Sau giờ cơm trưa, Thái hậu sai
người phụng mệnh mời Hiểu Nguyệt đến Trữ Tuyên Cung. Thái Hậu mời dĩ
nhiên Hiểu Nguyệt không dám chậm trễ, nhưng thật không muốn rời khỏi
cuốn sách đang dọc dở dàng, chậm chạp bò ra khỏi chăn, Hồng Trù, Thanh
Trúc giúp nàng thay y phục.
“Thanh Trúc, chăn màn trên giường
không cần xếp đâu, chút nữa ta về còn muốn nằm tiếp. Sách cũng vậy,
đừng lật sang trang khác nha”, Hiểu Nguyệt đang bị Hồng Trù thúc dục đi nhanh đi gặp thái hậu cũng không quên ngoái đầu lại dặn dò Thanh Trúc.
“Nô tỳ hiểu rồi”, vừa nói Thanh
Trúc cũng không quên thúc nàng, “Tiểu thư mau đi đi, Đức Toàn công công đợi ở chính điện lâu lắm rồi”.
“A…” Hiểu Nguyệt lo lắng, trước
kia công công thường đến truyền ý chỉ xong rồi đi, sao hôm nay lại ở
đây đợi? “Nhanh, ta lập tức đi ngay, mà các ngươi có muốn đi chung với
ta không? Hình như các phi tử khác khi thỉnh an thường dắt theo một đám người, ta thường chỉ đi một mình. Hôm nay các ngươi có muốn đi theo
không?”.
“Tiểu thư muốn chúng nô tỳ theo
thì dĩ nhiên sẽ đi theo tiểu thư”, Hồng Trù vừa nói vừa khoát lên người Hiểu Nguyệt một tấm áo lông cừu.
Hình như từ ngày đầu tiên mình đã
nói là các nàng không cần đi đâu cũng theo mình. Nghĩ cũng đúng, trời
đang rất lạnh, dẫn theo một đám người dù rất phong cách nhưng ngoài
trời rất lạnh, mình là chủ tử ở trong phòng ấm áp, nhưng bọn họ lại
phải đứng hầu ngoài cửa chịu rét, chịu lạnh – thật không công bằng,
cùng là người, tại sao lại bắt người ta chịu khổ như vậy.
“Thôi, các ngươi ở lại đây đi, dù
sao các người đi theo cũng không có việc gì, hôm nay trời lạnh lắm, đi
tới đi lui không chừng bệnh đấy”, cuối cùng Hiểu Nguyệt quyết định đi
một mình.
Lúc này, tại Trữ Tuyên Cung, Hoàng đến Đàm Văn Hạo đang cùng Thái hậu đàm luận (nói chuyện).
“Hoàng nhi, đã bốn ngày rồi, có
phải Hoàng nhi chưa từng bước vào Chiêu Dương Cung?” Thái hậu đang tựa
vào trường kỷ hướng Hoàng thượng đan dùng trà mà hỏi.
“Mẫu hậu, nhi thần mấy ngày nay
bận rộn quốc sự, cho nên tạm thời chưa có thời gian đi thăm Hoàng hậu”, Đàm Văn Hạo buông chén trà, cười trả lời.
“Không có thời gian?”, Thái hậu
ngồi thẳng dậy, “Hình như Lý quý phi đã thị tẩm hai lần rồi. Hoàng nhi, Mẫu hậu biết con yêu thích Lý quý phi, nhưng đây là hậu cung, không
thể độc sủng một người, nếu không…việc này nguy hại thế nào con cũng
nên biết”.
Đàm Văn Hạo không nói gì thêm, từ
nhỏ nhìn các nữ nhân hậu cung vì tranh sủng mà cung đấu đến chết đi
sống lại, hơn hai mươi năm qua sớm đã rất ghê sợ. “Mẫu hậu, có phải
Hoàng hậu đến ta than với người không?”. Đàm Văn Hạo càm thấy Thái hậu
cố ý mời mình đến đây là vì chuyện này, nếu như không phải tại Đỗ Hiểu
Nguyệt nói gì đó với Thái hậu thì sao người lại hỏi mình những chuyện
này, vậy là Hoàng hậu cố tình lấy lòng Thái hậu để được giúp đây.
“Nếu như nàng ta thán thì thật
buồn cười. Ai gia thấy nàng hình như chưa từng nghĩ đến chuyến này”,
Thái hậu cười khẽ, “Thật lòng mà nói, Ai gia cảm thấy nha đầu này rất
thành thật, không giống cha nàng mưu mô thâm hiểm, lại chẳng có dã tâm, Ai gia từng muốn đem hậu cung thực quyền giao cho nàng, nhưng nàng
không nhận mà đẩy trả lại cho ta. Bất quá như vậy lại rất tốt, rất hợp ý ta”.
Đàm Văn Hạo chỉ yên lặng nghe,
không nói gì thêm. Thế lực Đỗ gia hiện tại rất lớn, nếu như nắm trong
tay hậu cung thực quyền, hắn thật không dám tưởng tượng sẽ thế nào. Chỉ là Đỗ Hiểu Nguyệt thật là kỳ quái, có Hoàng hậu nào lại không muốn nắm trong tay quyền lực thao túng hậu cung? Chẳng lẽ Đỗ Khang Vĩnh không
nói cho nàng biết sau khi tiến cung phải thu thập quyền lực hậu cung
sao? Nói đi thì cũng phải nói lại, nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn thấy hắn
thì run rẩy khiếp đảm, chỉ sợ nàng không có năng lực nắm giữ hậu cung.
“Ai gia cảm thấy Đỗ Hiểu Nguyệt là một cô gái tốt, mặc dù nàng không phải tuyệt sắc nhưng cũng dễ nhìn,
ôn nhu hòa nhã, đối vối mọi người đều rất tốt. Nghe nói nàng không phải do chính thất sinh ra, lúc ở nhà cũng không có địa vị gì nên đối với
người xung quanh không kiêu ngạo, rất tự nhiên, nói chuyện với nàng rất vui vẻ”, Thái hậu tiếp tục nói “chỉ có hai điểm không tốt, thứ nhất,
nàng là nữ nhi của Đỗ Khang Vĩnh, Ai gia vẫn không dám tin tưởng nàng,
thứ hai, nàng tựa hồ rất “cố gắng” sợ con”.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương tới”, cung nữ bẩm báo.
Thái hậu nghe xong, bảo rất cả cung nữ, Thái giám lui sang một bên, nhìn Hiểu Nguyệt chậm rãi đi vào phòng.
Lúc này Hiểu Nguyệt mới thấy,
trong phòng ngoài Thái hậu còn có Hoàng thượng đang ngồi. Tiến cung đã
ba ngày, lần đầu tiên nàng mới thấy Hoàng thượng ở tẩm cung của Thái
hậu. Haizz, Hoàng đế quốc sự bận rộn, sao lại có thời gian nhàn nhã
ngồi ở đây? Hiểu Nguyệt sửng sốt 3 giây, sau đó vội vàng quỳ xuống,
hướng hai vị đại nhân tôn quý đang ngồi mà thỉnh an: “Đỗ…thần thiếp
tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Mẫu hậu”. Trên lý thuyết, phải chào
trưởng bối (người lớn) trước, nhưng trong hoàng thất, Hoàng đế chính là Đại ca lãnh đạo, phải chào Hoàng thượng trước rối mới chào trưởng bối.
“Hiểu Nguyệt, con đừng quá câu
thúc, mau đứng lên, đến ngồi cạnh Ai gia”, Thái hậu tủm tỉm cười vẫy
Hiểu Nguyệt lại, “Nhìn con lạnh đến đỏ cả mặt rồi kìa, đến ngồi cạnh lò sửi đi”.
Nếu như người không mời con tới,
mặt của con tự nhiên sẽ không bị lạnh đến đỏ như vậy rồi, Hiểu Nguyệt
lầm bầm trong lòng nhưng miệng lại nói: “Tạ ơn Mẫu hậu quan tâm, thần
thiếp không lạnh”. Không lạnh mới là lạ, bên ngoài tuyết bay đầy trời,
như thế nào mà không lạnh? Hơn nữa, từ ngoài vào đây, đang lạnh lẽo tự
nhiên nóng lên, có chút không chịu được. Nếu như bình thường, Hiểu
Nguyệt sẽ vội vàng lại ôm lò sửi, nhưng hôm nay có Hoàng thượng ở đây,
phải cẩn thận một chút.
“Không lạnh hả? Con toàn thân run rẩy kìa”, Thái hậu quan tâm nói.
“Dạ không lạnh, thần thiếp… thần
thiếp chỉ là nhìn thấy Hoàng thượng nên… kích động đến phát run mà
thôi”, Hiểu Nguyệt càng ngày càng bội phục năng lực nói dối của mình,
có thể thu phát tùy ý, tìm ngay một lý do thật hoàn mỹ. Tô Hiểu Nguyệt
vốn sinh sống tại miền Nam, chưa từng trải qua mùa Đông lạnh như thế
này, nên có chút chịu không nổi thời tiết rét buốt ở đây.
“Trẫm thấy nàng hình như sợ đến
phát run thì đúng hơn”, Hoàng thượng lạnh lùng phán một câu. Đỗ Hiểu
Nguyệt đứng ở đó, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Hoàng thượng nói đùa, thần thiếp
sao lại sợ Hoàng thượng đến phát run được”, Hiểu Nguyệt cúi đầu nói,
đồng thời cắn cắn môi, cố gắng kìm nén khô để thân thể tiếp tục run.
(chị ý vì lạnh quá mà run chứ không phải vì sợ anh mà run đâu, anh đừng tưởng bở).
“Thật không?” Đàm Văn Hạo khóe miệng khẽ nhếch, lạnh giọng nói “Vậy ngẩn đầu lên nhìn TRẫm trả lời”.
Hứ, nhìn người sẽ không run nữa
sao? Hiểu Nguyệt mím môi, hít sau một hơi, ngẩng đầu, chống lại cặp mắt đang nhìn mình, thân thể vẫn tiếp tục run, nhưng trong lòng vô cùng
bình tĩnh. Đôi mắt hắn rất lạnh, không ấm áp, nhưng thật xứng với dung
mạo tuấn mỹ, có vẻ lạnh lùng, cao ngạo lại mang theo chút ý cười trong
đó. Người như vậy đúng là đang cười ngạo thiên hạ chỉ có điều cũng thật cô độc, Hiểu Nguyệt trong lòng cảm thán. Đang tiếc, dung mạo hắn cũng
không tệ lắm, nếu cười lên thì sẽ đẹp hơn nhiều.
Dung nhan của Đỗ Hiểu Nguyệt trong cung chỉ ở mức bình thường, không có gì đặc sắc, có thể nói cũng không khó coi. Nhưng lúc nàng giương mắt nhìn hắn, Đàm Văn Hạo cảm thấy ánh
mắt nàng vô cùng bình tĩnh, mặc dù nàng toàn thân vẫn con run rẩy,
nhưng là do quá lạnh mà thôi. Mà trong mắt nàng có lúc chợ lóe lên
thương tiếc, khóe miệng chợt cười khẽ, hắn tự hỏi trong mắt nàng thương tiếc mình là có ý gì, là mình đáng thương sao? Mình có gì để nàng
thương tiếc? Nàng là gì chứ, dám thản nhiên dùng ánh mắt này nhìn mình.
“Tốt lắm, các con trong mắt chỉ có nhau, làm bà lão này thấy mình thật dư thừa”, Thái hậu cười nói, “Tốt
lắm, Nguyệt nhi, nếu con cảm thấy lạnh vậy hồi cung sớm đi, Ai gia muốn ngủ một chút”, vừa nói hết câu, Thái hậu liếc nhìn Hoàng đế một cái.
“Tuân lệnh mẫu hậu”, nàng nhu
thuận mà trà lời, trong lòng chỉ muốn mắt chửi một trận, Thái hậu thật
là quá đáng, trời đông lạnh lẽo, tự nhiên triệu mình tới, nói chưa tới
mười câu là kêu về rồi!
“Vậy thần nhi cũng cáo lui”, Đàm Văn Hạo hiểu ý Thái hậu, đứng dậy hướng nàng thi lễ nói.
“Tốt lắm, tố lắm, các con về cung
trước đi”, Thái hậu nói xong ngáp một cái nhìn Hiểu Nguyệt – Với Hiểu
Nguyệt mà nói tiễn khách kiểu này nàng làm thường xuyên, tự nhiên ý
Thái hậu như thế nào trong lòng nàng hiểu rất rõ.