Việc hành thích xảy ra bất ngờ làm cả kinh thành lâm vào trạng thái phòng bị.
Muốn hành thích Triệu Nguyên Thừa, Thượng Quan Sâm được đưa ngay vào thiên lao, sứ giả Cường Bắc cũng bị đưa vào Hình bộ.
Sứ thần kia vô tội, từ đầu tới đuôi hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Hình bộ tới lấy lời khai, cận thân thị vệ sứ thần mang tới tổng cộng có tám
người, mà tên Thượng Quan Sâm giả trang rất có thể đã xảy ra bất trắc.
Thời điểm thẩm vấn, sứ thần còn khóc lóc, nói Cường Bắc vẫn được Kim Thịnh
bảo hộ, lấy lòng còn không kịp, làm sao dám phái sát thủ tới ám sát
hoàng đế Kim Thịnh.
Huống chi sát thủ kia là Thượng Quan Sâm,
người nào còn không biết trước kia hắn là thái tử Thương Việt, dã tâm
đầy rẫy, thủ đoạn tàn nhẫn. Trước kia không chỉ một lần dẫn quân ức hiếp bộ tộc Cường Bắc.
Bây giờ hai nước Cường Bắc và Kim Thịnh kết
giao đã nhiều năm, Cường Bắc căn bản không thể chứa chấp Thượng Quan
Sâm, dung dưỡng hắn ám sát hoàng đế Kim Thịnh.
Triệu Nguyên Thừa
cũng không phải là một hoàng đế hồ đồ,mặc dù hắn rất bất mãn sứ thần
Cường Bắc mang thích khách đến, ngưng tất cả mọi việc đều sáng tỏ, sự
kiện ám sát cùng đối phương không liên quan.
Nếu hắn tức giận chém sứ giả Cường Bắc còn có thể đúng tâm ý của Thượng Quan Sâm, tạo thành rạn nứt giữa Kim Thịnh và Cường Bắc.
Không bao lâu sau khi lấy xong khẩu cung, Triệu Nguyên Thừa liền hạ chỉ phóng thích sứ thần, cũng đem hắn đuổi trở về nước, đem sự tình giao phó rõ
ràng cho Cường Bắc Đại vương.
Sứ thần kia vốn cho là mình lần này chết chắc, bây giờ Vĩnh Liệt đế lại thả ra, hắn cao hứng ca tụng ân đức một phen, rồi vội vàng mang đội rời đi.
Rất nhiều đại thần vô cùng khinh thường Triệu Nguyên Thừa dễ dàng thả người như vậy, nhưng hắn làm vậy là có dụng ý khác.
Hiện tại hắn nhân từ thả sứ thần Cường Bắc, Cường Bắc Đại vương thấy hắn tín nhiệm bọn họ như vậy, sẽ sinh lòng cảm kích, sau này sẽ trung thành và
tận tâm hơn nữa với Kim Thịnh.
Bây giờ nên để ý chính là Thượng Quan Sâm.
Nhìn thấy mặt nạ da người bị Triệu Nguyên Thừa kéo xuống, khi khuôn mặt của
Thượng Quan Sâm xuất hiện, chẳng những huynh đệ Triệu gia vô cùng khiếp
sợ, ngay cả Kỉ Khuynh Nhan cũng không hiểu gì.
“Nàng thật xác định người kia chính là Thượng Quan Sâm ?”
Chập tối, trong lòng Triệu Nguyên Thừa chẳng được yên ổn, sau khi xử lý xong đống tấu chương, đi đến Vong Ưu cung cùng Kỉ Khuynh Nhan dùng bữa tối,
cũng mượn cơ hội hướng nàng hỏi thăm.
Mà Kỉ Khuynh Nhan từ khi bị đuổi về Vong Ưu cung, tâm tình vô cùng phức tạp, cũng không muốn ăn gì.
Nàng cùng Thượng Quan Sâm, thái tử Thương Việt trước kia được cho là thanh
mai trúc mã, tuổi nhỏ vô tư, đối phương chỉ hơn nàng ba tuổi, khi còn bé cha thường mang nàng vào cung gặp vua, cho nên nàng cùng hắn cũng được
coi là thân thiết.
Ban đầu Hoàng thượng đem nàng gả cho Thượng Quan Sâm, nàng cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.
Trong mắt người ngoài, hắn là người đầy dã tâm, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, nhưng hắn đối với nàng lại hết sức lấy lòng , nịnh bợ.
Kim Thịnh cùng Thương Việt khai chiến, nàng từng khuyên qua hắn, muốn hắn
vì dân chúng Thương Việt suy nghĩ, cố gắng không nên phát động chiến
tranh.
Nhưng Thượng Quan Sâm hết sức cố chấp, kết quả hai tay đem Thương Việt dâng tặng cho Kim Thịnh.
Khi đó Thương Việt đột nhiên thay đổi lớn, nàng lại nghĩ đến phụ thân chết
thảm bởi một ly rượu độc, lúc bi thống, biến cố của người khác nàng tự
nhiên không để ý tới.
Cho nên khi nàng nhìn thấy Thượng Quan Sâm
bị Triệu Nguyên Thừa chém đầu, cũng chỉ là khiếp sợ, đau lòng một hồi,
cảm thấy hắn có kết cục như vậy là tự mình gieo gió gặt bão, hoàn toàn
không trách người khác được.
Mà khi bị đưa đến Kim Thịnh, nàng cả ngày cùng Triệu Nguyên Thừa đối nghịch, thỉnh thoảng mới nghĩ đến Thượng Quan Sâm.
Bây giờ nghĩ lại, mình cùng hắn quen biết nhiều năm, nếu để cho hắn làm vị hôn phu của mình thì có vẻ khó tiếp nhận.
“Mặc dù chuyện đã qua gần hai năm, nhưng ta quen biết Thượng Quan Sâm từ
nhỏ, chắc là sẽ không nhận nhầm dung mạo của hắn, nếu hắn thật là Thượng Quan Sâm không phải có thể giải thích chuyện hắn ám sát ngươi.”
Kỉ Khuynh Nhan chấm dứt suy tư, trả lời vấn đề của Triệu Nguyên Thừa.
“Thủa nhỏ cùng hắn vô cùng quen biết”, những lời này làm cho lòng hắn rất không thoải mái.
Biết rõ đã bị giam vào thiên lao, Thượng Quan Sâm không tạo thành mối uy
hiếp đối với hắn, yêu nữ nhân từng là thê tử chưa xuất giá của Thượng
Quan Sâm cũng là chuyện thực.
Ban đầu tuy nói là cha Nhan nhi
muốn hắn chiếu cố nàng, nhưng cũng không đồng ý hắn mang nàng vào hậu
cung, là hắn cứng rắn đem người Kim Thịnh cướp được, ép buộc nàng làm
thê tử của mình, hiện tại Nhan nhi đối với mình thái độ có mềm mỏng đi
rất nhiều, nhưng nàng phát hiện Thượng Quan Sâm không có chết, tâm tình
nhất định sẽ có dao động, cũng có thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai
người.
Nếu mà hắn bởi vì ghen tỵ hay tức giận, đem Thượng Quan
Sâm chém đầu lần nữa, Nhan nhi sẽ vì chuyện này quay lại hận hắn, nhưng
còn để Thượng Quan Sâm sống, chẳng phải chính hắn tạo ra địch nhân hay
sao.
Cho dù có giết tên khốn Thượng Quan Sâm kia hay không, quan hệ giữa hắn và Nhan nhi vất vả tạo dựng nên có nguy cơ bị làm hỏng.
Đây chính là nguyên nhân làm cho hắn ảo não, mà hắn mơ hồ cảm thấy có chút nguy hiểm đang từng bước tới gần mình.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, nghiêm túc nói: “Bất kể Thượng Quan Sâm còn
sống hay không, nàng phải nhớ cho trẫm, hiện tại chỉ có trẫm mới là phu
quân của nàng, nếu nàng dám phản bội trẫm, hậu quả vô cùng nghiêm
trọng.”
Kỉ Khuynh Nhan ngẩn đầu lên nhìn khuôn mặt sắc bén của hắn, nàng cảm thấy sự uy hiếp của Triệu Nguyên Thừa vô cùng đáng sợ.
Con ngươi thiêu đốt dục vọng mãnh liệt, dường như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Nàng há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời đến khóe miệng lại không nói được nữa.
“Ba ngày sau sẽ đem ra xét xử công khai, đến lúc đó trẫm sẽ đem nàng đến
cùng nghe phán xét … Nhìn Thượng Quan Sâm lần cuối cùng.”
Đây đã
là nhân từ lớn nhất của hắn, trong giọng nói đã nhắc nhở nàng, lần gặp
mặt này sẽ là lần ly biệt của nàng cùng Thượng Quan Sâm.
Ba ngày
sau công khai xét xử, quan viên chủ thẩm là Hình bộ Thượng thư Trần
Thiên Dưỡng, quan phó thẩm là Hình bộ tả thị lang Hứa Thiệu Kiệt và hữu
thị lang Trương Việt.
Triệu Nguyên Thừa cùng các quan viên khác
ngồi ở bên chờ phán xét, Kỉ Khuynh Nhan vốn không nên xuất hiện ở trường hợp này, cũng bị mang tới Hình bộ đứng ngoài quan sát, nhưng mà nàng
ngồi sau tấm bình phong, cũng không trực tiệp lộ diện gặp người.
Trải qua mấy ngày thẩm vấn tra khảo, Thượng Quan Sâm măt mũi có vẻ tiều tụy
bị mang đến công đường. Mặc dù mặt ngoài không thấy được bất cứ vết
thương nào, từ thần sắc cũng không khó nhìn ra ba ngày qua hắn đã chịu
cực hình.
Bị buộc quỳ xuống, hắn vẫn không phục, thị vệ sau lưng
lắc mạnh cánh tay, chân đạp một cước vào đầu ngối của hắn khiến cho hắn
thành thành thật thật quỳ gối.
Thượng Quan Sâm tức giận bất bình
trừng Triệu Nguyên Thừa mắng mấy tiếng: “Cẩu hoàng đế, nếu đã trở thành
tù nhân của ngươi, muốn giết muốn lăng trì thì mau động thủ.”
Từ
chỗ Triệu Nguyên Thừa nhìn xuống, chẳng những có thể đường thấy rõ ràng
tình huống trên công đường, ngay cả Kỉ Khuynh Nhan ngồi sau tấm bình
phong có động tĩnh gì hắn cũng nhìn có thể không sót.
Hắn thản
nhiên nhìn mặt cô gái sau tấm bình phong một cái, lại dời tầm mắt về
phía Thượng Quan Sâm, cười lạnh nói: “Mặc dù trẫm không biết ngươi dùng
phương pháp gì để sống sót, nhưng thân phận tù nhân này, bất kể là hai
năm trước hay là hai năm sau, rất thích hợp với ngươi.”
Thượng
Quan Sâm giễu cợt cười một tiếng: “Ban đầu không phải tiểu nhân ngươi
phái Triệu Nguyên Duy xâm nhập vào Thương Việt trong ứng ngoại hợp, ta
làm sao có thể bại trong tay ngươi ?”
“Đánh giặc coi trọng nhất
là sách lược, chỉ cần lấy được thắng lợi cuối cùng, coi như sử dụng mưu
mô quỷ kế gì cũng được. Huống chi tiểu nhân chân chính là Thượng Quan
Sâm ngươi, không phải ngươi đến Kim Thịnh làm loạn trước, thì Thương
Việt làm sao gặp phải thảm kịch diệt quốc, tự chịu diệt vong?”
“Hừ! Nói những thứ đó cũng không có ích gì, từ xưa tới nay người thắng làm
vua, người thua làm giặc, nếu là ta lấy được thắng lợi cuối cùng thì quỳ gối trước mặt ta chẳng phải chính là tên cẩu hoàng đế ngươi hay sao.”
Thượng Quan Sâm vô cùng ảo não trước cảnh ngộ của mình bây giờ, giùng giằng
muốn đứng lên, nhưng hai đại nội thi vệ sau lưng đè ép hắn, hại hắn chỉ
có thể hèn mọn quỳ gối trước mặt địch nhân, chịu đựng nhục nhã.
Vùng vẫy hai cái, hắn cả giận nói: “Ngươi, cẩu hoàng đế này, hủy quốc gia
của ta, hại dân chúng Thương Việt có nhà không thể về, ngươi không chiếm được lòng dân, cho dù hôn quân ngươi đánh thắng trận, dân chúng cũng
chỉ muốn thoát khỏi tên hung bạo ngươi.”
Triệu Nguyên Thừa đột nhiên cười, chỉ là nụ cười kia vô cùng âm lãnh đáng sợ.
“Nếu ngươi có cơ hội trở lại Thương Việt, ngươi có thể hỏi thăm xung quanh
một chút, kể từ khi Thương Việt thua trận trở thành nước phụ thuộc Kim
Thịnh, trẫm thống trị những dân chúng kia có oán hận hay không.”
“Còn về phần những lời kia trong miệng ngươi, dân chúng Thương Việt có nhà
không thể về, nếu như họ nguyện ý có thể trở về yên tâm sinh sống, ngược lại ngươi, luôn miệng nói trẫm là hôn quân, trẫm cũng cảm thấy nếu
Thương Việt được ngươi thừa kế, thì ngươi mới là hôn quân.”
Vừa nói hắn đột nhiên đứng dậy, đi về phía bình phong, một tay kéo Kỉ Khuynh Nhan đến bên cạnh.
Lúc Thượng Quan Sâm thấy nàng không khỏi ngẩn ra.
Triệu Nguyên Thừa thân mật để tay ở eo của nàng, nàng hơi giãy giụa phản kháng, hắn lại bá đạo dù chết cũng không bỏ.
“Nhan Nhi, trẫm biết nàng cùng Thượng Quan Sâm từng có quen biết, mặc dù trẫm không muốn đem hắn vào đại lao chờ xử lý, nhưng hắn trước mặt văn võ bá quan hành thích trẫm, coi như trẫm nhìn mặt nàng mà tha cho hắn, nhưng
trẫm tin tưởng các thần tử cũng không có ai đáp ứng.”
Lời nói này vô cùng rõ ràng, hắn sẽ không vì nàng lưu lại đường sống cho Thượng Quan Sâm.
Kỉ Khuynh Nhan đang vững vàng trong ngực của hắn, chợt cảm thấy nam nhân này hêt sức xa lạ.
Bên môi hắn mặc dù nâng lên nụ cười, nhưng đáy mắt lại lạnh khiến cho người ta phải sợ hãi. Trong trí nhớ của nàng, Triệu Nguyên Thừa mặc dù hung
ác, nhưng đối với nàng lại sủng ái trăm điều.
Coi như nàng giận hắn đến phát run, hắn cho tới bây giờ cũng không có làm hại nàng.
Từ trước tới nay chỉ có khoan dung và cưng chiều, để cho nàng quên hắn là môt đế vương có thể hiệu lệnh cả thiên hạ.
Cho đến hôn nay nàng mới phát hiện, thì ra hắn đem nàng thành bảo bối đặt ở trong lòng bàn tay, như vậy cũng có mặt âm hiểm.
Nàng đột nhiên cảm thấy cả người rét run, không biết bởi vì mình sợ hãi hắn hay là bởi vì mình không biết làm làm sao.
Nàng không muốn vì Thượng Quan Sâm cầu xin tha thứ, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn chết đi.
Sau khi rời tầm mắt, nàng cùng Thượng Quan Sâm đang quỳ trên công đường bốn mắt giao nhau.
Đáy mắt đối phương nhìn nàng một khắc kia hóa thành thâm tình.
Thượng Quan Sâm là thích nàng, từ trước đây thật lâu nàng đã biệt sự thật này.
Vui mừng thì thế nào, thời điểm nàng hiểu được tình yêu nam nữ, một lòng đã dâng tặng thiên tử Kim Thịnh, mình và Thượng Quan Sâm đã là quá khứ,
cũng hóa thành sương khói, theo gió phiêu tán, không ảnh hưởng đến tình
yêu của nàng.
Trong ánh mắt mong chờ của Thượng Quan Sâm, nàng
không đành lòng, chậm dãi quay đầu lại, nói với Triệu Nguyên Thừa: “Ta
mệt mỏi, muốn hồi cung nghỉ ngơi.”
Hắn đối với nàng thương yêu,
cưng chiều cười một tiếng, bận rộn ra lệnh Lưu Phúc: “Đưa Nhan Nhi hồi
cung, bên ngoài trời lạnh, nhớ cho Nhan Nhi quần áo nhiều hơn.”
Lưu Phúc vội vàng lĩnh mệnh, vội vàng che trở Kỉ Khuynh Nhan ra khỏi Hình bộ.
Thượng Quan Sâm còn không kịp nói gì, chỉ thấy đáy mắt Triệu Nguyên Thừa thu lại nhu tình, chậm rãi bước tới trước mặt hắn.