Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 10: Q.5 - Chương 10: HÔN SỰ LƯU VIÊN




Đứng trước Lưu Viên đầy truyền kỳ, Phượng Thất vô cùng thổn thức. Nghĩ đến phẩm chất đạo đức của Lưu Trục Phong, thật sự không có cách nào liên hệ nổi tòa thành nguy nga tráng lệ này với cái tên thiếu chủ cà lơ phất phơ đó được.

Lưu Viên là một tòa thành đô tọa lạc giữa khe sâu thâm sơn. Bốn phía được núi non bao bọc. Bộ dáng trang nghiêm đứng sừng sững một mình.

Đại quân đóng quân cách lối vào Lưu Viên không xa. Lối vào là một khu rừng rậm nguyên thủy ngập tràn chướng khí, cũng là nơi Lưu Trục Phong bố trận.

Thật ra, phương pháp đối phó với rừng rậm, hữu hiệu nhất là dùng hỏa thiêu. Lúc trước cũng có người từng thử dùng hỏa công, nhưng không biết vì sao, mỗi lần dùng lửa trời đều đổ mưa to một cách khó hiểu. Rừng cây này hàng năm cũng ẩm ướt nhiều nước.

Căn bản là đốt không cháy.

Loại hiện tượng quái dị này càng làm gia tăng tính thần bí của Lưu Viên.

Hạ Lan Tuyết quan sát thật lâu, rốt cuộc phát hiện nó không hẹn mà cùng hợp lại với nhau tạo thành một cổ trận đã thất truyền từ lâu. Cùng ngày, anh liền cố gắng ghi lại tất cả lộ luyến trong sách cổ mang theo người.

Đêm đó, anh không công mà lui.

Trận pháp kia như thật mà là giả. Thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thật ra thần bí khó lường. Căn bản là không biết bước tiếp theo sẽ biến hóa ở nơi nào.

Ngày hôm sau, Hạ Lan Tuyết lại thử, lại không công mà lui.

Như thế năm ngày sau, Hạ Lan Tuyết cũng uể oải. Anh thật sự đã hiểu vì sao Hạ Lan Khâm phải triệu tập anh kiệt trong thiên hạ cùng chung sức phá trận pháp này.

Y Nhân ở đây năm ngày, vẫn làm những việc mà cô hay làm, ăn ăn ngủ ngủ, giống như mọi chuyện xảy ra đều không liên quan đến mình. Chỉ có điều, cứ mỗi lúc hoàng hôn, cô lại thích đứng ở lối vào, ngẩn người suy nghĩ.

Ngày thứ sáu, Hạ Lan Tuyết nhịn không được phát ra một câu bực tức: “Chẳng lẽ thật sự không có cách phá trận sao?”

“Chỉ là sau khi phá trận, Lưu Viên sẽ rất nguy hiểm.” Y Nhân thình lình xen vào nói một câu.

“Ta có thể không nói cho người trong thiên hạ biết, chỉ cần đưa nàng vào trong xin chữa trị là tốt rồi.” Hạ Lan Tuyết trấn an nàng, “Về phần chuyện của Phượng Thất, tự cô ta nghĩ cách đi.”

Y Nhân trầm mặc một hồi, sau đó đưa tay bắt lấy Hạ Lan Tuyết, “Đi thôi.”

Hạ Lan Tuyết ngơ ngác, nhưng đôi chân vẫn không tự chủ được bước theo Y Nhân đi ra ngoài.

Ngoài lều trại, binh tính qua lại đều cung kính hành lễ với Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết vội vàng dặn dò: “Chuyển lời với Đại tướng quân, ta đi đây có chút chuyện.” Ngay sau đó đã bị Y Nhân lôi đến bên ngoài cánh rừng.

Ở ngoài mê chướng.

“Y Nhân, trở về đi, nơi này rất nguy hiểm.” Hạ Lan Tuyết dường như nhìn thấu được tâm tư của cô, nhanh chóng ngăn cản. “Nàng yên tâm, ta cuối cùng rồi cũng sẽ nghĩ được cách đi vào.”

Y Nhân quay đầu. Đôi mắt tuy rằng không nhìn được, nhưng Hạ Lan Tuyết lại cảm thấy ánh mắt cô gần như đã nhìn thấy lòng anh rồi vậy.

“Thiếp có thể vào trong đó.” Cô mỉm cười.

Sau đó, Y Nhân vỗ vỗ vạt áo. Tiểu Bạch đang trốn trong lòng cô ngủ, uể oải đi ra. Bộ móng vuốt nhỏ duỗi ra, cái lưng cuốn cong mệt mỏi, sau đó nhảy xuống đất.

“Con người dễ dàng bị hình tượng hão huyền mê hoặc, nhưng động vật thì không. Động vật có bản năng của nó, chúng còn lợi hại hơn con người rất nhiều. Hơn nữa, Tiểu Bạch là khôi vật, sẽ không bị chướng khí mê hoặc.” Y Nhân vừa nói xong, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch. Cô lấy ra một sợi dây thừng. Đầu này buộc vào móng vuốt của Tiểu Bạch, còn mình thì nắm chặt lấy đầu kia. Chờ sau khi đã cột dây thừng thật chắc, cô khẽ thúc giục: “Đi thôi, Tiểu Bạch.”

Hạ Lan Tuyết còn đang ngẩn người, Tiểu Bạch đã kéo Y Nhân đi được mấy bước rồi. Anh đành theo sát phía sau. Chỉ thấy phía trước là một bãi đầm lầy đen nhánh, Tiểu Bạch đã nhảy lên đầm lầy, Y Nhân cũng sắp bước lên theo. Hạ Lan Tuyết cả kinh, không chút nghĩ ngợi nhảy đến, không ngờ dưới chân lại là đất cứng rất lạnh. Hóa ra, đây chỉ là một hình ảnh hão huyền. Hóa ra, trước đây cứ không ngừng lạc đường, cứ không ngừng vòng vo, nguyên nhân chính là đã bị những hình ảnh hão huyền này mê hoặc.

Hạ Lan Tuyết yên lòng. Nhìn thấy khuôn mặt Y Nhân trước sau vẫn yên ắng, anh đột nhiên bình tâm trở lại. Đối với mọi người, bị mù là một chuyện cực kỳ bi thảm. Nhưng Y Nhân thì không như thế, tuy cô có sợ hãi, nhưng lại yên lặng hơn rất nhiều người khác.

Hạ Lan Tuyết dứt khoát cũng nhắm mắt lại, túm lấy tay Y Nhân, để mặc cô dẫn dắt. “Y Nhân, nàng làm sao biết được phương pháp này?” Trên đường đi, anh nhẹ nhàng hỏi.

“Trong ti vi nói thế.”

Chỉ có điều, Y Nhân đã đưa ra một đáp án mà dù Hạ Lan Tuyết có nghe rõ cũng không tài nào hiểu được.

Nhưng mà những gì Y Nhân nói, có rất nhiều điều anh nghe mà không hiểu. Hạ Lan Tuyết cũng không để ý lắm, chỉ mỉm cười.

Bọn họ đi thật lâu, bên tai dần dần chỉ còn lại tiếng gió thổi qua ngọn cây ào ào. Đất dưới chân lúc thì gập ghềnh khi lại bằng phẳng, có thể thấy được đã đi qua không ít đoạn đường. Đường càng lúc càng rộng mở, đại khái đã gần đến Lưu Viên.

Dọc theo đường đi có không ít chướng khí. Hạ Lan Tuyết nín thở, cũng theo bản năng bưng kín mũi miệng Y Nhân. Nhưng càng đi, anh càng ngửi thấy hương vị gay mũi. Bước chân Y Nhân cũng ngừng lại. Hạ Lan Tuyết theo bản năng mở mắt ra, bỗng nhiên phát hiện, trước mắt không biết như thế nào lại xuất hiện hai cây cột khói mù. Tiểu Bạch sôi nổi chạy vòng quanh cột khói một vòng, sau đó đùi duỗi ra, hôn mê.

Hạ Lan Tuyết thầm biết không tốt rồi, đang muốn đưa mọi người rời đi. Nhưng khói cay đã xông vào mũi, hai chân anh mềm nhũn té xuống, Y Nhân cũng ngã nằm lên người anh.

Trước khi hôn mê, suy nghĩ cuối cùng của anh lại là: Cũng may, Y Nhân không bị ngã xuống đất.

Hạ Lan Tuyết không biết mình tỉnh lại là vào lúc nào nữa. Anh chỉ biết là, khi anh tỉnh lại, có một cảm giác quá đỗi kỳ quái: anh đang ở giữa kinh thành.

Kinh thành phồn hoa đô hội.

Nhìn xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa, chỉ thấy đường phố ngã tư san sát, tiếng người ồn ào. Người lớn trẻ nhỏ ai nấy đều vui sướng hân hoan. Nghệ nhân, tiểu thương, nông phu khiêng vác nông cụ, đàn bà phụ nữ kéo rau xanh đi bán… đông như nước chảy.

Hạ Lan Tuyết khẽ cựa quậy thân mình, càng cố gắng nhìn ra phía ngoài thậm chí còn có thể nhìn thấy quán trà, đổ phường (sòng bạc), tửu lâu (quán rượu có lầu), còn có cả thanh lâu oanh oanh yến yến.

Tất cả kiến trúc ở đây đều tinh xảo độc đáo. Mọi người trên đường vận quần áo cũng rất sạch sẽ hào phóng. Khắp nơi là một mảnh vui sướng vinh hoa, an cư lạc nghiệp.

Hạ Lan Tuyết thu hồi tầm mắt, nhìn bốn phía quanh mình: Chỗ của anh đang ở cũng rất thanh lịch. Trước giường có ghế có bàn, trên tường còn treo một bức tranh sơn thủy, đầu giường bày một bộ thụy kim thú đang há miệng phun ra hương thơm.

Hạ Lan Tuyết đang do dự thì ngoài cửa phòng, bức rèm che bị vén lên, rẽ ra làm hai. Một cô gái mỉm cười tủm tỉm đang cầm chậu rửa mặt đi đến. Trông thấy anh đã tỉnh, cô gái cung kính khom người, cười hì hì nói: “Công tử rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, nô bi còn đang suy nghĩ, nếu công tử không tỉnh, đã có thể bỏ lỡ đại hỷ sự của Lưu Viên.”

“Nơi này là Lưu Viên?” Hạ Lan Tuyết ngẩn người, lại nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

Hóa ra thành thị tọa lạc giữa thâm sơn lại có thể phồn hoa đến thế này. Trước nay Thiên Triều vẫn tự xưng là đại quốc, hiện giờ nhìn lại, thật như ếch ngồi đáy giếng.

“Nơi này đương nhiên là Lưu Viên. Công tử mạo hiểm, chẳng phải vì muốn vào Lưu Viên sao?” Cô gái híp mắt cười nói. Lúc nàng cười, mặt mày hân hoan, vô cùng đáng yêu. Một chút cũng không có bộ dáng mà một nô bi nên có.

Có thể thấy được người trong Lưu Viên, bất luận là người buôn bán nhỏ hay là gã chăn ngựa bình thường, đều có cuộc sống khoái hoạt vô lo. Cứ như vậy, ít nhiều cũng hiểu được tính nết của Lưu Trục Phong.

“Rốt cuộc là đại hỷ sự gì vậy?” Hạ Lan Tuyết vừa hỏi vừa rời khỏi giường. Vừa cúi đầu lại phát hiện, phục sức của mình đã bị đổi thành một bộ áo dài màu huyền, bên trong thắt đai lưng bình thường, rất ra dáng một văn sĩ, cũng ngàn phần thanh nhã đơn sơ. “Đi cùng ta còn có một cô nương, nàng đang ở phòng bên sao?”

“Công tử muốn nói Y cô nương a.” Cô gái vẫn cười tủm tỉm, “Nàng không ở phòng bên, nàng đang ở trong Lưu Cung.”

“Sao thế? Lưu Trục Phong đã đón nàng vào đó sao?” Hạ Lan Tuyết kinh ngạc hỏi. Nhưng vì sao chỉ đến đón một mình Y Nhân mà không đón anh? Thật khả nghi a, quá mức khả nghi a.

“Đúng vậy, Y cô nương còn có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị. Ví như giá y này, đồ cưới này, phòng tân hôn nữa này…” Cô gái nói xong, vẻ hâm mộ càng lúc càng đậm. “Thật hâm mộ Y cô nương quá, không ngờ lại có thể gả cho thiếu chủ. Thiếu chủ chính là tình nhân trong mộng của tất cả cô gái Lưu Viên đó nha.”

“Khoan đã, ngươi nói cái gì?” Hạ Lan Tuyết có điểm không rõ, lông mi chớp động liên hồi, hỏi lại.

“Đại hỷ sự của Lưu Viên, chính là đại hôn của Thiếu chủ cùng Y cô nương a.” Cô gái chớp mắt mấy cái, tự nhiên trả lời.

Hạ Lan Tuyết hóa đá tại chỗ.

Sao lại thế này? Lưu Trục Phong chẳng phải đã không còn tư tưởng không an phận gì với Y Nhân rồi sao? Anh ngơ ngẩn rồi bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, trước khi đi Lưu Trục Phong đã đặc biệt dặn dò: “Ngàn vạn lần cũng không được đến Lưu Viên.”

Bây giờ, bọn anh đã ở Lưu Viên rồi. Cho nên, mới có thể xảy ra chuyện này?

Chẳng lẽ chiếc nhẫn kia thật sự hữu hiệu như vậy? Nhưng cùng lắm chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà!

“Ta muốn đến Lưu Cung, ngay lập tức!” Hạ Lan Tuyết rùng mình, lập tức đứng thẳng người dậy, trầm giọng nói.

Cô gái lại không vội vàng dẫn đường mà chỉ đi ra vén bức rèm che cửa sổ cho nó rộng ra hơn nữa. Cố gái chỉ ra ngoài phố nói: “Chờ đến lúc đại hôn, công tử có thể ở trong này ngắm xem nghi thức. Đây chính là vị trí tốt nhất trong quán trọ của chúng tôi. Nếu không phải Thiếu chủ đích thân dặn dò, ông chủ cũng không cho công tử ở phòng này đâu.”

“Ai nói ta muốn xem nghi thức?” Hạ Lan Tuyết thấy bộ dáng từ tốn của cô gái, trong lòng cảm thấy không ổn, không khỏi mạnh mẽ quát, “Ta muốn đến Lưu Cung gặp Lưu Trục Phong.”

“Công tử có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?” Cô gái nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Tuyết, thình lình cười hỏi.

Hạ Lan Tuyết chưng hửng, thử vận khí quanh thân. Lúc này mới phát hiện, trên dưới toàn thân ngay cả một chút chân khí đều không có.

“Thiếu chủ nói, võ công của công tử sẽ tự động khôi phục sau khi đại hôn kết thúc. Đến lúc đó, công tử cứ ở trong này xem nghi thức là tốt rồi. Còn trước đó, xin mời công tử cứ ở đây từ từ nghỉ ngơi điều dưỡng đi.” Cô gái vẫn với vẻ mặt mỉm cười, đặt chậu rửa mặt lên bàn. Sau đó lại giống như có phép thuật, không biết từ đâu bưng ra một mâm điểm tâm và cơm nóng. “Công tử rửa mặt xong thì mời dùng cơm. Cách đại hôn còn có hai ngày nữa. Công tử vẫn nên dưỡng đủ thể lực.”

Nói xong, cô gái kia cũng không quản xem Hạ Lan Tuyết đang gấp đến độ muốn giết người, cứ thế khoan thai lui ra ngoài.

Bức rèm che lại được khép lại.

Bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân, không ít hơn năm người.

Lưu Cung.

Giữa cung tua cờ trải rộng, Lưu Trục Phong mặc cẩm y sang trọng cao quý, lười biếng nằm trước mặt Y Nhân.

Nếu Y Nhân có thể nhìn thấy, nhất định sẽ giật mình vì trang phục của Lưu Trục Phong lúc này.

Trước đây, trang phục của Lưu Trục Phong không rách bươm thì cũng xộc xệch lếch thếch. Đây là lần đầu tiên thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc cũng chải chuốt trơn bóng.

Thành thật mà nói – Rạng rỡ lên không ít.

Nếu như từ trước chỉ được xưng tụng là anh tuấn, hôm nay có thể nói là tuyệt sắc.

Quả nhiên, người đẹp vì lụa.

“Mấy lời nói với cô vừa rồi, đã nhớ kỹ chưa?” Lưu Trục Phong trừng mắt nhìn cô, buồn bực nói. “Ta hoàn toàn có lý do để tin tưởng, cô cố ý, cô cố ý đến Lưu Viên để hại ta.”

Y Nhân cười hì hì, gật đầu: “Nhớ rồi.”

“Dù sao gian phòng Hạ Lan Tuyết ở rất thuận tiện cho việc cướp kiệu. Chờ khi hắn thành công, các ngươi cứ dựa theo tuyến đường vừa rồi mà rời đi. Sau này, hàng vạn hàng nghìn lần cũng không được quay về đây nữa. Sau khi rời khỏi đây, hãy chuyển lời với Phượng Thất: Không phải người anh em ta đây không nói nghĩa khí, mà thật sự là không thắng nổi Lục Xuyên. Lục Xuyên bây giờ đang làm khách chỗ sư phụ ta, bất luận thế nào ta cũng không thể làm trái sư phụ, bắt nàng phải lao lực.” Lưu Trục Phong nói xong, gãi gãi đầu rồi lại nói tiếp, “Chiều nay ta sẽ dẫn sư phụ đến trị mắt cho cô. Nhưng mà này Y Nhân, đôi mắt của cô rốt cuộc làm sao vậy? Hạ Lan Tuyết chăm sóc cô kiểu gì thế?”

“Không liên quan đến A Tuyết đâu…” Y Nhân nhỏ giọng giải thích.

Lưu Trục Phong nghiêng thân qua, đưa ngón tay ra sờ sờ lông mi của cô, hít một hơi nói. “Thật đáng thương! Nhưng không sao đâu, sư phụ ta sẽ chữa lành cho cô.”

Y Nhân cười cười.

“Vậy bây giờ cô cứ ngoan ngoãn ở trong này đi nha, không được chạy loạn khắp nơi. Ta đi chuẩn bị một tý.” Lưu Trục Phong nói xong liền búng người lên ngay – Một khắc hắn cũng không chịu ngồi yên.

Y Nhân chờ cho tiếng bước chân của Lưu Trục Phong xa dần rồi mới đứng dậy. Vừa chuẩn bị rót chén nước uống, vậy mà nghiêng tay một cái, chén trà đã bị đụng rớt xuống đất.

Một tiểu nha đầu vội vàng hấp tấp chạy tới, vịn lấy Y Nhân nói: “Cô nương muốn uống nước, cứ bảo chúng tôi là được. Nếu cô nương bị thương, thiếu chủ sẽ trách mắng chúng tôi.”

Dù nói thế nào thì ba ngày sau cô chính là thiếu phu nhân của Lưu Viên.

Y Nhân mỉm cười, bó tay ngồi qua một bên, an toàn chờ người khác hầu hạ cô uống nước.

Cô luôn luôn lười, đương nhiên đã lười thì không cần nói mấy lời dư thừa kiểu như “Không cần, tôi tự làm được”.

Đợi một hồi, một bàn tay đưa tới trước mặt cô, thản nhiên nói: “Cầm lấy đi.” Giọng nói đã thay đổi, không còn là giọng của tiểu cô nương vừa nãy nữa, mà là một giọng nói ôn nhuận hiền lành, lại ẩn chứa uy nghiêm. Là giọng nữ trung rất êm tai, thành thục thuần hậu, nghe không đoán được tuổi.

Y Nhân ngẩn người, chần chờ nhận lấy, nhân thể uống một hớp. Nhiệt độ rất vừa. “Cảm ơn.” – Cô nói.

“Đôi mắt bị thế này lâu chưa?” Thanh âm kia tiếp tục hỏi, không phải ân cần nhưng cũng không thấy bất hòa.

“Hơn ba tháng.” Y Nhân đàng hoàng trả lời. Chẳng biết tại sao, lúc nghe thấy giọng nói này cô lại có một cảm giác rất kỳ quái: Mình không thể làm trái âm thanh này. Đó là lòng phục tùng phát ra từ tâm.

“Đã ba tháng mà còn không học được tự mình lo liệu. Bên cạnh ngươi nhất định có một người rất cẩn thận. Hắn đi đâu rồi?” Thanh âm tiếp tục hỏi.

“Tôi không biết, tỉnh lại đã không thấy chàng đâu nữa.” Y Nhân suýt nữa đã nói ra chỗ ẩn thân của Hạ Lan Tuyết, nhịn mãi mới không buột miệng. Huống chi, cô thật sự cũng không biết địa chỉ cụ thể. Lưu Trục Phong không nói tỉ mỉ, mà cô cũng chẳng quen thuộc đường xá Lưu Viên, không tính là nói dối.

“Đôi mắt của ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.” Người nọ nhìn cô hồi lâu, thản nhiên nói – tự tin mà thong dong.

Y Nhân nhếch miệng cười cười, “Cảm ơn.”

“Ngày hôm qua, ta nghe đám người ngoài bìa rừng hát một khúc ca rất kỳ quái. Người từ bên đó tới đây, chắc cũng biết bọn họ đang hát cái gì chứ?” Dừng một chút, người nọ hình như đã đứng tránh ra xa, giọng nói có vẻ từ xa vọng lại, giống như đang đứng giữa phòng mà đặt câu hỏi vậy.

“Bài nào?”

Người nọ ngân nga một đoạn. Rõ ràng đó là một khúc hát rất mãnh liệt, được nàng ngân lên tựa như lịch sử trầm tích, trầm đến mức làm cho người nghe hô hấp khó thông.

“Pháo binh khúc quân hành.” Y Nhân trả lời.

Người nọ trầm mặc.

Cả căn phòng cũng trầm mặc.

“Ngươi là ai?” Rất lâu sau đó, người nọ hỏi.

Vẫn là âm thanh trầm như trước, không có vẻ gì là tâm tình gợn sóng, lại thần kỳ áp bách bức người.

“Y Nhân.”

“Luôn là Y Nhân?”

Câu hỏi này làm cho Y Nhân cảm thấy rất kỳ quái. Cô vô ý thức trả lời: “Đương nhiên luôn là Y Nhân…”

Người nọ nhìn cô chằm chằm, thật sâu. Dù cho Y Nhân không nhìn thấy, cô cũng biết có người đang nhìn mình.

Ánh mắt của nàng rất có thực chất.

“Nếu vẫn luôn là Y Nhân, làm sao lại biết rõ pháo binh khúc quân hành?” Người nọ rốt cuộc mở miệng

Y Nhân như bị sét đánh, cô ngẩn ngơ ngồi yên tại chỗ.

“Thì ra người mà Trục Phong lựa chọn, chính là ngươi.” Người nọ cười cười, trong nét tươi cười có một vẻ gì đó khó nói thành lời. Y Nhân cái hiểu cái không.

“Rất tốt.”

“Ngươi là ai?” Y Nhân bình tĩnh một chút, nhẹ giọng hỏi.

Người nọ một lần nữa đến gần, đặt tay lên vai Y Nhân.

Y Nhân chỉ cảm thấy vai mình như bốc cháy, trong đầu lóe lên một hình ảnh, chính là hình ảnh cô đã từng thấy trong mộ: Bờ sông uốn lượn, sương mù tràn ngập; Đứng cách một dòng sông, người bên bờ đối diện mơ hồ không rõ, lại giống như đã từng quen biết.

“Nói cho ta biết, những ngày này ngươi và ta đã làm gì?” Người nọ nhẹ nhàng hỏi, âm thanh như có ma lực. Y Nhân cảm giác như mình đã bị thôi miên. Đầu óc ngây ngây ngô ngô, những hình ảnh đủ loại thay phiên nhau chạy xẹt qua.

“Ừ, lập gia đình… đi đến nơi này, đi đến nơi đó…” Y Nhân gãi gãi đầu, rất cố gắng biểu đạt ý nghĩ. Nói đi nói lại, cứ cảm thấy rất không ổn.

Đại để là tất cả mọi chuyện sau khi xuyên không, đều có liên quan đến A Tuyết.

Bắt đầu từ khi cô được gả cho anh.

Yêu hận tình thù, tất cả quan hệ gặp gỡ đều liên quan đến anh.

Người nọ rất kiên nhẫn lắng nghe, cũng không nói chen vào lần nào.

Cuối cùng Y Nhân cũng nói xong, nói đến chuyện đến Lưu Viên thì dừng lại.

“Chỉ vậy thôi à?” Người kia hỏi, cười khẽ, “Cuộc sống của ngươi, chính là không ngừng mà nước chảy bèo trôi sao?”

Y Nhân chớp mắt mấy cái, sau đó rất thành thật gật đầu, “Đúng vậy.”

Hồi tưởng lại, quả thật là một quá trình nước chảy bèo trôi không ngừng. Tóm lại, cô chưa từng cố gắng thay đổi cái gì.

Người nọ nở nụ cười. Tiếng cười không quá lớn, nhưng thật giống như vừa gặp phải chuyện gì rất buồn cười vậy, xen lẫn tự giễu.

“Hạ Lan Tuyết là một gã không tồi, vận khí của ngươi rất tốt.” Chờ tiếng cười cuối cùng rơi xuống, nàng thản nhiên nói, “Thì ra, cho dù tính kế thâm sâu, tìm cách tinh vi thế nào, cuối cùng cũng không bù được vận khí.”

Y Nhân không hiểu.

“Thế sự biến hóa ghê gớm thật.” Người nọ thở dài nói, “Chớp mắt một cái, đã là nhiều năm như vậy.”

Y Nhân lẳng lặng lắng nghe người nọ cảm thán. Nghe đến lúc đó, đã loáng thoáng đoán ra được nàng là ai.

Nàng và cô giống nhau, đều không phải là người thuộc về thế giới này.

Như vậy…

“Tức phu nhân?” Y Nhân nhỏ giọng, khẽ gọi thử một tiếng dò xét.

“Độc Cô Tức.” Người nọ cải chính, “Danh phu nhân, rốt cuộc đảm đương không nổi.”

Y Nhân mím chặt môi. Trong nội tâm, trong tư tưởng đều hoàn toàn kích động. Muốn nói gì đó, lại chẳng thể nói thành lời.

Các nàng đến từ cùng một chỗ. Các nàng sẽ phải có rất nhiều lời để nói với nhau. Đúng là Y Nhân đang đứng trước mặt nàng, lại không có một chút lòng trung thành, chỉ cảm thấy quen thuộc, chỉ cảm thấy bị nàng khống chế. Nàng chính là cái bóng đè nặng lên cô.

“Y Nhân, ngươi là bóng dáng của ta.” Độc Cô Tức lại nhàn nhạt nói một câu. Ngón tay vuốt ve trên gương mặt của cô, sau đó xẹt qua như tấm lụa mỏng. Y Nhân vẫn còn đang giật mình ngẩn người, nàng đã rời đi.

Câu nói sau cùng, Y Nhân nghe không hiểu.

Đúng là Độc Cô Tức đã đi rồi.

Y Nhân ngồi ngơ ngác như đang nằm mộng. Một lúc sau, nơi cửa truyền đến một tiếng động, Lưu Trục Phong vừa hoang mang lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao không tìm thấy sư phụ đâu cả.” vừa nhanh nhẹn đi tới, vỗ vai Y Nhân trấn an: “Yên tâm, chờ ta tìm được sư phụ sẽ lập tức xin nàng chữa trị cho cô. Hay là bây giờ, chúng ta đi chơi một lát nhé?”

Y Nhân khẽ nghiêng đầu, quay mặt về phía Lưu Trục Phong, nhẹ giọng nói: “Ta đã gặp Tức phu nhân.”

Lưu Trục Phong ngẩn người, lập tức xua tay: “Không thể nào, sư phụ chưa bao giờ chịu gặp người ngoài. Làm sao nàng tự mình chạy tới gặp cô được? Cô có nhận lầm người không đó?”

Y Nhân cúi đầu không nói.

“…Nhưng mà, làm sao cô biết sư phụ ta chính là Tức phu nhân?” Lưu Trục Phong chần chừ nói, đầy nghi hoặc.

“Độc Cô Tức, nàng nói nàng là Độc Cô Tức.” Y Nhân ngửa đầu, hồi tưởng lại giọng nói ma mỵ vừa rồi, lẩm bẩm nói: “Nàng nói nàng không còn là phu nhân nữa.”

Lưu Trục Phong ngơ ngẩn, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Người cô gặp quả nhiên là nàng – Chẳng lẽ nàng đích thân đến xem tân nương của ta có bộ dáng như thế nào?” Nghĩ đến đây, Lưu Trục Phong lập tức hân hoan, một phát bắt được cánh tay Y Nhân, kích động nói: “Có phải nàng đang không vui không? Có đúng như vậy không?”

“Nàng nói ta là hình bóng của nàng.” Y Nhân trả lời.

“Vậy là có ý gì?” Lưu Trục Phong hoang mang gãi gãi đầu. Sau đó lý giải vô cùng lạc quan: Thì ra sư phụ vẫn không nỡ bỏ ta, cho nên mới nói tân nương tử của ta là hình bóng của nàng.

Giải thích gượng ép như vậy cũng làm cho Lưu Trục Phong đắc ý nửa ngày.

“Không được, chúng ta cùng đi tìm sư phụ. Nói ta và cô hoàn toàn chỉ là nhầm lẫn, không để cho nàng kiên trì cuộc hôn nhân này.” Lưu Trục Phong vừa nói vừa dắt tay Y Nhân chạy ra ngoài.

Y Nhân vốn hành động chậm chạp, giờ phút này đôi mắt lại không nhìn thấy, khó tránh khỏi lảo đảo chơi vơi. Lưu Trục Phong là người nóng tính, thấy thế liền không chút nghĩ ngợi, quay đầu lại bế bổng Y Nhân lên. Y Nhân ngay cả kinh hô cũng không kịp, vội vàng vươn cánh tay quàng qua cổ Lưu Trục Phong. Dọc theo đường đi xuyên qua những dãy hành lang dài, bọn nha đầu cung nữ rối rít che miệng cười. Lưu Trục Phong nổi tính chơi ngông, trong lòng lại đang cao hứng, hắn giơ cao Y Nhân lên, rống “Hú hú” vài tiếng. Y Nhân cảm thấy buồn cười, lại lo lắng không yên, chỉ có thể ôm chặt lấy Lưu Trục Phong.

“Y Nhân, cô nói xem, câu nói kia của sư phụ có phải cho thấy nàng yêu thích ta không?” Lưu Trục Phong lại có vẻ không xác định, nhẹ giọng hỏi lại.

“Đương nhiên là thích.” Y Nhân tốt bụng trả lời.

Nếu không thích, làm sao lại làm sư phụ của ngươi? Chỉ là, “thích” ở đây, vô cùng trống rỗng.

“Không nghe thấy.” Lưu Trục Phong cảm thấy lòng tin càng thêm dâng cao. Ánh mắt híp lại đầy tà khí giống như mắt hồ ly, la ầm lên như trẻ con: “Rốt cuộc có thích hay không?”

“Rất thích a.” Y Nhân gom góp đáp án nói to bên tai hắn, bất giác cũng đã bị cảm xúc của Lưu Trục Phong lây nhiễm.

Hắn là một người cương trực, cương trực và nhiệt liệt.

Y Nhân cảm thấy vui mừng cho Độc Cô Tức.

Nhưng mà, một màn này đi vào tầm mắt Hạ Lan Tuyết, lại là chói mắt khoét tâm khó nói nên lời.

Vất vả lắm Hạ Lan Tuyết mới trốn khỏi quán trọ kia. Anh đẩy ngã một cái bàn trong phòng, sau đó trốn lên xà nhà. Chờ người bên ngoài giận dữ xông vào, trông thấy cửa sổ mở toang hoang bèn đuổi theo ra ngoài rồi, Hạ Lan Tuyết mới từ xà nhà nhảy xuống. Lúc đi qua hành lang, anh đánh ngất xỉu một tên tiểu nhị, tráo đổi y phục của hắn, sau đó nghênh ngang đi ra phố.

Đường phố Lưu Viên vô cùng tấp nập. Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho sự kiện trọng đại sắp tới.

Hôn lễ của Lưu Trục Phong hiển nhiên càng trọng đại hơn so với hôn lễ của Hạ Lan Tuyết và Y Nhân năm đó. Nơi này tất cả mọi người đều thật lòng ủng hộ, kính yêu Lưu Trục Phong. Giai cấp ở Lưu Viên không phân biệt rõ ràng, tất cả mọi người đều tương thân tương ái.

Bọn họ vì Lưu Trục Phong ăn mừng, cũng là chân tâm thật ý.

Cho nên, trước mỗi cánh cửa đều dán giấy đỏ, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười, không có chút giả dối nào, lại tựa như thuốc nhuộm, lây nhiễm khắp nơi.

Quy mô như vậy, làm cho trong lòng Hạ Lan Tuyết càng không thoải mái.

Thật vất vả mới tìm đến cổng Lưu Cung, Hạ Lan Tuyết đang rầu rĩ nghĩ xem dưới tình huống không có chân khí thế này thì làm sao lẻn chạy vào trong đó được. Nào ngờ anh đứng đó chẳng bao lâu liền có mấy anh nông dân bình thường đẩy một chiếc xe con chở đầy rau dưa đi đến. Họ cứ như vậy hiên ngang đi đến cổng, thuận miệng nói: “Chúng tôi mang đến mấy mẻ rau quả mới tặng lên thiếu chủ, chúc thiếu chủ tân hôn vui vẻ.”

Thủ vệ kiểm tra tượng trưng, nhìn đám rau dưa một chút rồi vung tay lên, cứ thế để bọn họ tiến vào.

Hạ Lan Tuyết lấy làm lạ, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy thoải mái.

Lưu Viên luôn luôn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Người phía ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được. Tất cả mọi người ở đây đều sống trong một đất nước bị phong bế, tất nhiên sẽ đơn thuần thiện lương. Mọi người đồng tâm hiệp lực, căn bản không cần lo nghĩ đến chuyện ám sát.

Nghĩ đến đây, Hạ Lan Tuyết bèn lục tìm trên người. Nhân trên tay còn có một chiếc nhẫn bạch ngọc chưa bị lục soát, anh cầm trong tay, thẳng thắn vô tư đi đến nói: “Tiểu nhân muốn tặng quà cho thiếu chủ, đây là vật gia truyền của tiểu nhân.”

Thủ vệ cầm chiếc nhẫn nhìn kỹ một phen, thấy đường vân tỉ mị, ngọc sáng trơn bóng thì biết là thượng phẩm, cũng không hoài nghi nhiều.

Chỉ là ngay sau khi Hạ Lan Tuyết tiến vào, anh nghe thấy hai tên thủ vệ ở phía sau hàn huyên đôi câu.

“Tên tiểu tử vừa rồi đi vào trông đẹp ác. Thiếu chủ liên tục tự xưng là Lưu Viên đệ nhất mỹ nam, lúc này đây, thiếu chủ có thể sẽ chịu đả kích.”

“Cắt, ta vẫn cảm thấy thiếu chủ đẹp trai hơn. Tên đó vừa nhìn đã thấy ẻo lả, chẳng oai hùng giống thiếu chủ của chúng ta chút nào…”

Hạ Lan Tuyết nghe vậy, mỉm cười không nói – Lưu Viên tự do cởi mở, thật sự là chuyện mà người có truyền thống đế vương như anh khó có thể tưởng tượng nổi.

Anh không hề bị ngăn cản, cứ như vậy đi thẳng đến tẩm cung của Lưu Trục Phong. Thật ra cái gọi là cung điện, cũng không nguy nga tráng lệ như những quốc gia khác, chỉ là trang trí hơi vinh hoa phú quý một chút, diện tích lớn hơn những gian nhà lớn của người bình thường một chút mà thôi. Nếu đặt ở Thiên Triều, đại khái phủ đệ của Bùi Nhược Trần cũng địch nổi quy mô của nó.

Hạ Lan Tuyết đi đến hành lang cuối cùng, lại gặp phải vài tiểu nha đầu đang ở bên cạnh cười cười nói nói.

Hạ Lan Tuyết đang định nhanh chóng đi lướt qua các nàng, lại thình lình nghe thấy chữ “Y” trong Y Nhân.

Một tiểu nha đầu nói: “Thiếu chủ đối với Y cô nương thật là tốt. Lúc trước Y cô nương bị phát hiện té xỉu trong rừng, mặt mũi thiếu chủ trắng bệch, chẳng phải là lo lắng lắm sao?” (Hắn quả thật lo lắng, nhưng thật ra là lo lắng chuyện Y Nhân chạy đến Lưu Viên thành thân với hắn.)

“Đúng vậy, khoảng thời gian này Y cô nương ở đây, đều do thiếu chủ đích thân chăm chút chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày. Hễ rảnh rỗi là ngâm mình trong phòng Y cô nương. Hâm mộ chết mất.” (Nhưng thật ra là vì muốn thương lượng xem nên để Y Nhân chạy trốn bằng cách nào)

“Còn nữa a. Đôi mắt của Y cô nương không tốt, thiếu chủ còn đích thân đi cầu xin Độc Cô tiên sinh. Ngươi nói xem, Độc Cô tiên sinh là người thần bí nguy hiểm như vậy, còn bị Thiếu chủ đích thân mời xuống núi chữa trị cho Y cô nương. Thật là làm cho người người cảm động.” Một tiểu nha đầu nói.

“Mới vừa rồi còn trông thấy Thiếu chủ ôm Y cô nương…” Một cô bé khác còn chưa nói hết, Hạ Lan Tuyết đã nghe không nổi nữa.

Không phải nói Lưu Trục Phong đã không còn suy nghĩ gì với Y Nhân nữa sao? Còn làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì?

Anh buồn bực đi tiếp vài bước. Hành lang bên phải đột nhiên truyền đến một tràng cười khe khẽ. Rất nhiều cung nữ lao qua, cầm khăn tay che miệng, khúc khích cười nhìn qua phía trước.

Hạ Lan Tuyết lấy làm kinh ngạc, cũng nương theo tầm mắt của các nàng mà nhìn sang. Quả nhiên, có hai bóng người đâm đầu đi tới, hoặc có thể nói là, một bóng người.

Lưu Trục Phong đang ẵm Y Nhân, bước đi như bay.

“Không nghe thấy.” Lưu Trục Phong cười vô cùng hạnh phúc, dương dương đắc ý la ầm lên: “Rốt cuộc có thích hay không?”

“Rất thích a.” Y Nhân ghé vào bên tai hắn, hô to đáp án. Trên mặt cũng là một nụ cười tươi như hoa nở ngày xuân.

Đôi chân Hạ Lan Tuyết như mọc thêm cây đinh, cắm dính xuống đất.

Lưu Trục Phong như gió xoáy đến gần, lại như gió xoáy đi xa.

Lúc đến gần đây, Y Nhân cùng Hạ Lan Tuyết chỉ cách nhau một hành lang. Thậm chí, khuôn mặt của cô còn hướng về phía anh.

Hạ Lan Tuyết rõ ràng trông thấy mặt mày củ cô. Lúc cô cười rộ lên còn để lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Thoáng cái đã rời đi.

Hạ Lan Tuyết ngơ ngác đứng đó hồi lâu. Sau đó lại xoay người rời đi, từ từ bước trên đường cái, thong thả trở về.

Anh có rất nhiều điều nghĩ mãi không ra, lại muốn thuyết phục mình không cần lý do, không cần đạo lý mà tin tưởng Y Nhân.

Anh trở về quán trọ.

Tiểu nha đầu xuất hiện từ ngày đầu tiên đang đứng trước cửa quán trọ lo lắng nhìn quanh. Nhìn thấy anh, vừa nghênh đón vừa oán trách: “Công tử sao có thể chạy loạn lung tung thế? Lưu Viên cũng không phải là chỗ của công tử. Thiếu chủ không có ý xấu, công tử cứ chờ ba ngày sau sẽ hiểu.”

Ba ngày sau, chính là ngày đại hôn của Lưu Trục Phong và Y Nhân.

Hạ Lan Tuyết ngước mắt, nhàn nhạt nhìn nàng một cái.

Tiểu nha đầu vốn còn muốn nói thêm điều gì, nhưng sau khi bị Hạ Lan Tuyết nhìn thoáng qua như vậy, đột nhiên lại không nói được gì nữa.

Ánh mắt đó, nỗi niềm đang chất chứa trong đôi mắt xinh đẹp đó làm cho nàng đau lòng.

“Công tử cũng đừng khổ sở, trở lại là tốt rồi…” Đến cuối cùng, tiểu nha đầu lại muốn an ủi anh, mặc dù không biết rốt cuộc muốn an ủi cái gì.

Thần sắc của Hạ Lan Tuyết bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ hoang mang và ưu sầu, như khói như sương, làm cho người ta hận không thể móc trái tim ra giao cho anh, chỉ cần anh có thể vui vẻ một chút.

— Hạ Lan Tuyết quả nhiên có tiền vốn yêu nghiệt.

Sauk hi Lưu Trục Phong ra khỏi cửa, liên tục chạy đến cấm địa phía sau núi của Lưu Viên. Quan binh canh giữ ở cửa vào nhìn thấy là Lưu Trục Phong, tự nhiên không ngăn trở. Hắn lại chạy hồi lâu, chạy qua một nơi khó bề phân biệt được đâu là suối đâu là rừng rậm, cuối cùng dừng lại trước một sơn động.

Lưu Trục Phong đặt Y Nhân xuống. Hắn vỗ lên cửa động, miệng không ngừng kêu gọi: “Sư phụ, sư phụ”

Trong sơn động hồi âm lượn lờ, không có ai trả lời.

Lưu Trục Phong lại dùng sức vỗ vào cửa động, hướng vào phía trong hô gọi: “Sư phụ, con không thành thân với Y Nhân, bây giờ con sẽ đưa nàng trở về!”

“Không được.” Hai chữ nhẹ nhàng, vang lên sau lưng Y Nhân.

Y Nhân thốt nhiên quay đầu lại. Có một bàn tay đè xuống cánh tay cô. Một giọng nữ trung trầm mặc như buổi chiều ta, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi theo ta, ta chữa trị đôi mắt cho ngươi.”

Y Nhân kìm lòng không đặng, “Ừm” một tiếng rồi ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ dẫn của nàng, đi sâu vào sơn động.

Lưu Trục Phong thu hồi vẻ mặt, nhất mực cung kính đứng nghiêm trước mặt người kia, thấp giọng nói: “Sư phụ, con và Y Nhân hoàn toàn là do hiểu lầm. Đeo phải chiếc nhẫn kia thật sự là do bất cẩn. Có thể nào….”

“Không được.” Người nọ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt phản bác.

Lưu Trục Phong giận mà không dám nói, nhìn sư phụ mặc áo choàng trước mặt. Trường bào đen tuyền che phủ thân thể tuyệt đại tao nhã kia đã vài chục năm. Chỉ là, phàm là những người đã từng gặp mặt nàng, suốt đời cũng khó có thể quên được diện mạo thật sự của nàng – Lưu Trục Phong càng không thể bị chiếc áo choàng hù dọa. Huống chim, hắn cũng không thèm để ý xem bên dưới lớp áo choàng đó rốt cuộc có hình dáng thế nào.

“Vì sao chứ? Sư phụ liên tục nói với con rằng, phải tìm một cô gái thật lòng yêu thích. Biết rõ con và Y Nhân chỉ là hiểu lầm, vì sao còn muốn ép chúng con thành thân? Hơn nữa, Y Nhân cũng đã có người trong mộng khác rồi…” Biểu hiện của Lưu Trục Phong lúc này giống hệt một đứa trẻ bị oan.

Độc Cô Tức mỉm cười không nói.

Thiếu niên đang chỉ trương chỉ trí trước mặt là do một tay nàng nuôi lớn. Vì sao chẳng thấy khôn lên, ở trước mặt nàng, ngược lại còn càng ngày càng làm nũng, đùa giỡn ngây dại?

“Ta đã nghe Y Nhân nói rồi.” Giọng nói của nàng không cao, nhưng một khi nói ra cũng không cho phép người nào làm trái. “Kỳ thật, ngươi thích nàng.”

“Không phải, trong lòng con là một người hoàn toàn khác!” Lưu Trục Phong hơi kháng nghị một chút. Đôi mắt hẹp dài nheo nheo kiểu trẻ con, sau đó không hề che dấu chút nào, nhìn chằm chằm vào Độc Cô Tức.

Trực tiếp như vậy, cho dù có là kẻ ngốc cũng nhìn ra được.

Độc Cô Tức lại không nhìn thấy. Mặt nàng không chút thay đổi, không chút biểu hiện.

Vàng nón rất lớn, Lưu Trục Phong cũng không nhìn rõ nét mặt của nàng, chỉ thấy được làn môi mỏng hồng nhuận mà lãnh khốc bên dưới bóng tối của vàng nói, một lần nữa đánh nát ảo tưởng của hắn.

“Y Nhân là tác phẩm của ta. Ta muốn đem tất cả những gì ta không có được, giao hết lại cho nàng.”

“Trục Phong, ngươi là do một tay ta dạy dỗ. Ta tin ngươi có thể cho Y Nhân sự trung thành và hạnh phục. Cho nên, ta cũng chỉ yên tâm khi giao nàng cho ngươi. Những lời khác, không cần nói nhiều.”

Lưu Trục Phong ngẩn người, đối với những lời nói này có chút không hiểu. Độc Cô Tức cũng không giải thích nhiều, nàng kéo Y Nhân đi lướt qua Lưu Trục Phong, thẳng sâu vào bên trong.

Trong sơn động, càng sâu càng lạnh.

Y Nhân chỉ cảm thấy gió rét quất vào mặt, bên tai là tiếng nước chảy leng keng tí tách, giống như nếu Y Nhân có thể mở mắt ra sẽ có thể nhìn thấy thạch nhũ khắp nơi trong hang.

“Tức… Độc Cô phu nhân, Lưu Trục Phong thật ra không thích ta, thật sự không cần miễn cưỡng cưới ta…” Chờ Độc Cô Tức rốt cuộc dừng bước, Y Nhân rốt cuộc cũng nói ra những lời trong lòng.

“Vậy chứ Hạ Lan Tuyết thích ngươi thật sao?” Độc Cô Tức cũng không trả lời thẳng, chỉ nhàn nhạt hỏi lại.

“Thật.” Y Nhân vội vàng gật đầu, trả lời không chút do dự. Vẻ thong dong và tự nhiên của Y Nhân khiến Độc Cô Tức hơi sững sờ.

“Thích đến mức có thể vì ngươi mà từ bỏ tất cả sao?” Độc Cô Tức lại hỏi.

Y Nhân hơi do dự một lúc mới trả lời: “Sẽ không. Ta sẽ không để chàng phải từ bỏ cái gì.”

Nếu như ngươi thật sự thích một người, chẳng lẽ lại cam lòng bắt hắn phải vì ngươi mà từ bỏ tất cả sao?

Độc Cô Tức hiển nhiên không ngờ rằng Y Nhân sẽ trả lời như vậy, trầm mặc một hồi, cũng không hỏi tiếp nữa.

“Để ta khám mắt cho ngươi.” Nàng chuyển đề tài.

Tay của nàng thuần thục mà nhẹ nhàng linh hoạt, lật xem mí mắt của Y Nhân.

“Phu nhân còn nhớ mình vẫn còn có một đứa con trai tên là Liễu Sắc không?” Y Nhân nhớ ra điều gì, hỏi thử.

“Không nhớ rõ.” Độc Cô Tức dừng tay một chút, phủi bỏ như mây trôi nước chảy, “Tất cả mọi người trên đời này ta đều không nhớ rõ. Ngươi cũng không cần nhắc đến bọn họ.”

Y Nhân rất biết điều mà im lặng, không nhiều lời nữa.

***

Hạ Lan Tuyết quả nhiên lành như đất đến ngày thứ ba. Biểu hiện ba ngày qua của anh làm cho tiểu nha đầu cũng muốn ban thưởng cho anh một đóa hồng thật to: Không ầm ĩ làm khó, mỗi ngày đều ăn ngủ bình thường, rảnh rỗi liền ngồi trước cửa sổ nhìn ra đường phố hối hả bên dưới hoặc là ngồi trên giường điều khí dưỡng tức.

Sáng sớm hôm nay, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc phát giác cơ thể có một luồng chân khí mơ hồ như có như không. Còn chưa suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì đã xảy ra thì dưới lầu đã vang lên tiếng pháo mừng ồn ào.

Tim Hạ Lan Tuyết như cứng lại, bỗng nhiên nhớ đến, hôm nay đã là ngày thứ ba, là ngày đại hỷ của Lưu Trục Phong và Y Nhân.

Anh đi đến trước cửa sổ, vén rèm nhìn xuống.

Mọi người mặc quần áo đỏ vàng xanh lục, vui sướng đi qua đi lại giữa đường. Trong tay mỗi người đều xách theo một cây cột treo pháo. Pháo nổ tưng bừng, râm ran, loạn hết mức có thể — Không khí vui mừng sinh sôi, tiếng hò hét vang rền, đúng là càng nháo càng vui.

Sau cuộc diễu hành tự phát của dân chúng là đội ngũ lễ nhạc của hoàng gia. Binh lính Lưu Viên khua chiêng gõ trống, ai nấy cũng vô cùng hân hoan. Sự cao hứng của mọi người đều là phát từ tâm, cho nên phá lệ nhiệt liệt.

Hạ Lan Tuyết xem một chút, sắc mặt càng trầm. Bàn tay gắt gao ghì chặt lấy rèm cửa sổ đang rủ xuống bên cạnh. Móng tay cơ hồ muốn cắm phập vào sợi vải.

Cuộc huyên náo duy trì liên tục nửa ngày, rốt cuộc cũng nghênh đón kiệu rước.

Cỗ kiệu được trang trí tráng lệ từ từ được nâng đến, là một cỗ kiệu lớn như một căn phòng nhỏ di động giăng toàn lụa đỏ. Bức rèm che phía trước cỗ kiệu đã được vén sang hai bên. Tân nương tử đoan trang ngồi chính giữa, cười khanh khách nhìn mọi người.

Phải, là cười khanh khách.

Hạ Lan Tuyết trong khoảnh khắc nhìn thấy Y Nhân, tất cả nỗi buồn bực cùng băn khoăn suốt ba ngày qua đều tan thành mây khói, ngược lại, lại tức đến khó hiểu.

Nụ cười trên khuôn mặt của Y Nhân quá đẹp, quá ngọt ngào. Mọi người chen chúc hai bên đường nhìn ngắm Y Nhân. Bọn họ thật lòng kính yêu Lưu Trục Phong, tự nhiên cũng thật lòng kính yêu Y Nhân – - Đây là tình cảm rất mộc mạc.

Y Nhân đời này, đại khái đây là lần đầu tiên được hoan nghênh đến vậy.

Nàng mặc một áo bào màu đỏ rực rỡ, dải lụa đỏ cuốn thành một quả tú cầu đẹp đẽ quý giá trước ngực. Trên đầu châu sai chập chờn, vàng bạc châu báu trang trí khắp người, che phủ gần như toàn bộ thân thể cô, càng khiến cho cô trở nên xinh xắn đáng yêu.

Cô cười, hai tay đặt đàng hoàng trên đầu gối, dáng vẻ đoan chính nhìn mọi người xung quanh gật đầu mỉm cười. Ánh mắt của cô, hết nhìn bên này lại nhìn sang bên nọ, thật xứng danh một quốc mẫu chính thức.

Hạ Lan Tuyết đột nhiên có vẻ mơ hồ, như không hề quen biết người trước mặt.

Còn Lưu Trục Phong đang cỡi ngựa theo sát bên cạnh cũng anh tuấn bức người. Một thần màu đỏ cưỡi tuấn mã làm cho tư thế của hắn càng thêm oai hùng. Eo thon được thắt chặt khít bằng một chiếc đai lưng nạm bảo thạch hoàng kim, rất hợp ý với châu ngọc trên đầu Y Nhân, huy tôn lẫn nhau như một đôi bích nhân chân chính.

Chỉ là, châu báu thật sự quá chói sáng, cơ hồ muốn đâm thủng mắt Hạ Lan Tuyết.

Lúc Y Nhân được rước qua chỗ anh, anh và cô cách nhau rất gần. Chỉ cần anh nhảy xuống là có thể bắt lấy cánh tay Y Nhân, xuyên qua đám người trốn đến một nơi không có những chuyện này.

Vào đúng giờ khắc đó, Hạ Lan Tuyết lại do dự.

Anh đột nhiên không thể xác định: Y Nhân có còn nguyện ý cùng mình rời đi hay không?

Tại Lưu Viên, Y Nhân là tôn quý, an toàn, vui vẻ, vô tư vô lự. Còn ở bên cạnh anh thì sao? Hạ Lan Tuyết cũng tự biết, hiện tại anh không thể cho Y Nhân được cái gì.

Chỉ do dự trong chớp mắt ngẳn ngủi này, cơ hội đã trượt qua.

Cỗ kiệu màu đỏ đã được rước đến góc đường.

Hạ Lan Tuyết nhìn theo bóng lưng Y Nhân rất nhanh biến mất giữa sóng người bắt đầu khởi động. Lưu Trục Phong cũng đang cười, vừa cười vừa hành lễ kính chào dân chúng của hắn.

Nhưng nụ cười kia dần dần đã biến thành cười khổ.

Đi đến khúc quanh, hắn rốt cuộc nhịn không được, giả vờ nói an ủi tân nương tử, hắn thò đầu vào trong kiệu, buồn bực nói: “Hạ Lan Tuyết làm sao thế không biết. Cơ hội tốt như vậy lại không ra tay. Vừa rồi rõ ràng trông thấy hắn đang ở phía trước nhìn qua đây, ta còn cố ý đi thật chậm lại. Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cô thật sự phải gả cho ta?”

Y Nhân ngẩng đầu lên, yêu kiều nhìn hắn, nét mặt cũng vô cùng hoang mang. Ánh mắt của cô đã có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, nhưng vừa rồi liên tục tìm kiếm bóng dáng của Hạ Lan Tuyết trong đám đông, làm thế nào cũng nhìn không thấy.

Bởi vì vừa rồi cười quá lâu, cơ mặt Y Nhân có điểm cứng ngắc.

Vì phòng ngừa bất trắc, Độc Cô Tức liên tục phái binh bảo vệ hai người. Cho nên Lưu Trục Phong mới bắt Y Nhân phải liên tục bảo trì mỉm cười, không thể khiến cho bọn họ cảnh giác.

Lúc Y Nhân đi ngang qua địa điểm ước định, còn tận lực cười đến ngọt.

Có thể Hạ Lan Tuyết không hề xuất hiện.

“Hắn không muốn nhân cơ hội này đẩy cô cho ta luôn đấy chứ?” Lưu Trục Phong thật buồn bực. Kế hoạch thất bại, có nghĩa là hắn thật sự cưới hỏi Y Nhân đàng hoàng.

“Ta cũng không biết…” Y Nhân lúng túng trả lời. Mặc dù trong lòng muốn tin tưởng Hạ Lan Tuyết, có lẽ do đột nhiên không khỏe, có lẽ nhất thời chậm trễ, có lẽ… Nhưng trong đáy lòng cũng vẫn thất vọng. Nỗi thất vọng mới đầu chỉ nhẹ nhàng len lỏi, sau đó dần dần lan tỏa, đảo mắt đã tràn ngập toàn thân.

“Nếu như vào tông miếu, hành lễ xong cô chính là nương tử của ta. Phu thê ở Lưu Viên là chung thân chế (chế độ một vợ một chồng). Giữa đường không thể gạt bỏ cũng không thể phản bội. Này, cô định thế nào?” Lưu Trục Phong mắt thấy càng lúc càng đến gần tông miếu để hành đại lễ, Hạ Lan Tuyết lại không thấy bóng dáng, không khỏi kinh hãi, vội vàng hỏi Y Nhân.

Y Nhân than nhẹ một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: “Mặc dù ta có gả cho ngươi, cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi.”

“… Đương nhiên không phải là ghét bỏ gì cô.” Lưu Trục Phong không ngờ tới Y Nhân sẽ nói như vậy, gãi gãi đầu. Sau đó xúc động như tráng sĩ Dịch thủy hàn, nói: “Bỏ đi, thực tại không thành, thành thân thì thành thân đi. Ai bảo chúng ta là anh em chứ.” Hắn đã nhận thấy Y Nhân rất thất vọng, bèn thức thời kết thúc đề tài.

Y Nhân không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi trong kiệu. Hai tay vẫn đoan trang đặt trên đầu gối như trước, ngồi thẳng tắp. Nhưng hốc mắt đã ươn ướt.

Lưu Trục Phong thật vất vả tiễn đưa tân khách, sau đó khí thế hung hăng chạy đi tìm Hạ Lan Tuyết tính sổ. Không hiểu cái tên tiểu tử đó vừa rốt cuộc là nhát sợ điều gì.

Đương nhiên, nếu hiện tại Hạ Lan Tuyết chịu mang Y Nhân đi, Lưu Trục Phong cũng không có ý kiến. Nhiều nhất chỉ đánh Hạ Lan Tuyết một trận cho hả giận mà thôi.

Nhưng khi hắn đi vào quán trọ, gian phòng kia đã không một bóng người.

Lưu Trục Phong đã có dặn trước, nói vào ngày đại hôn, những người được phái đi giám sát Hạ Lan Tuyết đều phải giải tán. Hôm nay xem ra, những lời này quả nhiên rất có hiệu lực.

Không có ai biết Hạ Lan Tuyết đã đi đâu.

Kỳ thật, Y Nhân và Lưu Trục Phong ít nhiều gì cũng có trách oan Hạ Lan Tuyết. Mặc dù đã muộn, nhưng anh vẫn có đi.

Vào thời điểm cỗ kiệu rước Y Nhân biến mất tại khúc quanh, Hạ Lan Tuyết đã từ trên lầu nhảy xuống.

Anh chen lấn giữa dòng người tiến về phía trước. Có quá nhiều người, anh thấy không rõ được con đường phía trước, chỉ cảm thấy cỗ kiệu màu đỏ lờ mờ, như ẩn như hiện, dần dần xa vời.

Đến khi lại gần, anh thấy Lưu Trục Phong đang sát lại gần Y Nhân nói chuyện.

Bộ dáng rất thân mật.

Hạ Lan Tuyết dừng lại.

Dòng người càng lúc càng mãnh liệt. Tông miếu hành lễ đã ở ngay phía trước. Người ta tấp nập thế cũng chẳng có gì là quá đáng.

Hạ Lan Tuyết từ xa xa nhìn lại, nhìn thấy Y Nhân được thị nữ giúp đỡ đi ra khỏi kiệu. Lưu Trục Phong đi tới, khoác tay lên vai Y Nhân, cùng cô đi vào.

Hắn lại cúi đầu nói gì đó vào tai cô, vẻ mặt mang cười.

Y Nhân không có chút dấu vết gì là miễn cưỡng hay khó xử.

Tất cả đều rất bình thường. Đây là một hôn lễ vô cùng bình thường, chẳng có người nào bị cưỡng bách cả.

Anh đã bị loại trừ ra ngoài.

Hạ Lan Tuyết đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mát, tựa như rất nhiều năm trước kia anh nhìn thấy hôn lễ của Dung Tú và Hạ Lan Thuần.

Vòng đi vòng lại, anh vẫn có niềm kiêu hãnh của mình chứ, vì cái gì cứ phải vòng đi vòng lại như vậy, không giải thích được!

Hạ Lan Tuyết mấp máy miệng. Chẳng biết từ lúc nào hàm răng đã cắn chặt vào môi dưới, máu đỏ rịn ra. Dung nhan tuấn tú hòa với màu đỏ tươi của máu. Những người đứng bên cạnh Hạ Lan Tuyết nhịn không được phải thu hồi tầm mắt vốn đang dính vào nghi thức đại hôn để tò mò nhìn về phía Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết dường như không hề biết mình đang bị xem xét, vẫn đang nhìn theo Y Nhân cùng Lưu Trục Phong.

Sau đó, anh giận dữ xoay người.

Đi chưa được hai bước, đột nhiên có một nam nhân chen đến trước mặt anh, đưa cho anh một bản vẽ, “Ngài là Hạ Lan Tuyết?”

“Phải.” Hạ Lan Tuyết cũng lười cố kỵ.

“Cái này là phu nhân sai tiểu nhân giao cho ngài. Hạ Lan công tử có thể thông qua bản vẽ này để ra khỏi Lưu Viên. Nhưng chỉ có thể đi ra ngoài, sau khi rời khỏi đây thì sẽ không quay trở vào được nữa.” Người nọ nói liên hồi như loa phát thanh, nói xong lập tức xoay người, lẫn vào đám đông.

Hạ Lan Tuyết hoang mang hồi lâu. Anh cũng không biết ai là phu nhân, cũng không đoán ra được người nọ toan tính lợi ích gì. Giở bản vẽ ra xem, nghiễm nhiên là một tấm bản đồ vẽ con đường rõ ràng, cũng không giống là đồ giả.

Hạ Lan Tuyết hồ nghi hồi lâu, đột nhiên trong lòng vừa động, bắt đầu nảy ra một suy nghĩ nhức nhối.

Phu nhân đó, là Y Nhân sao?

Y Nhân tặng anh bản đồ để ra khỏi Lưu Viên? Nhưng tại sao chứ? Sợ anh sẽ quấy rối, ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của cô sao?

Cũng không giống là Y Nhân, Y Nhân không phải là người như vậy! – Nhưng có vẻ giống Dung Tú trước đây, năm đó Dung Tú đối với anh thế nào?

Anh trăm mối như tơ vò, lại càng nghĩ càng cực đoan, càng nghĩ càng cảm thấy tất cả đều có khả năng. Nói tóm lại, anh không hiểu nổi nữ nhân.

Có thể mặc dù Y Nhân thật sự làm như vậy, Hạ Lan Tuyết cũng không thể hận, không thể trách cô, chỉ cảm thấy đau lòng, khổ sở đến gần như chết lặng.

Nếu như miệng lưỡi không nếm thấy mùi tanh, anh cũng cho rằng mình đã chết lặng.

Anh vo tròn tờ giấy trong lòng bàn tay. Tờ giấy vì vậy biến thành từng mảnh vụn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.