Đáng tiếc, khi Hiểu Nguyệt về đến Chiêu Dương cung, lại đối mặt với một đám hậu cung phi tần.
“Tỷ tỷ đã trở về, muội muội thỉnh an tỷ tỷ”.
Hiểu Nguyệt vừa bước chân vào Chiêu Dương cung, tự nhiên vang lên thanh âm của một nhóm phụ nữ.
“Các muội muội có tình”, Hiểu
Nguyệt nhìn đám phụ nữ thiên kiều bá mị trước mắt (ý nói phụ nữ đẹp),
tâm trạng đang vui vẻ đã bị các nàng xua đi sạch sẽ, “Mời các muội vào
trong nói chuyện, trời đông lạnh giá, không tốt cho sức khỏe”. Ôi, một
đám kim chi ngọc diệp, mỗi người đều như hoa như ngọc, mình sao để các
mỹ nhân chịu khổ được. Chỉ là phải lãng phí thời gian cùng đầu óc để
nghe các tán dóc nữa rồi.
Mười vị phi tần theo Hiểu Nguyệt
vào Chiêu Dương cung, lần lượt cung nữ dâng trà, Hiểu Nguyệt cũng bê
một chén trà cười ha hả nói “Các muội muội, uống trà nóng cho ấm thân
đi”. Sau đó chính mình chậm rãi, tinh tế uống một ngụm nhỏ, tiếp đến
uống thêm ngụm nữa. Cứ thế uống hết một chén trà, kêu cung nữ rót thêm
một chén, đồng thời nhìn qua các vị phi tần, chỉ thấy có Đồng Như
Sương, Mã Tuyết Mạn, Liễu Mộng Nam, những người khác không nhận ra,
chắc là các vị phi tần tiến cung trước kia. Nhìn lại một lần cũng không thấy Lý Thiên Nhu.
Hiểu Nguyệt trong lòng thầm tính,
mình sống trong cung đã được ba ngày bốn đêm. Vậy bốn đêm đó, ngoài Lý
Thiên Nhu là người đầu tiên được sủng ái, vậy kế tiếp là những người
nào?
Nhìn lại Đồng, Mã, Liễu ba vị tần
phi, thấy các nàng vẫn xinh đẹp, chỉ là Đồng, Mã có loại quyến rủ tự
nhiên của nữ nhân, còn Liễn Mộng Nam lại toát ra vẻ quắc thước, anh
khí, yên lặng uống trà, vẫn như lần đầu tiên gặp nàng, cho người ta cảm giác trấn định, bình tâm.
Nhìn ba người, hơn nữa Lý Thiên
Nhu không có ở đây, nên không khó đoán, vậy là Hoàng thượng nhất định
đã sủng Đồng, Mã và tối hôm qua lần nữa sủng hạnh Lý Thiên Nhu.
Hoàng thượng ơi Hoàng thượng,
ngươi như vậy mà ngu quá. Mới vài ngày đã có thể đoán ra người sủng ái
nhất là vị phi tần nào! Xem đi, trong cung có một đám phi tần, tục ngữ
nói ba người phụ nữ có thể làm thành cái chợ, nơi này mười mấy người,
không biết xây được bao nhiêu cái chợ rồi. Ngươi sủng Lý quý phi như
vậy, chỉ sợ sau này trong đám phi tần sẽ có người ghen chét, haha, cuộc sống sau này của ta ngoài trừ ngủ cùng xem tiểu thuyết có thể ung dung ngồi xem diễn trò rồi.
Hiểu Nguyệt trong lòng đắc ý, đồng thời cầu khẩn các diễn viên không nên kéo người xem vào cuộc, mình xem thì được chứ kêu diễn thì thôi a.
Khi Hiểu Nguyệt quay trở lại mặt
đất, các phi tần đã bắt đầu thì thầm: hoàng hậu mời chúng ta vào, chỉ
ngồi uống trà, thậm chí châm thêm lần nữa cũng không mở miệng nói một
lời, để cho mọi người ngồi yên, không biết có phải muốn thị uy hay
không.
Hiểu Nguyệt uống đến chén trà thứ
tư, chuẩn bị giải tán mọi người thì Lý Thiên Nhu cùng với cung nữ của
nàng tiến vào mà nói: “Muội muội thỉnh an chậm trễ, mong tỷ tỷ thứ
tội”, thanh âm yêu ớt, kiều mị, nàng hướng Hiểu Nguyệt thi lễ nói: “Tỷ
tỷ…”
“Haha, tỷ tỷ đương nhiên không
trách cứ muội muội rồi”, Hiểu Nguyệt cười mà cắt lời nàng, Hồng Trù
từng nói với nàng, các phi tần cùng nàng nhập cung trừ Đồng Như Sương
cùng tuổi, còn lại đều lớn hơn nàng từ ba đến năm tuổi. Đáng lẽ, Hiểu
Nguyệt phải gọi các nàng là tỷ tỷ, nhưng vì Hiểu Nguyệt là hoàng hậu tự nhiên các nàng phải hướng mình mà gọi tỷ tỷ, thể hiện tôn trọng. Nàng
đối với tước vị cũng không thèm để ý, dù sao chính thức Tô Hiểu Nguyệt
cũng lớn hơn các nàng, để các nàng kêu tỷ tỷ cũng không quá đáng, mình
gọi các nàng là muội muội cũng thuận miệng.
Vừa nói xong, Hiểu Nguyệt vội vàng đứng lên nâng Lý Thiên Nhu dậy, dẫn đến chỗ ngồi của nàng, chính tay đưa trà tới cho nàng.
Hiểu Nguyệt cố ý làm như vậy, hiện tại Lý Thiên Nhu được sủng ái – nhìn qua lớp áo mỏng có thể thấy trên
cổ nàng có rất nhiều dấu vết hồng hồng, dù Hiểu Nguyệt chưa từng luyến
ái, cũng không có bạn trai nhưng sống ở hiện đại, cũng biết đó là cái
gì, biểu trưng cho việc gì. (Đó là dấu hôn đó các sis, giải thích
cho sis nào còn ngây thơ, hờ hờ, mà trong Việt Lãng Du, hình như hiếm
ai còn ngây thơ như thế lắm). Vì thế, Lý Thiên Nhu ở hậu cung địa
vị sẽ cao nhất, mà địa vị cao như thế sẽ làm các phi tần khác đố kỵ, bị cô lập, cung đấu sẽ chính thức mở màn haha. Sau đó, nữ nhân này sẽ thỏ thẻ cùng hoàng thượng thổi thêm vài luồng gió nhẹ vào ngọn lửa đang âm ỉ cháy ở hậu cung. Haha, việc này không cần nói tỉ mỉ, người trong
thiên hạ đều biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi mà. Cho nên, bây giờ tạm thời không để cho nàng xem mình như địch nhân (kẻ thù) – ít nhất
khi nàng đấu với người khác không kéo mình vào, cứ an tĩnh mà sống,
huống chi, Đồng Như Sương sẽ không ngồi yên mà nhìn, nàng ta ở kinh
thành cùng Lý Thiên Nhu danh tiếng như nhau, tranh sủng không phải là
việc khó. Cho nên các nàng sẽ chiến tranh trường kỳ, cung đấu lâu dài,
mà mình thì cũng nên đứng giữa mà coi kịch, không đắc tội ai. (Quá thâm, cũng may Hiểu Nguyệt không đấu, chứ đấu thì mấy nàng kia không có cửa).
“Tỷ tỷ, như thế nào lại tự mình
dâng trà cho muội muội? Thật sự làm tổn thọ muội muội rồi”, Lý Thiên
Nhu vội vàng đứng dậy, hai tay nhận trà cười nói.
“Haha, đáng mà, mọi người tới
Chiêu Dương cung đều là khách, gia chủ tiếp đãi khách dĩ nhiên là phải
như vậy”, Hiểu Nguyệt cười ha hả nói, đồng thời xoay người hướng các
tần phi khác tiếp “Hôm nay, ta kính các muội muội một chén trà, chúng
ta đều là người một nhà, vì người nhà mà dâng trà thì không hề chi”
Hiểu Nguyệt vừa nói hết lời, các
cung nữ rất phối hợp mà dâng trà tới, sau đó Hiểu Nguyệt từng chén,
từng chén mà đưa tới tận tay các vị tần phi, đồng thời trong lòng cảm
thán: thì ra xu nịnh cho người khác một chút mặt mũi có cảm giác này.
Thơn thớt nói cười không đổi sắc mặt, đúng là dối trá. Quên đi, dối trá thì dối trá, vì cuộc sống bình an sau này, mỗi ngày đều được ăn no ngủ ngon, cực khổ trước mặt cũng đáng.
Mười phút sau, mọi người ngồi tán
dóc chuyện trên trời dưới đất, Hiểu Nguyệt cố gắng chịu đựng không mở
miệng ngáp, tựa hồ rất để tâm nghe chuyện, có điều chỉ thuần túy ngồi
nghe, lâu lâu gật đầu, khẽ cười cho xong việc. Mười phút sau nữa, Lý
Thiên Nhu ngỏ ý muốn hồi cung, các phi tần khác cũng muốn đi theo, Hiểu Nguyệt cũng không giữ lẫu, tự mình tiễn các nàng ra cửa, sau đó nói
cung nữ đóng đại môn.
“A, rốt cục đi hết rồi”, Hiểu
Nguyệt vuốt gương mặt bị nàng cười đến đơ luôn, “xem ra cười nhiều quá
không tốt cho sức khỏe, khó trách dân gian có câu Bán thân không bán nụ cười, thật đúng quá”.
“Tiểu thư, người đúng là bị loại
sách này đầu độc rồi”, Hồng Trù nghe Hiểu Nguyệt nói chuyện không kiêng kỵ sắc mặt trầm xuống nhắc, Tứ tiểu thư dù từ nhỏ không được yêu
thương nhưng cũng nên học thi thư, lễ nghĩa, không ngờ cái gì cũng
không học, ở chung với nàng nửa tháng hoàn toàn không thấy được cái gì
gọi là lễ nghi gia giáo.
“Ta nói đều là sự thật mà”, Hiểu
Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý, nghiêm trang nói với Hồng Trù:
“Người hỏi Thanh Trúc hoặc Tú Tú xem, suốt ngày đem theo một nụ cười
giả tạo người sống thoải mái sao? Người ta bán thân, có thể mặc kệ bán
cho kẻ nào, chỉ cần cởi quần áo rồi hành sự là được, nhưng bán nụ cười
thì khác à, phải muốn cười mới được, nếu không sao mà bán? Cái chính
là, người ta bán thân còn có tiền, còn bán nụ cười, một cắc cũng không
có! Mọi người nói xem, ta nói có sai không?”
Nàng chưa nói xong, bọn cung nữ,
thái giám bên cạnh cố gắng mà nghẹn cười, vừa nói xong thì có nàng nhịn không nổi bật cười. Nếu không cười, thì những người khác không có dũng khí cười, nhưng chỉ cần một người cười thì tất sẽ có người thứ hai,
tiếp theo tất cả thái giám, cung nữ đều cùng cười. Hiểu Nguyệt, Thanh
Trúc cũng cười, chỉ có Hồng Trù cười không được, tức cũng không xong,
vòng vo một hồi, liền đi vào trong.
“Tiểu thư, người nói như vậy không được, đường đường là một quốc gia chi mẫu, mỗi thời khắc đều phải chú ý đến lời ăn tiếng nói”, Thanh Trúc thấy Hồng Trù đi cũng ngưng cười
khuyên Hiểu Nguyệt.
“Hoàng hậu thì sao, Hoàng hậu cũng là người mà”, Hiểu Nguyệt bất mãn nói, “đã là người thì đều có quyền
tự do ngôn luận, dù nơi đây chịu một chút hạn chế, nhưng chỉ cần không
ảnh hưởng đến người khác là được. Nếu suốt ngày tuân thủ nguyên tắc,
giữ gìn hình tượng, lúc nào cũng nghiêm túc, thì thật là nhàm chán”.
Các cung nữ, thái giám nghe xong
đều gật đầu, từ ngày đầu tiên đi theo Hoàng hậu, chỉ biết nàng không
phải là một chủ tử nghiêm khắc, mấy ngày nay ở chung, nàng thật đúng là tốt lắm, đối với cung nữ, thái giám cũng không yêu cầu cao, không lấy
uy danh của Hoàng hậu mà thị uy – nhìn nàng ở chung cùng Hồng Trù,
Thanh Trúc là biết. Cho nên mọi người đều cảm giác theo được chủ tử này thì thật tốt. Chỉ có một điều không tốt là chủ tử hình như không được
hoàng thượng sủng ái, ngược lại Thái hậu cứ vài ngày là phái người
triệu chủ tử tới nói chuyện.
“Cho nên các người sau này cũng
nên thoải mái một chút, cứ coi CHiêu Dương cung là nhà của mình, đừng
quá câu thúc – mọi người có thể gặp nhau chính là duyên phận, ở cùng
một mái nhà thì duyên phận lại càng lớn đó”, những lời này nàng vì các
cung nữ, thái giám mà nói. Mặc dù Hiểu Nguyệt không thích bọn họ hễ có
việc là quỳ, nhưng ở đây vốn là hoàng cung không thể thiếu lễ nghi, nếu như mình bắt bọn họ không được hành lễ, chỉ sợ tạo ra tranh luận. Vì
thế, Hiểu Nguyệt không thể làm gì khác hơn là chậm rãi thay đổi bọn họ, để họ ở cùng mình từ từ bỏ qua mấy cái lễ nghi, hình thức.