Trần Cảnh cảm thấy buồn bực trong lòng, thậm chí có thể nói là vô cùng
bất an. Vừa nghĩ tới Diệp Thanh Tuyết vẫn còn trong tháp vàng kia, hắn
có xung động muốn tiến vào Côn Lôn lần nữa. Nhưng âm thần của hắn bị
thương nặng, nếu không kịp thời trở lại tượng thần, chỉ sợ hắn đã chết ở bên ngoài.
Lúc này hắn mới biết, tuy rằng thân hình con bướm có
thể ký thác âm thần, nhưng chung quy vẫn không phải thân thể của hắn,
nếu bị thương thì phải trở lại tượng thần để tu dưỡng. Tất cả gốc rễ của hắn vẫn ở trong tượng thần, mà âm thần ký thác vào thân bướm chẳng qua
chỉ như là một nhánh cây mọc dài từ gốc cây mà thôi, dù có vươn xa tới
cỡ nào thì vẫn cần phần gốc rễ cung cấp dinh dưỡng để tồn tại.
Lúc này, Trần Cảnh đang ngồi ở cửa miếu Hà Bá. Trước mặt hắn là con tôm
Hồng đại hiệp đang liến thoắng mãi không hết chuyện, còn bên cạnh là vỏ
sỏ phủ rêu xanh lớn ngang cái thớt. Nó và Hồng đại hiệp như hai thái
cực, một con không lúc nào để mồm nghỉ ngơi, một con cả ngày chẳng kêu
lấy một tiếng.
Trần Cảnh lại lấy khối ngọc phù kia ra nhìn. Dùng
thần niệm thăm dò vào bên trong, trong óc hắn lập tức hiện ra mấy câu.
Hắn đã nhìn mấy câu này nhiều lần rồi, mỗi khi trong lòng khó giữ bình
tĩnh thì lại lấy ra nhìn tiếp.
Đúng như Trần Cảnh đã đoán khi ở
núi Côn Lôn, trong ngọc phù này đích thực là “Tế kiếm tâm kinh” của kiếm phái La Phù. Nhưng ngoài Tế kiếm tâm kinh ra, trong ngọc phù này còn có mấy hàng chữ do Diệp Thanh Tuyết dùng thần niệm viết vào, tựa như là
bằng sấm sét vậy.
”Thiên tượng biến, mau trở về Kinh Hà, tĩnh tu dưỡng thần. Chờ khi ta trở về sẽ mở lại Thiên La, chứng đại đạo.”
Nếu không phải lúc ấy Trần Cảnh tận mắt nhìn thấy Diệp Thanh Tuyết, hắn
tuyệt đối không tin đây là lời của nàng. Mấy lời này không giống với
tính cách của Diệp Thanh Tuyết, hoặc là nói không giống hình tượng của
Diệp Thanh Tuyết trong lòng Trần Cảnh. Mấy ngày qua, hắn cẩn thận nhớ
lại từng chi tiết nhỏ từ lúc mình gặp Diệp Thanh Tuyết đến giờ, mới phát hiện mình chẳng hiểu được sư tỷ bao nhiêu cả. Khi ở núi Thiên La, nàng
luôn ngồi trên mái nhà tranh ở vườn thuốc sau núi mà đả tọa luyện khí.
Ngoại trừ những lúc dạy hắn tu hành, căn bản nàng sẽ không rời đi. Nếu
núi Thiên La không xảy ra chuyện, Trần Cảnh cho rằng nàng sẽ còn ngồi
mãi trên nóc ngôi nhà cỏ kia, cho tới một ngày đột nhiên phi thăng hóa
tiên mà đi.
- Sư tỷ là một lòng cầu đại đạo.
Trần Cảnh suy nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy người một lòng cầu đại đạo như sư tỷ có lẽ làm gì cũng vì đại đạo.
- Hà Bá gia, con thấy Thần Cô thuộc loại người trong lòng chỉ có đại đạo, bất kể làm cái gì cũng là vì đại đạo. Cho nên, ngài không cần lo lắng
cho Thần Cô đâu.
Hồng đại hiệp nói.
Trần Cảnh miết miết miếng ngọc phù, suy nghĩ đến xuất thần, nghe Hồng đại hiệp nói thế thì theo bản năng đáp lời:
- Người cầu đại đạo không phải là nên tĩnh tọa trong núi, dốc lòng tu
hành sao? Cho dù hành tẩu thế gian, cũng không phải nên tận lực không
dính hồng trần, không gây ra việc thế tục sao? Vậy sư tỷ làm thế là vì
cái gì?
Hồng đại hiệp đi tới đi lui, vừa đi vừa dùng cái càng còn nguyên vẹn gõ lên cái càng đang mọc mới. Thế nhưng mãi nó vẫn chẳng
nghĩ ra lời giải cho mấy câu hỏi của Trần Cảnh, chỉ nói:
- Thần Cô nhất định không giống người khác, Thần Cô không phải là người bình thường.
Trần Cảnh không để ý đến nó, chỉ lặng lặng ngồi im chỗ cũ, sâu trong lòng có một cảm giác buồn bực khó hiểu. Cảm giác này dâng lên từng đợt, để hắn
rất lo lắng. Bởi vì cảm giác này cực kỳ giống cảm giác lúc trong thành
Tần Quảng, lẽ nào lại sắp có chuyện như ở thành Tần Quảng sao?
Hắn không dám tưởng tượng, nếu thật như vậy, sinh linh của cả lưu vực Kinh
Hà này sẽ phải chết ở dưới kiếm của hắn mất. Thành Tần Quảng tối đen
không bóng người, tuy rằng không bình tĩnh, nhưng Trần Cảnh cũng không
nhìn thấy gì cả, khi thanh tỉnh, trong lòng cũng sẽ không có chướng
ngại. Mà ở nhân gian, nếu thanh tỉnh lại nhìn thấy máu chảy thành sông,
hắn chỉ còn nước tự vẫn, chứ không cần chờ người hàng yêu trừ ma tới.
Có đôi khi, trong lòng muốn cái gì thì sẽ được cái đó, mà cũng có đôi khi, trong lòng lo sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra. Khi hắn đang lo lắng lời
nguyện ác mộng vong hồn trên linh hồn mình lại muốn phát tác, nhưng
không thể xác định, thì Hư Linh xuất hiện.
Nàng bước trên ánh
trăng sao mà đến, lặng yên không một tiếng động. Nếu không phải nơi này
là thần vực của Trần Cảnh, hắn tuyệt đối không thể phát hiện nàng.
- Thuật độn của cô là loại gì vậy?
Trần Cảnh có chút tò mò với phép độn của nàng, không nhịn được bèn hỏi.
Thông thường, giới tu hành rất hạn chế hỏi pháp thuật của người khác,
cho dù là hảo hữu cũng không hỏi, bởi mọi người đều kiêng kị người khác
biết được lai lịch của mình.
Hư Linh lại không hề kiêng dè, trả lời luôn:
- Là thuật độn quỷ.
- Thuật độn quỷ?
Trần Cảnh chưa từng nghe tới cái tên này.
Hư Linh đứng trên cao cách Hà Bá một khoảng, nàng cúi đầu xuống, nói:
- Thuật độn quỷ là mượn âm khí trong trời đất mà độn, buổi tối âm khí nặng, cho nên...
Nàng không có nói tiếp phần sau. Trần Cảnh cũng đã rõ, cười nói:
- Cô luôn xuất hiện vào lúc ta nghĩ đến.
Hắn nói ra ý nghĩ trong lòng mình, bởi vì hắn cần Chiếu Hồn bảo giám của Hư Linh chiếu xem nguyền rủa trên hồn phách của mình bây giờ có bộ dáng
gì.
Lúc đầu Hư Linh rất ngạc nhiên, sau đó hạ người xuống, nghiêng đầu, lấy tay chỉnh lại mái tóc đen. Lại nghe Trần Cảnh hỏi:
- Cô có mang theo Chiếu Hồn bảo giám chứ?
Hư Linh vội vàng gật đầu. Trần Cảnh cười cười, nói:
- Ta cảm thấy nguyền rủa trên linh hồn của ta có thể lại muốn phát tác, cô dùng gương kia chiếu hồn phách của ta thử xem.
- Vâng.
Hư Linh đột nhiên cảm thấy chính mình có chút thất lễ, vội vàng lấy từ
trong ngực áo ra một chiếc gương có một mặt tối đen. Lấy gương ra, nàng
còn kéo theo cả một cái khăn lụa trắng, bèn vội vàng nhét nó trở lại.
Nàng cũng không nhìn Trần Cảnh, chỉ xoa xoa trên mặt gương, rồi chiếu
mặt gương về phía Trần Cảnh. Thế nhưng nàng lại phát hiện Trần Cảnh
trước mặt đã sớm biết mất, đồng thời một giọng nói truyền đến bên tai:
- Cô là linh quỷ mà ánh mắt kém quá, Hà Bá gia nhà ta đã trở lại thần miếu Hà Bá rồi.
Hư Linh ngẩng đầu, Trần Cảnh quả nhiên đã không còn ở đây. Bên cạnh nàng
là một con tôm đỏ thật lớn, trước miếu Hà Bá còn có một cái vỏ sò màu
xanh.
Nàng vội vàng đi vào trước miếu Hà Bá, cũng không nhìn thấy Trần Cảnh, chỉ nhìn thấy bức tượng thần trong miếu. Nàng lại lấy gương
chiếu về bức tượng. Vẻ tối đen trên mặt gương dần dần tan đi, chuyển
thành màu trắng, rồi lại hóa trong veo. Vốn trên mặt gương không có cái
gì, giờ lại hiện ra quang cảnh trong miếu Hà Bá. Hư Linh lại lấy tay xoa lên mặt gương, những cảnh tượng khác đều biến mất, chỉ còn lại tượng
thần.
Cũng không thấy nàng có động tác gì khác, tượng thần kia từ từ vỡ vụn trong gương, rồi bay đi như bụi, cuối cùng để lại một bóng
người hư ảo.
Bóng người đứng yên ở đó, bên hông thoáng hiện một
vệt ánh sáng, trong ánh sáng là một con bướm như một dấu ấn được khắc
vào đó. Thế nhưng khi Hư Linh nhìn thấy linh hồn trong gương, lại kinh
hô một tiếng, lấy tay che miệng, vội ngẩng đầu nhìn tượng Hà Bá.
- Hà Bá gia...
Hư Linh hô lên.
Hồng đại hiệp vội vàng nhìn vào gương, lại không thấy gì cả, nhưng xem biểu cảm của Hư Linh thì nó không dám hỏi điều gì.
Trần Cảnh đương nhiên cũng thấy. Hắn cả kinh khi nhìn thấy thân thể dạng
linh hồn mình trong gương đã đầy những chấm đỏ. Hắn không ngờ, từ khi
trở về từ Âm phủ, lời nguyền ác mộng vong hồn này gần như đã bao trùm
lấy toàn bộ linh hồn của hắn.
Qua nhiều năm như vậy, Trần Cảnh
vẫn cho rằng, dù lời nguyền này không tiêu giảm, thì cũng sẽ không tăng
lên. Nào ngờ đâu, nguyền rủa đã lớn thành cái dạng này rồi. Những chấm
đỏ kia có lẽ đã bao trùm toàn bộ linh hồn của hắn, chỉ có chưa tới một
phần ba đã chuyển hóa thành màu xanh.
Bóng người trên tượng thần
lóe lên, Trần Cảnh đã bước xuống. Hắn đi tới trước mặt Hư Linh, cẩn thận nhìn trong gương, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi:
- Làm sao lại như thế?
Hư Linh nhìn thoáng qua Trần Cảnh, lại cúi đầu nhìn hình ảnh trong gương, tựa hồ có chút lo lắng, nói:
- Lời nguyền ác mộng vong hồn có thể cắn nuốt tất cả cảm xúc mà lớn lên, chỉ cần có cảm xúc xuất hiện, nó sẽ lớn dần.
* * *
Nhất loan huyền nguyệt, độc chiếu đại hà.
Nguyệt sắc mông lung, thụ ảnh bà sa.
Hà lãng phách ngạn, dạ phong trận trận.
Dịch nghĩa, không đảm bảo đúng 100%:
Vầng trăng khuyết cong nhẹ, lẻ loi chiếu lên dòng sông lớn.
Ánh trăng mông lung, bóng cây đu đưa.
Sóng sông vỗ bờ, gió đêm từng trận.
Trời đất núi sông trong mắt mọi người cũng không đổi, nhưng luôn có những
thời khắc làm cho người ta có cảm giác kinh ngạc vì vẻ đẹp của nó, rồi
chìm vào ý thơ. Cũng có khi cảnh tượng trăm ngàn năm qua chưa từng biến
hóa, lại làm một số người cảm thấy ưu thương.
Bầu trời Tú Xuân
loan chẳng biết đã đổ mưa phùn từ lúc nào, màn mưa giăng giăng nhẹ nhàng phủ xuống, tựa như sợ quấy nhiễu đám tôm cá trong sông.
Sóng
sông không biết mệt mỏi đánh mãi lên bờ sông, tựa như muốn phá tan sự
trói buộc của con đê, để được tiêu dao tự tại. Gió thì chẳng cần để ý gì cả, thổi vào trong miếu Hà Bá, quấn quanh người một cô gái có vẻ đẹp
trong veo, vén tóc tơ của nàng lên, làm lan tỏa mùi hương thơm nhẹ từ
trên người nàng ra khắp chốn.
Hồng đại hiệp không rõ Hư Linh đang nói cái gì. Nó trừng to con mắt còn nguyên vẹn nhìn Hư Linh, lại nhìn
Trần Cảnh, muốn hỏi nhưng lại không dám. Nó không rõ soi bóng người
trong gương rốt cuộc là có ý gì, nhưng trực giác của nó nói cho nó biết, việc này rất nghiêm trọng.
- Cắn nuốt cảm xúc mà lớn lên sao?
Trần Cảnh nhìn hình ảnh trong gương, thì thào giống như tự nói với mình:
- Vì sao lại như vậy, trên thế giới này tại sao có thể có phép nguyền rủa như vậy...
Hư Linh không có lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Trần Cảnh, tựa như
sợ hắn đột ngột phát cuồng, lại như muốn nhìn rõ xem có phải hắn đang sợ hay không.
- Ta trúng nguyền rủa này khi nào, tại sao bọn họ cũng vào thành Tần Quảng mà lại không có việc gì...
Hư Linh biết Trần Cảnh không phải đang hỏi nàng, chỉ là tự hỏi. Nhưng Hư Linh lại mở miệng hỏi:
- Hà Bá gia đã gặp cái gì ở thành Tần Quảng?
Trần Cảnh bỗng nghĩ đến U U, nghĩ đến ngôi nhà kia, nghĩ đến cây sáo trúc
màu xanh, lại nghĩ đến hàng chữ trên cây sáo. Hắn trầm mặc một hồi mới
chậm rãi nói:
- Trong thế giới kia, ta thấy được một đoạn nhân sinh khác.
- Là thế giới nào, nhân sinh nào?
Hư Linh hỏi.
- Một cái thế giới vặn vẹo, một đoạn nhân sinh của ta.
Trần Cảnh không hề nhìn gương, bởi những chấm đỏ lộ rõ trong đó khiến hắn có cảm giác tim đập nhanh, cảm thấy không cách nào tự nắm trong tay tính
mạng của mình.
Cũng may những chấm đỏ đó không di động, giống như là đang trong kỳ ngủ đông. Thế nhưng mấy ngày nay Trần Cảnh cảm thấy
buồn bực và nóng ruột, hắn cho rằng nguyền rủa này sắp tỉnh lại.
Hư Linh không biết Trần Cảnh đang nói cái gì. Từ lúc trở lại nhân gian,
nàng đã không còn đột nhiên biết được những chuyện mình chưa từng biết,
chúng nó đã không đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng nữa. Nàng cũng
không biết thế giới giống như mộng ảo mà Trần Cảnh nói là gì, chỉ cảm
thấy nên nói chút gì đó để trấn an Trần Cảnh. Nghĩ một lúc, nàng vẫn
không tìm được từ thích hợp, mà lúc này Trần Cảnh lại lên tiếng:
- Ha ha, âm dương tuần hoàn, vạn vật tương sinh tương khắc, có nguyền rủa như vậy thì nhất định cũng có cách giải. Hiện tại không giải được,
không có nghĩa là về sau giải không được, chỉ cần ta có thể sống sót,
một ngày nào đó sẽ có thể giải quyết.
Hư Linh nghe được tiếng
cười, lại không thể nhìn ra ý cười trên khuôn mặt hắn, nhưng giọng điệu
của hắn quả thực đã buông lỏng, không còn nặng nề như trước. Nàng đột
nhiên cũng cảm thấy trong miếu Hà Bá không còn bị đè nén nữa. Không đợi
nàng mở miệng, Trần Cảnh đã nói thêm:
- Lại nói, từ khi ta thành
Hà Bá Tú Xuân loan tới nay, chẳng kết giao nổi bằng hữu, cừu địch lại
tăng không ít. Có thể thể gọi là bằng hữu cũng chỉ có mình cô, phải
không?
Hai chữ cuối cùng hắn nói hiển nhiên là đang hỏi Hư Linh
có xem hắn là bằng hữu hay không. Trên đời này, có thật nhiều người vừa
thấy mặt, nói nói mấy câu, uống qua vài lần rượu đã xưng huynh gọi đệ,
coi nhau là bằng hữu. Bằng hữu kiểu như vậy, trong đời Trần Cảnh từng
có, nhưng đã chết rồi. Trong núi Thiên La không có, chỉ có một sư tỷ. Ở
ngoài núi Thiên La, trong lòng hắn có một Hư Linh, cho nên hắn mới có
thể nói lời như vậy.
Hư Linh lại không trả lời, ngược lại hỏi:
- Thúy Bình nương nương không phải là bằng hữu của Hà Bá gia sao?
- Nàng?
Trần Cảnh lắc lắc đầu, nói:
- Nàng không phải.
Nói đến Thúy Bình nương nương, trong đầu Trần Cảnh tự nhiên hiện lên bộ
dáng của nàng, nhưng cố nhớ mãi vẫn chỉ là hình dáng mơ hồ, không sao
nhớ rõ nổi. Thậm chí hắn chỉ nhớ rõ tư thế bề trên của nàng ta khi gặp
lần đầu tiên, chứ không nhớ mấy đến vẻ tùy ý lười biếng ở lần gặp thứ
hai.
Có khi, một ánh mắt hay một câu nói ở lần gặp đầu tiên cũng
có thể hoàn toàn đắc tội với một người. Trần Cảnh tự nhận mình không
phải là loại người nhỏ nhen, nhưng vẫn không có cảm tình nổi với Thúy
Bình nương nương.
- A, đúng rồi, ký ức của cô đã khôi phục chưa?
Trần Cảnh đột nhiên hỏi Hư Linh.
Hư Linh nói:
- Chỉ có ở gần thành Tần Quảng dưới Âm phủ thì ta mới có thể nhớ vài
chuyện nếu gặp điều liên quan, còn ở nhân gian này thì không xuất hiện
ký ức kỳ quái nào cả.
Vậy sao cô không tới thành Tần Quảng để khôi phục chúng?
Trần Cảnh hỏi.
Hư Linh khẽ vuốt lại lọn tóc bị gió sông làm bay loạn, nhẹ nhàng nói:
- Ta sợ khi đó ta sẽ không còn là ta nữa.
- Nhưng dù sao đó cũng là ký ức của cô mà.
- Ký ức là quá khứ, đã qua rồi còn muốn nhớ lại làm gì chứ. Hiện tại ta chỉ muốn được bình an vui vẻ là tốt rồi.
Hư Linh nhìn ra mặt sông bên ngoài miếu Hà Bá. Hồng đại hiệp sớm đã lui về giữa sông, chỉ có vỏ sò còn ở ngoài cửa, im lìm như một tảng đá màu
xanh.
Đây là lần Trần Cảnh và Hư Linh nói chuyện nhiều nhất.
Trước kia, Hư Linh trong lòng hắn có chút nhu nhược, làm việc cẩn thận.
Hiện tại hắn mới phát hiện nàng thuộc dạng phụ nữ rất có chủ kiến, chẳng qua là bị bề ngoài nhu nhược của nàng che giấu đi. Dù là ai, nhìn thấy
dáng vẻ luôn cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ ấy, thì đều sẽ sinh ra một loại xung động muốn bảo vệ.
Vầng trăng khuyết hạ dần xuống phía Tây, cũng
không cản được ánh trăng còn sót lại chiếu vào miếu Hà Bá, soi sáng phần chân của hai người đang đứng cạnh cửa.