Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 9: Q.5 - Chương 9: HẠ LAN TUYẾT PHẪN NỘ




Những chuyện xảy ra gần đây ở Thiên Triều khiến cho lòng người kinh hoàng.

Vốn là đệ nhất đại bang, bang chủ Cái Bang Hoàng A Ngưu trúng độc mà chết, ngay sau đó là chuyện phân đà bị tiêu diệt. Phu nhân của bang chủ đương nhiệm là Thập Nhất dẫn theo các tinh anh còn lại trong bang đến triều đình tìm kiếm sự che chở, tổng bộ mới có thể được bảo tồn. Đám người bao vây tiễu trừ Cái Bang không tra ra được lai lịch. Chỉ biết bọn hắn ra vào như gió, trình độ huấn luyện nghiêm chỉnh chẳng kém gì so với quân đội chính quy.

Bùi Nhược Trần đích thân xem xét hiện trường. Bố trí tinh xảo, ra tay lưu loát, hành động còn hơn cả Ngự Lâm Quân tinh nhuệ nhất Thiên Triều.

Tuy nhiên, chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.

Bùi Nhược Trần rất nhanh phát hiện, mũi nhọn tấn công chủ yếu là nhằm vào hắn. Chuyện xảy ra cho Cái Bang, chỉ như một hòn đá ném xuống nước để thăm dò mà thôi.

Sau khi Bùi Nhược Trần làm Thế quyền vương, đã bố trí rất nhiều tổ chức tình báo rải khắp nơi trên cả nước để giám sát chiến tích của quan chức các nơi hoặc truy lùng kẻ thù của Thiên Triều.

Cơ cấu này không có nhiều người biết, mà tất cả nhân viên trong tổ chức đều do đích thân Bùi Nhược Trần tuyển chọn. Hiện giờ, bọn hắn lại lần lượt tử vong một cách ly kỳ.

Có một người kiệt xuất, trước khi chết đã nhắn lại một câu: “Thiên Nhất Các.”

Thiên Nhất Các vẫn luôn nổi tiếng hậu thế, do Hạ Lan Tuyết tự mình sáng lập. Sau khi Hạ Lan Thuần lên ngôi liền chuyển sang hoạt động bí mật, tổ chức thần bí. Thiên Nhất Các rốt cuộc đã dùng tư thế mãnh liệt nhất, trồi lên mặt nước.

Tháng này phát sinh đủ thứ chuyện, đã làm cho Bùi Nhược Trần vô cùng nổi giận.

Mà sự kiện khiến hắn cuối cùng phải hạ quyết tâm tiêu diệt Thiên Nhất Các chính là: Có một ngày hắn từ trong cung trở về, không ngờ phát hiện trong phòng ngủ của mình có một tờ giấy. Bên trên có viết tám chữ, nét bút tuấn tú bay múa: “Không cần lại đến chọc ta.”

Không đề tên, không tái bút, nét chữ cao ngất như biểu tượng của vương thượng cao ngạo thong dong, lạnh lùng bày ra.

Bùi Nhược Trần vo tròn tờ giấy. Hắn nhận ra nét chữ của Hạ Lan Tuyết.

Hắn biết lần trước chuyện Hoàng A Ngưu đã chọc đến Hạ Lan Tuyết. Nhưng hiện giờ Bùi Nhược Trần đã không còn là Bùi Nhược Trần của ngày xưa nữa. Đứng ở trên bậc cao, hưởng thụ sự tôn sùng và cúng bái của mọi người, hắn đã không còn lực nhẫn nại.

Trong Thiên Triều, cũng không có ai dám nói với hắn như vậy. Làm vậy chính là đả kích năng lực của hắn, coi rẻ quyền lực của hắn.

Đêm đó Bùi Nhược Trần lại vào hoàng cung. Y Lâm biết hắn tiến cung, ăn mặc trang điểm xinh đẹp ra đón. Bùi Nhược Trần thản nhiên nói một câu: “Thái hậu, xin hãy lập tức hạ lệnh, lùng bắt tên tội phạm truy nã đã sát hại Thuần Đế, Hạ Lan Tuyết. Hơn nữa, cần phải phát động binh lực cả nước, tiêu diệt Thiên Nhất Các.”

Lực lượng bí mật Thiên Nhất Các này tựa như mũi nhọn chỉa vào lưng Bùi Nhược Trần.

Y Lâm không hề dị nghị, sau đó chân thành đi tới, lần lượt nắm lấy cánh tay Bùi Nhược Trần, thấp giọng nói: “Thế quyền vương nếu đã vào cung, không bằng đi thăm Thiên An đi. Gần đây nó khóc rất nhiều.”

Bùi Nhược Trần chăm chú liếc mắt nhìn nàng, sau đó lui về phía sau từng bước, cúi người nói: “Đã muộn quá rồi, thái hậu vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, vi thần cáo lui.” Thần sắc lãnh đạm, không nói thêm một lời đã xoay người mà đi.

Y Lâm tức giận đến mức dậm chân. Ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên thoáng nhìn thấy một chiếc gương đồng thật to. Trong gương, mỹ nhân như trước, nhưng lại không còn lung linh, không còn tự lạc.

Y Lâm nhớ đến tiểu muội ngu ngốc của mình hiện giờ đang cùng Tiêu Dao Vương du lãng chân trời. Nàng đã trở thành nữ nhân tôn quý nhất Thiên Triều, nhưng vì cái gì lại cảm thấy chính mình còn không bằng ai đó, không có được khoái hoạt như kẻ ngu ngốc đó? Từ lần trước Y lâm câu dẫn thất bại, Bùi Nhược Trần lại càng tỏ ra xa cách nàng.

Thái hậu cùng Thế quyền vương liên danh tuyên bố mệnh lệnh, hành động bao vây tiễu trừ nhanh chóng được bắt đầu.

Không thể phủ nhận, tổ chức dưới thiết trí của Bùi Nhược Trần phản ứng cũng rất thần tốc.

Ngày đầu tiên, một phân bộ bí mật của Thiên Nhất Các bị triều đình lật đổ tại một khu nhà lớn. Mười lăm người sa lưới. Sau khi tra khảo không có kết quả, toàn bộ mười lăm người đó đều bị xử bêu đầu thị chúng. Máu tươi rơi, rất lâu vẫn còn chưa khô.

Lúc sau, tuy rằng mỗi ngày đều có thu hoạch, nhưng cũng không còn hoành tráng như ngày đầu tiên nữa. Thiên Nhất Các phản kích cũng rất kinh người. Mỗi chỉ huy được phái đi tiễu trừ, chưa đầy nửa tháng đều sẽ bị người ta ám sát tại những nơi rất kỳ quái: Hoặc trên giường, hoặc thanh lâu, hoặc trong hồ nước, thậm chí là ở quán trà hiệu ăn. Nhất thời, các quan chức cao thấp tham dự vào vụ bao vây tiễu trừ Thiên Nhất Các, ai nấy cũng đều cảm thấy bất an.

Mỗi lần xảy ra huyết án, Bùi Nhược Trần đều tự mình phái người đi thăm dò, điều tra rõ ngóc ngách sự tình. Nhưng điều tra càng sâu, Bùi Nhược Trần càng cảm thấy ghê người.

Giống như cả Thiên Triều đều là người của Thiên Nhất Các.

Những người bị hiềm nghi tiếp xúc với quan chức bị giết đều là những người bình thường nhất trong Thiên Triều: nghệ nhân, thương nhân, người hầu kẻ hạ trong nhà, có khi lại là quan chức đồng nghiệp, thậm chí là kiếm khách dã kỹ bất kỳ xuất hiện ở góc đường, hoặc chỉ là một tên tiểu binh bình thường trông coi đại môn.

Bọn hắn tựa hồ đều có tham dự vào chuyện này.

Ngước mắt nhìn lại, thật sự không thể phân rõ, ai là người dân bình thường, ai là người của Thiên Nhất Các.

Bùi Nhược Trần lúc này mới hiểu được vì sao Thiên Nhất Các lại làm cho Hạ Lan Thuần kinh hãi như thế. Vì cái gì Hạ Lan Tuyết đã ẩn nấp năm năm, Hạ Lan Thuần vẫn còn không chịu buông tha hãm hại Hạ Lan Tuyết, ý đồ khống chế anh, thu Thiên Nhất Các vào trong tay mình. Cũng hiểu được vì sao, Thiên Nhất Các rất ít khi lộ diện, lại có thể gây ra ảnh hưởng to lớn ở các nơi, các quốc gia.

Chỗ đáng sợ của nó không dừng lại ở chỗ quy mô của nó lớn cỡ nào hoặc người trong tổ chức tài giỏi bao nhiêu,

Mà là –

Nó rất bình thường. Nó thẩm thấu tới mọi từng lớp trong xã hội, từ người buôn bán nhỏ đến quý tộc quan to, từ nữ tử thanh lâu cho đến tiểu thư khuê các. Ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được, có lẽ lão bá bên cạnh vừa mới hấp cười với ngươi trong nắng hè chói chang, đảo mắt liền biến thành một người khác.

Bùi Nhược Trần chưa từng bị khủng hoảng như vậy.

Đi ở trên đường, hắn hoài nghi mỗi một ngươi qua lại. Ngồi ở triều đình, hắn hoài nghi mỗi một quan chức đang đứng thẳng tắp đầy vẻ đoan chính trong đại điện.

Bùi Nhược Trần bắt đầu cho điều tra lai lịch cùng mối quan hệ của tất cả mọi người. Còn chuyện bao vây tiễu trừ, không bởi vì gặp trở ngại như vậy mà có chút đình trệ, ngược lại còn càng lúc càng hung. Đến cuối cùng, càng không thể vãn hồi, đến mức từng xuất hiện tình cảnh một vạn quân bao vây tiễu trừ mười nghi phạm.

Trước sự cưỡng chế đó, Thiên Nhất Các rốt cuộc ổn định, ẩn thân vào giữa phố phường, đột nhiên trong lúc đó đã không còn tung tích.

Sau đó, Bùi Nhược Trần vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, phái người kiểm tra đến từng thành trấn. Mỗi ngày đều có người vô tội bị giam vào ngục. Có quan chức lòng dạ hiểm độc nhân cơ hội vơ vét của cải đã vu cáo hãm hại những gia đình giàu có, nói họ là người của Thiên Nhất Các, đưa bọn họ toàn bộ nhốt vào lao ngục, sau đó trút hết tài sản đổ vào túi tiền riêng của mình.

Người nghèo càng phải chịu tội, thường xuyên tối thả sáng lại bắt giam. Bởi vì không có tiền bạc khơi thông, chịu rất nhiều oan uổng.

Cục diện cứ tiếp tục duy trì như vậy một tháng, Bùi Nhược Trần đột nhiên lại truyền đạt một mệnh lệnh: Các nơi lấy việc bắt được người của Thiên Nhất Các để trình báo chiến tích.

Lệnh vừa ban ra, bọn quan viên vì muốn lấy lòng Bùi Nhược Trần, lại bốn phía hàm oan người tốt. Kẻ nào càng bắt được nhiều người thì càng vẻ vang.

Trong lúc nhất thời, Thiên Triều đại loạn.

Mà lúc này, Hạ Lan Tuyết đã cùng Y Nhân đi tới Tuy Xa.

Tuy Xa, trong lều trại quân đội của Hạ Lan Khâm.

Sau khi Hạ Lan Khâm trở lại Tuy Xa, vẫn luôn duy trì thói quen trong quân, cùng ăn cùng ở bình đẳng với các tướng sĩ. Bởi vì thoát ly Thiên Triều, triều đình đã không còn chia cho bọn hắn bất cứ quân lương quân tài gì. Hạ Lan Khâm và mọi người phải cùng nhau vượt qua gian đoạn gian nan lúc ban đầu. Hiện tại đã có thể độc lập.

Lúc Hạ Lan Tuyết đến Tuy Xa, chỉ thấy đường xá ngay ngắn, mọi người an cư lạc nghiệp. So với những nơi khác của Thiên Triều lòng người kinh hoàng, giống như hai thế giới hoàn toàn tách biệt.

“Nơi này giống như một vương quốc độc lập vậy.” Nhìn thấy Hạ Lan Khâm, Hạ Lan Tuyết cười nói, “Nhị ca, thật ra huynh đối với chính sự cũng rất có tài năng. Lúc trước lại chỉ mang binh đánh giặc, đáng tiếc.”

“Không cần tiếc, ta thích đánh giặc, không thích chính trị, mấy loại trò chơi đấu đá lẫn nhau này.” Hạ Lan Khâm ha ha cười, vỗ vỗ vai Hạ Lan Tuyết.

Hai huynh đệ đã lâu không gặp, Hạ Lan Khâm cũng không thay đổi nhiều so với trước kia, chỉ là đuôi mày khóe mắt đều toát lên vẻ vui mừng hân hoan.

Hạ Lan Tuyết nhìn Phượng Thất đứng phía sau Hạ Lan Khâm, lập tức hiểu ra.

Có giai nhân làm bạn, tự nhiên sẽ cao hứng.

Hạ Lan Tuyết lại gầy và đen hơn trước. Điên cuồng trả thù Bùi Nhược Trần, Hạ Lan Tuyết cũng nhận lại sự dày vò đồng dạng.

Đôi mắt của Y Nhân vẫn chẳng có dấu hiệu tốt lên. Tuy rằng cô chẳng tỏ vẻ gì đau khổ, nhưng anh vẫn thường xuyên có thể nhận thấy được nỗi sợ hãi trong tiềm thức của cô.

Khổ tâm gầy dựng Thiên Nhất Các, lúc này đây cũng bị tổn binh hao tướng. Hơn nữa, một khi Thiên Nhất Các lộ diện, Bùi Nhược Trần sẽ không thể để nó tiếp tục hoành hành – Hạ Lan Tuyết lo lắng sự tình sẽ trở nên không thể cứu vãn.

Trên thực tế, Bùi Nhược Trần đã làm cho sự tình trở nên không thể cứu vãn rồi. Chỉ là khi đó, Hạ Lan Tuyết đã tới Tuy Xa. Tình hình mèo chuột rình rập vây bắt các nơi, anh còn chưa phát hiện.

“A Tuyết, chẳng phải đệ từng gửi thư khuyên ta cần phải vững vàng hay sao? Vì cái gì lần này ngược lại là đệ dễ kích động?” Chờ sau khi dàn xếp tuy tùng xong xuôi, Hạ Lan Khâm nhịn không được bèn hỏi.

“Nếu người phạm ta, ta tất phạm người.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên trả lời. Ánh mắt nhỏ dài bởi vì mỏi mệt mà hơi đen lại, có cảm giác u buồn.

“Y Nhân đâu?” Phượng Thất đã thông qua thư từ với Phượng Cửu mà biết được tình huống của Y Nhân, thấy thế, nàng thật tự nhiên chuyển đổi đề tài.

“Ta để nàng về lều trại nghỉ ngơi trước rồi.” Hạ Lan Tuyết nghe nhắc đến cái tên Y Nhân, trên mặt liền không tự chủ được mỉm cười, ôn nhu thẩm thấu, “Dọc đường đi nàng cũng đã mệt mỏi. Ngày mai mới mời nàng tới gặp mọi người.”

“Mắt của Y Nhân…” Nghe vậy, Phượng Thất cũng không vội vã tự mình đi gặp, chỉ nhíu mày, tò mò hỏi.

Hạ Lan Tuyết buồn bã, lắc đầu nói: “Chuyện này ta đã tìm kiếm hỏi thăm rất nhiều danh y. Cho dù là ẩn sĩ nơi thâm sơn rừng hoàng cũng đã thật lòng thật dạ đi cầu, nhưng vẫn không có khởi sắc. Bọn họ đều nói không có cách cứu, là một loại cỏ độc ngao thủy vô cùng hiếm thấy …” Hạ Lan Tuyết dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc. Nghe nói có một loại cổ pháp truyền kỳ. Nhờ vào một người tài nghệ cao siêu, lấy đôi mắt của người khác thay vào đôi mắt đã bị phá hư của Y Nhân, nàng có thể nhìn thấy ánh sáng. Chẳng phải thế sao? Đôi mắt của Liễu Sắc chẳng phải cũng được chữa khỏi bằng cách này sao?”

“Không thể thực hiện được.” Phượng Thất lắc đầu nói. “Làm phẫu thuật này nhất định phải có người chấp nhận hiến mắt. Y Nhân sẽ không cần đến đôi mắt của người khác, huống chi, có ai dám hiến đây?”

Hạ Lan Tuyết vừa mới chuẩn bị trả lời, Phượng Thất đã vội vàng giơ tay chặn anh lại. “A Tuyết, nếu nàng lấy mắt của ngươi, nàng sẽ không còn là Y Nhân nữa. Không cần lấy lòng tốt đi làm chuyện xấu.”

“Trừ cách đó ra, còn biện pháp khác sao?” Hạ Lan Tuyết trầm mặc một hồi, có vẻ đồng tình với Phượng Thất. Cho dù anh có hiến đôi mắt của mình cho Y Nhân, nhưng sau khi Y Nhân biết được chân tướng, sẽ vô cùng đau khổ. Đó cũng không phải là tình cảnh mà anh nguyện ý muốn thấy.

Hơn nữa, anh không thể không có đôi mắt. Anh còn muốn bảo vệ Y Nhân an toàn. Nếu như không có anh, để lại một mình Y Nhân, anh không yên tâm.

“Còn có một cách.” Phượng Thất nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười.

“Còn có một phương pháp.” Phượng Thất nghĩ nghĩ, đột nhiên mỉm cười.

“Cách gì?” Hạ Lan Tuyết vui vẻ, vội hỏi.

“Ta nghe Lưu Trục Phong nói, sư phụ hắn là một người không có gì mà không làm được. Y Thuật cơ hồ có thể đạt đến trình độ thay da đổi thịt. Nếu ngươi có thể giúp ta vào được Lưu Viên, ta nhất định sẽ bắt tên tiểu tử Lưu Trục Phong xin sư phụ hắn ra tay, chữa trị đôi mắt cho Y Nhân.” Phượng Thất gian xảo nhìn anh, chớp mắt mấy cái.

Hạ Lan Tuyết đang định trả lời, Hạ Lan Khâm lại trực tiếp chuyển đề tài, hỏi: “Có phải Thuần Đế cùng đi với các đệ không?”

“Vâng, dọc đường đi hắn cũng không quá quan tâm, chẳng chịu ăn cái gì lại không thèm phối hợp. Hiện tại, hẳn là được Dịch Kiếm dẫn đi nghỉ ngơi rồi.” Hạ Lan Tuyết trả lời.

Hạ Lan Khâm do dự một chút, nhẹ giọng nói: “A Tuyết, mấy ngày trước, đã có hai người đến thăm Tuy Xa.”

“Ai vậy?”

“Du nhi cùng A Tú.” Hạ Lan Khâm nói, “Du nhi đã bỏ nhà ra đi. Lúc nó rời khỏi kinh thành, cũng dẫn theo cả Dung Tú cùng đi đến đây. Đệ có muốn gặp họ không?”

“Dung Tú, đệ đã không còn muốn có liên hệ gì nữa. Du Nhi hiện giờ ra sao?”

“Rất không tốt. Dọc theo đường đi, các nàng không khéo léo lại không có thủ vệ, dù là Du Nhi đanh đá, lúc này mới có thể an toàn đến Tuy Xa.” Hạ Lan Khâm lắc đầu, có chút đau lòng nói.

“Du nhi lần này xem như đã ăn quả đại khổ rồi.” Hạ Lan Tuyết đột nhiên cảm thấy thổn thức. Chỉ một năm ngắn ngủi, không ngờ nhân thế biến ảo nhanh chóng đến như vậy.

Từng là hoàng hậu, công chúa mà nay lại phải lưu lạc tha hương, tinh thần chán nản.

“Để Hạ Lan Thuần và Dung Tú gặp mặt đi. Nếu bọn họ nguyện ý thì tìm một nơi yên tĩnh ở Tuy Xa, sắp xếp cho bọn họ chung sống với nhau quá nửa đời còn lại.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói.

Hạ Lan Khâm gật đầu, cho người đi an bài.

Hạ Lan Tuyết cũng không ở lâu, nói chuyện với Hạ Lan Khâm một lúc nữa rồi trở về lều trại của mình.

Trong lều trại, Y Nhân đang ngồi bên giường chơi đùa cùng Tiểu Bạch.

Sau hai lần bị thương, Tiểu Bạch có vẻ mệt mỏi, tiết tấu điệu bộ vừa vặn rất hợp với Y Nhân. Y Nhân chọc chọc đẩy đẩy nó, nó liền dùng cái đuôi vàng óng quất nhẹ vào tay y Nhân. Cả hai chơi đùa với nhau, vui quên cả trời đất.

Diễn cảm của Y Nhân chẳng có vẻ gì là sầu khổ. Ánh chiều tà chiếu vào, ánh lên khuôn mặt của cô, hiền hòa và yên tĩnh.

Hạ Lan Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng đi vào.

“Tiểu Bạch có khỏe không?” Anh đi đến bên người cô, dựa vào nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.

“A Tuyết, chàng đã về.” Y Nhân nghiêng đầu, hướng mặt về phía anh, nở một nụ cười tươi trong sáng.

“Hôm nay có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Hạ Lan Tuyết đưa tay thăm dò trán cô, thân thiết hỏi.

“Không có.” Y Nhân lắc đầu, rất tự nhiên rất ngoan ngoãn nằm dựa vào người anh.

“… Y Nhân, ta đã tìm được biện pháp có thể trị khỏi đôi mắt của nàng rồi. Chẳng bao lâu nữa nàng có thể nhìn thấy được.” Hạ Lan Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn nhưng tối đen của cô.

“Thật không? Tốt quá.” Y Nhân không hoài nghi chút nào, mỉm cười rất phấn khởi, lay lay cánh tay của anh hỏi lại.

Hạ Lan Tuyết nhìn nụ cười của cô, giống như đang nhìn thấy sự tín nhiệm của cô dành cho anh.

Bằng vào sự tín nhiệm này, anh đã nhất định phải xông vào Lưu Viên.

Không thể bỏ lỡ một tia hy vọng nào.

Y Nhân vẫn lười biếng dựa vào anh. Con ngươi đen nhánh trông thuần túy và rất sạch sẽ, tạo nên một cảm giác sâu thẳm khôn lường.

***

Hạ Lan Thuần vẫn đang ngẩn người như trước.

Hắn đã ngẩn người như vậy thật lâu, thật lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó, hắn nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Hạ Lan Thuần tưởng đó là Hạ Lan Tuyết. Gần đây Hạ Lan Tuyết thường xuyên đến làm phiền hắn, nói mấy lời giả nhân giả nghĩa, làm cho Hạ Lan Thuần rất phản cảm.

Hắn không thèm quay đầu lại, nói ngay: “Đi ra ngoài! Ta không muốn nói chuyện với ngươi!”

Người đứng sau lưng vẫn không chịu ra ngoài, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ.

“Đi ra ngoài!” Hạ Lan Thuần lại hét lên.

“Vì sao?” Người phía sau rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng không phải là giọng nói của Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Thuần lắp bắp kinh hãi. Hắn xoay người lại. Nữ tử trước mặt mặc một bộ tăng phục trầm lặng, tóc thả dài bên vai phải, chưa trang điểm phấn son, khuôn mặt thanh thoát nhưng nhợt nhạt.

Chính là Dung Tú.

“Vì sao?” Dung Tú nhìn Hạ Lan Thuần giống như đang nhìn một hồn ma, đi về phía hắn từng bước từng bước một. “Vì cái gì lại phải giả chết? Vì cái gì bắt ta phải đau khổ, vì cái gì không nói cho ta biết?”

Hạ Lan Thuần lần đầu tiên có cảm giác thất kinh. Hắn không biết nên trả lời thế nào.

Hắn theo bản năng lui về phía sau mấy bước, đến khi dựa lưng vào cửa sổ.

Hắn ngừng lại.

Dũng Tú cũng chỉ còn đứng cách hắn chừng một trượng.

“Hạ Lan Thuần, từ đầu đến cuối, ngươi có từng tin tưởng ta không?” Đôi môi Dung Tú vô cùng run rẩy. Ngay khi nàng buông bỏ tôn nghiêm, buông bỏ sinh mệnh để bảo vệ hắn, hắn lại vẫn đang tính kế, vẫn đang phòng bị như trước.

Hạ Lan Thuần trầm mặc.

“Từ đầu đến cuối, ta có từng làm hại đến ngươi chưa?” Dung Tú lại hỏi, bất khuất không buông tha.

Diễn cảm của cô như thể nếu như Hạ Lan Thuần không trả lời hoặc trả lời hơi vô ý, nàng sẽ xông đến bóp chết hắn ngay.

Bóp chết hắn, sau đó tự sát.

Trong đầu Dung Tú bỗng xẹt qua một ý niệm đáng sợ. Nàng muốn trực tiếp giết chết Hạ Lan Thuần, giết chết cái tên nam nhân không biết cảm ơn đó. Vì sao nàng vẫn còn nhớ mãi không quên, vì sao cứ khăng khăng một mực!

Hạ Lan Thuần tựa hồ cũng nhìn ra suy nghĩ của Dung Tú. Không biết vì sao, trong lòng lại trở nên bình tĩnh khác thường.

Bấy lâu nên sống tạm bợ, bị Hạ Lan Tuyết giam lỏng, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng nghĩ đến cùng, Hạ Lan Thuần lại phát hiện, bản thân kỳ thật cũng chưa từng có được cái gì.

Lúc trước khi còn ở trên ngôi cửu ngũ chí tôn, ngược lại còn chưa từng an tâm như những ngày bị giam lỏng này. Mỗi ngày đều có thể an an ổn ổn ngủ, an an ổn ổn ngẩn người.

Cứ như vậy an an ổn ổn chết trong tay Dung Tú, cũng là một chuyện không tệ.

Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật. Hạ Lan Thuần nhìn Dung Tú, thản nhiên nói: “Đơn giản là vì nàng đã từng thích A Tuyết, cho nên, ta vẫn không thể tin tưởng nàng.”

Dung Tú giật mình, đáp án này khiến nàng rất nghi hoặc. “Vì sao?”

“Những người đã từng kết giao với A Tuyết, đều trung thành với hắn. Huống chi, hắn đối với nàng tốt như vậy, ta làm sao biết được, một ngày nào đó nàng có thể vì hắn mà phản bội ta hay không?” Hạ Lan Thuần rốt cuộc cũng nói ra nghi ngờ sâu kín nhất của mình.

Hắn đối với Dung Tú như gần như xa chính là bởi vì hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cũ của nàng cùng Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết là một người vĩ đại như vậy, nếu có một ngày Dung Tú đột nhiên so sánh hai người bọn hắn, đột nhiên quyết định thay đổi thái độ, chẳng lẽ hắn không phải sẽ rất bị động sao?

Sau này bị động, không bằng bây giờ cứ đề phòng nàng trước.

Dung Tú sợ run một hồi, sau đó cúi đầu, cười khổ.

Nàng không giải thích, cũng không thoái thác, chỉ nhẹ nhàng hỏi lần cuối cùng: “Hiện tại, lúc này đây, ngươi tin hay là không tin ta?”

“… Tin.” Hạ Lan Thuần do dự một chút, sau đó trả lời.

Hắn đã không còn gì để mất, bởi vậy, có thể không hề cố kỵ mà tin tưởng nàng.

Hóa ra, trong trần thế có được càng ít, nội tâm lại càng dễ dàng trong suốt.

“Vậy ngươi theo ta đi.” Dung Tú nghe vậy, nhìn hắn hồi lâu, sau đó mỉm cười với hắn.

Nụ cười đó làm cho nét mặt thanh tú của Dung Tú trở nên linh hoạt kỳ ảo, vô cùng dịu dàng và thánh khiết, tựa như nụ cười của Phật tổ niêm hoa, cười xóa ân cừu.

“Đi đâu?” Hạ Lan Thuần hỏi.

“Người để ý đi đâu sao?” Dung Tú nhẹ giọng hỏi.

Hạ Lan Thuần ngẩn người, sau đó lắc đầu.

“Còn có thứ gì không thể buông sao? Cùng nhau bỏ đi.” Dung Tú nhìn chung quanh một lượt, dùng một loại giọng điệu từ bi thôi miên hắn.

Hạ Lan Thuần như có điều suy nghĩ, thong thả đi đến bên bàn, múa bút viết xuống tập giấy một hàng chữ: “A Tuyết, ta đi rồi. Ta không tranh nữa, tất cả của ta đều để lại cho ngươi. Ngươi tiếp tục tranh đi.”

“Ta ta ngươi ngươi” vừa viết xong, lúc Hạ Lan Thuần đặt bút xuống cảm giác giống như trút được gánh nặng, còn có một tia đắc ý bí ẩn.

Tất cả những gì đã trói chặt hắn trong năm năm qua, hiện giờ đều đã giao hết lại cho A Tuyết.

Dung Tú đi tới, cũng không thèm nhìn tờ giấy hắn để lại, đưa tay dìu hắn đi ra ngoài cửa trước.

Hạ Lan Khâm cùng Phượng Thất đứng cách đó không xa, lẳng lặng mà nhìn. Nhìn thấy hai bóng người một cao một thấp chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, Phượng Thất cất tiếng hỏi: “Cô nói xem, bọn họ bỏ đi như thế này có thể sống tốt hay không?”

“Không có gì phải lo lắng nữa, tất nhiên là sẽ tốt rồi.” Hạ Lan Khâm nhìn hai cái chấm đen nhỏ xíu kia, nhẹ giọng đáp.

“Nhưng mà, ta không ngờ các ngươi lại thật sự thả Thuần Đế đi. Nếu ngươi đem tin hắn đang ở đây lan truyền ra ngoài, không chỉ có thể tẩy trừ tất cả tội danh của mình mà còn có thể mượn cớ này thảo phạt Bùi Nhược Trần, nhòm bó ngôi báu thiên hạ.” Phượng Thất nheo nheo mắt phượng, có phần hưng trí hỏi. “Chẳng lẽ đại tướng quân không hề có dã tâm đó sao?”

“Không có.” Hạ Lan Khâm mỉm cười trả lời, không chần chờ cũng không thấy khó xử, “Ta là một người chán ghét sự phức tạp.”

Phượng Thất cười cười, trong ánh mắt đang nhìn Hạ Lan Khâm có chút tán thưởng. Sau đó, nàng hất tóc, rất không khách khí thúc giục. “Ta nói này đại tướng quân, khi nào ngươi mới có thể giúp ta vào Lưu Viên lôi Lục Xuyên ra đây? Tuổi không đợi người a, cứ chờ mãi thế này thì ta sẽ già mất. Đến lúc đó, làm sao còn gả cho hắn được nữa?”

Thần sắc Hạ Lan Khâm ảm đạm, sau đó rất hào khí tuyên bố: “Cô yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng công phá trận pháp Lưu Viên.”

Phượng Thất hé miệng cười cười. Càng ngày nàng càng cảm thấy trêu chọc Hạ Lan Khâm là một chuyện rất thú vị, rất vui.

***

Bùi Nhược Trần cầm tờ tuyến báo mới nhất, xem hết xong liền cuộn tròn lại, xếp vào đặt trên bàn.

Hạ Lan Tuyết đã rút lui về Tuy Xa. Tuy Xa có đại quân của Hạ Lan Khâm trú đóng. Nếu Bùi Nhược Trần không muốn khơi mào đại chiến, tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ – tất cả thời cơ còn chưa chín muồi.

Chờ Thiên An lớn thêm một chút rồi tính.

“Thê tử của Hoàng A Ngưu, Thập Nhất xin được gặp Thế quyền vương, thỉnh cầu thế quyền vương che trở.” Một người bước nhanh đi đến, dập đầu nói.

Bùi Nhược Trần gật đầu, người nọ liền lui ra, chỉ chốc lát sau, Thập Nhất đi vào.

“Đã lâu không gặp.” Bùi Nhược Trần nhìn Thập Nhất trước mặt, nghĩ hình như thật lâu trước kia, tiểu nha đầu lanh lợi đẩy xích đu cho Y Nhân trong trí nhớ cùng người trước mặt, hình dáng chẳng trùng hợp với nhau chút nào, lúc này mới có cảm xúc thân thiết.

Cảnh còn người mất, mọi chuyện đã xa.

Thập Nhất như thế, hắn cũng như thế.

“Vì sao lại hạ độc thủ với Y Nhân như vậy?” Bùi Nhược Trần không đợi Thập Nhất mở miệng đã thản nhiên hỏi.

Thập Nhất ngẩn người, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

“Ta không thích người không biết cảm kích.” Bùi Nhược Trần tiếp tục nói, “Y Nhân đối đã với ngươi không tệ, ngươi lại đối với nàng như vậy, thật quá nhẫn tâm.”

Quá nhẫn tâm, khó nhịn, có lẽ là trái tim của hắn mới đúng.

Thập Nhất ngập ngừng, phủ phục nói: “Bởi vì, lúc ấy phu quân của Thập Nhất…”

“Ngươi lui xuống đi.” Bùi Nhược Trần căn bản không đợi nàng nói xong, đã phất phất tay. Hai thị vệ vẫn luôn đứng ở hai bên đột nhiên đi tới, một trái một phải nâng Thập Nhất đi.

Thập Nhất hoảng sợ nhìn Bùi Nhược Trần, Bùi Nhược Trần lại không tỏ chút cảm xúc nào, phun ra một câu: “Đưa nàng đến Tuy Xa, giao cho Tiêu Dao vương phi.”

Lúc Bùi Nhược Trần cùng Hạ Lan Tuyết tranh chấp, vận mệnh thiên hạ đã xảy ra một biến hóa rất lớn.

Đó chính là sự liên minh giữa Băng Quốc và Viêm Quốc.

Trong ngày đại hôn của nữ vương Băng Quốc, Viêm Hàn phái người đánh lén đội ngũ sứ giả Thiên Triều của Liễu Khê, nhân lúc hỗn loạn đã tráo đổi pháo mừng.

Lãnh Diễm hôm đó chỉ việc ngồi nhìn biểu diễn của đông đảo nghịch thần như đang xem kịch, rồi tiện đà công bố chân tướng, một lưới bắt hết bọn họ. Băng Quốc một lần nữa rửa sạch nội chính. Đại hôn vừa mới kết thúc, tân vương phu Hạ Ngọc cũng bị nghịch thần lôi xuống nước, chỉ là bất hạnh không có chứng cứ. Hạ Ngọc cũng không bị thẩm lý và phán quyết, chỉ bị giam lỏng ở trong cung.

Tiếp sau đó, Lãnh Diễm cùng Viêm Hàn tuyến bố liên minh.

Thiên Triều đang đứng trước sự uy hiếp trước nay chưa từng có.

Viêm Hàn và Bùi Nhược Trần bí mật gặp gỡ. Viêm Hàn nhìn Bùi Nhược Trần hồi lâu, sau đó thản nhiên nói một câu: “Thế quyền vương đã thay đổi.”

Bùi Nhược Trần thu mắt, ánh mắt hiện lên hàn khí.

Liễu Khê đứng phía sau Bùi Nhược Trần lén lút thu người lại, lui ra ngoài.

Bùi Nhược Trần đã thay đổi. Lúc trước khi cùng nhau mưu đồ, Viêm Hàn cảm thấy Bùi Nhược Trần không mong muốn gì nhiều, chỉ khăng khăng muốn hoàn thành nguyện vọng của phụ thân. Mà nay, điều hắn nhìn thấy được là một kẻ độc tài cố đứng trên đỉnh cao quyền lực, không muốn cho ai làm trái ý mình.

Một người như vậy, Viêm Hàn sẽ phải cân nhắc có nên cùng chung sống hòa bình với hắn hay không. Nếu cứ chờ hắn có động tĩnh gì rồi mình mới hành động, chi bằng hành động trước ngay bây giờ thì hơn.

Nhưng động tác của Liễu Khê đã nhanh hơn.

Lều trại dùng để làm nơi gặp gỡ đã nhanh chóng bị bao vây. Liễu Khê phái tất cả tướng sĩ giương cung nhắm thẳng vào lều trại, chỉ còn chờ một tiếng hạ lệnh. Chỉ cần hạ lệnh một tiếng, bất luận Viêm Hàn hay là Bùi Nhược Trần đều sẽ chỉ còn là những bộ hài cốt mà thôi.

Cũng may, Viêm Hàn đã sớm có chuẩn bị. Lúc vòng vây được hình thành, viện binh bên ngoài đã đuổi đến nơi, xông vào vòng vây cứu Viêm Hàn rút lui. Liên minh Thiên Triều và Viêm Quốc chính thức tan vỡ.

Sau khi chuyện này kết thúc, Bùi Nhược Trần lạnh lùng hỏi Liễu Khê: “Chẳng lẽ ngươi tính bắn chết cả ta sao?”

“Thần không dám, chỉ muốn cưỡng bức Viêm Hàn ra đầu hàng.” Thần sắc Liễu Khê mộc mạc, không có một tia run sợ. Bùi Nhược Trần nhìn hắn, nghĩ: Đối với tên sủng thần này, có phải mình đã tin lầm người rồi không?

Bên kia, Tuy Xa.

Hạ Lan Khâm đang tập luyện binh lính, thân hình oai hùng vừa vặn trong bộ áo giáp sáng rỡ, dưới ánh mặt trời rạng rỡ lấp lánh. Phượng Thất ngồi trên một chiếc thùng gỗ, dựa vào thùng gỗ cắn hạt dưa, vô cùng buồn chán nhìn cảnh tượng rộng rãi trước mặt.

Mấy vạn người xếp hàng thẳng tắp. Dưới ánh mặt trời cao cao chiếu rọi, điểm binh sa trường.

Nhưng nhiều người như vậy thì có ích lợi gì đâu? Ngay cả một cái Lưu Viên nho nhỏ mà cũng không làm gì được. Phượng Thất buồn bực nghĩ.

Đang nhàm chán lại trông thấy Hạ Lan Tuyết cùng Y Nhân từ xa xa đi đến, Phượng Thất phủi mông, nhảy cẫng lên, phất tay gọi: “Y Nhân!”

Y Nhân quay mặt về phía phát ra âm thanh, cười cười.

Phượng Thất nhanh chóng chạy ra nghênh đón. Khi đến gần mới thấy Hạ Lan Tuyết đang bảo hộ Y Nhân rất nghiêm. Tay đặt trên eo cô, chỉ hận không thể nhét cô vào trong lòng mình, lại còn đội cho cô một chiếc mũ trùm đầu thật dày, vành mũ rất lớn, chỉ lộ ra mấy lọn tóc lòa xòa.

Phượng Thất xoa cằm, không khỏi mỉm cười. Nhớ đến lời Phượng Cửu đã nói, nàng cũng không thể không tin: Hạ Lan Tuyết thật ra là một người rất cẩn thận.

“Ta nói này Vương gia, cả ngày ngươi cứ cuốn lấy Y Nhân như vậy, nàng sẽ buồn cho xem. Để Y Nhân cùng ta đi chơi một chút đi.” Đôi mắt Phượng Thất cười híp lại thành một đường kẻ dài, rất không có ý tốt.

Hạ Lan Tuyết lập tức cảnh giác, gương mặt tuấn mỹ cũng nghiêm túc hẳn lên, “Y Nhân bây giờ không tiện, không thể chơi với cô được.”

“Thiếp không có gì không tiện.” Y Nhân thình lình nói một câu. Mấy ngày nay, Hạ Lan Tuyết vẫn luôn chiếu cố đến cô rất chu đáo, gần như cô không có chút không gian riêng tư nào. Y Nhân sớm cảm thấy bất an. Hạ Lan Tuyết nhìn Y Nhân, ủy khuất hỏi: “Nàng thật sự cảm thấy ở cùng với ta buồn chán lắm sao?”

Y Nhân chưng hửng, lười trả lời. Phượng Thất không cho Hạ Lan Tuyết cơ hội ở một bên chỉ trương chỉ trí, nàng kéo Y Nhân về phía mình, cười cười nói: “Bây giờ, chúng tôi phải tán gẫu vài chuyện nữ nhân. Tuy rằng bộ dáng của vương gia rất giống nữ nhân, nhưng mà…”

“Biết rồi. Ngươi phải chăm sóc Y Nhân cho tốt, nếu thiếu mất một sợi tóc…” Hạ Lan Tuyết hận nhất người khác nhắc đến diện mạo của anh, nhịn không được suy sụp, cúi gằm mặt nói.

“Ngươi tuyệt đối sẽ không tha cho ta, đúng không?” Phượng Thất cười hì hì tiếp lời anh, sau đó lôi kéo Y Nhân chạy vọt ra ngoài nhanh như tia chớp

Chờ đến khi đã đi ra khỏi hàng rào gỗ, Phượng Thất xoay người ngắm trộm Hạ Lan Tuyết. Thấy anh đứng đó một hồi, rốt cuộc cũng chuyển hướng đi qua chỗ Hạ Lan Khâm, Phượng Thất mới nhẹ nhàng thở ra, để Y Nhân nhàn hạ đứng dựa vào hàng rào.

“Vương gia đối với cô thật là tốt. Mấy năm nay, năm nhân khẩn trương vì nữ nhân như vậy, chẳng còn mấy người.” Phượng Thất cảm thán tự đáy lòng, lập tức thòng thêm một câu, “Chẳng bù cho cái tên đầu gỗ Lục Xuyên kia.”

Y Nhân cười ngọt, không hề phản bác.

“Nói thật, đôi mắt của cô thật sự không nhìn thấy gì hết sao?” Phượng Thất quơ tay trước mắt cô.

Nụ cười của Y Nhân càng thêm sáng lạn, đôi mắt to tròn vụt sáng, chỉ là không có tiêu cự: “Chẳng nhìn thấy gì hết.”

“Trông dáng vẻ của cô, giống như chẳng biết khổ sở là gì.” Phượng Thất nhức đầu nói, “Rốt cuộc là cô không để ý, hay là ngốc nghếch đây?”

Y Nhân không đáp, quay mặt sang hướng khác, Một hồi lâu mới thản nhiên nói một câu: “Nếu không, thì phải như thế nào?”

Nếu không thể thay đổi được cái gì, ít nhất cũng không thể để cho A Tuyết lo lắng.

Cô đã là gánh nặng của A Tuyết rồi.

Phượng Thất ngẩn người, đột nhiên cảm thấy mình bắt đầu thấy thích tiểu nha đầu lúc thì mơ hồ, khi thì thanh tỉnh này rồi.

“Muội yên tâm, Thất tỷ ta cái gì cũng không có, nhưng tiền thì có thừa. Cái gọi là dưới trọng thưởng tất có dũng phu, đến lúc đó, Thất tỷ sẽ tìm người chữa trị cho muội.” Nàng không chút khách khí tự xưng là tỷ tỷ.

Y Nhân cũng không để ý đến cách xưng hô của Phượng Thất, cười híp mắt cảm khái nói: “Cám ơn Thất tỷ.”

Lời nói nhu thuận đó làm cho Phượng Thất chỉ muốn nhéo nựng cái mặt bầu bĩnh của cô.

“Chỉ tiếc là không vào được Lưu Viên…” Nghe thấy từ hướng sa trường phát ra tiếng hô khi các tướng sĩ diễn luyện, Phượng Thất lại cảm thán nói.

Ánh mắt Y nhân vụt sáng, như có sáng kiến gì.

“Y Nhân, muội nói xem có cách gì có thể làm cho binh lực lập tức đề cao mấy chục lần, mấy trăm lần không?” Thật ra Phượng Thất nói những lời này không phải để hỏi Y Nhân, chỉ là tự mình cảm khái mà thôi.

Y Nhân cũng rất thành thật, suy tư về nó.

“Uống thuốc kích thích?” Cô đề nghị, sau đó lại lập tức phủ định mình, “Không được, sẽ phạm pháp.”

“Cái gì là thuốc kích thích?” Phượng Thất tò mò nhìn cô.

Y Nhân không đáp, vẫn còn đang cân nhắc vấn đề Phượng Thất đưa ra, “Trang bị vũ khí?”

“Quân bị của Đại tướng quân đã là tốt nhất rồi.” Phượng Thất trả lời.

“Vậy… âm nhạc thì sao?” Y Nhân lại nảy ra một ý, “Một khúc nhạc hoặc quân ca, có thể làm lòng người phấn chấn, cũng có thể đề cao sức chiến đấu.”

“Quân ca là cái gì?” Phượng Thất cũng hưng trí lây.

Y Nhân nghĩ nghĩ, ê a thành một đoạn nhạc.

Phượng Thất nghe xong, quả nhiên có cảm giác như nhiệt huyết sôi trào. Chỉ có điều làn điệu đó, đúng là đã từng nghe qua rồi. “Đây là Đức pháo binh khúc quân hành.” Y Nhân nói.

“Đức… là cái gì…” Phượng Thất chẳng hiểu Y Nhân đang nói cái gì, nhưng lại cảm thấy khúc nhạc đó vô cùng dễ nghe. Nàng quyết định sẽ tiến cử nó với Hạ Lan Khâm.

Phượng Thất đang định yêu cầu Y Nhân hát lại một lần nữa thì một tên tiểu binh vội vàng chạy đến, cúi thân bẩm báo: “Phượng cô nương, vương phi, vương gia mời hai người đến lều trại có việc.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Phượng Thất nhíu mày hỏi. Hạ Lan Tuyết không bảo hộ Y Nhân đến mức như vậy chứ. Chưa được bao lâu thời gian đã phái người đến giục về?

“Thuộc hạ cũng không rõ lắm, hình như Thế quyền vương phái người đưa đến cho vương phi một món lễ vật…”

“Bùi Nhược Trần tặng?” Phượng Thất còn đang do dự không hiểu là chuyện gì, Y Nhân đã lảo đảo nghiêng ngả đi về hướng lều trại.

Phượng Thất vội vàng đuổi theo, vượt qua cô, dìu cô trở về.

Vì thế, Y Nhân cứ như vậy gặp lại Thập Nhất.

Thập Nhất bị trói ngược, quỳ gối giữa gian lều lớn. Hạ Lan Tuyết đang khoanh tay đứng trước người Thập Nhất, dùng ánh mắt lạnh đến mức có thể làm người ta chết cóng mà nhìn nàng.

“Ngươi thật sự không có thuốc giải?” Hạ Lan Tuyết lớn tiếng hỏi: “Không có thuốc giải cỏ độc, vậy mà ngươi cũng có thể dùng nó để hạ độc chính chủ nhân ngươi?! Ta chỉ hận lúc trước tại sao lại nghe lời Y Nhân, thả ngươi đi!”

Thập Nhất cúi đầu không nói, mặt không chút thay đổi, không áy náy cũng không hề hoảng sợ, mà còn có phần vui sướng cùng phấn khởi.

“Nếu giữ ngươi lại cũng vô dụng, bổn vương sẽ tiễn ngươi một đoạn.” Hạ Lan Tuyết khó thở, lạnh lùng nói một câu, sau đó ngưng tụ chân khí, đánh ra một chưởng nhằm thẳng vào huyệt thiên linh cái của Thập Nhất mà vỗ xuống.

“A Tuyết!”

Đúng vào lúc Hạ Lan Tuyết sắp đánh trúng Thập Nhất, ngoài cửa truyền đến tiếng Y Nhân lo lắng kêu to. Lòng bàn tay Hạ Lan Tuyết lật qua, chân khí nện xuống sàn nhà. Một lốc gạch trên sàn bị tốc lên, bắn tung tóe, có vài mảnh vỡ nện vào người Thập Nhất, chảy máu. Trên sàn lập tức hình thành một lỗ hổng thật dài.

“Tiểu thư.” Thập Nhất chuyển qua hướng Y Nhân, cung kính dập đầu một cái, nét mặt vẫn không chút thay đổi.

“Thập Nhất.” Y Nhân mỉm cười đi qua. Xem chừng đã đi đến trước mặt Thập Nhất, cô ngồi chồm hổm xuống. “Ta nghe nói phu quân của ngươi đã qua đời. Thật xin lỗi, ta không cố ý.” Y Nhân nghĩ nghĩ, nói.

Thập Nhất ngẩn người, sắc mặt khẽ biến, “Tiểu Thư…”

“Thật ra ta có thể hiểu được. Nếu A Tuyết bị bệnh, ta cũng sẽ rất sốt ruột, gấp đến độ chuyện gì cũng dám làm.” Y Nhân lại nói, giọng điệu rất bình tĩnh, cũng thật tự nhiên.

Lúc này đây, đến phiên Hạ Lan Tuyết ngẩn người, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Vì thế, phẫn nộ cùng tức giận vừa rồi đã không còn quan trọng nữa.

“Tiểu thư, thật xin lỗi. Thập Nhất đã không còn là Thập Nhất trước kia nữa.” Thập Nhất trầm mặc nửa ngày, vừa nói xong lập tức nặng nề dập đầu. “Phang” một tiếng, cái trán đập xuống sàn nhà, lập tức xuất hiện một dấu đỏ.

Nhưng Y Nhân không nhìn thấy, cô cũng không đưa tay ra đỡ Thập Nhất, chỉ ngồi xổm trước mặt Thập Nhất, tùy ý để Thập Nhất nặng nề dập đầu ba cái.

“Được rồi, ngươi đi đi. Ngươi là người thân đầu tiên trong kiếp này của ta. Cho dù ngươi phụ ta, ta cũng không thể phụ ngươi.” Chờ khi Thập Nhất dập đầu xong, Y Nhân thản nhiên nói. “Từ nay về sau, chúng ta không còn nợ gì nhau.” Mỉm cười xóa giải ân cừu đi. Cho dù có truy cứu ai đúng ai sai, cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chung quy, Y Nhân vẫn không muốn làm hại người mà mình đã từng rất coi trọng.

Thập Nhất ngơ ngác nhìn cô, lại quay đầu nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết.

Thả Thập Nhất đi, Hạ Lan Tuyết tất nhiên là không cam lòng. Nhưng anh sẽ không làm trái ý nguyện của Y Nhân. “Ngươi đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa.” Hạ Lan Tuyết buồn bực nói.

Thập Nhất vẫn quỳ ở đó một hồi sau mới chần chờ đứng lên, bước từng bước nhỏ đi ra ngoài. Y Nhân vẫn còn ngồi xổm ở chỗ cũ, giống như không hề biết rằng Thập Nhất đã đi rồi vậy.

Hạ Lan Tuyết thở dài, anh đi đến trước mặt Y Nhân, quỳ một gối ngồi xuống. Sau đó, duỗi cánh tay ra kéo cô ôm trọn vào lòng. “Y Nhân, ngày mai chúng ta sẽ đi Lưu Viên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.