Hắn không quay đầu lại, lập tức phóng về phía cửa tháp. Tốc độ kiếm
cương cực nhanh, nếu người ở bên ngoài nhìn vào Trần Cảnh, sẽ thấy vệt
sáng hình thanh kiếm phóng vào trong tháp vàng, bay lượn trong đó một
vòng rồi sau đó vội vàng vọt ngược ra ngoài tháp. Đúng lúc này, cửa tháp từ từ khép lại, tốc độ không nhanh, nhưng bên trong tháp lại sinh ra
trói buộc vô hình. Trần Cảnh cảm nhận rõ, không khí như hóa thành một
vũng bùn, kéo kiếm cương chậm lại.
Trần Cảnh có thuật thuấn kiếm, đáng lẽ từ khi phát hiện ngọn lửa như
một con sông trên đỉnh đầu đến lúc lao ra chỉ cần một cái nháy mắt. Thế
nhưng, từ khi vào núi Côn Lôn, cả vùng trời đất này đều đã thay đổi quỹ
đạo riêng, thuật thuấn kiếm cũng bị áp chế, không thể nào trong chớp mắt đã ra ngoài hơn mười dặm nữa. Ngay cả việc xuyên thấu hư không cũng rất khó làm nổi. Chuyện này giống như khi người khác tiến vào thần vực của
Trần Cảnh vậy, bất kể pháp thuật gì cũng bị giảm uy lực trên diện rộng.
Sông lửa càng ngày càng ép gần, Trần Cảnh vô cùng căng thẳng, kiếm
cương càng thêm chói lọi, cắt nát trói buộc, điên cuồng phóng ra bên
ngoài bảo tháp. Sinh tử thành chuyện trong ngang tấc, nguy hiểm hàng
lâm. Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt này giống như xuyên thẳng vào trong
linh hồn, khiến Trần Cảnh như điên cuồng phóng càng lúc càng nhanh.
Lửa đã sát bên.
Trần Cảnh tựa hồ nhìn thấy ngọn lửa thiêu cháy cả linh khí, sống lưng hắn phảng phất bị dung nham từ tâm trái đất đổ lên. Dưới nhiệt độ này,
kiếm cương có cảm giác như là băng đang bị tan vậy. Trần Cảnh cảm thấy
vô cùng đau đớn, đau đến mức muốn ngất đi, mắt hoa lên. Hắn hiểu, đây là mình đã bị thương âm thần. Nếu âm thần tiếp tục phải chịu đựng cảm giác này, chắc chắn hắn cách cái chết không xa. Bởi vì tượng thần ở miếu Hà
Bá chẳng qua chỉ là một pho tượng không có ý thức mà thôi, lúc nào cũng
có thể bị cô hồn dã quỷ chiếm lấy, cũng chiếm đi tất cả của hắn.
Thế nhưng hắn chẳng có thời gian để nghĩ nhiều, trong mắt chỉ còn thấy mỗi cửa tháp.
Bảo tháp tỏa hào quang vàng sáng rực cả bầu trời.
Trong mắt những người đang bay lên không để vây xem, chỉ thấy Giao
Long Vương quấn quanh tháp vàng bị lửa bốc lên từ tháp nuốt trọn. Giao
Long Vương cố phun từng ngụm long tức, nhưng lại không thể dập tắt ngọn
lửa kia. Linh khí Kinh Hà được Giao Long Vương dẫn tới cũng từ từ tán đi như nước bị bốc hơi trong lửa.
Người hữu tâm tự nhiên chú ý tới Trần Cảnh đã tiến vào trong tháp.
Ngay khi cửa tháp ở tầng dưới cùng đóng lại, cũng chính là lúc ngọn lửa
bùng lên bao trọn cả tòa tháp. Bỗng mọi người nghe thấy một tiếng rồng
ngâm thật dài, gió mây như vô tận tụ cả lại, biển linh khí trong núi Côn Lôn cũng cuộn trào lên mãnh liệt.
Ngay sau tiếng rồng ngâm là một tiếng nổ vang, tháp vàng vỡ vụn ra từng khúc.
Thuồng luồng bị lửa trên tháp thiêu đốt, nhưng giờ trên người lại
không có một vết cháy nào, thân thể của nó bỗng tỏa ra hào quang nhiều
màu, chẳng biết lúc nào đã mọc ra móng vuốt. Cái thân dài hơn mười
trượng xoay tròn trên hư không, linh khí Côn Lôn theo đó rung động cuồn
cuộn.
Biến hóa trong tích tắc này vượt ngoài dự đoán của mọi người. Vốn rất nhiều người nghĩ rằng Giao Long Vương hóa rồng thất bại, không ngờ lại
thành công rồi.
- Ha ha... Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi...
Giao Long Vương cười to, nhưng đúng lúc ấy, một tòa tháp tỏa hào quang
vàng thật lớn hiện ra. Khi mọi người nhìn rõ, tháp kia đã chụp lấy Giao
Long Vương vào bên trong, rồi thân tháp từ trong suốt đến mờ dần, cuối
cùng hoàn toàn nhìn không thấy Giao long Vương trong đó nữa.
Một vệt sáng hình thanh kiếm phóng ra cực nhanh, xuyên thấu sương mù
linh khí trong núi, bay thẳng lên bầu trời, để lại một tiếng kiếng ngân
vang lãng đãng trong hư không. Trong mắt người khác, ánh sáng này giống
như là một con đom đóm trong trong bầu trời đêm, chợt lóe chợt tắt,
khoảng cách giữa lóe - tắt càng ngày càng ngắn.
- Núi Côn Lôn há lại là nơi nói đến thì đến, nói đi thì đi?!
Ở bên trong núi Côn Lôn, đạo nhân trẻ mặc đạo bào màu vàng cam lại
xuất hiện, vẫn đứng ở một góc mái cong trên đạo quán, tựa như chưa từng
rời đi. Y vừa mở miệng, linh khí trong núi Côn Lôn cuộn trào lên, như
sóng biển trở mình, hình thành một bàn tay cực lớn, chộp tới ánh kiếm
đang bay kia.
Đột nhiên, từ đám mây có một vệt sáng phóng xuống núi Côn Lôn sơn,
đồng thời nghe rõ tiếng kiếm ngân vang. Nương theo ánh sáng hạ xuống,
một giọng nói truyền ra:
- Từ lâu đã nghe nói truyền nhân của Côn Lôn không ra khỏi núi Côn Lôn,
nay may mắn nhìn thấy, thật là vinh vạnh. Bần đạo La Phù Ly Trần, nguyện cùng đạo hữu diễn pháp một hồi trước mặt người trong thiên hạ, không
biết đạo hữu có dám?
Âm thanh này truyền xuống từ đám mây, truyền cực xa. Trong trời đất tĩnh lặng, như có một cơn gió tuyết tràn qua.
Một đoạn này nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để cho Trần Cảnh chạy khỏi phạm vi trói buộc của núi Côn Lôn. Mà cùng lúc
ấy, từ đám mây truyền ra tiếng của Ly Trần kia, một vệt ánh kiếm phảng
phất dẫn gió khiến biển linh khí cuộn lên, kiếm thế biến ảo, kiếm cương
chói lòa, kiếm quyết dẫn dắt linh khí của núi Côn Lôn.
Một kiếm đâm đến, giống như gió tuyết khắp bầu trời châu Lô cũng theo kiếm mà tới.
Đạo nhân mặc đạo bào màu vàng cam cũng không biến mất như lúc đối phó với Trần Cảnh, mà chỉ một ngón tay ra. Trong nháy mắt, y tựa như biến
thành trung tâm của Côn Lôn, toàn bộ linh khí nơi này đều tập trung tới
trên thân y, tập trung tới trên ngón tay kia.
Ánh kiếm chói lọi, đâm thẳng xuống.
Một ngón tay điểm ra, ngón tay như ngọc.
Trong nháy mắt, kiếm và ngón tay giao nhau, tạo thành một vòng sáng
tròn chói lọi. Kiếm lóe lên rồi quay về, đúng lúc Trần Cảnh bay trở lại
lên trên bầu trời thì kiếm cũng trở lại trong tay Ly Trần. Nàng dùng tay nắm thân kiếm, đôi mắt phượng vẫn nguyên vẻ cao ngạo, nhìn truyền nhân
Côn Lôn đứng trên đạo quán. Truyền nhân Côn Lôn cũng nhìn nàng. Trên
ngón tay như ngọc kia còn lưu một vết kiếm mờ mờ.
Chỉ nghe y thản nhiên nói:
- Kiếm tiên La Phù, quả nhiên danh bất hư truyền.
Ly Trần cũng không trả lời, cởi hồ lô rượu bên hông xuống, ngửa đầu
uống một ngụm lớn, rồi xoay người giẫm chân mà bước trong hư không, như
giẫm trên đất bằng. Đạo bào phất phơ, tóc đen bay bay, mùi rượu tỏa khắp không trung, nàng căn bản không hề để ý tới thần sắc khác thường trong
mắt những người đang nhìn nàng.
Trần Cảnh vẫn không rời đi, hắn đang nhìn cái tháp vàng vẫn đang bùng cháy trong hư không. Không phải bởi vì hắn vẫn nghe thấy tiếng Giao
Long Vương cười lớn trong tháp, mà là bởi vì Diệp Thanh Tuyết còn trong
đó. Ánh mắt hắn đã có chút có chút mơ hồ, trong tay nắm chặt lấy khối
ngọc phù mà Diệp Thanh Tuyết ném ra. Nếu như hắn đoán không lầm, hẳn đây chính là “Tế kiếm tâm kinh” được Diệp Thanh Tuyết trộm ra từ La Phù.
Hắn nhìn truyền nhân Côn Lôn kia, chỉ thấy y vẫy tay một cái, tháp vàng
đã trở xuống trong tay y.
Tất cả mọi người đang vây xem quanh đó đều kinh hãi. Mọi người đều
thấy được thần uy của Giao Long Vương, nhưng truyền nhân Côn Lôn này lại xuất ra thần thông khó lường nhốt được Giao Long Vương lại sau khi tháp vỡ, để mỗi người ở đây chỉ còn biết tròn mắt mà nhìn.
Bọn họ không tin nổi, Trần Cảnh càng như thế. Hắn có thể từ thoát
thân khỏi núi Côn Lôn, không có đạo lý gì Giao Long Vương lại bị bắt.
Nếu Giao Long Vương muốn đi, chỉ sợ thiên hạ này không ai có thể ngăn
được lão. Thế nhưng giờ lão đã bị thu vào trong tháp, sống chết không
rõ.
Trần Cảnh lập tức cho rằng có lẽ tháp kia có vấn đề, hoặc là kỳ thực
truyền nhân Côn Lôn đã dùng toàn bộ tinh lực ở việc trấn áp Giao Long
Vương. Trần Cảnh cũng không định tiếp tục phỏng đoán, bởi vì thần hồn
hắn đã bị thương, phải nhanh chóng trở lại tượng Hà Bá trong miếu Hà Bá ở Tú Xuân loan.
Xoay người, hắn đã hóa thành một con bướm màu lam nhạt, bay nhanh đi. Một chốc sau, những người vây xem cũng lục tục đi cả, núi Côn Lôn lại
khôi phục vẻ yên tĩnh.
Có lúc, chuyện trong trời đất lại huyền diệu như vậy. Lúc Trần Cảnh
biến ảo thành thân người nhìn đạo nhân trong núi Côn Lôn thì người khác
cũng đang nhìn hắn từ xa. Hắn cầm ngọc phù trong tay thật chặt lại, sau
đó xoay người hóa thành bướm, bay đi. Rất nhiều người có thể nhìn thấy
kiếm cương bao phủ con bướm mỏng hơn, hơn nữa bóng người hiện ra ban nãy cũng mờ mờ ảo ảo.
Giao Long Vương Kinh Hà muốn hóa thành rồng, dẫn lực lượng Kinh Hà mà lên chín tầng trời, kết quả là toàn bộ Hà Bá thuộc Kinh Hà chỉ còn sống một vị, chính lão cuối cùng bị vây ở trong núi Côn Lôn. Có người nói,
Giao Long Vương đã tiêu hao quá nhiều sức lực khi chống lại thiên kiếp,
cho nên mới bị truyền nhân của Côn Lôn dùng Linh Lung bảo tháp bắt lại.
Cũng có người nói, truyền nhân Côn Lôn kia dồn hết tinh lực trấn áp Giao Long Vương, nên lão mới bị bắt. Lại có người nói, Giao Long Vương không sao cả, mà cố ý bị hút vào trong tháp. Còn có người nói, con bướm kia
có thể trốn đi, là bởi vì đại đệ tử Ly Trần của La Phù ra một kiếm kia.
Dù sao bất kể là nói như thế nào, Trần Cảnh còn sống, Giao Long Vương bị truyền nhân của Côn Lôn bắt lại, trong Kinh Hà chỉ còn duy nhất một
Hà Bá.
Trần Cảnh đã trở lại Tú Xuân loan, lần nữa trở về trên bức tượng bằng đá im lìm. Mà trong thế gian, cũng không biết có phải bởi vì yên lặng
đã quá lâu rồi hay không, hay là bị mấy tiếng rồng gầm của Giao Long
Vương kia tạo nên ồn ào náo động, khắp nơi lại bắt đầu nổi lên hỗn loạn. Tuy rằng những hỗn loạn này mới chỉ chốn nhân gian phàm tục, giới tu
hành giới vẫn bình yên, nhưng tranh đấu đang xảy ra ngày một nhiều nơi
hơn.
Trong thiên hạ, quốc gia lớn nhỏ nhiều như nấm, rất nhiều đệ tử Đạo
môn hạ sơn hành tẩu ở những nơi này, tích thiện làm đức, thể ngộ ý trời, cảm ngộ đại đạo. Cũng do thế mà chuyện hàng yêu trừ ma ở các nơi cũng
nhiều thêm.
Có người khiêu chiến khắp nơi, có người điên cuồng trừ yêu, có người
trừ ma vệ đạo, cũng có người bất chấp làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu
trường sinh đại đạo. Còn có người đoạt bảo khắp nơi, đoạt pháp quyết môn phái khác, lại có người trà trộn nhân gian du tẩu tứ phương, càng có
người đi nhân gian làm đại tướng quân, làm hoàng tử, làm hoàng đế muốn
bình định loạn thế, mà có chút người thì đi nhân gian làm lưu dân, làm
cường đạo, làm quân khởi nghĩa. Bất kể bọn họ làm cái gì, mục đích cuối
cùng cũng chỉ là vì siêu thoát đắc đạo.
Hơn một nghìn năm qua, mọi người đều nỗ lực tu hành theo pháp quyết
tiền nhân lưu lại, tai được nghe truyền thuyết về các tiên hiền trong sư môn truyền lưu xuống, lòng tự mình hướng tới một ngày có thể nghiêng
trời lệch đất, chỉ phất tay đã đủ khiến vật đổi sao dời, nhưng cuối cùng đều già yếu mà chết. Bất kể là cảnh giới cao bao nhiêu, bất kể đã từng
lợi hại cỡ nào, cuối cùng đều chết. Nhiều nhất cũng bất quá mấy trăm
năm, đều chết hết, người phía sau lại dần dần trưởng thành lên, thay thế vòng lặp.
Bọn họ không biết pháp quyết là đúng hay sai, hay là do trời đất đã
thay đổi. Nếu như nói pháp quyết vô dụng, vậy tại sao có thể tu ra các
loại pháp thuật thần thông thần kỳ đến vậy? Còn nếu nói là hữu dụng, vậy vì cái gì không thể thành tựu Tiên đạo trường sinh?
Sau hơn một nghìn năm yên lặng, thế giới này bắt đầu động, bắt đầu
tìm kiếm phương thức đắc đạo thành tiên mới, tuy rằng vẫn là tu hành,
nhưng đã không giới hạn ở bế quan tu hành.