“Tiểu thư! Tiểu Thư! Mau tỉnh lại, thánh chỉ tới, nhanh đến chính điện tiếp chỉ”. Mới sáng sớm, Hồng Trù
lay Hiểu Nguyệt thức dậy, Thanh Trúc cùng các cung nữ chuẩn bị y phục
và rửa mặt cho nàng.
“Mặc kệ hắn, kêu hắn cùng thánh
chỉ chờ đi”, Hiểu Nguyệt trở mình, mắt không mở mà la hét “Trời còn
chưa sáng, ta ngủ một chút nữa”.
“Ôi, nô tỳ lạy người, chậm trễ
tiếp chỉ là phạm tội chém đầu đó. Thanh Trúc, Tú Tú, mau tới, đỡ tiểu
thư dậy đi, dù nàng có nhắm cả hai mắt cũng phải đưa đến chính điện”,
chậm trễ tiếp chỉ đúng là đại bất kính với Hoàng thượng.
Vì vậy, Hiểu Nguyệt nửa tỉnh nửa mê bị Hồng Trù cùng Thanh Trúc và một đám cung nữ đỡ tới chính điện, quỳ trên mặt đấy nghe chỉ.
“Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đế
chiếu viết…”, giọng thái giám đến tuyên chỉ the thé vang lên, Hiểu
Nguyệt nghe được câu đầu tiên đã hình dung đến những đoạn phim chán
ngắc trên TV nên không hăng hái lắng nghe, trực tiếp ngủ say sưa.
Một lúc sau, thánh chỉ “niệm”
xong, thái giám tuyên chỉ nhìn Hiểu Nguyệt đang dập đầu dưới đất nói:
“Hoàng hậu nương nương, mời ngài tạ ơn thánh chỉ”.
Nói xong, đợi một lúc cũng không
thấy Hiểu Nguyệt phản ứng, đầu vẫn cúi xuống đất. Bên cạnh, Hồng Trù
cùng Thanh Trúc liếc nhau, không cần nói cũng biết, Hiểu NGuyệt sớm đã
ngủ đến quên cả sự đời rồi, đang quỳ cúi đầu mà cũng không có thể ngủ,
trời lạnh thế mà cũng không sợ.
“Tiểu thư, thánh chỉ tuyên xong rồi, người tạ ơn đi”, Hồng Trù nhẹ giọng nói.
“Tiểu thư, mau tỉnh lại, phải tạ ơn rồi”, Thanh Trù cũng nhỏ giọng nói đồng kéo kéo áo Hiểu NGuyệt.
Hiểu Nguyệt cảm thấy bên tai có
hai tiếng kêu nho nhỏ ồn ào, tựa như tiếng muỗi vo ve, đang muốn giơ
tay lên đập, đột nhiên thấy trên trán rét buốc, nên tỉnh ngủ hơn phân
nửa. Ngẩng đầu lên nhin thấy một thái giám đứng tuổi, trong tay cầm một cuộn gì đó vàng vàng, nhìn mình cười tủm tỉm. Đột nhiên không biết
chuyện gì xảy ra, nửa giây sau mới nhớ tới việc mình đang tiếp chỉ.
“Thánh chỉ…Công công tuyên xong rồi?”, Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi, “Ta có thể đứng lên không cần quỳ phải không?”
“Dạ,…xin mời nương nương đứng dậy
tiếp chỉ”. Lưu công công vốn là thái giám hầu hạ tiên hoàng, nay tiếp
tục làm hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, tính đến nay cũng được ba mươi mấy năm, tuyên không ít thánh chỉ, gặp qua không ít biểu hiện của
người khi nhận chỉ, vẻ mặt kinh hỉ, sợ hãi, lo lắng, ưu sầu, vui mừng,
điên cuồng…chỉ là chưa có gặp qua người nào tiếp thánh chỉ với vẻ mặt
ngốc nghếch, cũng không lập tức tiếp chỉ mà toàn nói chuyện gì đâu –
hôm nay coi như mở mang kiến thức.
Còn sớm quá mà! Hiểu Nguyệt trong
lòng oán giận, thánh chỉ thôi mà có gì đâu mà phải đọc, mình cũng đâu
phải mù chữ, cầm đưa cho đọc thì được rồi, tự nhiên bắt người ta quỳ
nghe đọc một lần mới được. Hiểu Nguyệt đứng lên, tiếp nhận thánh chỉ từ Lưu công công, vừa mở ra xem trên đó viết cái gì vừa nói “Công công
mời ngồi, Thanh Trúc, mời trà”.
“Cám ơn ý tốt của nương nương, chỉ là lão nô còn phải về phục mệnh với Hoàng thượng, không thể trì hoãn
lâu”, Lưu công công cười nói, “Hoàn lại xin mời nương nương 2 giờ nữa
đến Điện Thái Hòa, nghe Hoàng thượng đọc chiếu sắc phong”.
“Ừ, được”, Hiểu Nguyệt mỉm cười
trả lời, sau đó tiếp tục xem thánh chỉ, ngoài ra không nghe gì cả, chỉ
nhớ mấy chữ mấu chốt: điện Thái Hòa, sắc phong Hoàng hậu.
“Vậy lão nô xin cáo từ”, Lưu công công hướng Hiếu Nguyệt bái chào.
“Được, Hồng Trù tiễn công công”.
Lưu công công xoay người rời đi,
Hiểu Nguyệt ném thánh chỉ lên bàn, tùy ý ngồi xuống ghế, ngáp dài hỏi:
“Thanh Trúc, bây giờ là giờ nào rồi?”
“Giờ mẹo tam khắc rồi (7g sáng)”,
Thanh Trúc thấy Hiểu Nguyệt lại híp mắt vội vàng nói, “tiểu thư, bây
giờ đừng ngủ, người nên thay y phục, muốn đến yết kiến Hoàng thượng thì phải mặt triều phục”.
“Ủa, ta có triều phục hả? Sao ta
không biết?”, thanh âm miễn cưỡng vang lên, mắt vẫn không mở, rõ ràng
là mới gửi triều phục sang đây, mới sáng sớm đưa sang, rõ ràng muốn
quấy nhiễu mình mà.
“Tiểu thư, triều phục đã đưa tới
hôm qua, chỉ là tiểu thư đang chăm chú đọc sách, có nói gì tiểu thử
cũng không có nghe”, Thanh Trúc trả lời.
“Ồ, có chuyện này sao? Hiểu Nguyệt cố hồi tưởng nhưng hình như không có ấn tượng gì về việc này nên không nhắc tới, “Tốt lắm, vậy giờ thay y phục đi”. Haizz, một ngày vừa nhàm
chán mà lại không an nhàn bắt đầu rồi, không biết ở điện Thái Hòa có
xảy ra chuyện gì không nữa.
————
Hiểu Nguyệt lại phải quỳ trên mặt
sàn lạnh như băng, đột nhiên nghĩ được một việc: đa số các đời đế vương đều không được trường thọ, thử hỏi tại sao lại như vậy? Ngoài trừ việc ăn chơi trác táng chắc là do suốt ngày bị người ta quỳ, nếu người quỳ
tuổi nhỏ hơn hắn thì cũng được đi, mà ngay cả những đại thần đáng tuổi
cha chú cũng phải quỳ, không tổn thọ mới lạ là (haha, vậy mà Nguyệt tỷ cũng nghĩ ra được, đúng là rảnh quá hóa rồ). Giống như vị Hoàng đế Đàm Văn Hạo này – hình như Hồng Trù có nhắc đến tên hắn một lần – đang ngồi trên ngai vàng giữa điện Thái Hòa, bắt vị
công công tuyên chỉ hồi nãy đọc lại chiếu thư hồi ở Chiêu Dương cung cho Hiểu Nguyệt và các quần thần nghe, làm nàng buồn ngủ gần chết – loại
cảm giác này giống như lúc nghe hiệu trưởng giáo huấn, nghe là ngủ gục.
Chỉ là, Đỗ Hiểu Nguyệt không dám
ngủ, Hồng Trù, Thanh Trúc không có theo bên người, nếu như mà ngủ quên, tuyên chỉ xong sẽ không có ai nhắc nàng tiếp chỉ. Cuối cùng hai chữ
“Khâm thử” cũng lọt vào tai Hiểu Nguyệt làm nàng cảm hạnh phúc như mặt
trời đã mọc sau những ngày u tối – ánh dương xua tan hắc ám, ha ha,
không cần phải quỳ nữa, có thể đứng dậy rồi.
Có điều Hiểu Nguyệt lại gặp khó
khăn lần nữa, phải nói tạ ơn như thế nào? Ôi, lần đầu tiên được phong
tước, không có kinh nghiệm, sao mình không sớm nghĩ đến việc này mà
thảo luận cùng Hồng Trù, Thanh Trúc – dù sao ba bộ da trâu cũng hơn một Gia Cát Lượng (ý nói ba người ngu ngu một chút, nhưng nếu hợp sức mà nghĩ cũng sẽ thông mình hơn một người thông minh) mà, nhưng giờ muộn rồi.
“Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng ân
điển!” Đỗ hiểu nguyệt suy nghĩ một hồi, thật sự nghĩ không ra dùng từ
gì để tạ ơn, đột nhiên nhớ tới có một lần làm bài thi về đề tại quan
lại phong kiến, họ rất thích nói “Ân điển, ân điển “, thuận miệng nàng
nhân tiện mà nói ra.
“Hoàng hậu hãy bình thân”, Đàm Văn Hạo lạnh lùng nói, thanh âm vừa trống trãi vừa uy nghiêm, “Hoàng hậu
hãy đi đến bên cạnh trẫm”.
“Thần thiếp tuân lệnh”, Hiểu
Nguyệt trả lời xong liền đứng lên, toàn thân hơi run run, hoảng sợ kinh khủng mà hướng đến bảo tọa (ngai vàng, ghế vua ngồi). Không phải nàng
sợ việc gì, chỉ là trước mặt hoàng đế phải diển cho hắn coi. Không chỉ
vậy, mỗi bước tiến gần ngai vàng, tự nhiên trong lòng có một cảm giác
bất an, Đỗ Hiểu Nguyệt, ngươi đang bước trên một con đường không có lối về!