Hoàng đồng học tay chân luống cuống đứng ở cửa lớp 12/7, lúc nghe thấy học tỷ nói “Người bạn nhỏ của mày tới tìm”, cả lòng dạ đều bị run lên.
Bị học tỷ gọi như thế,cậu thấy rất thẹn thùng.
“Học tỷ à, em không phải......”
Học tỷ này tựa ở cạnh cửa, cười khanh khách nhìn cậu: “Đỏ mặt ư, đáng yêu thật ấy!”
Hoàng đồng học rất ít khi được người khác khen ngợi, trong ấn tượng, lần trước vừa thẹn lại ngọt là bởi vì học trưởng nói tên của cậu êm tai.
Cậu vốn do dự có nên lên đây hay không, lớp 10 cách lớp 12 không chỉ là mấy tầng mà thôi, mà như phảng phất cách một bức tường, ngoài tường bọn họ đã sắp là người lớn, mà chính mình còn là một đứa nhóc choai choai, Hoàng đồng học cảm thấy bầu không khí lớp 12 bên này cảm thấy xa lạ lại có chút ngột ngạt, cũng không định đến, hiện tại thì không như vậy nữa rồi.
Học tỷ này cũng rất đáng yêu.
Đàm Tử Dực rất nhanh từ trong lớp đi ra, nữ sinh nói: “Bạn nhỏ của mày rất đáng yêu nha!”
Nói xong, chị vẫy tay với Hoàng đồng học rồi đi.
Đàm Tử Dực vui mừng nhìn cậu: “Sao em lại tới đây?”
Trước đây đều là học trưởng đi tìm Hoàng đồng học, túi đậu đỏ Hoàng đồng học rụt rè này chưa bao giờ chủ động tìm ai.
Hoàng đồng học đầu tiên là cúi đầu, sau đó giương mắt nhìn lén anh.
“Làm sao vậy?” Đàm Tử Dực hơi khom người, nhìn mắt cậu.
Hoàng đồng học cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, anh đánh nhau với người ta ạ?”
Đàm Tử Dực ngây ngẩn cả người, sau đó đứng thẳng lên, hai tay nhét vào trong túi quần, im lặng một hồi.
Lớp bên cạnh có một nam sinh lại đây nói chuyện với Đàm Tử Dực: “Dực ca, tên nhóc bên Nhị Trung kia vừa nãy bảo người của nó mang tin đến, nói buổi tối tan học sẽ tìm chúng mình.”
Hoàng đồng học cau mày nhìn về phía học trưởng.
Đàm Tử Dực nhìn Hoàng đồng học, không để ý tới người nam sinh kia.
Nam sinh nhìn hai người một chút, cảm thấy bầu không khí không đúng, đi trước.
“Rất thất vọng sao?” Đàm Tử Dực nói, “Cảm thấy ảo tưởng tan vỡ rồi hả?”
Cách anh nói chuyện trở nên có chút là lạ, Hoàng đồng học nghe vào tai, không hiểu là ý gì.
“Anh thường đánh nhau sao?” Hoàng đồng học hỏi.
Đàm Tử Dực nở nụ cười, lại đột nhiên khom người, mặt của hai người ở rất gần: “Sợ à?”
Hoàng đồng học theo bản năng trốn về sau, không biết nói cái gì cho phải.
Cậu từ nhỏ đến lớn đều là bị người khác bắt nạt, ghét nhất chính là loại côn đồ như Hồ Thuật, xem ai không hợp mắt liền bắt nạt, gặp phải một ít chuyện không nói đạo lý liền đánh nhau.
Cậu rất ghét người như vậy.
Hoàng đồng học nói không ra lời, ức đến nỗi con mắt đỏ lên.
“Mấy ngày nay anh tốt với em không?” Đàm Tử Dực hỏi.
Hoàng đồng học gật gật đầu.
“Anh từng bắt nạt em không?”
Hoàng đồng học lắc lắc đầu.
“Vậy em đang lo lắng cái gì?”
Hoàng đồng học không biết.
Cậu cũng không lo lắng cái gì, chỉ là rất khó chịu.
Từ lúc bắt đầu quen biết cậu cảm thấy học trưởng là loại người có duyên rất tốt, phẩm học ưu tú, rất hiền lành rất dịu dàng như thế, lại không nghĩ rằng, thì ra cũng không phải.
Hoàng đồng học bỗng nhớ tới Hồ Thuật đã từng nói với cậu, nhớ tới phản ứng lúc Hồ Thuật cùng bạn cùng bàn nhìn thấy học trưởng, thì ra bọn họ cũng đều biết học trưởng là hạng người gì, chỉ có mình cậu không biết.
Chuông vào học vang lên, Hoàng đồng học sợ hết hồn.
Đàm Tử Dực giơ tay muốn vò vò tóc Hoàng đồng học, lại bị đối phương theo bản năng trốn ra.
Tay anh lúng túng dừng lại ở giữa không trung, Hoàng đồng học cũng bối rối một hồi, sau đó nói câu “Xin lỗi”, quay lưng chạy xuống tầng.
Đàm Tử Dực đứng ở cửa lớp nhìn cậu, không hề nói gì.