“ Nàng có biết vì sao
trong hậu cung có nhiều nữ nhân muốn bảo bối này như vậy không? Bởi vì
nó không chỉ là một chuỗi vòng tay, còn đại biểu cho người phụ nữ mà đế
vương yêu nhất …”
“ Khi đó nàng đập vỡ nó, làm cho hạt châu rơi
đầy đất, sau ta lại đem từng viên xâu lại. Mặc kệ như thế nào, ta hi
vọng nàng có thể giữ vật này thật tốt, đem nó trở thành vật hứa hẹn của
ta đối với nàng.”
“ Cho dù có một ngày, nàng đem nó yêu cầu ta
hoàn thành một tâm nguyện không có khả năng thực hiện, ta cũng sẽ dùng
tất cả biện pháp làm thỏa mãn nàng.”
Kỷ Khuynh Nhan ngây ngốc
tiếp nhận vòng tay, lần đầu tiên trong lời nói của người nam nhân bá đạo này có nhiều tình cảm như vậy, đáy lòng đột nhiên có một cảm giác kì
quái bất thường nảy đến.
Hốc mắt ẩm ướt, yết hầu cũng chua xót không thôi.
Quái lạ, nàng làm gì phải khóc vì người như thế?
Những lời hắn vừa nói lại thực sự làm trái tim nàng rung động.
Hận cùng oán tích lũy lâu như vậy, phảng phất thay đổi trong chốc lát.
Cho dù trong lòng có vài phần bất mãn, đó cũng là bởi vì … Nàng tức giận
chính mình, bất tri bất giác nàng hình như đã thích người làm cho nàng
hận thấu xương này.
Bởi vì Triệu Nguyên Thừa bị trọng thương, hai người không thể không đợi ở trong sơn động hai ngày hai đêm, đến sáng
sớm ngày thứ ba, hai người đang dựa vào nhau nặng nề ngủ thì nghe được
tiếng bước chân từ xa đến gần, đi về phía bọn họ.
Triệu Nguyên
Thừa lập tức tỉnh lại, bởi vì mê hồn hương ở trong cơ thể đã chậm rãi
tan đi, nội lực của hắn xem như có chút khôi phục, cho dù tiếng vang rất nhỏ cũng khiến cho hắn cảnh giác.
Tiếng bước chân rất nhiều,
trong lòng hắn nghĩ chẳng lẽ độc thủ gặp lần trước không hại chết được
hắn, lại phái một đám người khác đến.
Thời điểm tiếng bước chân
càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, Kỷ Khuynh Nhan đang ghé vào lồng
ngực của hắn ngủ say cũng bừng tỉnh.
Hai người hai mặt cùng sợ, trong mắt đồng thời nhiễm thêm một tầng lo lắng.
Đúng lúc này âm thanh quen thuộc ngoài động vang lên, cẩn thận nghe, cái
người vừa hô lớn “ Hoàng thượng” kia không phải là Lưu Phúc nhiều ngày
không thấy sao?
Lưu Phúc mang theo mấy người đại nội cao thủ theo tiếng đi vào trong sơn động lúc tận mắt thấy chủ tử bị trọng thương,
lập tức quỳ rạp xuống đất khóc lóc nghẹn ngào.
“Vạn tuế gia, ngài hù chết nô tài rồi, đột nhiên không có tin tức, trong cung bây giờ loạn thành một đống, già nô gấp đến độ ăn không ngon, ngủ không ngon, nếu
vạn tuế gia có gì không hay xảy ra, ngài làm cho nô tài sống thế nào a
…?”
Nói xong trong sơn động vang lên tiếng khóc kinh sợ.
Đại nội cao thủ thấy Hoàng thượng bị thương, tất cả cũng quỳ trên mặt đất dập đầu thỉnh tội.
Kỷ Khuynh Nhan tức giận không nhẹ: “ Khóc cái gì mà khóc, người còn chưa
chết đâu, chờ hắn chết ngươi khóc cũng không muộn. Quỳ gối nhìn ta làm
cái gì? Còn không cho người nâng Hoàng thượng hồi cung? Ngươi tính cho
hắn tự đi hả?”
Nghe nàng kêu một tiếng, đám người Lưu Phúc nhất
thời phục hồi lại tinh thần, liên tục không ngừng đứng dậy, lại phái
người làm một bộ cáng đơn giản, chỉ tạm thời đưa Hoàng thượng xuống núi, mới có thể tìm được xe ngựa, nhanh chóng đưa hắn về hoàng cung.
Mọi người quýnh lên vội vàng chạy về hoàng cung, cũng may cách kinh thành
không xa, vì phòng ngừa nửa đường có biến, vốn nửa ngày đường xe, đám
Lưu Phúc dùng thời gian thần tốc trở về.
Hoàng thượng ra cung lần này vốn là bí mật, nhưng hôm nay xảy ra chuyện, muốn giấu diếm cũng không được.
Trong triều không ít đại thần biết được Hoàng thượng ra ngoài bị thương, cho
nên, Triệu Nguyên Thừa vì trấn an tâm tình mọi người, vẫn mang theo
thương tích triệu kiến mấy đại thần tâm phúc.
Hắn đương nhiên
không thể nói cho các thần tử, mình bị thương là vì muốn giai nhân cười, nên mới mạo hiểm tự mình ra cung, bởi vậy đối mặt với các thần tử tha
thiết hỏi, hắn chỉ trả lời một câu: “ Trẫm nghe nói có rất nhiều bách
tính đối với triều đình bất mãn nên đã cải trang vi hành để trải nghiệm
và quan sát dân tình.”
Các thần tử đối với việc viện cớ này không nói gì, trị an gần đây không sai, nha phủ địa phương làm việc tuyệt đối là chăm chỉ.
Hoàng thượng lần này nếu nói cho quan địa phương nghe xong chỉ sợ thực sự phải đem theo đầu tiến đến lấy cái chết tạ tội.
Mặc kệ ra làm sao, Triệu Nguyên Thừa giải thích, các đại thần nóng lòng biết chân tướng sự tình xem như tạm thời dẹp yên.
Trong thời gian kế tiếp, vì trúng một kiếm nên Hoàng thượng sẽ chuyên tâm
dưỡng thương, thân thể mau khôi phục mới điều tra hung thủ ám sát hắn là ai.
Thái y trong cung thật cẩn thận hầu hạ long thể Hoàng
thượng, hiện nay Hoàng thượng dưới gối không có con, nếu vị chủ tử này
có gì ngoài ý muốn, đối với đám người đã có thói quen sống yên ổn như
bọn họ thì không tốt.
Triệu Nguyên Thừa trong lúc dưỡng thương cũng không quên đem Kỷ Khuynh Nhan đến bên cạnh mình.
Nàng ngoài mặt vẫn là bộ dáng hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng cũng không hề bài xích hắn giống như trước đây.
Huống hồ lần này hắn gặp nạn đều là vì nàng.
Cuối cùng nàng mỗi ngày đều đến tẩm cung của hắn.
Tẩm cung của Triệu Nguyên Thừa tên là Kỳ Lân cung bình thường hậu phi trong cung không có ý chỉ của hắn không thể tùy tiện ra vào nơi này.
Nay Kỷ Khuynh Nhan bị phế đi hậu vị, một thân vô sự, muốn đem nàng lưu bên
người, mỗi ngày mười hai canh giờ ở bên cũng thuận tiện rất nhiều.
Chẳng qua là hai người cả ngày dính cùng một chỗ, tránh không được cãi lộn
một phen, làm cho hắn chết đi sống lại, Kỷ Khuynh Nhan một khi giận lên, không sợ chết lại nói lời độc ác.
Nàng mặc kệ hắn là Vương Mẫu
nương nương hay Ngọc Hoàng đại đế, một khi chọc nàng không vui, nàng cái gì cũng dám nói ra, nhằm trúng hắn sắp nổi giận, lại luyến tiếc.
Nhưng mà các nô tài hầu hạ trong Kỳ Lân cung đã sớm quen tính tình của Kỷ
Khuynh Nhan, sẽ không ngạc nhiên, nói bọn họ có thể không quen sao? Ngay cả Hoàng thượng cũng không dám làm gì Kỷ chủ tử, thì bọn họ làm nô tài
cũng không dám có ý kiến gì.
Mà hai người ở cùng mấy ngày nay, đại đa số thời gian Triệu Nguyên Thừa mặt giạn mày dày kiên quyết giữ nàng ở bên.
Mấy ngày đi qua, miệng vết thương trên người hắn đã kết vảy, chuyển biến
tốt đẹp rất nhiều, Kỷ Khuynh Nhan không chịu ngồi yên liền từ chối ở Kỳ
Lân cung.
Triệu Nguyên Thừa cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ cần người còn ở trong cung, hắn cũng không sợ, cái này so với cái gì cũng tốt.
Trong lúc dưỡng thương, hắn không quên cho Lưu Phúc âm thầm điều tra xem cuối cùng là ai phái sát thủ đến. Qua mấy ngày, Lưu phúc đem đến tin tức,
mặc dù nằm trong dự liệu của hắn, vẫn làm cho hắn chau mày.
Thì
ra Lưu Phúc trong mấy ngày ngắn ngủi có thể tìm được tung tích Hoàng
thượng, là vì khi Hoàng thượng mang Kỷ chủ tử vụng trộm ra cung thì hắn
vẫn không yên tâm, cho nên phái người âm thầm đi theo bảo vệ.
Bởi vì ám vệ bên người Hoàng thượng được lệnh không thể đi theo nên Lưu
Phúc không điều động được ám vệ, chỉ có thể tìm thái giám tâm phúc kín
đáo theo dõi.
Kết quả tiểu thái giám kia nhìn thấy hai người xảy
ra chuyện, khi Hoàng thượng mang Kỷ chủ tử từ Pháp Nguyên tự đi ra, tiểu thái giám đi theo đã phát hiện không thích hợp.
Tiểu thái giám kia không có năng lực ngăn cản đám người áo đen, vì thế thông minh mau chóng đi tìm người giúp đỡ.
Mà khi hắn mang người trở lại vùng phụ cận Pháp Nguyên tự, phát hiện toàn
bộ đám người áo đem đã chết hết, mà Hoàng thượng cùng Kỷ chủ tử lại biến mất vô tung.
Hiện trường lưu lại vết máu lớn của Hoàng thượng
sau khi bị thương, vì thế một đám người theo vết máu tìm kiếm, cuối cùng tìm được người ở trong sơn động.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Triệu
Nguyên Thừa thưởng cho Lưu Phúc, cũng để Lưu Phúc thưởng cho tiểu thái
giám âm thầm theo dõi kia. Lần này nếu không phải Lưu Phúc cơ trí chỉ sợ hậu quả sẽ không thể lường được.
Lưu Phúc cho người điều tra lai lịch đám người áo đen này, trên cánh tay đều khắc hình chim ưng.
Dựa theo manh mối tra xuống, kết quả rõ ràng.
Trong chốn giang hồ, bang chủ Phi Ưng bang nổi danh cùng Tả thừa tướng Tào Thanh Sơn có tình cảm qua lại không phải bình thường.
Truyện này người ngoài có lẽ không biết, nhưng thủ hạ Triệu Nguyên Thừa phái đi điều tra các thần tử kể lại rõ ràng tỉ mỉ.
Lần ám sát này nếu có liên quan đến Phi Ưng bang, cũng tra ra manh mối hung phạm.
Thực ra hắn đối với Tào Thanh Sơn không phải là không có phòng bị, chẳng qua là chưa tới thời điểm đắc tội hắn, để Tào Thanh Sơn ở lại trong triều
hắn đương nhiên đã có dự tính.
Làm Bộ hộ thượng thư, trách nhiệm
của Tào Thanh Sơn gấp đôi, trong tay chưởng quản rất nhiều số liệu quan
trọng trong triều, một khi số liệu mất đối với triều đình là một tổn
thất nghiêm trọng.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, dung túng con
Tào Thanh Sơn hành hung là một, hắn mới mở một con mắt, nhắm một con
mắt, không thực sự để ý đến.
Nhưng khi hắn trong cơn nóng giận đày nữ nhi Tào Thanh Linh vào lãnh cung, hiềm khích quân thần trong lúc đó hoàn toàn mở rộng.
Mà nhìn thấy nữ nhi ở sau cung thất thế, lấy mưu trí của Tào Thanh Sơn, tiếp theo sẽ là hắn.
Vì tránh cho tương lai phát sinh thảm án xét nhà diệt tộc, hắn hạ quyết
tâm lựa chọn tiên hạ thủ vi cường ( ra tay trước để chiếm thế thượng
phong).
Nghĩ đến đây, Triệu Nguyên Thừa không khỏi mị khởi hai
mắt. Xem ra khối u lớn ẩn núp ở trong triều, cũng đã đến lúc hoàn toàn
diệt trừ.