Diêu Diêu, Liễm Diễm, em gái tốt nhất của chị, người thân thiết nhất
của chị, em có khỏe không? Em tốt hơn chị, khi còn nhỏ, có rất nhiều
người muốn nhận nuôi em. Sau này, cũng có một vương tử mãi mãi thành tâm yêu em. Đã xuyên không, hình bóng của em trong lòng Tề Hiên không hề
phai nhòa.
Chị thì sao chứ? Mama coi chị là cái giẻ, vứt cho papa. Papa chê chị
là gánh nặng, đem chị vứt ra đầu đường. Trong viện, chị không người hỏi
han. Chị còn nhớ có một dì muốn nhận nuôi em, nhưng em nói muốn đi cùng
chị. Người nhà kia liếc chị một cái, rồi cả em cũng không cần nữa, chị
thật xui xẻo phải không? Khi lớn lên, mặc dù có rất nhiều người chạy
theo chị, nhưng chị biết, bọn họ chỉ thích vẻ ngoài của chị mà thôi.
Xuyên không xong, thân thể lại càng thê lương, mặt thì xấu, còn phải làm thế thân cho em. Em gái, chị không phải ghen tị với em. Ngưng nghĩ bản
thân mệnh tiện, Đại phu nhân bảo chị là tiện nhân, lẽ nào chị tiện nhân
thật?
Em gái, em là người thân thiết nhất với chị. Lúc này, chị rất muốn
được em ở cạnh an ủi, chăm sóc. Chị biết mình là đồ ngốc, em giờ đang ở
thời hiện đại, chị thì ở thời cổ đại, thời không của chúng mình cách
biệt, biết đâu kiếp này không thể tái kiến.
Em yêu Tề Hiên, có đúng không? Nhớ lại khi em xuyên không trở về, lúc nào cũng đượm buồn, nửa đêm mộng về, mặt lúc nào cũng nhòa lệ. Chị còn
tưởng em chịu nhiều khổ sở khi lưu lạc, không ngờ lại là vết thương do
tình ái a.
Tề Hiên cho rằng chị là em, không phải là lỗi do hắn, lại càng không
phải lỗi của chị. Chỉ có thể nói, rằng ông trời trêu ngươi. Hắn đường
đường là vương gia, vì em mà giả bệnh, không tiếc phạm đại tội khi quân, hắn thực sự yêu em. Cho dù hắn lừa chị, chị cũng có thể tha thứ cho hắn phải không? Không phải vì điều gì khác, vì em thôi.
Ánh trăng sáng soi tỏ tiểu viện, tôi một mình miên man suy nghĩ. Ngẫm lại tất cả mọi chuyện phát sinh, thoáng như cõi mộng. Tôi giận Tề Hiên
lừa tôi, nhưng vì Liễm Diễm, tôi nên tha thứ cho hắn, nên tha thứ. Ngẫm
lại thấy mình ngu, thiếu chút nữa là yêu hắn. nếu không phải hắn giả
bệnh, tôi mới có thể dừng lại trước cái bẫy không thể thoát nổi của tình yêu. Tôi đã là một lão bà 26 tuổi rồi, thế mà không thể khống chế được
tình cảm bản thân, thực rõ nực cười a.
Một mùi hương nào đó, thơm quá a. Dường như là hương liệu, nhưng lại là nhang, mùa này, tôi thích hương cây cỏ.
Khốn nạn a, choáng váng. Mí mắt đánh lộn với nhau, mệt, muốn ngủ ghê.
Hai chữ "mê dược" thình lình xuất hiện trong đầu tôi...