Hoàng Hậu Bướng Bỉnh Của Trẫm

Chương 11: Chương 11




-Tiểu thư, thực đẹp !

NHu nhi trầm trồ nhìn nàng, nàng không cho nhu nhi chuẩn bị hộ nàng bởi vì nàng biếp thảo nào cũng vàng bạc vải vóc chất đống trên người nàng

Nàng không trang điểm. Làn da trắng mịn tự nhiên , đôi môi ửng hồng, để mái bằng chéo, tóc tết thác nước, cuối đuôi buộc lỏng, đính 1 bông hồng màu hồng trắng. Cái áo mỏng, chất vải mát , thướt tha màu hồng trắng luôn, bởi vì nàng thích màu hồng trắng, thích hoa hồng màu hồng trắng! Kể cả vòng cổ , vòng tay cũng kết bằng những bông hồng màu hồng trắng, bên hông trái cũng đính vào váy 1 bboong hồng trắng, bên ngoài nàng khoác 1 cái áo khoác mỏng khác cũng cùng màu, xung quanh đuôi áo cũng là những bông hồng trắng.

-Nhớ kĩ cho ta, ta ghét nha ăn mặc lòe loet chói mắt, gu thời trang của ta phải nhẹ nhàng, sắc hồng trắng, có hoa hồng trắng, nhớ chưa?

-rõ!- Nhu nhi cung kính đáp

-Đi thôi!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Đại tỷ tỷ ngươi nói xem, có phải ta rất đẹp không

-Nhị muội , muội muội ta tất nhiên là đẹp!

2 ả tỉ muội này lộng lấy thì có, nhưng khi nàng bước ra như tiên nữ giáng trần xuýt hộc máu mà chết

Đến cả tiểu xuân chưalàm tam phu nhân được bao lâu đã ăn mặc cực kì hở hang. không ngờ rằng đứng trước cái người ăn mặc cực kì đơn giản này lại yếu thế

- Tiểu thư hôm nay thực sự rất đẹp!- tiểu xuân lên tiếng, nhưng trong lòng lại muốn cầm cao dao giết chết người đối diện

Tuệ linh nhìn nàng 1 lượt, trên người có khác gì mặc nội y không chứ mỏng tanh thế kia, oh my god!

Còn 2 vị tiểu thư kia nữa, chói mắt người xem!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Tam phu nhân nên đi thay đồ, đã trở thành phu nhân cũng phải ra dáng có ăn học, đâu phải gái lầu xanh đâu chứ! - Tuệ linh khó chịu nói! ÁM chỉ nàng giống cái lầu xanh, vô học!

-Ta ..... ta .....- Tiểu Xuân cạn lời

- Ngươi đi thay đồ đi!- Nhị phu nhân lên tiếng, dù gì cũng là tình địch của bà!

- Bây giờ cứ đi đi, thay đồ cũng không còn kịp! 

cUỐI cùng lão háo sắc cũng lên tiếng

Được thôi, vậy hôm nay Tuệ Linh nàng sẽ cho nàng xấu mặt\

- Linh nhi, kiệu của chính nữ ở kia, cái xe ngựa thứ 3

- Ông vừa gọi tôi là gì? ngứa tai! sửa lại hộ cái! 

Lâm tể tướng đã tức giận hết mức, nhưng rồi cũng nénlại

- Mau lên xe

-Chờ đã

Nhu nhi tiến đến trước mặt tiểu thư của mình

- tiểu thư, hoàng thượng đã gọi xe ngựa, người nói không an tâm nên....

-Được!

Nàng quay lưng lại lẳng lặng rời đi, để lại những con mắt ghen tị!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tam tiểu thư của lâm phủ đến !Bên ngoài tiếng thái giám truyền đến, nghe nói nàng là phế vật nên cũng chẳng thèm để ý,  bọn họ nhất là mấy tiểu thư toàn đang chú ý đến khuân mặt anh tuấn của hoàng thượng, còn hắn thì chỉ chú ý đến nàng

Nàng bước vào như 1 bông hồng thướt tha trước gió, nhưng vẫn toát ra quyền thế uy nghiêm

Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng, cái mùi thơm tự nhiên của hoa hồng thoang thoảng khắp hoàng cung

1 câu nói làm toàn điện bàng hoàng, tiếc thương cho 1 bông hoa sắp mất mạng

- Chỗ ta ngồi đâu vậy, hoàng thượng đại nhân?

Nhu nhi không ngạc nhiên mấy, nàng đã từng chứng kiên qua

Nhưng các người khác thì không hay biết

1 kẻ xấu số lên tiếng

- Ngươi thật to gan, đây chính là đương kim thánh thượng!

- Vậy sao ?

Nàng bỗng nhìn viên quan ấy với đôi mắt âm u, rồi lại nhìn hắn

- Ta nên coi ngươi là hoàng thượng phải không?

Mọi người nghĩ” cô ta không thoát khỏi cái chết rồi”

- Nàng nên coi ta là nam nhân cuả nàng, linh nhi lại đây

Hắn đứng dậy, đưa bàn tay ra đón lấy nàng, trước sự ngạc nhiên của mọi người, hắn đón nàng, để nàng ngồi trên ngai vàng

- Hoàng thượng không được!

- Sao lại không được?- hắn âm lanh nói- Đây chính là hoàng hậu tương lai của ta, nàng sẽ cũng ta cai quản giang sơn này! 

- Nhưng dù vậy hoàng hậu cũng không được ngồi trên ngai vàng, huống chi nàng ta có thể ngoại hình thay đổi nhưng vẫn mang tư chất kém cỏi, xứng danh phế nữ!

Tên này chán sống rồi!

- Mang xuống giết!

Hắn nói một câu, bao người chấn động, tên quan này hắn địh cho sống thêm mấy ngày nữa, 1 kẻ tham quan như hắn lại không thông minh lắm, mặc dù hạo minh đã mất đi cơ hội tìm được số tiền hắn tham ô, nhưng hôm nay lại dám sỉ nhục Linh nhi, còn số tiền kia không phải hết cách tìm ra

- Thì ra làm vua cũng thích như vậy, vậy ta cũng muốn thử!

Nàng ngây thơ nói, trời ạ, chu di cửu tộc như chơi! các quan thần ở dưới đã  toát hết mồ hôi rồi à! 

- Người đâu mang ấn kí ra đây!

Thiên a! hoàng thượng ngài sủng vừa vừa thôi chứ!

Đó là ấn kí đó!

- Ta chỉ nói vậy thôi mà!- nàng quàng cổ chàng- ta  muốn làm nữ nhân của ngươi?

 - được, các ngươi nghe cho rõ, từ nay ai dám động đến....

Thái  hậu nương  giá đáo!

Tiếng nói của thái giám vang lên, chuyện thái hậu bất hòa với hoàng đế lan truyền tứ quốc ai mà không biết, vị thái hậu này nằng nặc đòi đưa cháu gái DIÊU Thẩm Lan lên ngôi hoàng hậu, mà hoàng thượng lại sủng Lâm tiểu thư, hôm nay chắc chắn có trò hay ho!

Tuệ Linh nhìn  sắc mặt Hạo Minh tuy là bình tĩnh, thản nhiên nhưng thực ra trong ánh mắt kia là căm hận, là kinh tởm, cũng là khinh bỉ, chuyện thái hậu cùng Hạo minh bất hòa nàng biết, chuyện bà không phải mẹ hắn nàng biết, nhưng tại sao chàng lại có loại hận khí này đối với Thái  hậu? 

Hạo minh ôm bảo bối trong tay, như biết nàng đang nghĩ cái gì

- Ta sẽ kể cho nàng nghe sau.

Hắn dịu dàng vuốt tóc nàng, ánh ắt không để ý ai đó đang tiến vào, nhưng nàng để ý , nàng thật muốn nhìn Diêu thái hậu 

Chà chà tuy rằng hơi già nhưng cũng là mỹ nhân, nếp nhăn vẫn không tàn phai vẻ cao quí, sang trọng, đằng sau bà ta là bạch y nữ tử, nhìn trong sáng ngây thơ, nhưng cũng có thể là vô số tộia!

từ từ đã, không lẽ đây là Diêu Thẩm Lan? Nàng nghe nói Diêu Thẩm lan, cháu gái thái hậu , Diêu qui phi! Hừ quí phi là vợ Hạo minh,  không, vợ lẽ, chờ đi, 1 ngày nào đó , Hạo Minh chỉ có mình nàng

Con người ta đôi khi có chút thiện lương, Diêu Thẩm Lan nHÌN Tụê Linh, bỗng cảm thấy hổ thện, nàng ta thật xứng đôi với biểu ca, xinh đẹp, có khí chất, và bỗng trong tâm trí nàng hiện lên tia chúc phúc, nhưng tiên lương 1 giây thì có thể làm gì? Nhất là trong tình yêu mu muội! 

- Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, bệ hạ vạn tuế , thần thiếp cầu mong hoàng thượng vạn sự như ý, bình an hạnh phúc 

Lời nói nhẹ nhàng thốt ra, cũng chỉ làm người nghe mềm lòng chứ không thực tan chảy như trước giọng nói ngọt ngào, yêu mị của Tụê Linh

Thái hậu hài lòng nhìn cháu gái, rồi lại nhìn quanh , thấy quần thần đang cúi chào mình tất nhiên cảm thấy rất thoải mái, nhưng sao không có hắn, cũng may nàng không nhận cái cúi chảo của hắn

Nnàg nhớ nàng và hắn đã từng thề ràng sẽ mãi mãi bên nhau

Hắn nói nếu cưới được nàng nhất định sẽ chỉ cưới mình nàng

Giờ thì sao, hắn là thần còn nàng là thái hậu!

Thu lại ký ức cùng suy nghĩ, nàng nhạt nhạt cười

- Các ngươi đứng lên đứng lên đi

Nàng liếc nhìn vị trí cao nhất, nếu năm đó nàng đề phòng người nàng cho rằng phế vật hoàng tử thi vị trí kia là của lâm thừa tiếc lâm cảnh tân, là của nam tử nàng yêu hoặc ít ra là con nàng sẽ chẳng chết dưới  tay phế vật đó

Lúc  nhìn thấy màn tình cảm này, nàng khẽ cau mày, con người nam tử này lạnh lùng tàn nhẫn giờ lại sủng một nữ nhân như vậy

- Thứ ỗi cho thái hậu ta chưa chúc phúc cho bệ hạ, nhưng tò mò là cô gái kia là ai?

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.