Kỷ Khuynh Nhan sau khi ra tay cũng phát giác mình dùng sức hơi lớn, thấy hắn cố nén đau, môi
xanh tím, lại không lộ ra nửa phần tức giận ở trước mặt nàng.
Nàng không khỏi có chút hối hận, hai mắt hiện lên ngấn nước, nàng muốn xin lỗi nhưng như thế nào cũng không nói lên lời.
Thấy nàng như sắp khóc, Triệu Nguyên Thừa hoảng hốt, vội vàng an ủi: “ Ta
không đau, một chút cũng không đau, đều tại ta không tốt, là ta khiến
nàng đau lòng, nàng đánh ta cũng đúng.”
Trên đời này trừ nàng ra, chỉ sợ hắn chưa từng nhận lỗi trước mặt người nào.
Cũng bởi vì hắn đuối lý, cho dù nhận tội, đã đánh trúng thì câu xin lỗi cũng nên từ chính miệng hắn nói ra.
Kỷ Khuynh Nhan bị hắn làm cho cả người không được tự nhiên, hơi buồn bực,
bỏ qua bàn tay to của hắn, chuyển đề tài: “ Hiện tại nói thế có ích gì?
Ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, trên đời này trừ bỏ ta ra, còn có
người nào đối với hoàng đế ngươi hận thấu xương, mới thừa dịp lần này
ngươi ra cung, sai người đến ám sát.”
Lời này làm cho Triệu
Nguyên Thừa rơi vào trầm tư, đám người áo đen rõ ràng đến từ trong giang hồ, nhưng hắn có đắc tội với nhân sĩ giang hồ nào sao?
Mặc dù
hắn không phải là người có tài tuyệt thế, nhưng trí nhớ cũng không kém,
hắn xác định mình hoàn toàn không có đắc tội với với ai là người trong
giang hồ.
Hơn nữa lần này cải trang ra cung là tuyệt đối bí mật, ngoài tổng quản phủ Nội vụ Lưu Phúc không ai biết được hành tung của hắn.
Là ai có được tin tức linh thông như thế, ngay cả hắn đi đến đâu cũng tra ra.
Từ hương khói Pháp Nguyên tự có thể nhìn ra, đám người kia vẫn đi theo
phía sau bọn họ, nếu không cũng sẽ không dùng hương hạ độc hắn.
Thân thể Triệu Nguyên Thừa bị thương vô cùng suy yếu, lúc này trong tâm tư
không ngừng suy đoán hung phạm là ai, sắc mặt không khỏi càng thêm khó
coi.
Đại khái thật là quá mức mệt mỏi, không đợi Kỷ Khuynh Nhan
hỏi ra đáp án từ trong miệng hắn, hắn liền mệt mỏi tựa đầu chôn ở trong
ngực nàng ngủ thật sâu.
Nàng tức giận, rất muốn tát một cái cho
hắn tỉnh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi xanh xao của hắn, lại nghĩ đến
hắn bị thương nặng, mất máu nhiều còn trúng mê hồn hương, cơ thể kiên
trì đến lúc này đã không dễ dàng, cũng không còn tức giận nữa.
Quên đi, cơ hội báo thù về sau còn nhiều, rất nhiều.
Cho tới bây giờ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải chuyện
người Kỷ gia bọn họ làm, nàng lúc này thả hắn một con ngựa, tuyệt đối
không phải sắc mặt hắn tái nhợt làm cho nàng có chút đau lòng, chính là … chính là hắn tốt xấu gì cũng cứu nàng một mạng, mới quyết định sau này
mới tìm hắn tính sổ mà thôi.
Tuy rằng miệng vết thương của Triệu
Nguyên Thừa được xử lý đúng lúc, nhưng mất máu quá nhiều, hắn căn bản
không còn chút khí lực đi ra khỏi núi này.
Kỷ Khuynh Nhan là một cô nương tay trói gà không chặt, muốn đem hắn từ nơi này rời đi, chỉ có nằm mơ mới có thể.
Cho nên bây giờ bọn họ chỉ có thể chờ, khi thân thể hắn tốt lênmột chút, sẽ nghiên cứu xem rời khỏi nơi này như thế nào.
May mắn xung quanh sơn động có mấy cây ăn quả, còn có một dòng suối nhỏ, Kỷ Khuynh Nhan tuy rằng được nuông chiều từ bé, nhưng phương pháp sống đơn giản nhất vẫn hiểu được một ít.
“ Uh, trái cây dại này thật sự
thơm lại ngon, so với hoa quả hằng năm được tiến cống trong cung còn
ngon hơn.” Triệu Nguyên Thừa khen.
Sáng sớm tỉnh lại, sắc mặt của hắn đã không còn trắng bệch giống ngày hôm qua, nàng cho hắn uống nước, lại tìm được mấy trái cây dại đến cho hắn ăn.
Bổ sung cho đủ nước mới có thể duy trì sức khỏe cơ bản.
Hơn nữa hai người đói bụng một ngày một đêm, thì trái cây kia có khó ăn đến thế nào cũng trở thành món ăn cực kì ngon.
Nhưng Triệu Nguyên Thừa ăn được, Kỷ Khuynh Nhan lại có chút không nuốt được.
Nàng từ nhỏ chi tiêu ăn mặc đều vô cùng tốt, cho dù nước mất nhà tan, bị bắt đến hoàng cung Kim Thịnh, hoàng đế Triệu Nguyên Thừa cũng coi nàng như
báu vật.
Nay nàng mặc không tốt, ngủ không ngon, ngay cả đồ ăn cũng biến thành quả dại, trong lòng thật sự khó có thể chấp nhận.
Thấy nàng mặt mày nhăn nhó, cong cái miệng nhỏ nhắn, giống như con mèo cắn
trái cây hai miếng liền quăng đi, như thế nào cũng không chịu ăn, Triệu
Nguyên Thừa nhịn không được lắc đầu.
“ Quả nhiên là người chưa từng chịu khổ, ở đây, dưới tình huống này sẽ không chê đông chê tây.”
Kỷ Khuynh Nhan lườm hắn một cái, hùng hồn phản bác nói: “ Ta không phải chê đông chê tây mà trái cây kia thực sự không thể ăn.”
Kháng nghị êm ái làm cho lòng hắn mềm nhũn, nhịn không được kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống.
Hắn dịu dàng khuyên nàng: “ So với trong hoàng cung, món ăn quý và lạ, thứ
này thực khó ăn, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm kén chọn,
chúng ta bây giờ còn bị nhốt tại đây, tình huống bên ngoài như thế nào
trước mắt còn không biết, bây giờ mà gục xuống, sau đó phải làm sao bây
giờ?”
“ Thực sự không chết ở trong này chứ.”
Triệu Nguyên
Thừa nhất thời xa xầm nét mặt, nhéo nàng một cái: “ Cái gì mà chết hay
không, một ngày còn ta, cũng không cho nàng chịu chết.”
Kỷ Khuynh Nhan chép miệng, trong lòng cũng dâng lên một chút tình cảm ấm áp.
Nàng không biết vì sao đem sự sống chết của mình dựa vào người nam nhân này? Nhưng thời điểm hiện tại, hắn an ủi khuyên giải có thể hóa giải bất an
sâu trong nội tâm của nàng.
Thấy nàng vẫn bĩu môi, bộ dáng không vui, Triệu Nguyên Thừa biết nàng trong lòng vẫn còn mất hứng.
Hắn kìm lòng không được, đem nàng ôm vào trong ngực: “ Ta làm sao không
biết trong lòng nàng sợ hãi. Nhớ năm đó khi ta chưa đăng cơ, các huynh
đệ coi ta là cái gai trong mắt, từng liều lĩnh muốn đoạt tính mạng của
ta.”
Chuyện cũ trước kia lưu lại, sao vài tiếng thở dài có thể hóa giải.
“ Thời gian đó, ta cả ngày sống trong lo sợ bị giết, ngay cả buổi tối ngủ cũng phải trợn tròn mắt, có gió thổi cỏ lay đều bừng tỉnh, không dám
lơi lỏng nửa phần, chỉ sợ nhắm mắt lại sẽ không tỉnh được nữa.”
“ Nhớ rõ nguy hiểm nhất là lần ta bị Tứ hoàng huynh phái sát thủ đánh
rớt xuống vách núi, tuy rằng đại nạn không chết nhưng dưới vách núi sói
thành đàn, lúc ấy ta cả người bị thương, chỉ còn một chút sức lực nhưng
ta biết nếu không giết chết đàn sói kia, thì chúng sẽ nuốt ta vào trong
bụng.”
Kỷ Khuynh Nhan nghe thấy thế không khỏi ngẩng đầu, tinh tế đánh giá nam nhân ngũ quan xuất chúng, cả người quẩn quanh khí phách.
Trong ấn tượng của nàng, vương triều Kim Thịnh Vĩnh Liệt đế chính là một bọn
giết người, hắn tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn nhưng trị quốc nghiêm cẩn,
trong ấn tượng của dân chúng Kim Thịnh hắn giống như thần linh.
Đến Kim Thịnh nàng cũng nghe qua một ít sự tích của hắn, không phải hắn
được thừa kế ngôi vị hoàng đế này mà là hắn dùng thủ đoạn tàn bạo nhất,
đấu tranh với mấy huynh đệ để đạt được.
“ Thế giới này chính là
như vậy, cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần mình hơi nhân từ buông tha kẻ địch,
ngay sau đó khả năng sẽ biến thành một đống xương khô.
Triệu
Nguyên Thừa chậm rãi vươn đôi bàn tay to của mình, thoạt nhìn thon dài
mạnh mẽ, nhưng cẩn thận đánh giá có thể phát hiện, thực sự không phải
đôi tay sống an nhàn của hoàng tộc.
Phía trên phủ kín vết chai, còn lại là những vết sẹo tạo thành trong khi đánh nhau.
Nàng có thể tưởng tượng, những vết sẹo này dữ tợn kinh khủng bao nhiêu, máu chảy đầm đìa phảng phất lộ ra trước mặt.
“ Hai tay của ta ở trên chiến trường giết qua vô số địch nhân, cũng từng
chính tay mình giết chết huynh đệ ruột thịt. Hiện tại nó đã bị ô uế, cho dù dùng nước tốt nhất thế gian chỉ sợ cũng không thể rửa sạch phần máu
tanh này.”
Hắn đột nhiên nở một nụ cười: “ Có lẽ trong sách sử
của người đời sau, sẽ viết về Vĩnh Liệt đế thành một tuyệt thế bạo quân, họ không quan tâm ngươi từng như thế nào, bởi vì bọn họ không biết [
còn sống ] tưởng như đơn giản, nhưng với ta mà nói, đólà nguyện vọng xa
xỉ nhất”
“ Ta chưa bao giờ muốn làm hoàng đế, những huynh đệ này buộc ta không thể không tranh, nên ta mới ngồi nên ngai vàng này.”
“ Người trong thiên hạ đều nghĩ, trên thế gian này Hoàng đế thực sự cao
cả, nhưng ta coi ngôi vị hoàng đế kia là cách duy nhất giữ lại tính mạng của ta, còn lại không quan trọng.”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng nắm
tay nàng, ánh mát cố chấp: “ Nhan Nhi, ta biết rõ nàng hận ta, bởi vì ta mang binh tấn công quốc gia nàng, bởi vì ta nàng mất đi phụ thân, nhà
cửa, bởi vì ta nàng chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng nàng nói xem? Rất
nhiều chuyện ta không có sự lựa chọn nào khác.”
“ Ta cũng không
cầu xin sự tha thứ của nàng, ta biết có nhiều chuyện đúng là không có
cách nào khiến người ta dễ dàng bỏ qua. Ta thật rất tiếc về cái chết của cha nàng, nếu nàng nguyện ý, những ngày tháng tiếp theo ta sẽ thay cha
nàng chăm sóc nàng thật tốt.”
Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một cái vòng tay màu tím đỏ.
Kỷ Khuynh Nhan nhận ra thứ này, đó chính là lúc nàng được sắc phong Hoàng
hậu thì Triệu Nguyên Thừa tự mình mang Thánh linh châu vào cổ tay nàng.
Nghe nói Thánh linh châu là tín vật Hoàng đế các triều đại Kim thịnh đưa cho Hoàng hậu, người có được nó, liền có được địa vị cao nhất hậu cung.
Vòng tay này có tổng cộng mười chín hạt châu, tròn tròn trơn bóng màu tím
đỏ, những người biết nó đều nói, nghe đồn nó được làm từ xá lợi tử ( tro xương nhà phật )
“ Lúc trước ở sinh nhật của ta, nàng tức giận
ta, trước mặt mọi người phá hư nó thì ta thực sự rất tức giận, hủy bỏ
danh hiệu Hoàng hậu của nàng cũng là cho nàng một bài học kinh nghiệm.”