Người Hoàng đồng học thích có bạn gái, thực ra cậu vẫn ngưỡng mộ nhiều hơn là thương tâm.
Ngưỡng mộ người khác thích là dám nói ra.
Ngưỡng mộ người khác thích là dám ở bên nhau.
Cậu cảm giác mình thật sự quá mềm yếu, nhưng quanh năm suốt tháng chậm rãi trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, muốn thay đổi cũng rất khó.
Cậu không biết mình đời này có thể thành một người dũng cảm hay không, cậu nghĩ, đại khái chỉ có người dũng cảm mới có thể được yêu.
Kỳ nghỉ kết thúc, bọn họ trở lại trường học.
Hoàng đồng học cũng không dám nhìn bạn cùng bàn.
Dù rất muốn tới gần, nhưng lại không thể không ngừng nhắc nhở chính mình phải cách xa đối phương một chút.
Loại tâm tình này làm cho Hoàng đồng học cả sáng cũng không bình tĩnh nghe giảng bài được, suốt buổi thất thần.
Sau khi tan học tiết 2, nhà trường muốn toàn thể học sinh đi sân luyện tập cử hành nghi thức chào cờ, Hoàng đồng học đi theo phía sau bạn cùng bàn phiền phiền nhiễu nhiễu ra ngoài, bởi vì người bé, đứng trước trong đội ngũ nam sinh, mà thân là ủy viên thể dục bạn cùng bàn liền đứng phía trước lớp.
Bọn họ cách nhau không xa, ánh mắt Hoàng đồng học vẫn dính trên bóng lưng bạn cùng bàn.
Dựa theo quy trình cử hành nghi thức chào cờ, sau khi kết thúc chủ nhiệm phòng giáo vụ vẫn chưa để mọi người trở về phòng học.
“Nói một cái thông báo phê bình.” Chủ nhiệm phòng giáo vụ đứng trên đài, cầm trong tay micro, “Lớp 12/7 ba vị đồng học Đàm Tử Dực, Tiết Kỳ, Tống Minh Triết cùng ra ngoài trường đánh nhau ẩu đả với nhân viên, ảnh hưởng nghiêm trọng danh dự trường ta, phải cảnh cáo kỷ luật, nếu có tái phạm, sẽ trừng phạt nặng hơn.”
Hoàng đồng học đứng đó cau mày, cậu tưởng mình nghe lầm.
Cậu quay đầu, hỏi đồng học đứng sau mình: “Vừa nãy thầy nói có ai cơ?”
“Là mấy người lớp 12… gì á.” Đồng học đột nhiên nhớ tới cái gì, “Ối, cậu cùng Đàm Tử Dực rất thân quen đúng không?”
Hoàng đồng học ngây dại, học trưởng của cậu làm sao có khả năng đánh nhau còn bị thông báo phê bình? Trong suy nghĩ của cậu, học trưởng là người cực kỳ tốt, đặc biệt dịu dàng, mỗi lần nhìn thấy anh đều là cười khanh khách, đánh nhau ẩu đả không phải đều là chuyện như tên côn đồ lưu manh Hồ Thuật mới làm sao?
Chủ nhiệm phòng giáo vụ tuyên đọc xong thông báo phê bình này, để các lớp học sinh dựa theo trình tự trở về phòng học.
Hoàng đồng học trong lòng lo sợ bất an, cậu nhìn chung quanh tìm học trưởng, nhưng lớp 10 cách lớp 12 quá xa, cậu không nhìn thấy.
Về trên hành lang lớp, Hồ Thuật từ phía sau đuổi tới, nói với Hoàng đồng học: “Nghe thấy chứ? Đã sớm nói với mày rồi, cách xa hắn một chút.”
Hoàng đồng học nghi hoặc mà nhìn Hồ Thuật: “Cậu trước đây đã biết anh ấy?”
“Tao biết hắn, nhưng hắn không biết tao.” Hồ Thuật nói, “Trường học này, không mấy ai không biết hắn, chỉ có mày ngốc, còn mắt mù.”
Hoàng đồng học không muốn nghe Hồ Thuật chửi mình, lườm hắn một cái, chạy về phòng học.
Thật vất vả nhịn đến hết tiết 3, Hoàng đồng học lấy hết dũng khí chạy lên tầng, đứng ở cửa lớp 12 /7.
Cậu vẫn là dáng vẻ rụt rè này, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Có một nữ sinh từ phòng học đi ra, cậu nhỏ giọng nói: “Học tỷ, có thể giúp em gọi một học trưởng không ạ?”
Nữ sinh kia nở nụ cười: “Có thể chứ, có điều em muốn tìm học trưởng nào?”
Hoàng đồng học hoảng hốt, mình lại phạm ngu xuẩn rồi, vội vàng nói: ” Học trưởng Đàm Tử Dực ạ.”
Nữ sinh đánh giá cậu một lúc, sau đó quay đầu hướng về phòng học gọi: “Đàm Tử Dực! Người bạn nhỏ của mày tới tìm mày nài!”