Khi Hiểu Nguyệt đến bên cạnh Đàm
Văn Hạo, các đại thần trong triều chậm rãi quỳ xuống, hô “Hoàng hậu
nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
Hiểu Nguyệt nhìn thấy Đỗ Khang
Vĩnh cũng quỳ, dù trong lòng nàng không thừa nhận hắn là cha, nhưng dù
gì hắn cũng là cha của khối thân thể này, tính ra cũng là trưởng bối
(người lớn hơn), để trưởng bối quỳ lạy mình thiệt là tổn thọ quá. (chị này tối ngày lo tổn thọ, chắc ngày thường lười, lo đọc gió trăng tiểu
thuyết không có tích đức nhiều nên hở ra là sợ tổn thọ).
“Haizz, tổn thọ…”, Hiểu Nguyệt vô ý nói ra hai từ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, vội vàng nhắm chặt lại,
nhìn đám người ở dưới ba quỳ, chín lại cảm thấy thật nhàm chán. Trước
kia, xem TV thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu được người ta quỳ lạy thật ấn tượng, giờ đứng trên này lại thấy thật nhàm chán, chỗ cao thường
lạnh lẽo, đạo lý này thật không sai.
Khi mọi người bái lạy xong, Hiểu Nguyệt lớn giọng nói: “Mọi người đứng lên đi”, nhưng trên mặt đất chả có người nào nhúc nhích.
Đã nói rồi mà chẳng ai đứng dậy,
Hiểu Nguyệt có chút lo lắng, nhìn qua bên cạnh thấy hắn bình thản, lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ. Chợt nhớ trước một vài tình tiết trong
TV, Hiểu Nguyệt nhẹ giọng nói: “Chúng khanh gia hãy bình thân”.
Quả nhiên, đám đại thần đứng lên.
Ôi, thật sự là một đám người nhàm chán, nhất định phải nghe bình thân
mới chịu đứng dậy sao? Nếu không nói hai chữ này chẳng lẽ sẽ quỳ suốt
hay sao?
“Tốt lắm, bãi triều đi”, Đàm Văn
Hạo thản nhiên nói, xong đứng lên, nhìn sang Hiểu Nguyệt liếc một cái
đi xuống Kim Loan điện. Hiểu Nguyệt không biết phải đi theo hay là ở
lại, nhìn sang thấy một vị công công đang làm động tác mời, mới biết là nàng phải cùng Hoàng đế rời đi. Từng bước rời đi, các quần thần vẫn
cúi người tống tiễn, đi ngang qua Đỗ Khang Vĩnh, Hiểu Nguyệt ngừng
bước, Đỗ Khang Vĩnh chỉ cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhìn
sang bên cạnh thấy hai vị đại thần nét mặt cùng Đỗ Khang Viễn có ba
phần tương tự, cũng đang nhìn về phía nàng. Hiểu Nguyệt mỉm cười, thì
ra đây là hai vị Huynh trưởng mà nàng vô duyên gặp mặt – Đỗ Dạ Hàn cùng Đỗ Tiên Dương.
Nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ muốn bắt
chuyện, nhưng Hiểu Nguyệt cũng không dừng lại, đi theo sau Đàm Văn Hạo
rời khỏi chính điện. Đỗ Dạ Hàn cùng Đỗ Tiên Dương liếc nhìn nhau: tiểu
muội này hình như lá gan có lớn ra, trước kia thấy hai Huynh trưởng như chuột thấy mèo, bây giờ tự nhiên chủ động chào hỏi! Có điều lúc này
khi nàng đến bên cạnh Hoàng thượng, toàn thần run rẩy, hình như rất sợ
hãi – như vật cũng đủ chứng minh nàng nhát gan.
Đến đại môn, Hiểu Nguyệt vẫn theo
sau Đàm Văn Hạo, Hồng Trù cùng Thanh Trúc thấy nàng đi ra vội vàng
theo. Năm người, một trước một sau cứ thế trầm mặc, tĩnh lặng mà bước.
“Hoàng hậu có chuyện gì muốn nói với Trẫm không?” Đàm Văn Hạo đột nhiên ngừng bước, xoay người nhìn Hiểu Nguyệt hỏi.
“Ách…”, Hiểu Nguyệt thấy thân ảnh
trước mắt ngừng lại, cũng vội vàng dừng bước, đồng thời suy nghĩ nên
trả lời Hoàng thượng như thế nào. Nàng đi theo hắn, không có nguyên
nhân đặc biệt, bởi vì từ chính điện ra không biết là nên đi theo hắn
hay là quay về tẩm cung của mình, suy nghĩ một chút, vì an toàn mà đi
theo sau hắn.
“Ta…thần thiếp…tâu Hoàng thượng”,
Hiệu Nguyệt sửa lại mấy lần cách xưng hô, cuối cùng cũng tìm được trả
lời hắn, vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “tâu Hoàng thượng, thần thiếp
muốn… về thăm Đỗ phủ… thần thiếp nghe nói… nghe nói nữ nhi xuất giá sau ba ngày có thể về thăm nhà…cho nên…”, không phải Hiểu Nguyệt đối với
Đỗ gia có gì lưu luyến, chủ yếu là muốn về thăm Tương Lương, đồng thời
gặp mấy vị Huynh trưởng, xem nhân phẩm của họ thế nào, nếu như một ngày nào đó không thể tiếp tục sống trong cung, thì phải nhờ họ hỗ trợ để
ra cung.
“Trẫm chưa từng nghe việc nữ nhi
xuất giá có thể về thăm nhà”, Đàm Văn Hạo nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt,
nàng nói chuyện ấp a ấp úng, tựa hồ như đang rất sợ hãi. Trước khi nàng tiến cung, nghe nói Đỗ Hiểu Nguyệt tính tình nhát gan, không phải
chính thất sinh ra, hình như hơi vô dụng nên hắn mới đồng ý lập nàng
làm Hoàng hậu tạm thời trấn an Đỗ gia. Nếu không vì thế thì dựa vào
nàng muốn làm Hoàng hậu, không có cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có chứ đừng nói là cửa chính.
“Hoàng thượng ở trong cung, dĩ
nhiên chưa từng nghe những việc này”, Hiểu Nguyệt tâm lý thầm coi
thường hắn, ở trong cung cái gì cũng có, không lo ăn, không lo mặc chỉ
là thiếu tự do, dù nàng bình thường cũng không coi trọng tự do, có thể
tự do ăn, tự do ngủ là đủ rồi, nhưng hiện tại muốn ra khỏi cửa cũng
phải báo cáo phiền phức quá. “Đây là phong tục của dân gian, ai cũng
biết…”, kỳ thật đây đều là Hiểu Nguyệt nói theo trong phim hoặc
Internet, chứ còn thời đại này có phong tục này hay không thì nàng cũng không rõ, chỉ nói bừa vậy thồi. Có điều nói xong chợt tỉnh ra, tại sao mình không nghĩ ra nói như vậy khác nào trách Hoàng đế ngay cả phong
tục nước mình cũng không biết – dù gì đây cũng là nơi hắn sinh ra, Phỉ Á vương triều.
“Hoàng hậu hình như rất hiểu rõ
chuyện trong dân gian?”, Đàm Văn Hạo ngạc nhiên hỏi ngược lại nàng,
nhận thấy Đỗ Hiểu Nguyệt tự nhiên thay đổi, trở nên can đảm, dù vẫn cúi đầu nhưng bộ dáng bướng bỉnh cùng hắn đấu tay đôi, tựa hồ sẽ không lui bước. Hơn nữa, lúc này tại chính điện, khi các đại thần triều bái,
nàng tựa hồ không yên lòng, hình như nói hai chữ “Tổn thọ”, dù thanh âm rất nhỏ nhưng đối với người tập võ mà nói thính lực so với người
thường tốt hơn nhiều nên hắn nghe rất rõ. Còn nữa, ngày đầu tiên gặp,
khi hỏi chuyện, nàng hình như cũng nói hai chữ “đáng giá”, khi kéo mặt
nàng ngẩn lên, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi, hoảng hốt. Nhìn nàng như vậy, Đàm Văn Hạo tự hỏi: mình thật sự đáng sợ như vậy sao? Dù trong
lòng hắn chán ghét nàng là người của Đỗ gia, nhưng nàng cũng không cần
phải nhìn hắn với ánh mắt của một con thỏ đang nhìn lang sói như vậy
chứ.
“Thần thiếp…”, Hiểu Nguyệt thật sự rất bực mình, nói chuyện lúc nào cũng phả chú ý những từ này, “tâu
Hoàng thượng, thần thiếp nghe Hồng Trù nói”. Xin lỗi Hồng Trù, thời
khắc mấu chốt phải mang ngươi ra đỡ đạn, về đến cung sẽ xin lỗi người
sau vậy.
Hồng Trù đứng bên cạnh nghe Hiểu
Nguyệt lôi mình vào cuộc, đành phải yên lặng cúi đầu thật thấp, đồng
thời oán giận Hiểu Nguyệt tự nhiên nói hưu nói vượn, tân nương muốn về
thăm nha phải xuất giá năm ngày lận.
Đàm Văn Hạo không nhìn rõ vẻ mặt
của Đỗ Hiểu Nguyệt nhưng nghe thanh âm run rẩy, bộ dáng sợ hãi của
nàng, đầu cúi thật thấp, tự nhiên thấy bực mình, lạnh lùng nói: “Hoàng
hậu khi nào hồi gia, nội vụ phủ có quy định, nàng có thể tự tìm hiểu.
Nếu không có việc gì trọng yếu, đừng đến phiền Trẫm”. Nói xong phất tay áo, xoay người đi.
Nhìn bóng người trước mắt ngày
càng xa, Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, thở một thời, rốt cục không phải ở
cùng với hắn rồi. Thật là phiền phức, cũng may hắn đối với nữ nhân của
Đỗ gia không có hứng thú, nếu phải thường xuyên gặp mặt lúc nào cũng
cúi đầu nói chuyện như vậy chắc chắn cổ nàng sẽ bị tật.
“Tiểu thư”, Hồng Trù oán giận nói, “Tiểu thư, người không biết thì không nên nói lung tung, tân nương
xuất giá thì năm ngày sau mới được hồi gia, việc này đứa trẻ ba tuổi
cũng biết, tiểu thư sao tự nhiên nói thành ba ngày”.
Hả? Năm ngày? Phong tục truyền
thống Trung Hoa không phải ba ngày sao? Tại sao ở đây lại thành năm
ngày? “Vậy là năm ngày?”, Hiểu Nguyệt khó tin hỏi.
“Đúng vậy”, Thanh Trúc gật đầu trả lời.
“Thôi, xong rồi”, Hiểu Nguyệt vẻ
mặt hốt hoảng mà nói với Hồng Trù, Thanh Trúc “vừa rồi, lúc ta nói
Hoàng thượng không biết phong tục truyền thống trong dân gian…các người sao không chịu nói cho ta biết hả?”, lừa gạt hoàng thượng, là bất
kính.
“Nô tỳ làm sao biết được tiểu thư
sẽ nói những chuyện này”, Hồng Trù sốt ruột nói, vừa rồi nàng hình như
có nhắc đến mình…ôi, chết rồi, không biết tội này có lớn lắm không.
“Cho dù nô tỳ lúc đó muốn nói với
Tiểu thư cũng không nói được, chúng tôi đứng phía sau người mà, Hoàng
thượng cũng đang nhìn…” Thanh Trúc ở bên cạnh cũng bắt đầu hoảng hốt.
Đỗ Hiểu Nguyệt tiến cung ba ngày, Hoàng thượng cũng chưa một lần đến
Chiêu Dương cung, chứng tỏ nàng không được sủng ái – Hoàng thượng thà
sủng quý phi chứ không đặt chân đến tẩm cung của Hoàng hậu.
“Bỏ đi, cùng lắm thì nhắm mắt xuôi tay, chết thôi. Dù sao ta cũng chết qua một lần rồi mà”, Hiểu Nguyệt
nhún nhún vài, tự an ủi, dù sao nàng đối với Hoàng đế không có hứng
thú, không cần đế ý hắn đối với nàng như thế nào.
Hồng Trù cùng Thanh Trúc nhìn
nhau, đối với Hiểu Nguyệt có chút không hiểu, hình như nàng đối với
Hoàng Thượng không hề để tâm. Mà việc này cũng không có gì kỳ quai, lúc trước vì không muốn tiến cung nàng đã quỳ trên tuyết suốt một ngày.
“À, hôm nay lạnh quá, hình như
tuyết muốn rơi”, Hiểu Nguyệt nhìn bầu trời đen kịt nói, thổi hơi ấm vào tay, xuýt xoa: “Chúng ta trở về thôi, mang lò sửi đến, tay muốn ngủ
một giấc thật sâu”. Tô Hiểu Nguyệt vốn là người vùng phía Nam, chưa
từng trải qua mùa Đông phương Bắc, tại Phỉ Á quốc cũng là lần đầu tiên
thấy tuyết, nàng cũng không có hứng thú ngắm tuyết, chỉ cảm thấy trời
càng lạnh thì ngủ càng ngon thôi.
Đi dọc hành lang, Hiểu Nguyệt
không ngừng thổi ấm tay, đồng thời thấy bực bộ triều phục đang mặc, làm nàng muốn đi nhanh cũng không được. Thanh Trúc cùng Hồng Trù theo sát
bên người, nhưng hai nàng cũng tràn đầy tâm sự.
“Tiểu thư”, Thanh Trúc cuối cùng
không nhịn được nói “Hoàng thượng chưa từng đặt chân đến Chiêu Dương
cung, người không nóng lòng sao?”
“Hả…ồ, nóng lòng nóng lòng…haha”,
Hiểu Nguyệt cười sảng khoái, trong lòng thầm ước hắn cả đời cũng không
muốn bước vào Chiêu Dương cung, “Này Thanh Trúc, lúc người mua sách cho ta, ta nhớ kỹ là có cuốn >, sao giờ lại tìm không ra, người có giấu không đó?”, Hiểu Nguyệt vội chuyển đề
tài, mắc công hai nha đầu này cứ hỏi hoài.
“Nô tỳ đang giữ”, Thanh Trúc trả
lời, “Tiểu thư, nô tỳ nghĩ tiểu thư không nên xem những loại sách này,
nội dung bên trong thật sự rất…không thích hợp với nữ nhi”.
“Oa, Thanh Trúc, người lén xem
phải không?”, Hiểu Nguyệt cười gian, “chắc chắn rồi! Dù nội dung không
phù hợp với truyền thống đạo đức, nhưng đối với các ngươi mà nói chắc
là rất hấp dẫn, các tình tiết bên trong có phải làm cho ngươi đỏ mặt,
hồi hộp nhưng không thể ngừng đọc phải không?”
“Tiểu thư” Thanh Trúc đỏ mặt, Hiểu Nguyệt nói không sai, lúc đầu Thanh Trúc chỉ là tò mò muốn biết vì sao tiểu thư thích xem loại sách này, vì vậy mới xem thử. AI ngờ càng xem
càng hấp dẫn, thấy những tình tiết bên trong, biết là con gái ngoan thì không nên đọc, đáng tiếc lòng hiếu kỳ làm cho nàng cứ đọc mãi.
“Tiểu thư, người cố ý đầu đọc
Thanh Trúc”, Hồng Trù thấy Thanh Trúc đỏ mặt, mà Hiểu Nguyệt lại cười
tươi như hoa, không cần phải nói cũng biết, ngày đó Hiểu Nguyệt cố tình để quên sách trên bàn. Nghĩ là mình cũng không tốt, tự nhiên để cho
Thanh Trúc giữ sách.
“Thôi được rồi”, Hiểu Nguyệt xoay
người khoát vai Thanh Trúc, vui vẻ mà nói: “Hồng Trù, người không nghe
câu trâu không uống nước làm sao ghì được đầu trâu à? Thanh Trúc của
chúng ta chỉ thức thời thôi, nếu người muốn xem ta cho mượn hai ba cuốn mang về xem”.
“Nô tỳ không cần”, Hồng Trù tức
giận nói, đồng thời kéo tay Hiểu Nguyệt xuống “Tiểu thư, đây không phải Chiêu Dương cung, người phải chú ý tới hình tượng, đừng làm cho người
ta dị nghị”. Theo Hiểu Nguyệt đã lâu, cũng biết Hiểu Nguyệt thích chọc
ghẹo người khác, nên khuyên được là nàng khuyên liền.
“Tùy người thôi”, Hiểu Nguyệt nhún nhún vai, tỏ vẻ không ý kiến, “Chúng ta đi nhanh một chút, nếu không
sẽ bị người ta làm phiền đó, mau đi”. Nhìn xa xa thấy một phi tần áo
hồng mang theo đám cung nữ hướng này bên này đi tới, Hiểu Nguyệt vội
vàng đi nhanh hơn, dần dần cách người kia một khoảng thật xa.