“Y Nhân!” Trong đám người, đột nhiên truyền ra một tiếng gọi.
Y Nhân mờ mịt quay đầu lại, khó khăn lắm mới nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đứng giữa dân chúng đang phủ phục như hạc trong bầy gà, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Y Nhân nhìn anh, không hiểu sao tim lại đập mạnh, vội vàng cúi đầu xuống.
Người trong ngự liễn xốc màn che lên, nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Bàn tay như thông ngọc kia khe khẽ run lên. Sau đó, Lãnh Diễm từ bên trong chầm chậm đi ra. Dân chúng hai bên kích động đến mức toàn bộ đều gục trên mặt đất, cất tiếng hô to, tiếng sau to hơn tiếng trước gọi ‘Nữ vương vạn tuế.”
Lãnh Diễm vẫn tỏ ra thản nhiên. Nàng nhìn thẳng về phía Hạ Lan Tuyết, xuyên qua vô số đầu người, xuyên qua thời gian. Nàng nhẹ giọng mở miệng, rõ ràng mà trầm tĩnh, thốt ra ba chữ “Hạ – Lan – Tuyết.”
Hạ Lan Tuyết cũng nhìn lại nàng. Trải qua nhiều năm, cô gái ngồi trên vương vị kia đã biến thành một nữ vương dáng vẻ muôn phương. Diễm lệ không thể dằn nổi, thành thực hút hồn.
Mà ở trong mắt Lãnh Diễm, Hạ Lan Tuyết trước mặt lại không hề thay đổi chút nào.
Năm ấy, anh đi sứ đến Băng Quốc. Nàng vừa đăng cơ không lâu, đứng giữa đoàn người tiếp kiến vị sứ giả trẻ tuổi.
Thiếu niên mười bảy tuổi, một thân cẩm y màu trắng, mặt mày như họa, đường nét rõ ràng, dáng vẻ như bay.
Nữ vương trẻ tuổi ngồi trên vương tọa nhìn xuống vị Tiểu vương gia ngoại quốc. Trông thấy sự tao nhã, tự tin cùng kiêu ngạo của anh, tâm hồn thiếu nữ âm thầm xao động, chỉ cảm thấy trong khắp cung điện như – Hào quang lấp lánh, không thể mở mắt.
Là nữ vương, nàng có sự thẳng thắn và bá đạo của mình. Cho nên, trong bức thư trả lời hoàng đế Thiên Triều, Lãnh Diễm đã viết trắng ra: ‘Hy vọng có thể cùng Thiên Triều kết tình thông gia. Bằng lòng để Hạ Lan Tuyết trở thành vương phụ của Băng Quốc.’
Ai ngờ, đối mặt với vinh quang hiển hách như thế, thái độ của Hạ Lan Tuyết lại là ha ha cười, sau đó trực tiếp cự tuyệt lời cầu thân của nữ vương.
Lúc sau, Lãnh Diễm cũng không nói gì nữa. Nhưng rất nhiều lính gác của Băng Quốc ở vị trí bí mật, đồng loạt nhận được mệnh lệnh cao nhất: Bắt cho được Hạ Lan Tuyết.
Hôn sự lần đó đã biến Lãnh Diễm trở thành trò cười của thiên hạ. Nàng làm sao có thể làm như không có việc gì được?
Hiện giờ, đã tám năm trôi qua rồi.
Thiếu niên vương gia kiêu ngạo và tự phụ kia, sau khi chịu tang phụ hoàng, lại bị huynh đệ ngờ vực một cách vô căn cứ, bị tình nhân phản bội, sau đó, trong lúc lưu đày lại bị truy nã – cứ như vậy đứng trong đám người, nghiêm túc, tuyệt thế, vẫn đang là cảnh trí mỹ lệ nhất. Làm cho khắp con đường huy hoàng, trong khoảng khắc ảm đạm lại sáng ngời, giống như ánh sáng trong toàn thế giới đều vì anh mà chiếu sáng.
Lãnh Diễm mím môi, ngưng thần, nhìn không chớp mắt sự thất bại duy nhất trong kiếp này của nàng, gằn từng tiếng, cắn tên của anh, ‘Hạ – Lan – Tuyết.”
Hạ Lan Tuyết mỉm cười, xoay người hành lễ, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng, ‘Nữ vương bệ hạ.”
Lãnh Diễm lạnh lùng nhìn anh một hồi, sau đó xoay người, một lần nữa trở vào trong ngự liễn.
Hạ Lan Tuyết cũng không lấy làm xấu hổ. Anh làm như không có việc gì, đứng thẳng lên. Một lần nữa đem lực chú ý chuyển đến Y Nhân.
Y Nhân đang dựa vào Viêm Hàn, trong suốt mà nhìn anh.
Đôi mắt vẫn như trước, trong vắt không có lấy một tia tạp chất. Nhưng ánh mắt lại giống như vật gì đó vừa mới tan biến. Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên phát hiện: Cô đã xa xôi.
Phát hiện này làm cho Hạ Lan Tuyết vạn phần uể oải. Giống như trong bất tri bất giác, đánh mất một vật cực kỳ trọng yếu.
Anh nhanh chóng đi đến chỗ Y Nhân.
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Viêm Hàn theo bản năng, đi lên phía trước chắn trước mặt Y Nhân.
Thờ ơ nhìn đám người đang xôn xao, Lãnh Diễm ngồi trên ngự liễn, lãnh đạm nhìn tất cả sự việc xảy ra phía trước. Lưu Trục Phong tỏ ra rất có hứng thú, ngón tay gấp khúc vuốt vuốt cằm. Vẻ mặt rất tò mò.
Hạ Lan Tuyết ngừng lại, đứng trước Viêm Hàn.
“Ta muốn đưa nàng đi.” Hạ Lan Tuyết nói, “Thời gian qua Y Nhân ở Viêm Cung, đã quấy rầy rồi.”
“Ngươi dựa vào cái gì mà đưa nàng đi?” Viêm Hàn lạnh lùng hỏi ngược lại, “Ngươi là gì của nàng? Nàng lại là gì của ngươi chứ?”
Hạ Lan Tuyết nhíu mi nhìn hắn, đương nhiên nói: “Ta là tướng công của nàng! Cũng đã có hứa hẹn, cả đời sẽ chăm sóc cho nàng. Như vậy đã đủ chưa?”
“Đương nhiên không đủ.” Viêm Hàn thản nhiên đáp. “Hạ Lan Tuyết, ngươi đã bỏ rơi nàng rất nhiều lần. Y Nhân đối với ngươi, cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ. Bây giờ, Y Nhân đã lựa chọn ta. Mà ta, cũng có đủ tự tin cùng năng lực không làm nàng thất vọng. Hiện tại, ngươi không…phân rõ phải trái chút nào, tự nhiên xuất hiện, muốn cái gì chứ?”
Người chung quanh lúc này mới giật mình. Hóa ta hai nam nhân này đang tranh đoạt cùng một nữ tử.
Mà cô gái kia, chính là người mặc áo lam đang đứng phía sau Viêm Hàn, thản nhiên nhìn bọn hắn. Cô gái thoạt nhìn tuổi còn nhỏ. Bởi vì khuôn mặt tròn tròn, mắt to miệng nhỏ, hai má rất hồng hào, hết sức đáng yêu. Nhìn dáng vẻ, tạo cho người ta có cảm giác vô cùng ngây thơ vô tội.
— Nhưng đáng yêu – chỉ là đáng yêu mà thôi. Nếu nói nàng có mị lực đảo lộn chúng sinh thì quả thật là nói quá rồi, nàng còn kém xa cả vạn dặm.
Mọi người rất khó hiểu, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, hoặc nghi ngờ hoặc ghen tị hoặc oán hận, tất cả đều nhằm vào Y Nhân.
Y Nhân cũng không còn vẻ nhát sợ như vừa rồi nữa. Nàng thản nhiên đứng đó, thản nhiên mà nhìn hai người đang chắn trước mặt mình – A Tuyết cùng Viêm Hàn. Chăm chú nhìn, suy nghĩ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Dù sao thì ta vẫn muốn đưa nàng đi.” Hạ Lan Tuyết giận run, đột nhiên đi lướt qua Viêm Hàn, lập tức nắm lấy tay Y Nhân, “Y Nhân!”
Y Nhân bị bất ngờ, cứ như vậy để anh túm lấy tay. Cô hơi hơi lảo đảo về phía trước. Hạ Lan Tuyết quay đầu đi. Vốn là thân thiết nhìn cô một chút, ai ngờ, mới thoáng nhìn lại phát hiện một chỗ không nên phát hiện.
Dấu hôn.
Dấu hôn trên cổ Y Nhân.
Dấu hôn màu đỏ, cực nhạt, khắc trên chiếc cổ trắng nõn của Y Nhân, giống như một đóa hoa mai nở rộ trong tuyết trắng. Khoảnh khắc đau đớn hiện lên trong mắt Hạ Lan Tuyết.
“Viêm – Hàn.” Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Viêm Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi quả nhiên là dâm tặc!”
Lần trước, chuyện của Hạ Lan Du không rõ ràng, Hạ Lan Tuyết vốn đã không có thiện cảm với Viêm Hàn. Bây giờ lại nhìn thấy dấu hôn trên người Y Nhân, lập tức xác minh ấn tượng của anh đối với Viêm Hàn – - Đại dâm tặc!
Viêm Hàn nhíu mi, căn bản là hoàn toàn không có ý định giải thích.
Hạ Lan Tuyết cũng đã ra tay như điện, giống hệt như lần trước, tấn công về phía Viêm Hàn.
Lãnh Diễm ngồi phía sau màn che.
Nàng vẫn làm khán giả đứng xem tình thế phát triển. Tuy rằng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể đoán được, bọn họ đánh nhau vì một người con gái.
Phát hiện này làm cho Lãnh Diễm rất kỳ quái.
Lãnh Diễm nghĩ, Hạ Lan Tuyết cũng biết xúc động sao?
Hạ Lan Tuyết trước đây, du dương bình tĩnh, cho dù Thái Sơn có sập xuống trước mặt vẫn có thể uống rượu ngâm thơ, bình tĩnh như không.
Mà bây giờ, chỉ vì những lời nói bâng quơ, chỉ vì một dấu đỏ nho nhỏ, Hạ Lan Tuyết lại hoàn toàn thất thố trước đám đông dân chúng. Điều này làm cho Lãnh Diễm không thể không cảm thán: A Tuyết từng khiến lòng nàng say đắm không thôi đã thay đổi, trở nên… càng hấp dẫn hơn đối với nàng.
Nếu trước đây, A Tuyết là một thần tử ăn trên ngồi trước thì hiện tại, anh rốt cuộc có thái độ bình thường, có bộ dáng xúc động, cũng rất đáng yêu.
“A Tuyết!”
“Hạ Lan Tuyết!”
Ngay khi hai ngươi sáp vào đánh giáp lá cà, Y Nhân cùng Lãnh Diễm đồng thời mở miệng gọi.
Hạ Lan Tuyết cùng Viêm Hàn nhất thời dừng động tác, lại không biết rốt cuộc là bởi vì lời nói của ai.
Lãnh Diễm khoe khoang thân phận, tự nhiên sẽ không tranh lời với Y Nhân. Nàng trầm mặc nhìn Y Nhân, chồ cô nói trước.
Y Nhân cũng không khách khí. Cô vui vẻ đi đến gần Hạ Lan Tuyết trong gang tấc. Ngửa đầu lên nhìn anh, thản nhiên nói: “Viêm Hàn chẳng làm gì không phải với ta hết. Hơn nữa, dù ta thế nào, sau này anh đừng xen vào nữa… anh cũng không cần quản ta.”
Sau những lời này, khế ước giữa bọn họ đã được xóa bỏ.
Hứa hẹn của bọn họ cũng không còn tồn tại.
Hạ Lan Tuyết ngơ ngẩn nhìn Y Nhân, có điểm không thể tin được. Những lời nói tuyệt tình như thế, là chính miệng nàng nói ra sao?
“Có phải do Viêm Hàn bức nàng không?” Anh lặng lẽ hỏi.
Y Nhân lắc đầu, đột nhiên có cảm giác bi thương. Cô vươn tay ra nắm lấy vạt áo trước của Hạ Lan Tuyết, thấp giọng nói: “Sau này, anh muốn tốt với Dung Tú thì cứ tốt với Dung Tú, muốn kết hôn với nữ vương thì cứ cưới nữ vương đi. A Tuyết, ta hy vọng anh hạnh phúc, và ta cũng sẽ hạnh phúc.”
Như thế, sẽ không bao giờ… bởi vì một ít chuyện không hiểu mà cảm thấy khó sống nữa.
Hạ Lan Tuyết đờ đẫn. Trong lòng anh có một tia rõ ràng, rồi cái gì cũng không hiểu được.
Nhưng, cũng như vậy, cảm thấy khó sống.
“Nếu là bởi vì Viêm Hàn…” Hạ Lan Tuyết có vẻ không còn sức lực để nói tiếp.
Nghe vậy, Thập Nhất vẫn đứng phía sau liền tiến lên, an ủi khuyên giải: “Vương gia, bệ hạ cũng không hề bắt ép tiểu thư. Là chính miệng tiểu thư đã nói, từ nay về sau, chỉ thích bệ hạ.”
“… Ta cũng không yêu cầu nàng không thể thích người khác. Trước đây, khi nàng thích Bùi Nhược Trần, ta vẫn chắp tay nhường nàng cho hắn. Nhưng mà, chỉ có điều, vì sao lại là Viêm Hàn!” Hạ Lan Tuyết cũng cảm thấy chính mình đang cố tìm cớ, nhưng lại không thể không tìm.
Dường như đang cố gắng đào một lối thoát cho lòng mình, anh cần có cái cớ để bỏ vào đó.
Chỉ có điều, trong lòng Hạ Lan Tuyết cũng biết. Bây giờ, cho dù Y Nhân vẫn còn thích Bùi Nhược Trần như cũ, anh cũng không thể như trước, thản nhiên tặng cho hắn.
Về phần vì cái gì, Hạ Lan Tuyết không biết, cũng không có cách gì biết được.
Y Nhân mệt mỏi quay đầu, nhạt nhẽo chây lười, tựa hồ như không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“Hạ Lan Tuyết, tên phản đồ này, còn dám ngang nhiên hiện thân!” Bầu không khí đang trầm mặc đến mức hết sức quỷ dị, đội ngũ phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng mắng mỏ giận dữ. Hạ Lan Tuyết quay đầu lại nhìn người căm tức kia thì trông thấy Thế Tử Hạ Ngọc mặc một bộ lễ phục quý giá đẹp đẽ, rẽ người đi ra, lẫm lẫm đứng trước mặt Hạ Lan Tuyết.
Hạ Ngọc là con trai độc nhất của Hạ Hầu, cũng là biểu đệ (em họ) của Hạ Lan Tuyết.
Trong bốn anh em hoàng gia, Hạ Lan Thuần, Hạ Lan Khâm, Hạ Lam Tuyết là hoàng tử cùng cha cùng mẹ. Mẫu thân của bọn họ là đương kim thái hậu, hiện giờ đang dốc lòng tu Phật, bỏ mặc tục sự đã lâu. Mẫu thân của Hạ Lan Du lại là Hạ Phi, cũng là tỷ tỷ của Hạ Hầu, đã mất từ lâu.
Rất nhiều người ở đây đều nhận ra Hạ Ngọc, cho nên hiểu được thái độ của Hạ Ngọc đối với Hạ Lan Tuyết… Có lời đồn cho rằng, tể tướng Thiên Triều Bùi Lâm Phổ chính là do Hạ Lan Tuyết giết chết. Bùi Lâm Phổ lại là bố chồng của Hạ Lan Du. Hạ Ngọc đối với Hạ Lan Tuyết thù hằn như thế, cũng là đương nhiên.
Y Nhân cũng nhận ra Hạ Ngọc. Không nghĩ tới, tiểu thí hài cùng cô đấu rượu trong cung, thoáng chớp mắt, bộ dáng lại ngọc thụ lâm phong như thế.
Khác hẳn khi đó, Hạ Ngọc quả thật cao lớn rất nhiều, giống như đột nhiên được kéo dài ra vậy, cao cao gầy gầy. Khuôn mặt ban đầu có vẻ non nớt trẻ con, nay cũng đã có góc có cạnh.
Diện mạo của hắn có điểm rất giống Hạ Lan Du. Trên vầng trán lộ ra một tia sáng đẹp rực rỡ.
Hạ Lan Tuyết liếc mắt nhìn tiểu thí hài. Nghĩ mới trước đây còn bồng bế hắn, không ngờ chỉ trong nháy mắt, hắn lại có thể cả vú lấp miệng em* (thành ngữ), ép hỏi anh.
Hiện tại, tiểu thí hài bộ dáng thực khoái, làm Hạ Lan Tuyết hơi bất ngờ.
“Hạ Lan Tuyết, ngươi vũ nhục quốc mẫu, giết hại đại thần, ý đồ bất chính. Hôm nay ta muốn thay mặt Bệ Hạ, Đại Phụ Hầu thu thập ngươi!” Hạ Ngọc vừa nói, vừa quay đầu lại ngoắc kêu viện binh.
Hắn biết công lực của Hạ Lan Tuyết, cũng tự mình hiểu lấy. Tự mình đơn thương độc mã sẽ không thể vây bắt Hạ Lan Tuyết được.
Hạ Lan Tuyết cười cười: “Vũ nhục quốc mẫu, giết hại đại thần? Hạ Lan Thuần có đưa ra được chứng cớ gì không?”
“Là Tiểu Bùi công tử nói, chẳng lẽ còn có người dám nghi ngờ sao?” Hạ Ngọc trừng mắt, đúng lý hợp tình nói.
Hạ Lan Tuyết ngẩn người. Anh không ngờ, tất cả tội danh lại đều do Bùi Nhược Trần xác minh.
Một người khiêm tốn như vậy, từ khi nào mà đã trở nên giả dối không chịu nổi như thế?
Hạ Lan Tuyết luôn luôn nghĩ hắn là bằng hữu.
Thấy Hạ Lan Tuyết trầm mặc, Hạ Ngọc tưởng rằng anh chấp nhận. Hắn phất phất tay, la lớn: “Người đâu, bắt lấy phản đồ.”
Trong đám người, nháy mắt đã tuôn ra rất nhiều tướng sĩ Thiên Triều. Tất cả đều là thị vệ tùy tùng, theo Hạ Ngọc và Liễu Khê đến Băng Quốc.
Ở bên kia, Dịch Kiếm nãy giờ vẫn ẩn thân phía sau mọi người, định rút kiếm xông lên nhưng Phượng Cửu đứng bên cạnh đã vội vàng đè tay Dịch Kiếm lại. Sau đó ra vẻ bí hiểm nói: “Khoan, chờ xem thế nào đã.”
Dịch Kiếm tuy muốn không thèm quan tâm, tiến lên, nhưng lại nhớ đến lúc trước Hạ Lan Tuyết đã căn dặn: Bất luận là chuyện lớn nhỏ gì, đều phải nghe theo sự an bài của Phượng tiên sinh. Cho nên, đành phải đè nén xúc động, tha thiết mong chờ, nhìn Vương gia của mình bị thủ hạ của Hạ Ngọc bao vây.
Y Nhân vốn đã nhát sợ trốn phía sau Viêm Hàn, nay thấy thế lại từng bước tiến lên, nhìn Hạ Ngọc, thanh thúy nói: “Sự thật không phải như thế. A Tuyết không làm chuyện gì có lỗi với Dung Hậu. Bùi Thừa tướng chết, cũng không liên quan gì đến A Tuyết.”
Hạ Ngọc nhìn cô một cái, cũng đã nhận ra thân phận của cô, không ngăn được cơn giận, nói: “Ngươi từng là phi tử của hắn, đương nhiên muốn nói giúp cho hắn! Lời nói của ngươi có gì đáng tin!”
“Vậy lời nói của ta thì sao?” Viêm Hàn trông thấy Y Nhân không chút do dự, tiến lên nói giúp cho Hạ Lan Tuyết, trong lòng có chút hiềm kỵ, nhưng lập tức đã bình thường trở lại.
Nếu biết sự thật mà lựa chọn không nói ra, như vậy sẽ có lỗi với Y Nhân.
Bất luận đối tượng có phải là Hạ Lan Tuyết hay không.
Thật ra, dựa vào quyền mưu của đế vương mà nói, ra mặt giải oan cho Hạ Lan Tuyết là một việc làm rất không sáng suốt. Thiên Triều nội loạn, càng loạn càng giết chóc, đối với Viêm Quốc càng có lợi.
Chỉ có điều, Viêm Hàn không muốn để Y Nhân thất vọng.
Hạ Ngọc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Viêm Hàn, lại nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết, có chút nửa tin nửa ngờ. Ngoài miệng lại vẫn cứng rắn, căm giận nói: “Ngươi chính là kẻ đối địch với nước chúng ta. Phản đồ Thiên Triều chính là đồng minh của ngươi. Lời nói của ngươi, cũng không thể tin!”
Viêm Hàn chưa từng bị đường đột như vậy. Mặc dù là Hạ Lan Thuần đứng trước mặt hắn, cùng lắm cũng là hai đế vương ngang hàng gặp mặt. Còn Hạ Ngọc này, ngoài miệng chỉ là đứa con nít có râu mà lại dám nghi ngờ thật giả trong lời nói của hắn. Hắn lập tức giận không thể át.
“Hừ,” Viêm Hàn cười một tiếng, “Không ngờ Thiên Triều lại phái ngươi, một thằng nít ranh không biết trời cao đất dầy tới tham gia đại hội kén rể của nữ vương. Các ngươi như vậy, rốt cuộc là muốn vũ nhục nữ vương, hay là muốn vũ nhục chính mình đây!”
“Ta là thật tình ngưỡng mộ nữ vương mà đến chứ không như các ngươi. Cả đám người ai ai cũng đều có mục đích riêng phải đạt được!” Hạ Ngọc tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.
Hạ Lan Tuyết hiển nhiên không nói gì. Anh cũng không hiểu được. Vì sao Hạ Lan Thuần lại phái một tiểu thế tử ngạo nghễ như vậy đến tham gia đại hội đang được cả thế nhân chú mục như vậy chứ?
“Đủ rồi!” Lãnh Diễm nãy giờ vẫn thờ ơ xem không nói, rốt cuộc nhịn không được quát bảo ngưng lại, “Bất luận chân tướng như thế nào, cũng bất luận Hạ Lan Tuyết có phải là tội phạm truy nã quan trọng của Thiên Triều hay không, cũng bất luận Y Nhân tiểu thư rốt cuộc là người của ai, nơi này là Băng Quốc. Ở Băng Quốc, các ngươi đều là khách nhân, nhất định đều phải làm theo quy củ của Băng Quốc.” Giọng nói của Lãnh Diễm, giống như bị cơn tức đè nặng, nghiêm túc không thể trái.
“Nhưng mà, nữ vương bệ hạ…” Hạ Ngọc vẫn không thuận theo, không chịu buông tha, chắp tay hướng về Lãnh Diễm, muốn biện luận.
Lãnh Diễm lạnh lùng nhìn hắn. Mệnh lệnh của nàng, ở Băng Quốc, cũng chưa bao giờ có người dám biện bạch qua.
Hạ Ngọc chung quy vẫn có chút không biết trời cao đất dầy.
“Nữ vương bệ hạ!” Ngay khi Lãnh Diễm định sai binh lính cưỡng chế áp giải Hạ Ngọc đi, phía sau Hạ Ngọc vang lên giọng nói của một người. Giọng nói kia dễ nghe, êm tai, lại có cảm giác ẩm ướt như rêu mọc nơi góc tường. Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một vị hoa y công tử nhợt nhạt đi ra. Sắc mặt trắng thuần, tuy rằng tinh xảo nhưng lại không có lấy một tia diễn cảm. Thật như là một bức họa mỹ nam được kỹ sư tuyệt hảo phác họa. Tuy rằng ngũ quan xuất sắc, nhưng lại không có phong vận (cốt cách lịch sự, phong lưu)
Nhất là đôi mắt kia, bụi mờ u tối. Khiến cho người ta nhìn thấy, đáy lòng dâng lên cảm giác không thoải mái, cực kỳ cổ quái.
“Nữ vương bệ hạ, Tiểu Hầu gia chính là ghét ác như thù, cũng lo lắng Hạ Lan Tuyết ở Băng Quốc làm loạn, nguy hiểm cho sự an toàn của nữ vương cùng trật tự của đại hội chứ không phải cố ý mạo phạm đến bệ hạ. Xin bệ hạ minh giám.” Người nọ đi đến trước Lãnh Diễm, cực kỳ lễ phép, bẩm báo.
Thần sắc Lãnh Diễm bấy giờ mới hơi hòa hoãn. Hạ Ngọc cũng nhận ra bản thân vừa rồi quá đường đột, cúi đầu đi đến bên cạnh người nọ, nhẹ giọng hỏi: “Liễu Khê, ngươi đến từ bao giờ vậy?”
Thì ra người vừa đến, chính là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi – Liễu Khê, cũng là cháu vợ của Hạ Hầu.
Chỉ có điều, lai lịch của Liễu Khê, ngay cả đội tinh nhuệ nhất trong Thiên Nhất Các của Hạ Lan Tuyết cũng tra không ra, không biết được bao nhiêu.
Về phương diện cá nhân, hắn còn thần bí hơn cả Lưu Trục Phong nữa.
Lưu Trục Phong từ nãy đến giờ luôn tỏ ra mọi việc đều không liên quan đến mình. Ngón tay thủ sẵn ở cằm, dù có hưng trí, vẫn nhìn Y Nhân
Những chuyện của người khác, đủ loại, hắn đều không quan tâm.
“Hai vị khách quý ở Thiên Triều cải trang đến tận đây, thật sự làm Bổn cung rất kinh ngạc.” Lãnh Diễm tỉnh bơ cảnh cáo Hạ Ngọc cùng Liễu Khê. Sau đó nhìn Hạ Lan Tuyết, khóe môi cong lên, thoáng hiện nét cười: “Về phần Hạ Tiểu Hầu gia lo lắng, Bổn cung cũng sâu sắc chấp nhận. Như vậy đi, trong khi diễn ra đại hội kén rể, Tiêu Dao Vương.. à không, Hạ Lan Tuyết, xin mời đến làm khách ở thiên lao của Băng Cung một lát. Chờ đến khi đại hội chấm dứt, Bổn cung tự nhiên sẽ thả ngươi ra. Tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện Thiên Triều.”
Hạ Lan Tuyết nghe xong, cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ thản nhiên nhìn Lãnh Diễm, sau đó lại nhìn Y Nhân.
Ở phía sau đám người, Dịch Kiếm lòng đầy căm phẫn. Hắn căm giận lẩm bẩm: “Cái gì mà Hạ Ngọc nói có đạo lý chứ. Nữ vương Băng Quốc này, rõ ràng là muốn báo thù riêng mà. Năm đó ả không làm gì được Vương gia, bây giờ Vương gia chủ động đưa đến cửa, có lý nào lại không lợi dụng cơ hội chứ!”
“Không được đắc tội với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân quyền thế. Nam nhân luôn phải rơi vào hoàn cảnh này rồi mới có thể nhớ rõ được.” Phượng Cửu mỉm cười, chậm rãi nói một câu rất chí lý.
Dịch Kiếm trông thấy vẻ mặt nhởn nhơ như không của Phượng Cửu, cơ hồ chỉ muốn một quyền đánh qua.
Vì sao Phương Cửu chưa từng sốt ruột như vậy?
Chỉ có điều, nếu bình tĩnh xem xét, Hạ Lan Tuyết cũng không hề tỏ ra sốt ruột.
Nghe Lãnh Diễm nói sẽ áp anh vào đại lao, Hạ Lan Tuyết cũng không giật mình là mấy. Anh chỉ đem lực chú ý một lần nữa chuyển đến Y Nhân. Y Nhân vẫn dựa vào Viêm Hàn, đầu hơi hơi thấp, vẻ mặt bình tĩnh phẳng lặng. Giống như mọi chuyện chung quanh đều không có liên quan gì đến cô vậy.
Trên thực tế, chuyện này vốn không liên quan gì đến cô.
Cho đến nay, vẫn luôn muốn tránh vào một góc bị người đời quên lãng, ăn ngon ngủ lười, thảnh thơi qua ngày.
Ai ngờ, chẳng hiểu vì sao, lần lượt bị đẩy đến trước đầu sóng ngọn gió.
Y Nhân rất buồn bực.
Hạ Lan Tuyết nhận ra sự buồn bực của cô, không khỏi tự trách mình.
Là do anh mà ra cả.
Tạo thành tất cả chuyện này, đều do anh mà ra.
“Y Nhân.” Anh lại gọi cô một lần nữa.
Y Nhân nâng mắt, nhạt nhẽo nhìn anh.
“Nếu nàng đã quyết định thích Viêm Hàn, ta sẽ không ngăn cản nàng. Nhưng nếu sau này nàng không vui, muốn rời đi, ta vẫn bằng lòng làm đại thụ của nàng.” Tâm tình của anh cũng đã yên tĩnh trở lại, thản nhiên bỏ lại một câu, sau đó ngạo nghễ xoay người, hướng mặt về phía Lãnh Diễm nói: “Nữ vương bệ hạ, vậy phải đến thiên lao quấy rầy mấy ngày rồi.”
Lãnh Diễm gật gật đầu. Lập tức có hai người từ phía sau đi ra, khách khí kéo tay Hạ Lan Tuyết duỗi ra.
Dịch Kiếm vừa vội, đang định xông lên giải cứu Vương gia. Ai ngờ Phượng Cửu lại lôi kéo hắn, sau đó thản nhiên nói: “Dịch Kiếm, ngươi đã từng nghe câu chuyện về Vương gia cùng Lãnh nữ vương ngày xưa chưa?”
“Mọi người đều biết chuyện đó mà, ai còn đồng ý nghe lại nữa.” Dịch Kiếm trong lòng sốt ruột, ngoài miệng cũng không khách khí.
“Đó chỉ là bề nổi mà thôi. Thật ra, tình huống chân thật, không chỉ có như thế đâu.” Phượng Cửu làm bộ mặt hài hước, bỡn cợt đá lông nheo một cái, hạ giọng, ra vẻ vô cùng thần bí nói: “Chúng ta tìm một chỗ, từ từ tán gẫu đi.”
“Nhưng mà…” Dịch Kiếm trơ mắt nhìn thấy Hạ Lan Tuyết bị đưa đến địa lao âm u, làm sao còn hứng thú gì mà đi buôn chuyện nữa chứ?
Phượng Cửu cũng không để ý nhiều như vậy, túm lấy Dịch Kiếm, lôi đến một nơi yên tĩnh cách xa đám người kia.
Chỉ để lại Y Nhân, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tuyết. Nhớ lại những lời anh vừa nói, không hiểu vì sao, trong lòng lại thương tâm đến cực điểm. Tuy rằng cũng không biết vì sao lại thương tâm.
Viêm Hàn đã sớm nhìn thoáng qua thần sắc của cô, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi. Chỉ từ phía sau lẳng lặng ôm lấy Y Nhân, đưa cô trở về xe ngựa.
Đoàn người, lúc này mới tan ra, một lần nữa chậm rãi xuất phát về hướng hoàng cung.
————————————————————————–
Ghi chú:
*Nhiều bà mẹ, khi nghe trẻ khóc, không cần dỗ dành, vỗ về, nựng nịu gì cả mà lập tức dùng bầu vú sữa sẵn có trên mình để lấp miệng đứa bé. Nhờ được bú tí mẹ, đứa trẻ không còn khóc nữa. Mới hay là, với đứa bé, bầu vú của mẹ có thế mạnh và ứng nghiệm trông thấy. Cái hiện tượng bình thường mà chúng ta vẫn gặp, vẫn thấy hàng ngày được dân gian khai thác và khái quát thành câu cả vú lấp miệng em để chỉ hiện tượng dùng quyền lực, thế mạnh của mình để chèn ép, lấn át kẻ khác.
Kinh thành Băng Quốc.
Trong một quán trà nhỏ ngoài thành Băng Đô,
Dịch Kiếm phụng phịu, ngồi thẳng tắp, lẫm lẫm nhìn Phượng Cửu ngồi đối diện, tựa hồ muốn nhìn cho trên người Phượng Cửu thủng một lỗ mới thôi.
Phượng Cửu lại hoàn toàn không có vẻ gì phát hiện ra, vẫn đang thanh thản dựa vào ghế, uống trà với bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
“Phượng tiên sinh, ngươi đã uống hết một bình trà rồi, sao vẫn chưa chịu kể câu chuyện xưa gì đó đi?” Dịch Kiếm rốt cuộc nhịn không được, mở miệng thúc giục.
“Người trẻ tuổi, thiếu bình tĩnh.” Phượng Cửu chậm rãi giáo huấn Dịch Kiếm một câu, rốt cuộc cũng từ từ mở miệng: “Chuyện tình giữa Vương gia cùng Lãnh nữ vương, phải kể đến chuyện tám năm về trước…”
Dịch Kiếm cố nhẫn nại, nghe Phượng Cửu từ từ kể lại.
“Chuyện kể rằng, tám năm trước…”
“Tám năm trước, Vương gia đại diện cho Thiên Triều đi sứ Băng Quốc. Chỉ vì lúc ấy Băng Quốc rục rịch chủ chiến nên Vương gia được đặc phái đi để ổn định.” Nghe âm thanh của Phượng Cửu càng lúc càng có xu thế chậm dần, Dịch Kiếm rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, cướp lời.
Phượng Cửu gật đầu đồng ý, nói: “Vì thế, vào năm đó tháng đó tám năm về trước, lúc ấy vương gia mới mười bảy tuổi, đã đến Băng Quốc.”
“Là tháng năm, năm Canh Tử.” Dịch Kiếm bổ sung ngày tháng năm đầy đủ cho hắn.
Lúc này đây, Phượng Cửu mặc kệ. Hắn liếc mắt lườm Dịch Kiếm một cái rồi thản nhiên nói tiếp: “Ta phát hiện ngươi càng ngày càng không trung thành.”
Dịch Kiếm nghe vậy, giống như đã bị sỉ nhục rất lớn, vô cùng tức giận chất vấn: “Phương tiên sinh, chỉ giáo cho!”
“Vương gia nhà ngươi rõ ràng kêu ngươi phải nghe lời của ta. Ngươi không những không nghe, mà còn… ây da…” Phượng Cửu nhìn trời, nói lời thấm thía rồi thở dài một tiếng, ra vẻ vô cùng tiếc hận.
Sắc mặt Dịch Kiếm lúc xanh lúc trắng. Cuối cùng, chỉ đành nắm tay ngồi thẳng, cung kính nói: “Vậy xin Phượng tiên sinh chỉ giáo.”
“Như vậy mới đúng đó.” Phượng Cửu cười cười, tiếp tục dùng ngữ điệu chậm rì rì đặc trưng của hắn, nói tiếp: “Chuyện kể rằng, vào tháng đó năm đó, lúc ấy Vương gia mười bảy tuổi, vừa mới đến Băng Quốc. Ở phía trước kinh thành, bởi vì tâm tính thiếu niên, Vương gia cũng không vội vã tỏ rõ thân phận mà cải trang đi tuần. Ở vùng ngoại ô kinh thành đã trêu chọc một vị cô nương.”
Dịch Kiếm trợn to mắt, khó có thể tin được mà nhìn Phượng Cửu: “Vương gia trêu chọc con gái nhà lành sao?!”
Phượng Cửu tia mắt vùn vụt, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc liếc xéo qua Dịch Kiếm, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng Vương gia là chính nhân quân tử ư?” Dừng một chút, không để ý đến sự khiếp sợ của Dịch Kiếm, Phượng Cửu lại thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu hắn thật sự là chính nhân quân tử, ta cũng đâu thèm giúp hắn.”
Dịch Kiếm ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết những lời này rốt cuộc là tán thưởng hay là chửi bới nữa.
Phượng Cửu cũng lười dây dưa vấn đề này, tiếp tục rung đùi đắc ý quở trách chuyện phong lưu của Hạ Lan Tuyết: “Chúng ta đang nói đến Vương gia trêu chọc con gái nhà lành… Khụ khụ, nói đúng ra là, trêu chọc một cô gái. Nhưng cô gái này cũng không phải là cô gái đàng hoàng gì. Nàng chính là người hôm nay ngồi trên ngự liễn kia, được người trong toàn thành cúng bái – Lãnh Diễm, Lãnh nữ vương.
Lần này, Dịch Kiếm trợn mắt càng lớn: “Ngươi đang nói, vương gia trêu chọc nữ vương bệ hạ?”
“Gọi là trêu chọc thì cũng không đúng lắm.” Phượng Cửu cúi đầu suy nghĩ, đáp lời: “Nói dễ nghe một chút thì gọi là anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Đúng, lúc ấy Lãnh nữ vương mới vừa đăng cơ, không có trụ cột gì. Băng Quốc rất náo động. Nàng đang trên đường bí mật tiếp kiến một võ quan thì bị phản đồ tập kích. Vừa vặn lại đụng phải vương gia. Ngươi biết đó, Vương gia luôn thích xen vào việc của người khác…”
“Là hành hiệp trượng nghĩa!” Dịch Kiếm còn thành thật uốn nắn.
“Đều giống nhau cả thôi.” Phượng Cửu thản nhiên bỏ qua, tiếp tục nói: “Tóm lại, lúc ấy vương gia cải trang đi tuần, cứu được một nữ vương bệ hạ cũng đang cải trang đi tuần.”
“Lãnh nữ vương hẳn là phải cảm tạ Vương gia mới đúng chứ.” Dịch Kiếm tỉnh tỉnh mê mê hỏi ngược lại.
“Nếu chỉ đơn thuần cứu nàng rồi sau đó xoay người nói một tiếng ‘Tiểu thư đi thong thả’ vậy thì còn chuyện gì để nói đâu. Chỉ vì…” Phượng Cửu nói tới đây, vô cùng đau đớn lắc đầu nói: “Chỉ vì trông thấy diện mạo của nữ vương thật sự rất xinh đẹp, bọn hắn lại trùng hợp vì muốn tránh né đuổi giết, cô nam quả nữ trốn trong một gian miếu đổ nát. Lại chỉ vì, bên ngoài trời nổi lên một trận mưa to…”
Dịch Kiếm ngẩn người, sau đó sắc mặt đỏ lên, chần chừ hỏi: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ… chẳng lẽ Vương gia và nữ vương bệ hạ đã …”
Phượng Cữu nhướng một con mắt, dùng ánh mắt khinh bỉ để nói: ‘Dịch Kiếm, ngươi rất không thuần khiết.’
“Ngươi yên tâm. Tuy rằng Vương gia có lòng dạ cầm thú nhưng cũng không cầm thú đến mức như ngươi nghĩ đâu. Hắn cũng không làm gì nữ vương bệ hạ cả. Nếu thật sự đã làm, ngươi cho rằng hôm nay Vương gia còn mạng để sống hay sao? Lãnh nữ vương chính là người nổi danh lãnh khốc vô tình đó.” Hắn chậm rãi giải thích.
“Vậy rốt cuộc…”
“Chỉ là một nam một nữ cùng tâm sự. Nói đến cuối cùng, bên ngoài mưa to gió lớn, trong miếu ánh lửa sáng ngời. Lãnh Diễm lại là một mỹ nhân tuyệt sắc. Vương gia cũng là một nam nhân. Vì thế…”
“Vì thế…” Dịch Kiếm nghe hứng thú quá, thân thể hơi chút nghiêng về phía trước.
Phượng Cửu lại khách sáo với hắn một chút, kể tiếp đoạn sau: “Vì thế, vương gia vỗ về khuôn mặt của Lãnh Diễm, nói: ‘Nàng thật sự là một mỹ nhân. Nếu giờ phút này ta không có người trong mộng rồi thì ta nhất định sẽ cưới nàng.”
“Vương gia đã vậy còn nói quá!” Dịch Kiếm ngạc nhiên. Hình tượng của Hạ Lan Tuyết ở trong lòng hắn xuống dốc không phanh.
“Vì thế Lãnh nữ vương mới hỏi hắn: Người trong lòng của người là ai? ở đâu?” Phượng Cửu cũng chẳng có hơi sức mà đi khinh bỉ Dịch Kiếm nữa, chậm rãi kể tiếp: “Vương gia trả lời: Người trong mộng của ta là nữ nhân ôn nhu nhất, xinh đẹp nhất Thiên Triều. Lãnh Diễm lại hỏi hắn: Có đẹp hơn ta không?”
“Vương gia trả lời thế nào?” Dịch Kiếm đã hoàn toàn sa đọa thành một gã đàn ông buôn chuyện.
Phượng Cửu tia mắt đầy vẻ khinh thường, nói: “Vương gia trả lời rất khách quan. Hắn nói: Bình tĩnh mà xem xét, nàng đẹp hơn nàng ấy. Nhưng ở trong lòng ta, nàng ấy là xinh đẹp nhất.”
“Vương gia quả nhiên vẫn là vương gia.” Dịch Kiếm thở phào nhẹ nhõm, sợ Hạ Lan Tuyết trơ mặt mo ra mà trả lời: ‘Tất nhiên là nàng xinh đẹp hơn rồi, ta và nàng ấy ấy, ấy ấy đi.’
“Chính vì trả lời như vậy, đối với nữ nhân mà nói, so với nói dối còn trí mạng hơn.” Phượng Cửu lắc đầu, “Lãnh Diễm lúc ấy liền đứng lên, lập tức đi vào trong cơn mưa. Sau đó quay đầu lại nhìn hắn rồi nói: Ta sẽ trở thành người đẹp nhất trong lòng ngươi. Nói xong, Lãnh Diễm đi mất, cũng không quay đầu lại nữa.”
“Nữ vương bệ hạ cũng thật kỳ lạ…” Dịch Kiếm rất không lý giải nổi hành vi này.
Phượng Cửu quyết định tha thứ cho Dịch Kiếm: Hắn vốn là một người không thể hiểu nổi phong tình là gì.
“Vương gia cũng không để trong lòng nhiều. Nào biết ngày hôm sua, khi hắn vào triều yết kiến tân vương Băng Quốc, vừa nhấc đầu lên lại nhìn thấy Lãnh Diễm. Lãnh Diễm làm bộ như không quen hắn, ra vẻ nghiêm túc chăm chú. Vương gia cũng không còn để trong lòng.” Phượng Cửu đột nhiên cười cười một cách quỷ dị, hạ giọng nói: “Nào ngờ đến buổi tối, Lãnh Diễm khoác áo choàng, lén lút vào phòng của Vương gia.”
Dịch Kiếm lại mở to hai mắt, kẻ đáng thương, giống như đột nhiên phát hiện được chướng khí mù mịt của quan hệ nam nữ.
“Lãnh nữ vương vừa vào cửa liền cúi người thi lễ với Vương gia. Nàng nhờ Vương gia giúp nàng một việc. Đó là trong buổi thiết triều ngày mai, lấy tội danh hiếu chiến, cấu hết phản đảng, đảo loản sự ổn định của Băng Quốc để vây bắt mấy cựu thần phản đối nàng. Tất nhiên là Vương gia đồng ý. Mục đích hắn đến Băng Quốc, vốn là ngăn cản những phần tử hiếu chiến của Băng Quốc nhìn Thiên Triều như hổ rình mồi. Hai người đạt thành hiệp thương xong thì sắc trời đã rất khuya. Trong cung chấp hành lệnh giới nghiêm, cấm đi lại ban đêm. Băng nữ vương lo sợ bị người ta nhìn thấy, liền đưa ra đề nghị được ở lại trong phòng của Vương gia cho đến khi trời sáng.”
“Vương gia có đồng ý không?”
“Vương gia là người thương hương tiếc ngọc như vậy, tất nhiên là đáp ứng rồi.” Phượng Cửu trả lời. “Đêm đó, bọn họ cùng ngủ một giường. Tuy chẳng làm gì cả nhưng trước khi đi, Lãnh Diễm đã lấy theo túi hương mà Vương gia vẫn luôn mang bên mình, đồng thời để lại ngọc sức của mình cho Vương gia.”
“Đính ước?” Dịch Kiếm ngơ ngơ ngẩn ngẩn: “Có thật là Vương gia chưa làm gì hết không?”
Phượng Cửu không thể không dùng ánh mắt nhắc lại một câu: Dịch Kiếm, ngươi rất không thuần khiết.
“Dù sao thì kể từ hôm ấy, Vương gia dựa theo ước định, phối hợp với Lãnh Diễm hoàn thành vở kịch kia. Tung một mẻ lưới bắt gọn đám cựu thần phản đối Lãnh Diễm, đồng thồi cũng giải trừ hết những nguy cơ của Thiên Triều. Trong ngày Vương gia về nước, Lãnh Diễm đích thân đưa tiễn, giao cho hắn một bức hồi hàm (thư trả lời) nhờ hắn chuyển đến hoàng đế Thiên Triều, cũng chính là phụ hoàng của Vương gia – Hạ Lan Vô Khuyết. Lúc ấy, Lãnh Diễm lại hỏi một câu: ‘Nếu trong lòng chàng không có người trong mộng, có phải chàng sẽ thật sự cưới thiếp không?’ Vương gia lập tức trả lời: ‘Đương nhiên!’.”
Phượng Cửu kể tới đây, lắc lắc đầu. “Ai ngờ sau khi trở về, Hạ Lan Vô Khuyết mở thư ra, nhìn thấy lời thỉnh cầu đám hỏi bên trong, lúc hỏi ý kiến của Vương gia, Vương gia lại chỉ cười cười, nói: ‘Con đã có người trong lòng từ lâu, nàng cũng không phải là không biết, sao còn đùa giỡn kiểu này’.”
“Nói cho cùng, Vương gia cũng không hề để ý, đặt bức thư của Lãnh Diễm trên bàn. Từ đó về sau không nhắc đến chuyện này nữa. Ai ngờ chuyện này lại lan nhanh. Tin tức Băng Quốc nữ vương cầu thân với Tiêu Dao Vương Thiên Triều, bị cự tuyệt lan truyền ồn ào huyên náo. Lãnh Diễm cũng chịu sự nghi ngờ trước nay chưa từng có của quốc dân. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Lãnh Diễm. Sau đó, Tuy Vương gia cũng tự giác cảm thấy áy náy, nhưng cũng chẳng làm gì cả.”
“Nói như thế thì quả thật, Vương gia cũng có điểm không đúng.” Dịch Kiếm trầm ngâm nói.
“Cũng không có gì đáng lạ. Mỗi khi Vương gia làm điều gì sai, hắn sẽ dứt khoát không làm gì cả. Ngược lại cũng rất tốt.” Phượng Cửu thản nhiên nói: “Có thể bất luận thế nào, chuyện đó xem như kết thúc. Lại nói, cũng là tự Vương gia chuốc lấy họa thôi. Biết rõ bản thân có chút mị lực, làm sao tránh khỏi vướng phải chữ tình?”
“Nói như thế thì Lãnh Diễm, tất nhiên là rất hận Vương gia rồi.” Dịch Kiếm tự cho là đúng, nói.
“Hận, đương nhiên là hận. Chỉ có điều, từ đầu đến cuối, Vương gia cũng không lừa nàng phụ nàng. Cho nên, tình cảm mà Lãnh nữ vương dành cho Vương gia, là loại tình yêu cầu mà không được. Hiện giờ, Dung Tú đã trở thành chị dâu của Vương gia. Lời hứa năm đó, cũng đã đến lúc phải thực hiện.” Phượng Cửu nói xong, uống cạn chén trà trong tay. Lẩm bẩm, lời nói đầy hàm xúc: “Chỉ hy vọng chuyện của Y Nhân sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của Lãnh Diễm – - Nàng ấy hẳn là sẽ cứu hắn.”
Dịch Kiếm nhất thời há hốc mồm: Thì ra, vừa rồi Phượng Cửu không cho hắn đi cứu Vương gia, là chỉ muốn xem Lãnh Diễm có cứu mạng Vương gia hay không.
Chuyện này… chuyện này chẳng phải quá mạo hiểm rồi sao?
Lại nhìn qua Phượng Cửu. Vẻ mặt an nhàn thảnh thơi. Dịch Kiếm tạm thời tin vào kỹ năng của hắn – Cứ ngồi yên lặng mà theo dõi kỳ biến.
———- *** ———–
Viêm Hàn cùng đoàn người tiến vào Băng Cung.
Bởi vì chưa được xác lập danh phận, Y Nhân và Viêm Hàn vẫn như trước, chia nhau ra ở hai tòa điện thính sát vách nhau.
Điểm này làm cho Viêm Hàn chịu rất nhiều dày vò. Phản ứng của Y Nhân vẫn thản nhiên, thậm chí còn rất vui vẻ với sự sắp xếp này.
Quan khách đều ở trong điện thính phía tây Băng Cung. Nhưng giữa những gian điện thính còn cách nhau một khoảng sân đầy hoa và dương liễu sum sê nên cũng không cảm thấy chen chúc hoặc quá tập trung.
Hạ Ngọc cùng Liễu Khê cũng ở hai tòa điện thính cạnh nhau, nằm đối diện điện thính của Viêm Hàn cùng Y Nhân. Giữa đình đài lâu tạ, nét xuân dào dạt, không hề có cảm giác băng tuyết ngập trời chút nào.
Cũng không biết là loại hoa gì, có thể mọc lên tươi tốt như thế giữa thời tiết băng hàn như vậy?
“Băng Cung này, quả thật có chút ý nghĩa. Trong suốt chặng đường đến đây, đều là băng tuyết ngập trời. Đến đây rồi lại giống như được trở về Thiên Triều vậy.” Hạ Ngọc nhìn khắp lượt rồi đứng dưới mái đình cong, cười nói với Liễu Khê.
“Là vì nhờ có Biển Sao Thạch.” Liễu Khê thản nhiên trả lời.