Ban đầu bởi vì để nàng sống trong cung được như cá gặp nước, hắn không tiếc vì nàng cùng quần
thần đối kháng, cũng muốn đem danh phận Hoàng hậu hai tay dâng lên.
Sau lại hạ chỉ phế hậu vị của nàng, nhưng vẫn để cho nàng hưởng thụ tôn vinh vững chắc, dung túng tất cả tùy hứng của nàng.
Để cho nàng một niềm vui, không tiếc trải qua hiểm nguy mang nàng ra cung. Tới lúc nguy nan, thậm chí nguyện ý vứt bỏ tính mạng cầu xin nàng một
đời an khang.
Một người nguyện ý dâng tặng tất cả mọi thứ trên đời, nàng còn có lí do gì không thương.
Triệu Nguyên Thừa thấy vẻ mặt phức tạp của nàng, không khỏi quan tâm nói:
“Nhan nhi, nàng làm sao vậy? Có phải hay không thân thể không thoải mái? Có muốn hay không trẫm gọi thái y tới đây nhìn một chút?”
Vừa
ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, nàng chỉ cảm thấy trái tim
ấm áp, cái loại được che trở, cảm giác được yêu thương, để cho đáy lòng
nàng tràn ngập hạnh phúc.
“Ai, gần đây thân thể trẫm không thấy
thoải mái,sợ là bệnh cũng không nhẹ, nàng cách trẫm xa một chút, tránh
cho trẫm không cẩm thận lây phong hàn cho nàng, nàng đi qua kia nằm
trong chốc lát, trẫm kêu Lưu Phúc gọi Hồ thái y tới …”
“Hoàng thương sao muốn đuổi ta đi? Là ghét ta sao?”
“Không có, trẫm chỉ sợ nàng cũng lây bệnh.”
“Hừ! Ngươi càng không cho ta tới gần ngươi, thì ta càng muốn quấn ngươi.”
Nàng tức giận tiến tới, ôm cổ hắn, cũng không coi bên cạnh có người hay không, hôn xuống đôi môi xinh đẹp của hắn.
Vĩnh Liệt đế luôn luôn nghiêm khắc, cường hãn bị một tiểu nữ nhân làm cho sợ hãi choáng váng.
Trong ấn tượng của hắn, tiểu nha đầu hận hắn còn không kịp, sao lại bằng lòng nguyện ý thân cận, còn nhiệt tình tới đây hôn hắn.
Triệu Nguyên Thừa sợ hết hồn, thân thể theo bản năng lùi về phía sau, Kỉ
Khuynh Nhan thấy cũng không cao hứng, cho là hắn cố ý trốn tránh nàng,
không khỏi tức giận nói: “Ngươi tránh cái gì? Ta không thể hôn ngươi
sao? Nói cho ngươi biết, ta sẽ hôn.”
Vừa nói xong, cái miệng nhỏ nhắn lại dán lên, hôn lên mặt hoàng đế toàn nước miếng.
Từ kinh sợ rồi hồi thần, nam nhân này ý thức được tiểu nha đầu đây là chủ
động tới cửa, vì thế mặt rồng hớn hở, một tay ôm nàng vào trong ngực, tà ác nói: “Đây là chính nàng tới chọc trẫm, cũng không cần trách trẫm đối với nàng không khách khí …”
Tuy là mùa đông, những ngày gần đây Vĩnh Liệt đế cũng từng phải đường làm quan rộng mở.
Ngay cả thời điểm lâm triều, có một cựu thần hướng về phía hắn nói, hoàng
gia vô tự, hi vọng Hoàng thượng có thể chiếu cố đến thể diện hoàng thất, sớm sinh quý tử, hắn cũng chỉ cười cười không phản ứng.
Lâm
triều đi qua, Triệu Nguyên Duy theo đuôi hắn đến Minh Tránh điện thương
nghị quốc sự, bởi vì không lâu sau Cường Bắc sẽ phái sứ thần đưa cống
phẩm tới Kim Thịnh.
Tháng mười hai hàng năm là ngày Cường Bắc sai phái sứ thần tới Kim Thịnh, cống phẩm mặc dù không phong phú bằng
Thương Việt nhưng Cường Bắc nổi danh da lông rất có giá trị.
Vốn là Triệu Nguyên Thừa đối với những thứ đó cũng không thèm để ý, nhưng năm nay lại khác.
“Da lông màu trắng là thích hợp nhất, Nhan nhi mặc sẽ nổi bật nước da, chờ
cống phẩm đến, trẫm sẽ phân phó trong cung may cho nàng mấy bộ áo khoác
dùng khi đi ra ngoài.”
Thấy mặt huynh trưởng cười khúc khích,
Triệu Nguyên Duy trong lòng hung hăng phỉ nhổ một trận. Tuy nói hoàng
huynh cùng hoàng tẩu tình cảm có nhiều tiến triển, nhưng cũng không đến
nỗi cười khúc khích chứ.
“Hoàng huynh, trong hậu cung của ngài
ngoài Kỉ Khuynh Nhan còn có rất nhiều mỹ nhân chờ lọt vào mắt xanh của
ngài, ngài không sợ độc sủng một mình nàng các phi tử khác sẽ oán hận
nàng sao?”
Hậu cung hận nhất chính là ân sủng mất đi cân bằng,
Hoàng thượng cưng chiều Nhan muội, đây là chuyện tốt, nhưng cưng chiều
quá lại thành là chuyện xấu.
Trước nghe thấy Tào quý phi cùng Liên quý phi bởi vì sinh hận, lại có thể hạ độc hại Nhan muội suýt chết.
Hiện tại hậu cung mặc dù vô sự, nhưng khó bảo toàn người nào không vừa mắt lại đối với Nhan muội bất hòa.
“Các nàng nếu như không muốn có một kết cục giống hai nữ nhân Tào phi cùng
Liên phi, cứ tới thử một chút.” Khuôn mặt hắn nhất thời hiện lên âm
ngoan.
Triệu Nguyên Thừa căn bản không quan tâm hậu cung mất cân
bằng sẽ mang đến kết quả gì, hắn muốn cưng chiều nữ nhân hắn yêu mến, để cho nàng bị ủy khuất vì cùng người khác tranh tình cảm, đó là chuyện
chết cũng không có.
Huống chi sau khi trải qua chuyện nàng bị hạ
độc, đối với Vong Ưu cung hắn đã tăng cường thủ vệ, ngay cả đầu bếp cũng là tâm phúc từ bên ngoài tuyển vào, cũng sẽ không để phát sinh chuyện
tương tự.
“Hoàng huynh hành động quyết đoán giống như ngày xưa,
nhưng mà bây giờ triều đình chúng thần đối với việc hoàng huynh chưa có
con tựa hồ có bất mãn, theo ý kiến thần đệ, khai chi tán diệp cũng không phải là chuyện xấu.”
“Lục đệ, ngươi sao lại giống với những lão
già cổ hủ đó, hai huynh đệ ta sinh trưởng trong hoàng cung tàn khốc này, chẳng lẽ còn không hiểu cảnh anh em tương tàn.”
“Những lão đầu
tử kia luôn miệng nói cái gì là nhiều tử nhiều tôn chính là phúc, nhưng ở hoàng thất nhiều tử nhiều tôn lại chính là bi kịch. Trẫm không muốn con của mình sau khi trẫm trăm tuổi phải tàn sát lẫn nhau, nhi tử chỉ cần
một là đủ rồi, nhiều quá đều là nghiệt.”
Triệu Nguyên Duy sờ sờ
lỗ mũi không lên tiếng, hoàng huynh mặc dù nói có chút tàn nhẫn, nhưng
cũng không phải là chuyện không thực.
“Nhưng mà là nhi tử Nhan Nhi sinh cho trẫm, ngược lại trẫm lại hết sức như hoa si.
Triệu Nguyên Duy im lặng, hoàng huynh hắn gần đây yêu đến điên rồi, giảng đạo lý cho người đàn ông đang yêu là chuyện vô cùng không ý nghĩa, thay vì
lãng phi thời gian vào việc này, không bằng suy nghĩ một chút xem nghênh đón sứ thần Cường Bắc như thế nào.
Tháng mười hai năm Vĩnh Liệt
thứ mười, sứ thần Cường Bắc mang theo nhóm lớn cống phẩm đi tới Kim
Thịnh, da lông thớt ngựa không ít, thay mặt Cường Bắc Đại vương nói cám
ơn rất nhiều.
Cường Bắc là một nước nhỏ yếu, trước kia bị Nam
Cường và Thương Việt lấn áp, ban đầu Cường Bắc Đại vương lo sợ quốc thổ
bị xâm chiếm, liền chủ động mang theo rất nhiều bảo bối tiến đến Kim
Thịnh hi vọng trở thành nước phụ thuộc.
Điều kiện trao đổi rất đơn giản, Kim Thịnh phải đảm bảo toàn vẹn lãnh thổ Cường Bắc, không bị nước khác chiếm đoạt.
Sau khi hiệp nghị giữa Kim Thịnh cùng Cường Bắc đạt thành, quan hệ hai nước vô cùng hưu hảo, măc dù hàng năm vẫn tiến cống Kim Thịnh, nhưng quốc
gia yên bình, không có chiến tranh, đối với Cường Bắc chính là thỏa mãn
lớn lao.
Lần này tiến đến nghênh đón sứ thần, ngoại trừ Vĩnh Liệt đế và văn võ bá quan, Kỉ Khuynh Nhan cũng lấy danh nghĩa Hoàng hậu ra
đón.
Gần đây Triệu Nguyên Thừa đang suy tính tìm một ngày tốt đem ngôi vị Hoàng hậu trả lại cho nàng, mặc dù Kỉ Khuynh Nhan không mấy
quan tâm đến những hư danh này, nhưng cũng không thể để cho nàng không
có danh không có phận.
Sau khi sứ thần nói lời cảm kích, lại nói: “Trước đây không lâu, Đại vương nước ta có một món bảo bối, đó là một
khối Cổ Ngọc ngàn năm, thứ ngọc có khí phách vô cùng kì diệu, người thể
hàn mang nó, nó có thể sinh nhiệt, người thể nhiệt mang nó, nó có thể
sinh lạnh, mang thời gian lâu dài, có thể cải thiện thể chất, loại trừ
bách bệnh …”
Nghe đến mấy câu nói này, Triệu Nguyên Thừa nhìn Kỉ
Khuynh Nhan bên cạnh một cái, phảng phất đang nói – vật này vừa vặn
thích hợp cho nàng mang.
Sắc mặt nàng đỏ lên, trong ánh mắt của
hắn có thể nhìn ra nồng đậm thâm tình, đáy lòng ấm áp, xấu hổ quay mặt
đi mới tránh thoát ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Triệu Nguyên Thừa mỉm cười, nói với sứ thần: “Đem bảo bối kia tới, trẫm nhìn một chút.”
Sứ thần vội kêu một người hầu đứng đằng sau tới, người hầu kia vóc người
rất cao, mặc một bộ mang đậm phong cách Cường Bắc, chân mang giày đen,
cúi đầu, tay cầm một cái mâm nhỏ, trên mâm còn đậy một mảnh hồng trù
tươi đẹp.
Nghe được sứ thần ra lệnh, hắn liền cẩn thận cầm cái mâm hướng Vĩnh Liệt đế đi tới.
Đi thẳng tới vị trí không xa với nghế của hoàng đế mới từ từ dừng lại, khi Lưu Phúc đi tới, vừa định nhận lấy cái mâm trong tay đối phương, chỉ
thấy người hầu kia đột nhiên ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang.
Triệu Nguyên Thừa thấy thầm kêu không tốt, gần như trong nháy mắt, hắn liền
đẩy Kỉ Khuynh Nhan ra sau lưng thị vệ, miệng hô to: “Bảo vệ Nhan Nhi.”
Thoáng chốc người hầu kia ném tấm vải đỏ trên mâm, chỉ thấy phía trên nằm một
thanh chùy thủ hiện ra ánh sàng lạnh, hắn không chút nghĩ ngợi dùng chùy thủ hướng Vĩnh Liệt đế đâm tới.
Bản thân Triệu Nguyên Thừa có võ công tốt, ám vệ bên cạnh hắn đều là từ những tinh anh tuyển chọn ra,
hiện giờ có người muốn ám sát Hoàng thượng, dĩ nhiên cùng nhau tiến lên
kháng địch.
Võ công của kẻ ám sát không thể coi thường, bị mười mấy thị vệ vây lại vẫn không cách nào bắt giữ được hắn.
Chẳng qua kẻ ám sát bị ngăn cản, đã mất cơ hội truy kích Triệu Nguyên Thừa,
nhưng vẫn không chịu buông tha đem chùy thủ ném về phía hắn, lúc này
dùng kiếm trên tay chặn chùy thủ.
Hiện trường hỗn loạn, sứ thần Cường Bắc sợ đến ngất đi.
Triệu Nguyên Duy ra nhập cuộc chiến, không đến mấy hiệp, hắn trở tay một kiếm đi thẳng đến yết hầu người nọ, thị vệ bên cạnh tiến lên dùng dây thừng
trói chặt kẻ ám sát lại.
“Lưu lại người sống!” Triệu Nguyên Thừa ra lệnh.
Hắn trậm rãi đến gần, cẩn thận quan sát dung mạo bình thường của kẻ ám sát, sau một hồi khá lâu, nhíu mày một cái, tựa hồ nhận ra được có gì đó
không đúng.
Chỉ thấy dưới cằm người nọ như dán thứ gì, vì vậy hắn tiến lên dùng sức xé ra, hé ra một mặt nạ da người cứ như vậy bị kéo
xuống.
Khi hắn chân chính thấy rõ mặt kẻ ám sát, không khỏi cả kinh.
Triệu Nguyên Duy đang sử dụng kiếm ép hắn cũng trợn to cặp mắt, sững sờ ngay tai chỗ.
Bọn thị vệ bảo vệ Kỉ Khuynh Nhan thấy thế, không nhịn được lên tiếng hô: “Thượng Quan Sâm!”