Từ khi học trưởng đồng ý mỗi ngày để Hoàng đồng học gọi điện thoại cho mình, anh không còn muốn ngủ nướng nữa.
Hoàng đồng học là người bạn nhỏ đúng giờ, mỗi ngày sáu giờ rưỡi gọi cho học trưởng, tán gẫu mười phút, sau đó chạy đến nhà học trưởng chăm Đại Hoàng.
Bạn cùng phòng Đàm Tử Dực cười anh: “Nói chuyện yêu đương như thế này cũng quá là hao tâm tốn sức nhá.”
Không thể ngủ nướng là chuyện rất dằn văt người khác, để không làm phiền đến bạn cùng phòng, mỗi ngày 6h25 Đàm Tử Dực sẽ cầm điện thoại di động đi ra hành lang chờ người bạn nhỏ gọi điện thoại tới, cứ như vậy, đã ròng rã kiên trì một học kỳ.
Thi cuối kỳ xong, Hoàng đồng học mới từ phòng thi đi ra đã nhìn thấy bạn cùng bàn chờ ở bên ngoài, đối phương cười nói với cậu: “Đi thôi, theo tôi chơi bóng đi.”
Hoàng đồng học không nói cho học trưởng biết khoảng thời gian này bạn cùng bàn rất nhiệt tình với mình, cũng rất chăm sóc, bình thường bạn cùng bàn đi nơi nào chơi còn gọi cậu theo, nhưng Hoàng đồng học đều cự tuyệt, sau đó nói chờ thi cuối kỳ xong sẽ đi cùng hắn.
Bạn cùng bàn nói chơi bóng, Hoàng đồng học tưởng chơi bóng rổ, không nghĩ tới lại là chơi bi-a.
Hoàng đồng học xưa nay chưa từng tới nơi như thế này, cậu đứng cửa không dám vào.
“Đến rồi thì vào đi, cũng không có chuyện gì.” Bạn cùng bàn ôm bờ vai cậu mang cậu đi vào, quen cửa quen nẻo vào trong phòng, còn cùng người bên cạnh chào hỏi.
Bạn cùng bàn cứ ôm Hoàng đồng học như vậy đến tận một bàn bi-a cuối cùng, Hoàng đồng học mắt tinh nhìn thấy Hồ Thuật.
“Đệt.” Hồ Thuật cũng nhìn thấy Hoàng đồng học, lúc nhìn thấy tư thế thân mật của hai người bọn họ đi đến đây, thấp giọng mắng một câu.
“Con mẹ nó mày dẫn nó tới làm chi?” Hồ Thuật một mặt không thích.
Bạn cùng bàn nở nụ cười: “Chơi chứ sao!”
“Chơi nó á?” Hồ Thuật lườm hắn một cái, tức giận đi sang bên kia uống nước.
Có mấy nam sinh Hoàng đồng học không quen biết nhìn cậu cười, hỏi bạn cùng bàn: “Đây là cô dâu nhỏ của mày à?”
Hoàng đồng học mặt đỏ lên, cảm thấy không dễ chịu, cậu không thích cái danh xưng này.
“Ngậm mõm chúng mày lại.” Bạn cùng bàn cười, quay đầu lại hỏi Hoàng đồng học: “Đến làm một trận nhé?”
“Tớ không chơi, tớ nhìn các cậu chơi thôi.”
Hơn hai tiếng sau Hoàng đồng học chỉ xem như vậy, sau đó đột nhiên nhớ tới nên đi xem Đại Hoàng, sau đó tìm cái cớ đi về.
“Này!”
Hoàng đồng học nghe thấy có người gọi cậu, dừng bước quay đầu nhìn sang.
Hồ Thuật nói: “Mày cùng Hạ Địch là có chuyện gì?”
Học kỳ này quan hệ Hoàng đồng học cùng Hồ Thuật rơi xuống điểm âm luôn rồi, cậu tức giận nói: “Không cần cậu lo.”
“Mày đừng có mà không biết điều, ngu ngốc suốt ngày bị người ta lừa.”
“Ai cũng tốt hơn cậu.” Hoàng đồng học bỏ lại câu nói này liền chạy.
Hoàng đồng học thi xong thì được nghỉ đông, vốn tưởng rằng học trưởng sẽ trở về, không nghĩ tới học trưởng bảo bị bố mang đi nước ngoài rồi.
Lúc trước tán gẫu, Hoàng đồng học nghe học trưởng nói ba mẹ anh ly hôn, là sau khi anh thi Đại học, cũng chính vì thế, học trưởng đầu tiên là bị mẹ đón đi, sau đó lại bị cha mang đi, anh ở giữa hai người, tình thế rất khó xử.
Hoàng đồng học luôn cảm thấy học trưởng còn có chuyện gì gạt mình, thế nhưng đối phương không chịu nói.
Cũng may, học tỷ trở về, lại có người đáng yêu chơi với Hoàng đồng học.
Mùa đông.
Mùa xuân.
Mùa hạ.
Hoàng đồng học mỗi ngày dành ra mấy đồng để gọi điện thoại cho học trưởng, mỗi ngày sáng sớm tối muộn đều đi chăm sóc Đại Hoàng.
Ở trường học thì nỗ lực học tập, về nhà thì chăm chú ôn tập.
Cậu ít khi nói chuyện cùng Hồ Thuật, tất cả mọi người nói cậu là cô dâu nhỏ của bạn cùng bàn.
Cứ như vậy, cuộc sống ngày ngày trải qua, Hoàng đồng học đếm trên đầu ngón tay còn bao lâu nữa thì thi đại học, ở trong nhật ký viết bạn cùng bàn đã nói với cậu bao nhiêu câu rồi, viết hôm nay là ngày thứ bao nhiêu chưa được nhìn thấy học trưởng.
Hoàng đồng học chuyển lớp lên tầng trên, tên lớp đổi thành lớp 12/7.
Cậu đứng ở cửa phòng học, đột nhiên ý thức được, hai năm trước, bên trong phòng học này từng có một nam sinh tên Đàm Tử Dực ngồi học, thẻ tên của người đó vẫn còn trong túi bút của cậu.