“Hồng Trù, Thanh Trúc yêu dấu, mau giúp ta chuẩn bị thau nước nóng, ta muốn ngâm chân”, vừa về tẩm cung,
Hiểu Nguyệt kêu lên. Thật ra, Hiểu Nguyệt xuyên không đến thời đại này, người tiếp xúc nhiều nhất chính là hai nàng, nên trong lòng xem các
nàng là người thân. Nhất là sau khi tiến cung, cùng hai nàng ở chung,
Hiểu Nguyệt tự nhiên buông lỏng, nên bản tính dần dần bộc lộ.
“Được, được, Tiểu thư về phòng ôm
hỏa lò đi, nô tỳ lập tức chuẩn bị nước nóng”, Thanh Trúc đã quen với
cách gọi của Hiểu Nguyệt cũng quen với tính cách của nàng: trước mặt
các vị phi tần là một người đoan trang, trầm mặc, hào phóng, khi ở
Chiêu Dương cung không có người ngoài chính là một nữ nhân bình thường, không có khí chất vương giả.
“Tốt” Hiểu Nguyệt đi đến lò sửa,
đồng thời cởi bỏ áo khoát ngoài, đưa cho Hồng Trù, “Thật là tốt vì các
ngươi không đi cùng ta, nếu không chắc tức chết quá. Haizz, khi ta đến
tẩm cung của Thái hậu, nói chuyện được vài câu, lão nhân gia nói mệt,
muốn nghỉ ngơi, kêu ta cứ trở về trước”, Hiểu Nguyệt than thở.
“Thái hậu nhất định là muốn gặp
tiểu thư nên mới triệu kiến”, Hồng Trù cầm áo khoát vừa đi đến tủ quần
áo vừa nói “hai ngày rồi tiểu thư không đi thỉnh an Thái hậu rồi”.
Mấy hôm trước Thái hậu có nói
không cần ngày nào cũng đến thỉnh an”, Hiểu Nguyệt phản bác, nếu có thể quang minh chính đại mà lười biếng thì sao lại không làm?
“Hồng Trù nghĩ, Thái hậu đang thử
dò xét tiểu thư đó, nếu tiểu thư mỗi buổi sáng đều đi thỉnh an, Thái
hậu sẽ ngày càng thích người, nhờ đó mà trước mặt hoàng thượng sẽ nói
giúp tiểu thư vài lời hay, chỉ cần Thái hậu nói một lời, Hoàng thượng
sẽ tới CHiêu Dương cung ngay”. Tiểu thư tiến cung đã mấy ngày nhưng
Hoàng thượng chưa từng đến Chiêu Dương cung, cũng không truyền nàng thị tẩm. Mà Tiểu thư hình như cũng không them để ý đến việc này, chỉ suốt
ngày xem truyện cùng ăn với ngủ, Hồng Trù, Thanh Trúc trong lòng sốt
ruột thay nàng, chỉ sợ Hiểu Nguyệt thật sự bị thất sủng, chỉ sợ sau này ngôi vị Hoàng hậu cũng không bảo toàn – dù đây chỉ là Hoàng hậu trên
danh nghĩa.
Hả? Hiểu Nguyệt đột nhiên rõ ràng
mọi việc, hôm nay Thái hậu triệu kiến mình nhất định là có ý đồ, lại
còn an bài Hoàng thượng và mình cùng nhau rời đi, nhất định là muốn cho hai người cơ hội ở chung. Xem ra, suốt ngày ở cạnh Thái hậu cũng không phải chuyện tốt, nếu lão nhân gia đột nhiên nổi “thiện tâm”, bắt Hoàng thượng qua đêm ở đây thì không được. Sau này, phải làm một người thật
lười, ít đến thăm viếng Thái hậu mới là chuyện tốt, “Hồng Trù, cám ơn
ngươi nhắc nhở ta”, Hiểu Nguyệt cười mà nói với Hồng Trù.
“Tiểu thư hiểu là tốt rồi”, Hồng
Trù tưởng rằng Hiểu Nguyệt thông suốt ý mình rồi nên vui vẻ cười “Thanh Trúc cùng nô tỳ là do Đại phu nhân cấp cho tiểu thư làm nha đầu, lại
cùng tiểu thư vào cung, từ sớm đã là người của tiểu thư, tự nhiên sẽ hy vọng tiểu thư luôn tốt đẹp”.
“Haha, ta hiểu mà. Chỉ có điều các ngươi không phải là người của ta, các ngươi thuộc về phu quân của mình trong tương lai”, Hiểu Nguyệt cười nói.
“Khụ”, Hồng Trù vừa nghe chợt ho lên, mặt đỏ hồng mà nói “khụ, Tiểu thư sau này không nên xem các loại sách cấm đó nữa”.
“Việc này và đọc sách có liên quan gì đến nhau?”, Hiểu Nguyệt cười gập cả người, Hồng Trù lại nghĩ bậy
rồi haha, “Ta chỉ đang nói lời thật thôi. KHông lẽ các ngươi lại theo
ta ở trong cung đến hai minh lăm tuổi? Một ngày nào đó ta sẽ đến gặp
Thái hậu cầu tình, xem có thể cho các ngươi xất cung, sớm tìm một nơi
tốt gả cho, như vậy không phải tốt hơn sao? Cho nên, đến lúc đó các
người tự nhiên không phải là người của ta rồi. Còn nữa, lấy gà theo gà, theo quan niệm ở nơi này, các ngươi lấy chồng thì tự nhiên sẽ là người của chồng. Haha, Hồng Trù, ngươi nghĩ đi đâu vậy, xem ra mấy cuốn sách đó ảnh hưởng đến các người không ít, ít ra cũng giúp các ngươi hiểu
được một chút chuyện khuê phòng, không phải chờ đến lúc thành thân mới
biết, thật là tốt”.
“Tiểu thư”, Hồng Trù thấy Hiệu
Nguyệt càng nói càng quá đáng vội vàng ngắt lời nàng “Tiểu thư còn nói
bậy, nô tì thừa lúc Tiểu thư đi thỉnh an thái hậu, đem toàn bộ sách cấm đốt hết”.
“Haha, không sao, dù gì mấy cuốn
sách này ta đã xem xong”, Hiểu Nguyệt nhún vài, “Chỉ cần người không sợ bị cung nữ trong Chiêu Dương cùng dùng ánh mắt giết chết thì đốt đi”.
Tiến cung hơn nửa tháng, Hiểu
Nguyệt đã rất thành công trong việc đầu độc các cung nữ bằng gió trăng
tiểu thuyết, nhiều cung nữ không biết chữ thì xem các loại họa thư
(truyện tranh), thậm chí các thái giám cũng bắt đầu xem. Mà Hồng Trù là người cuối cùng bị lôi kéo, lúc đầu nàng thấy các cung nữ theo Hiểu
Nguyệt xem gió trăng tiểu thuyết, đã lên án nàng phá hủy một nhóm tiểu
cung nữ, nhưng một ngày đẹp trời nào đó, trong vô tình liếc qua vài
trang sách mà Hiệu Nguyệt “vô tình” mở ra để trên bàn, vì lòng hiếu kỳ
xem thử một tờ, kết quả không nhịn được mà xem trang thứ hai, thứ ba,
thứ tư…
“Tiểu thư, nội vụ phủ thông báo,
đã chuẩn bị xong, Tiểu thư có thể hồi gia thăm thân nhân, nếu Tiểu thư
đồng ý, ngày mai có thể về nhà”, Thanh Trúc trên tay bê một thau nước
nóng vào nói.
“Ừ”, Hiểu Nguyệt thản nhiên trả
lời. Tiến cung được ba ngày, nàng đã cho Thanh Trúc đến Nội vụ phủ hỏi
xem khi nào mình được hồi gia, kết quả hơn nửa tháng mới có câu trả
lời. Ôi, đúng là hiệu suất là việc rùa bò, “bên nội vụ phủ đã đi chưa,
nếu chưa mời họ vào uống vài chén trà”, đương nhiên họ đã bước chân vào được Chiêu Dương cung thì không chỉ uống trà đơn giản vậy thôi.
“Nội phủ công công sau khi thông
báo xong đã đi rồi, đây là danh sách các lễ vật mà công công đã chuẩn
bị cho tiểu thư mang về Đỗ gia, tiểu thư xem qua nếu có gì không hài
lòng có thể đổi lại”. Thanh Trúc đem thau nước để xuống, lấy trong
người một cuốn sổ nhỏ đưa cho Hiểu Nguyệt, sau đó cúi xuống giúp Hiểu
Nguyệt cởi giày.
Cầm cuốn số nhỏ, vẫn chư xem qua,
Hiểu Nguyệt liệng thẳng lên bàn, dù sao mình cũng không hiểu lễ nghi ở
nơi này lễ vật như thế nào cũng không rõ, đọc cũng như không, nói với
Thanh Trúc “Không cần, để ta tự cởi”, Hiểu Nguyệt khom người tự cởi
giày đồng thời nói “Thanh Trúc, phiền ngươi đi đến nội vụ phủ thông
báo, ngày mai ta về Đỗ gia. Nhớ mặc áo dày một chút, bên ngoài rất
lạnh, ta đoán là do xuân đến phản hàn, qua vài ngày sau thời tiết sẽ ấm lên”.
“Tuân lệnh”, Thanh Trúc lĩnh mệnh đi ra ngoài.
“Tiểu thư nhớ nhà?”, Hồng Trù ở một bên hỏi.
“Ừ”, nhớ nhà, nhưng không phải là
Đỗ gia mà là Tô gia, giờ đã xa tận cuối chân trời. “Hồng Trù, ta muốn
sau khi trở về ở nhà một đêm rồi mới hồi cung. Ngươi nói với Thanh
Trúc, nếu ngày mai các ngươi muốn về thăm nhà thì cứ về cùng người nhà
đoàn tụ, ngày mốt ta hồi cung các người cũng trở về là được”. Hồng Trù
cùng THanh Trúc cũng là người ở kinh thành, tuy nhà không nằm trong
thành nhưng cách thành không xa.
“Cám ơn tiểu thư”, Hồng Trù hướng
Hiểu Nguyệt thi lễ, tràn đầy cảm động, Hồng Trù nhẩm tình, đã hơn một
tháng không gặp gia đình, thật nhớ họ biết bao. Vài ngày nữa đã là Tết
Nguyên đán rồi, tưởng rằng năm nay không thể về nhà, không ngờ Tiểu thư đã tỉ mỉ mà nghĩ giùm mình.
Ngâm chân xong, Hiểu Nguyệt nằm
trên giườn đem vớ tơ tằm mặc vào chân, mở sổ con nhìn sơ qua “được rồi, ta thấy trong này viết rất nhiều thứ, các người chọn vài cái mang về
cho người nhà đi”. Trong số ghi mã nào, vàng bạc, túi thơm,… Hiểu
NGuyệt cũng không xem kỹ, dù sao những thứ này bây giờ có cho nàng cũng vô dụng.
“KHông được đâu tiểu thư”, Hồng
Trù vội vàng lắc đầu, “những thứ đó đều là trong cung tặng cho Đỗ phủ,
hơn nữa Hồng Trù và Thanh Trúc chỉ là nha đầu, lấy những thứ này không
hợp quy củ, nếu một ngày nào đó nội phủ hỏi đến, chúng nô tỳ sẽ có
nhiều phiền toái”.
“Ừm cũng đúng. Như vật đi ta cho
các ngươi mỗi người một trăm hai mươi ngân phiếu, các ngươi mang về nhà hiếu kinh với cha mẹ đi, không được từ chối”, Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, dù sao bây giờ trên tay cũng có tiền, bình thường cũng không có
việc gì dùng đến, Chiêu Dương cung cũng không dùng nhiều, huống chi làm Hoàng hậu cũng có một số tiền mà tiền này cũng đủ dùng. “Người biết
ngân phiếu của ta ở đâu, tự mình đi lấy đi”, Hiểu Nguyệt tự nhiên xem
Hồng Trù và Thanh Trúc là quản gia của mình, ngay cả chi tiêu của Chiêu Dương cung cũng do hai nàng quản lý.
“Cám ơn tặng phẩm của tiểu thư”,
một trăm hai mươi lượng đối với Hồng Trù mà nói vốn là một số bạc rất
lớn, trong cung, nàng và Thanh Trúc mỗi tháng nhận lương không giống
với các cung nữ khác, vì là cung nữ cận thân của Hoàng hậu mỗi tháng
nhận được 1 lượng 2 bạ.
“Ừ, tốt lắm, nếu như ngươi có
việc, cứ làm đi”, Hiểu Nguyệt ngáp một hơi, để cuốn sổ nhỏ sang một
bên, “Ta ở đây ngủ một chút, người nhớ thổi rất nến, có việc gì cũng
đừng tìm ta. Khi nào ăn cơm chiều thì gọi”, nói xong liền ngã xuống
giường, đắp chăn mền nhắm mắt ngủ.