Hoàng Đình

Chương 312: Q.0 - Chương 312: Nếu năm đó ta là thiên đế




Dịch giả: †Ares†

oOo

Luồng khí tức này có thể xưng là pháp, cũng có thể xem nó giống như lúc gió bão tới, màu đen kịt cùng khí thế bao phủ khắp đất trời.

Nếu không phải tự mình cảm nhận, không ai có thể tưởng tượng được loại cảm giác này. Trần Cảnh cũng không tưởng tượng nổi, nhưng hiện tại hắn cảm nhận được. Thứ chậm rãi ép đến từ bóng tối kia, để hắn tựa như nghe được vạn thú gào thét, vạn (chủng) loại rít gầm.

“Đây là Thái Tử yêu tộc.”

Trần Cảnh thầm nghĩ. Trong tiếng gầm gừ của vạn loại, hắn cảm nhận được khí tức trong thì thần phục, ngoài thì dương uy. Hắn dùng Trọc Lãng Quan xem thử. Một khung cảnh hiện ra, nhìn thấy như là hỗn độn sơ khai, trời đất bất phân, chu thiên vạn loại ở trong thanh trọc khí bái lạy về một phương. Loại tình cảnh rầm rộ này chỉ có thể xảy ra khi một vị vương giả mà toàn thể yêu linh cùng công nhận xuất hiện. Tuy loại khí tượng này còn chưa đủ chân thật, còn chưa thực sự quân lâm thiên hạ nhưng đã có hình thái ban đầu.

Trần Cảnh không tự chủ được nghĩ đến tín ngưỡng, đây cũng là một loại tín ngưỡng.

Khi Trần Cảnh cảm nhận được và nghĩ tới tín ngưỡng thì sóng nước cũng cấp tốc phát sinh biến hóa. Chỉ thấy bên trong bọt sóng xuất hiện từng màn cảnh tượng vạn dân cúng tế. Những cảnh tượng này vừa hiện, khí tức vương giả khuynh thành ở trong lòng hắn lập tức tiêu trừ.

Ở trong cung Tử Vi có một người tuổi còn trẻ ngồi xếp bằng. Người này bỗng mở hai mắt, bên cạnh lập tức có người hỏi:

- Thái Tử, sao vậy?

Thái Tử mỉm cười nói:

- Quả nhiên, có chút không đơn giản.

- Thái Tử đang nói...?

- Vị trong Linh Tiêu bảo điện kia.

- Hóa ra Thái Tử nói Trần Cảnh.

- Những năm gần đây, thường xuyên nghe người ta nhắc tới tên hắn. Vốn ta tưởng rằng đó chỉ là một hậu bối có chút thần thông pháp lực, không ngờ cảnh giới đã cao như vậy. Thiên hạ ngày nay, nếu có người coi thường hắn, nhất định sẽ chịu thiệt.

Bạch Hoa Tử đi theo Thái Tử một trăm hai mươi ba năm, rất rõ ràng chuyện dù mặt ngoài Thái Tử đối với ai cũng vô cùng khoan hậu, hoàn toàn là tác phong vương giả, nhưng bên trong lại cực kỳ kiêu ngạo, đã rất nhiều năm chưa hề khen ai. Có một bí mật không ai biết, người được Thái Tử khen qua, đến nay còn sống không có mấy người, hơn nữa đều chết trên tay Thái Tử.

Bạch Hoa Tử còn biết, người trong thiên hạ ngày nay theo lời Thái Tử là chỉ một tầng cao cấp nhất trong thiên hạ. Trong tầng cao cấp nhất ấy đều là những người có chút pháp lực thần thông, nhưng vẫn có thể đột nhiên chết đi bởi một loại bí thuật không biết nào đó. Nhưng chuyện này dù sao cũng cực ít phát sinh.

- Thái Tử, Linh Tiêu bảo điện này đã là mục tiêu cho mọi người công kích, nếu giờ Thái Tử lấy, hẳn chưa phải lúc.

Bạch Hoa Tử nói.

- Tự nhiên ta biết chưa phải lúc, vừa rồi chẳng qua là thử thôi. Đợi khi ta hoàn toàn nắm trong tay cung Tử Vi này, bọn họ hẳn cũng nắm giữ những cung điện khác, sau đó chính là thời điểm tranh đoạt Linh Tiêu bảo điện. Đến lúc đó ta sẽ ở trong cung Tử Vi này hành pháp. Còn các ngươi thì phải đi chiếm lấy những điện nhỏ ngoại trừ chủ điện Linh Tiêu bảo điện, rồi cắm lên yêu phiên (lá cờ) do chính tay ta tế luyện.

- Vâng.

Bạch Hoa Tử đáp. Gã biết, một khi Thái Tử đã quyết định thì không cần gã nhiều lời thêm, chỉ cần nghiêm chỉnh làm theo là được.

Thái Tử lại nhắm hai mắt lại. Còn Bạch Hoa Tử thì vẫn chưa thể khiến cảm xúc bị Thái Tử kích thích làm kích động lắng xuống. Gã đi theo Thái Tử một trăm hai mươi ba năm, ngày đêm trông mong yêu tộc có thể nắm giữ trời đất lần nữa, cả đời mong muốn có thể nhìn thấy Thái Tử quân lâm đại địa, trở thành thế gian chi chủ.

Gã nhìn quanh một vòng chư vị yêu linh trong điện, thấy ở một góc nhỏ có một thanh niên gầy lùn. Thanh niên kia thấy ánh mắt của gã dừng trên người mình thì lập tức cúi đầu, nhưng Bạch Hoa Tử vẫn nhận thấy được đó là hạng người gian hoạt, cũng nhận ra thanh niên mặt gầy giơ xương, tướng mạo xấu xí này.

- Tùng Thanh, ngươi nói xem, Trần Cảnh kia là hạng người gì?

Bạch Hoa Tử nói.

Tùng Thanh ngẩng đầu nhìn Bạch Hoa Tử, chỉ thấy sắc mặt gã bình thản, không nhìn ra đang nghĩ cái gì, càng không rõ câu hỏi này có mục đích gì. Nhưng ngay một sát na ngẩng đầu lên kia, Tùng Thanh thấy từ sâu trong mắt Bạch Hoa Tử một tia khinh thường cùng chán ghét, điều này làm trong lòng Tùng Thanh như có một cây kim đâm một cái.

Tùng Thanh không khỏi nghĩ tới ánh mắt của Trần Cảnh. Trong mắt Tùng Thanh, Trần Cảnh dễ hiểu hơn so với Bạch Hoa Tử này nhiều, thậm chí dễ hiểu hơn rất nhiều rất nhiều thần linh yêu ma trên thế gian này. Vì thế, Tùng Thanh trả lời:

- Đó là một thần linh đơn giản.

- Bất kể là sinh linh gì, càng đơn giản thì càng không sống lâu. Ngươi đã nói hắn đơn giản, vậy ngươi có thể nói xem hắn đơn giản thế nào không?

Bạch Hoa Tử nói.

Tùng Thanh nói:

- Trong trời đất này, đơn giản xác thực là không sống lâu. Nhưng Hà Bá gia đã sống lâu như vậy, hơn nữa càng ngày càng đơn giản. Vậy mà ngài ấy chẳng những không có chết, ngược lại pháp lực càng ngày càng cao, cảnh giới cùng càng ngày càng sâu không lường được.

- Từ ngữ khí của ngươi, ta có thể nhìn ra ngươi đối với hắn vô cùng cung kính.

Bạch Hoa Tử nói.

- Ngài ấy vốn là một thần linh đáng được tôn kính.

Tùng Thanh nói.

- Vậy sao, ha ha. Xem ra thật sự là một thần linh đơn giản mà làm cho người ta tôn kính a. Ta nghe nói thành Bá Lăng từng là một thành trì vô cùng phồn thịnh, cũng do thờ phụng hắn mà biến thành ma vực nhân gian. Cho dù người pháp lực cao cường cũng không dám chủ quan vào trong đó. Thành tựu này của hắn, cho dù là một ngàn năm cũng không có qua.

Tới câu cuối cùng, ngữ điệu của Bạch Hoa Tử cũng không có thay đổi, giống như là đang trần thuật một sự thật, làm cho người ta cảm thấy gã chỉ là đang luận chuyện. Nếu ai không rõ, nhất định sẽ tin rằng gã đang nói thật. Đó chính là bản sự của gã, bất kể chuyện gì từ miệng gã nói ra đều sẽ biến thành một chuyện thật, không mang bất kỳ sắc thái phê phán gì.

Nhưng Tùng Thanh lại cảm thụ được giọng nói của gã có biến hóa cực kỳ nhỏ, và ánh mắt gã cũng có một tia châm chọc như kiếm, hào quang chói mắt, đâm thẳng tới cổ họng.

Trần Cảnh từng nói Tùng Thanh lanh lợi, cũng nói y giỏi nhìn sắc mặt người, đoán tâm tư người. Bạch Hoa Tử dù che giấu tốt nhưng vẫn bị Tùng Thanh cảm nhận được, huống chi gã cũng không có tận lực che giấu.

Tùng Thanh liếc nhìn Bạch Hoa Tử, lại cúi đầu, nói:

- Có lẽ việc này có chút hiểu lầm. Phàm trong thiên hạ, chuyện gì lan truyền quá ngàn vạn dặm đều sẽ có biến hóa, huống chi đã qua nhiều năm như vậy.

- Ồ, chẳng lẽ là ta sai rồi?

Bạch Hoa Tử cười nói.

- Đương nhiên không phải, ngài không có sai.

- Ha ha, dù là tình huống chân thực có chút khác với ta nghe được nhưng lúc hắn chưa tiến vào, Bá Lăng vẫn không thành ma vực, tới khi hắn đi ra thì đã thành một thành trì đọa tiên hãm thần, cái này hẳn không sai chứ?

- Ngài đương nhiên không có sai.

Tùng Thanh nói. Y biết thời điểm này hẳn nên câm miệng. Đây là cách làm sáng suốt nhất. Y biết rõ, Bạch Hoa Tử này muốn từ trong miệng y nghe được những lời không tốt về Trần Cảnh. Nhưng những lời ấy mãi cứ đảo quanh trong bụng, tới lúc chuyển lên ngực, sắp nhịn không được bật ra thì Bạch Hoa Tử lại cười nói:

- Xem ra ngươi thực sự tôn kính hắn.

Tùng Thanh lập tức nói:

- Đúng, ta tôn kính Hà Bá gia, bởi vì Hà Bá gia đáng để ta tôn kính.

- Ừm, ngươi nói một chút, ngươi còn không nói hắn đơn giản thế nào, nói hết đi.

Bạch Hoa Tử nói.

Tùng Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Bạch Hoa Tử, chậm rãi nói:

- Nói chuyện này thì càng đơn giản. Bởi vì ngài ấy đối với người rất đơn giản. Nếu là người đối với ngài ấy chân tình, ngài ấy cũng dùng chân tâm hồi báo. Nếu là người xem thường ngài ấy, vậy cũng chỉ nhận được từ ngài ấy sự lạnh lùng. Nhất là năm gần đây, loại cảm giác này càng ngày càng nặng. Nhưng mà ngài ấy không oán hận người nào cả, bất kỳ kẻ nào cũng không. Ta nhớ kỹ, Hà Bá gia từng nói: “Ta không tài không đức, không dám đi làm chuyện giáo hóa muôn dân trăm họ, không dám truyền đạo thiên hạ, chỉ có thể trông coi duy nhất chỗ miếu thờ của ta. Nhân gian có người tin ta, ta tự nhiên muốn hồi báo tín nguyện của bọn họ. Các ngươi hỏi ta chuyện tu hành, ta nhất định dùng hết những gì ta biết giải đáp cho các ngươi. Nếu là có người thù hận ta, ta sẽ không để ý, hy vọng các ngươi cũng không để trong lòng, bởi vì điều đó không gây trở ngại gì cho ta cả.”

Bạch Hoa Tử híp mắt lại. Lời của Tùng Thanh khiến trong đầu gã bỗng dưng hiện ra một bóng người. Người này không có khuôn mặt, nhưng lại tản ra một loại khí mãnh liệt. Loại cảm giác này gã nhất thời nói không ra, theo bản năng hỏi:

- Có người thù hận hắn, hắn căn bản không thèm để ý. Vậy nếu như có người muốn giết hắn thì sao?

- Bây giờ Hà Bá gia vẫn còn sống, hơn nữa sống rất tốt, pháp lực càng ngày càng cao. Mà những kẻ toàn tâm toàn ý muốn ngài ấy chết, thì hoặc là chết rồi, hoặc là bị ngài ấy bỏ rơi phía sau.

Tùng Thanh nói.

Bạch Hoa Tử cau mày, nói:

- Đây là một người đáng sợ, đơn giản đáng sợ.

Trong lòng gã, bóng người mơ hồ kia đột nhiên như rõ ràng dần lên, một luồng hào quang chói mắt xé tan sương mù bao phủ quanh bóng người đó.

Gã nhắm mắt lại, dường như ánh sáng trong tâm tưởng kia thật sự làm mắt gã khó có thể mở.

- Đây là một người bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại là ánh kiếm bùng phát.

Bạch Hoa Tử thầm nghĩ. Đột nhiên gã rất muốn biết hình dạng của Trần Cảnh, nên lại hỏi Tùng Thanh.

Tùng Thanh nhìn Bạch Hoa Tử nhắm mắt lại thì khẽ mỉm cười. Y biết rõ, trên thế gian này, lại có một người vĩnh viễn không có tư cách trở thành đối thủ của Hà Bá gia rồi.

Y tả tướng mạo của Trần Cảnh. Theo thời gian, trong đầu Bạch Hoa Tử dần dần xuất hiện một người.

- Thật sự là một kẻ lạnh lùng.

Bạch Hoa Tử cảm thán nói.

Tùng Thanh đột nhiên nói:

- Không biết ngài có từng nghe qua “Hà Bá thủ thân kinh” không?

- Chưa từng, ngươi nói nghe một chút.

Bạch Hoa Tử nói.

Vì vậy Tùng Thanh đọc “Hà Bá thủ thân kinh” cho gã nghe. Tùng Thanh nói một câu, gã lại đọc thầm theo một câu. Khi Tùng Thanh đọc xong, bóng người trong lòng gã càng thêm rõ ràng, đồng thời tỏa ra thần quang bức người. Thần quang kia vừa hiện, gã lập tức cảm giác không đúng, đột nhiên mở to mắt, giận dữ nói:

- Thứ hèn mọn, cũng dám ám toán ta.

Dứt lời, gã đánh ra một chưởng, uy thế phô thiên cái địa theo ra. Tùng Thanh giống như lá cây bị gió hất lên, đập vào một cây cột bằng ngọc trong điện.

“Rầm...”

Tùng Thanh rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất. Thân hình y vặn vẹo, mũi miệng không ngừng phun máu. Y khó nhọc nghiêng đầu, nhìn Thái Tử vẫn nhắm mắt ngồi ngay ngắn bất động. Rồi y lại như thấy Trần Cảnh đứng ở trong mưa gió, hai tay tựa như đang nâng cả bầu trời mây đen cuồn cuộn.

Đây là một màn ở núi Côn Lôn, giờ xuất hiện trong lòng Tùng Thanh. Mắt y mơ hồ, nhưng tâm thì vẫn trong sáng.

“Ta là thần Ti Vũ, hôm nay bị khốn tại Côn Lôn, mượn thiên mà phong thần... Năm đó, nếu như ta làm Thiên đế, ai muốn vì ta làm tọa hạ thần tướng?”

“Ta nguyện ý.”

Trong mưa to gió giật trên núi Côn Lôn, trong thế vạn quân như trời sập, trong sấm sét vang rền, ba chữ kia vẫn vang lên rành rọt.

----- ooo -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.