Hoàng đồng học không nghĩ tới học trưởng phải đi vội thế, cậu càng không nghĩ tới sẽ cùng đi với người kia.
“Làm khó em à?” Đàm Tử Dực kéo tay cậu lại, “Chúng ta thảm quá, mới vừa ở cùng nhau lại phải tách ra.”
Hoàng đồng học suy nghĩ một chút, nói: “Học trưởng, vậy anh chờ em một chút.”
Cậu chạy lên tầng.
Mấy ngày thi cậu vẫn luôn ở tại nhà Đàm Tử Dực, cái cặp sách ngày trước lúc nào cũng đầy ụ cũng để tại đây, cậu chạy về phòng ngủ, tìm một hồi, sau đó cầm túi bút đi xuống tầng.
Đàm Tử Dực ôm Đại Hoàng nhìn cậu, hỏi: “Làm sao thế?”
Hoàng đồng học nói: “Học trưởng, em chỉ có 123 đồng, vốn là muốn mua quà tặng anh, đủ tiền vé xe không ạ?”
Cậu hỏi câu này làm cả con tim Đàm Tử Dực đều chua xót, ôm chầm lấy cậu rồi nói: “Theo anh thì là người của anh, tiền này em cứ cất đi, giữ lại mua quà cho anh, còn vé tàu, coi như là quà tốt nghiệp anh dành cho em.”
Hoàng đồng học nằm nhoài trong lòng học trưởng, đột nhiên cảm thấy giống như Đại Hoàng nằm ườn trong lòng mình vậy.
Cậu nói: “Học trưởng, chờ qua khoảng thời gian này em sẽ đi làm thêm kiếm tiền.”
“Không cần vội, ” Đàm Tử Dực nói, “Bên trong cái đầu nhỏ không nên nghĩ đến những thứ này.”
“Hả? Vậy thì nghĩ gì ạ?”
“Nghĩ về anh chứ sao!”
Hoàng đồng học và Đàm Tử Dực mang luôn Đại Hoàng đi, trước khi trở lại Đàm Tử Dực gọi điện cho bạn bè tốt ở Đai Học, bảo người ta đi thuê một căn hộ nhỏ cạnh trường cho họ, lúc hai người đến có thể vào ở luôn.
Đại Hoàng không thể cho lên xe, phải gọi điện cho công ty chuyên gửi thú cưng, Hoàng đồng học không yên lòng, lúc rời Đại Hoàng còn đỏ cả mắt lên.
Còn chuyện ở nhà, Hoàng đồng học gọi điện thoại về, vẫn không có ai nhận.
Cậu trở về nhà một chuyến, có thể thấy mẹ của cậu đã trở lại nhưng lại đi rồi.
Cậu thu thập đồ vật của mình một chút, để lại tờ giấy cho mẹ như lúc trước.
Kỳ thực Hoàng đồng học trong lòng rất khó chịu, tuy việc cũng đã như vậy, nhưng cậu vẫn hi vọng mẹ có thể chú ý đến cậu một chút.
Nhưng, người kia luôn luôn không để ý đến.
Ngồi trên xe lửa, Hoàng đồng học trong lòng phức tạp.
Đây là lần đầu tiên xa nhà, đi đến một nơi có ý nghĩa to lớn với cậu.
Cậu hỏi Đàm Tử Dực: “Học trưởng, trường học của các anh to không? Đẹp không ạ?”
Đàm Tử Dực cười nói: “Chờ em đến đó nhìn thì tự biết, hơn nữa, sau này chỗ đó cũng là trường của em mà.”
Tuy rằng Hoàng đồng học thi cũng khá tốt, nhưng cũng không tin tưởng tuyệt đối, cậu không chắc mình có thể tiếp tục làm học đệ Đàm Tử Dực hay không, nếu như có thể thì tốt rồi.
Xe đi sáu tiếng, trong khi Đàm Tử Dực ngủ một lúc, Hoàng đồng học lại vì hưng phấn nên vẫn nhìn ra bên ngoài.
Cậu đột nhiên có cảm giác, giống như bây giờ đã thoát ra khỏi bóng tối, từ nhân sinh luôn bị phủ nhận, từ nơi này bắt đầu lại, bên cạnh có người cậu thích, còn có tương lai tươi sáng trong tay.
Khi xe di chuyển vào ga, cậu căng thẳng, tim đập nhanh hơn, nhìn sân ga xa lạ vừa kích động vừa lo sợ.
Đàm Tử Dực kéo tay cậu, không để ý người ngoài, thoải mái xuống xe.
Anh nói: “Đi thôi, học trưởng cho em xem trường đại học tương lai của em nhìn như thế nào.”
=======
Tôi cũng phải ra cửa
Tôi cũng phải đi xe.
Hoàng đồng học sẽ gặp lại mọi người sau, chờ tôi đi uống rượu về nhé.
Meow meow.