lại bắn ra, tia kiếm đột nhiên vẽ ra
một đường cung bạc, vẫn cứ bay đến đâm về phía Mộc Chân.
Phía bên cạnh, ánh sáng xanh rực rỡ, một bóng sáng xanh lao thẳng về
phía miếu Hà Bá. Tia kiếm xuất hiện trước miếu Hà Bá cũng không để tâm
xem ánh sáng xanh kia mạnh mẽ bao nhiêu mà liên tục đâm thẳng vào, còn
thay đổi vị trí liên tránh bị thanh kiếm xanh vặn nát. Cùng lúc đó,
sương trắng từ bốn phương tám hướng vọt tới hai người bọn họ, lấy bọn họ làm trung tâm mà chuyển động. Nhìn qua, đám sương trắng lúc này tựa như được hợp thành từ vô cùng vô tận tia kiếm.
Hai tia sáng hình kiếm do Mê Thiên kiếm phân ra chính là kiếm thuật
Hóa kiếm thành tia. Không phải Trần Cảnh không thể lợi dụng linh lực
sông Kinh Hà cùng Mê Thiên Kiếm để hóa ra càng nhiều tia kiếm hơn, mà vì phân ra thành hai tia kiếm chiến đấu cùng lúc với hai người Mộc Chân và Trường Mi đã là cực hạn của hắn rồi.
Lúc Mộc Chân không còn bị tia kiếm công kích, y cũng không lấy Phật
châu tấn công vào miếu Hà Bá. Không phải y không muốn làm, mà ba hạt
Phật châu của y tiến vào trong miếu đã không ra ngoài được. Chỉ có dưới
tầng sáng đỏ bao phủ, Phật châu của y mới có thể đánh trúng tia kiếm
xuất quỷ nhập thần kia.
Y còn phải thừa nhận một lực lượng lớn đến vô cùng, tựa như sau lưng
đang phải cõng một ngọn núi. Đó là vì y đang phải dùng pháp lực để chống đỡ với linh lực của cả sông Kinh Hà, còn Trường Mi là dựa vào trường
kiếm trong tay rạch mở linh lực của Kinh Hà đi về phía trước.
Trần Cảnh dừng việc điều khiển tia kiếm đâm vào tầng sáng đỏ quanh
người Mộc Chân, vì hắn cảm ứng được chỉ cần tia kiếm đi vào trong tầng
sáng đó, tốc độ sẽ chậm lại. Hắn cảm nhận tầng sáng đỏ kia như một vũng
bùn đỏ, vừa vào trong đó đã phải chịu trói buộc cực lớn. Mộc Chân lại
nắm bắt được thời khắc đình trệ kia mà đánh ra Phật châu. Tuy Phật châu
chỉ như một chấm đen nhỏ, nhưng lại khiến Trần Cảnh cảm thấy bị như đại
chùy đánh mạnh vào tâm thần mình.
Đám người bên ngoài sông sương trắng đầy khiếp sợ nhìn những hình ảnh được chiếu qua chiếc gương trên trời. Bất kể là Mộc Chân hay Trường Mi
đều khiến bọ họ phải khiếp sợ. Không ai trong bọn họ nhìn thấu được tầng sáng như rặng mây đỏ trên đỉnh đầu Mộc Chân là thần thông gì, chỉ biết
khí thế của y trong sương trắng lại không thua kém gì Trần Cảnh trong
miếu Hà Bá. Mà một kiếm của Trường Mi đạo nhân khi đứng trên đỉnh núi có thể nói là kinh diễm, phải biết rằng trước đó có nhiều người chết như
vậy còn không nhìn thấy được miếu Hà Bá, mà một kiếm của gã lại khiến
miếu kia vỡ vụn mất một góc.
Một kẻ sâu không lường được, còn một kẻ lại lợi hại vô song.
Nhưng hai người như vậy lại phải dừng bước ở trước cửa miếu Hà Bá,
không cách nào bước qua được cánh cửa. Mỗi người đều bị một tia kiếm
thoắt ẩn thoắt hiện lao ra từ miếu Hà Bá ngăn cản. Chiếc gương trên trời kia không cách nào phản chiếu rõ được tia kiếm này, chỉ khi nào tia
kiếm đâm vào trong tầng sáng đỏ quanh người Mộc Chân mới có thể nhìn
thấy, những lúc khác lại như biến mất trong hư không.
- Kiếm thuật thật cao minh!
Có người sợ hãi than, người biết hàng tự nhiên nhìn ra Trần Cảnh và
Trường Mi đều là người tu kiếm. Thế nhưng Trần Cảnh là từng bước tế
luyện ra kiếm của mình, kiếm thuật cực kì cao minh, còn một thân bản
lĩnh của Trường Mi lại dựa cả vào thanh kiếm trong tay. Có lẽ thanh kiếm kia có uy lực vô tận, nhưng hiện tại vẫn không cách nào phát huy được
hết. Có điều dù vậy cũng đủ để gã tiếu ngạo quần tiên rồi. Thế nhưng đối diện với kiếm thuật cao minh của Trần Cảnh, nhất thời gã không thể phát huy được uy lực của thanh kiếm, bị áp chế.
Mây mù cuồn cuộn, nếu là sóng nước thật sự thì lúc này tình thế đã
như dời sông lấp biển. Mà dù không phải, thì lúc này cũng đã cực kỳ đồ
sộ rồi.
Đột nhiên, một tiếng đàn du dương chợt ngân vang khắp đất trời. Mọi
người lập tức nhìn về phía Bạch Nham đang ngồi trên đỉnh núi xanh kia. Y không ngẩng đầu nhìn trời, cũng không nhìn con sông sương khói, chỉ
chuyên chú đánh đàn. Lúc đầu, tiếng đàn rất êm ái, một hồi sau đã chuyển qua bi thương, đau thương u oán, rồi đột nhiên chuyển tiếp đột ngột
thành những tràng âm thành chém giết, như thể có người chịu oan uổng mà
giận dữ, nửa đêm mài dao muốn giết cả nhà người khác. Âm thanh giết chóc không chỉ không ngừng lại, mà còn ngày càng nặng nề hơn, từng hồi từng
hồi, rồi biến thành một trận đại loạn cuốn cả thiên hạ vào bên trong,
tựa như có mười vạn kỵ binh giáp sắt tung hoành khắp thiên hạ, lúc đánh
hạ được thành trì bèn sát hại tất cả dân chúng trong thành, khói lửa nổi lên bốn phía, có tiếng hốt hoảng, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.
- Đây chính là “Thiên địa loạn”!
Trong lúc không ai hay biết, thì tiếng đàn đã dẫn dắt tâm tư của rất nhiều người nhập vào tràng cảnh trời đất hỗn loạn đó.
Ly Trần không trở về La Phù phía Bắc châu Lô. Nàng đứng trên đám mây, ngửa đầu uống một ngụm rượu thuốc trong hồ lô, ánh mắt lại nhìn về
người đánh đàn trên đỉnh núi kia. Nàng cũng có phép thuật riêng của mình để nhìn thấu sương trắng đó. Dù sao La Phù là môn phái đã tồn tại từ
khi Thiên đình chưa biến mất, tuy lấy kiếm làm căn bản, nhưng vẫn có
pháp thuật phụ trợ để thi triển kiếm thuật. Đây cũng là chuyện hiển
nhiên ở những đại môn phái. Nếu không nhìn đủ xa, không nhìn đủ rõ thì
kiếm thuật có cao minh thế nào đi nữa, làm sao có khả năng ngự kiếm lấy
đầu kẻ địch ngoải ngàn dặm?
Trong La Phù có một môn pháp thuật tên “Kim ngọc đồng”, là một trong
những phép thuật phải tu luyện từ lúc vừa học tế kiếm. Môn pháp thuật
này chuyên tu luyện mắt, nghe nói luyện đến cao thâm có thể nhìn được
Cửu u Địa ngục, lúc thi triển người ngoài không thể nhận ra được có gì
khác biệt. Con sông cuồn cuộn sương mù này tuy có thể đảo loạn thần niệm của người tu hành khi đi vào trong đó, nhưng không thể ngăn trở ánh mắt của nàng. Nàng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc đối với tiến bộ thần tốc trong kiếm thuật của Trần Cảnh, nhưng cảm thấy vẫn còn thừa nhận được,
đồng thời cho rằng hắn là thần linh, lại ở trong thần vực của mình nên
tất nhiên sẽ càng thêm mạnh mẽ. Còn Trường Mi kia nàng cũng đã gặp qua,
lần trong sơn cốc đó nàng không xuất toàn lực, cũng biết gã không dốc
toàn lực, nhưng chỉ hai kiếm cũng đủ để nàng biết tu vi bản thân gã chỉ
chiếm ba phần, còn bảy phần là uy lực của thanh kiếm trong tay. Cho nên
nàng mới nói gã không phải là đối thủ của truyền nhân Côn Lôn, vì không
ai có thể rõ ràng lịch sử môn phái Côn Lôn hơn người cũng là đệ tử đại
môn phái như nàng được cả.
Ly Trần đã nghe danh tiếng của người được xưng là Cầm Ma này đã lâu,
đã vài lần vào núi tìm nhưng không gặp. Lần này nếu đã gặp, sao nàng lại chịu bỏ qua?
Bạch Nham khoác áo bào xám trắng khoanh chân ngồi trên mặt đất, trên
đùi là một cây đàn bằng đá cũng màu xám trắng. Năm ngón tay y lướt qua
năm dây đàn đá, dây đàn vẫn đứng im, mà những âm tiết phức tạp đã vang
vọng trên bầu trời.
- La Phù Ly Trần, lĩnh giáo Cầm Ma đại pháp.
Đột nhiên một giọng nói lành lạnh vang khắp đất trời, đồng thời trong những âm tiết hỗn loạn của tiếng đàn đó, một tiếng kiếm ngân khẽ vang
lên. Tiếng đàn biến ảo, lại không làm tiếng kiếm ngân này xáo trộn, còn
như càng làm tăng thêm ý sát phạt trong tiếng đàn.
Một ánh kiếm như xuất hiện từ chín tầng trời lao xuống, càng thêm
ngưng thật, càng thêm chói mắt so với tia kiếm hiện ra trong tấm gương
trên khoảng không Tú Xuân loan. Âm thanh xuất hiện, kiếm đã hạ xuống.
Khi âm thanh chưa tan hết, kiếm đã đâm tới đỉnh đầu Bạch Nham.
Bạch Nham lại không ngẩng đầu lên, nhưng tiếng đàn đột nhiên nặng nề, thanh kiếm kia như bị đánh mạnh một cái, sượt qua bên tai y phóng đi,
còn cắt đứt vài lọn tóc lòa xòa của y, làm chúng tán loạn tung bay theo
gió.
Ly Trần đứng thẳng người trên mây trắng, ánh mắt sáng ngời, một tay
cầm hồ lô rượu, một tay dùng ngón tay làm kiếm vạch vài đường cực nhanh
trên không trung. Thanh kiếm kia như được ngón tay điều khiển, sau khi
sượt qua mặt Bạch Nham thì nhanh chóng vòng lại, thẳng hướng cắt vào sau gáy gã.
Thanh thế một kiếm này kém hơn kiếm trước nhiều, nhưng tốc độ lại
nhanh hơn hẳn, có một loại cảm giác như gió rét len qua khe cửa tiến vào căn phòng, quỷ bí mà băng lạnh.