Đến giờ Hiểu NGuyệt mới hiểu tại
sao ở cổ đại nam nhân đều mong đỗ Trạng nguyên để được áo gấm về nhà,
còn phụ nữ lại thích tiến cung làm phi tử. Bởi vì khi trở về thăm nhà
thì thật là mở mày mở mặt, đối với bản thân và gia tộc là một việc rất
đáng tự hào. Thị vệ hoàng gia đi trước mở đường, tiếp theo là một đám
thái giám, cung nữ, phượng kiệu có khắc phi tinh củng nguyệt (mặt trăng được các vì sao bao xung quanh) được khiên đi giữa trung tâm, đoàn
người từ từ tiến bước, xung quanh không một bong người, mọi nhà đều
phải đóng chặt cửa.
“Không Kính, tại sao việc ta trở
về lại có nhiều quy củ đến vậy?”, Hiểu Nguyệt nhìn trang phục của mình, một màu vàng rực rỡ chói mắt, nhuyễn kiệu cũng được sơn màu vàng, rèm
che cũng cùng một màu, toàn thân giống như được bao phủ bằng một đống
vàng. Trong lòng thầm nghĩ, cửa hàng hai bên đường đều không mở cửa,
làm sao mà lén đi mua sách được? Cũng may mình ở lại Đỗ gia một đêm,
sáng mai sai một người đi mua là được. Hiểu Nguyệt nắm mắt lại, tâm trở nên tỉnh lặng không còn bị màu vàng quấy nhiễu, sớm đi gặp Chu công.
“Khải bẩm nương nương, đã đến Đỗ
phủ, xin mời nương nương xuống kiệu”, một vị nữ quan đứng ở đầu phượng
kiệu cúi đầu mời Hiểu Nguyệt rời kiệu, nhưng nàng thủy chung không có
một chút phản ứng. Ở phía đại môn, đương triều Tể tướng cùng gia quyến
đang quỳ gối chờ đón Đỗ Hiểu Nguyệt, nhưng đợi thật lâu nàng cũng không bước xuống kiệu, Đỗ tể tướng ngẩn đầu lên dò xét.
Nữ quan toát mồ hôi lạnh, cao giọng nói: “Khải bẩm nương nương, đã đến Đỗ phủ, xin mời nương nương hạ kiệu”.
“Ừ”, Hiểu Nguyệt miễn cưỡng lên tiếng “Đã tới rồi hả? Sao nhanh thế? Ta cảm giác hình như vừa mới lên kiệu thôi”.
Hồng Trù cùng Thanh Trúc liếc
nhau, không cần suy nghĩ cũng biết, Tiểu thư nhất định là ngủ quên rồi, nhưng giờ cũng không nói được gì chỉ kiên nhẫn đứng chờ Hiểu Nguyệt
chậm rãi xuống kiệu.
Kiệu vừa hạ xuống, Hiểu Nguyệt dụi dụi mắt, sau đó duỗi chân, một cảm giác tê tê, êm ẩm tràn tới, sau khi hồi cung phải chuẩn bị thêm gối, chăn mền để trên kiệu, dù sao kiệu
cũng rất lớn, một, hai người nằm cũng không có vấn đề – vừa bước ra
khỏi kiệu, Hiểu Nguyệt vừa nghĩ.
Cung nữ kéo rèm lên, đồng thời một vị thái giám tiến đến, đưa tay đỡ Hiểu Nguyệt, “Không cần đâu, bổn
cung tự mình xuống kiệu”, Hiểu Nguyệt vừa định xưng “ta” chợt nhớ tới
lời của Hồng Trù, Thanh Trúc liển sửa lại thành bổn cung.
Nàng vừa bước xuống, lập tức Hồng
Trù cùng Thanh Trúc liền đi theo, đồng thời truyền đến một giọng nói
trẩm ổn thỉnh an: “Vi thần Đỗ Khang Vinh tham kiến Hoàng hậu nương
nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
Hiểu Nguyệt chưa kịp nói gì thì
Tương Lương, Đinh Anh Uy, cùng ba vị ca ca, hai vị tẩu tẩu cũng quỳ
xuống hành lễ. Đến lúc này nàng mới gặp được tam ca, đáng tiếc hắn cúi
đầu nên không thấy rõ mặt, chỉ biết tam ca tên Đỗ Chính Hiên; Đỗ Dạ Hàn và Đỗ Tiên Dương nàng có gặp qua một lần nhưng hai vị phu nhân của họ
thì đến hôm nay mới gặp.
“Cha, mẹ, đại nương, ca ca, tẩu
tẩu mọi người mau đứng lên đi”, Hiểu Nguyệt đến trước mặt họ khom người đỡ Tương Lương đứng dậy, Đỗ Khang Vĩnh và những người còn lại cũng lục tục đứng dậy. Hôm nay, trang phục của Tương Lương thật xinh đẹp, Hiểu
Nguyệt nhìn cũng thấy hài lòng, chỉ là khi Hiểu Nguyệt dìu nàng vào
trong thì mắt của Tương Lương đỏ lên, nước mắt cũng sắp rớt, Hiểu
Nguyệt vội vàng nói chuyện, “Chúng ta vào nhà nói chuyện đi, bên ngoài
rất lạnh, mọi người đừng quá câu thúc lễ tiết, cứ giống như trước kia,
người nói người cười mới tốt”. Haizz, không còn cách nào, Hiểu Nguyệt
rất sợ nhìn thấy Tương Lương khóc, lúc mới tỉnh lại đã từng trải nghiệm qua cái gọi là nước mắt như mưa.
Hiệu Nguyệt vừa nói xong, liền có
người dẫn vào bên trong. Sau gần một tiếng, Hiểu Nguyệt càng hiểu thêm
câu tục ngữ tự làm tự chịu – trong này còn nhàm chán hơn là việc ngồi
nghe đám phi tần tán dóc: đầu tiên là vài câu thăm hỏi cho phải phép,
Đỗ gia cùng Tương Lương nói chuyện rất khách khí, chuyện gì cần nói thì mới nói, hỏi thì mới trả lời, sau cùng Tổng quan cung nữ bắt đầu đọc
danh sách lễ vật ban tặng cho Đỗ phủ, chờ đến lúc các tặng phẩm được
trao xong, nói chuyện thêm vài câu thì Tổng quản bảo đã đến lúc hồi
cung.
“Hồi cung?”, Hiểu Nguyệt liếc mắt hỏi “Bổn cung đến đây còn chưa đầy một canh giờ, lại phải hồi cung?”
“Khải bẩm nương nương, đây là quy củ trong cung, lần này nương nương hồi gia chỉ được một canh giờ,”, Tổng quản cung kính nói.
Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi ở chính thượng (ghế chính giữa gian phòng dành cho người có địa vị cao nhất), hai tay đặt lên nhau, ngón cái tay phải nhẹ nhàng xoa tay trái. Một hồi lâu
mới chậm rãi nói: “Bổn cung đêm nay ở lại Đỗ Phủ”, Tổng quản quỳ rạp
xuống nói “quy định trong cung không thể vi phạm, mong nương nương suy
tính cẩn thận”.
“Quy củ?”, Hiểu Nguyệt nghĩ tới
việc sáng nay Thái hậu cho người triệu kiến mình đến Trữ Tuyên cung,
hỏi Hoàng thượng tối hôm qua có đến Chiêu Dương cung không? Hơn nữa,
hôm qua Thái hậu tận lực an bài, không khó tưởng tượng ý định của người là làm cho Hoàng thượng lưu túc Chiêu Dương cung. Nếu như chỉ là ở
lại, Hiểu Nguyệt không ngại trong cung của mình có thêm một nam nhân,
nhưng ý muốn của Thái hậu không chỉ muốn hắn lưu túc bình thường. Lúc
này, Hiểu Nguyệt thầm nghĩ, nếu muốn trải qua cuộc sống an tĩnh trong
cung nhất định phải làm cho mình bị giáng đến lãnh cung thì mới yên ổn – Mấy ngày nay, các phi tần đã bắt đầu phân chia thế lực, một nhóm
theo Lý Thiên Nhu, nhóm con lại theo Đồng Như Sương, riêng Liễu Mộng
Nam và Mã Tuyết Man lại không theo phe nào, ngày thường vẫn nếu không
có việc gì thường đến Chiêu Dương cung thăm dò tâm ý của nàng. Phải
biết rằng, tiến cung hơn nửa tháng chỉ có Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn còn là xử
nữ nhưng thế lực Đỗ gia cực lớn, là một chỗ dựa vô cùng vựng chắc. Mặc
dù Hiểu Nguyệt ngày thường không quan tâm đến tranh giành nhưng các phi tử không hề buông lỏng hành động đối phó nàng, cho nên mấy ngày nay
cuộc sống thật không an ổn, thậm chí có chút buồn bực rồi.
Nghĩ tới đây, Hiểu Nguyệt cười
nhẹ, vốn đang nghĩ phải làm gì mới có thể tiến vào lãnh cung, kết quả
hôm nay cơ hội đã xuất hiện rồi. Cơ hội tốt như vậy không thể để vụt
mất, môi đỏ mọng khẽ nhếch: “bổn cũng đã quyết định tự nhiên sẽ không
thay đổi. Bất quá Tổng quản yên tâm, nếu xảy ra sự tình gì thì Bổn cung một mình chịu trách nhiệm, không liên lụy đến người khác. Bây giờ,
ngươi lui ra đi.
“Nhưng mà, nương nương…”, Tổng
quản quỳ trên mặt đất không chịu đi, tâm lý không ngừng tức giận, ai
nói Hoàng hậu nương nương lúc nào cũng tốt bụng, bây giờ trắng mắt ra
rồi, hãy xem nàng đem cung quy ra mà đùa bỡn. Nếu như trở về Nội phủ
đại nhân trách tội, thì mình chỉ sợ mạng nhỏ không thể giữ được.
“Cùng một câu đừng để bổn cung
phải nói hai lần”, Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn quét qua nhưng người
trong phòng, ngăn lại những người muốn khuyên giải, sau đó khép hờ mắt
lại, “bổn cung làm liên lụy, Hồng Trù, Thanh Trúc, bây giờ về phòng của ta trước kia đi”.
“Tuân lệnh”, Hồng Trù, Thanh Trúc
sắc mặt đã sớm xanh lét, tưởng rằng Hiểu Nguyệt muốn ở lại Đỗ gia một
đêm đã được phê chuẩn không ngờ là nàng cố ý đối nghịch cung quy, chẵng lẽ tiểu thư không biết chậm trễ hồi cung sẽ bị trừng phạt hay sao?
Hiểu Nguyệt đứng dậy, chậm rãi đi
tới trước mặt Tương Lương, dắt tay nàng nhẹ giọng mà nói “Mẹ, chúng ta
vừa đi vừa trò chuyện nhé”. Có lẽ, cả đời này sẽ không có nhiều cơ hội
nói chuyện rồi, trong lòng nàng thầm chua xót. Hiểu Nguyệt biết quy củ
trong cung nghiêm ngặc, bây giờ mình cố tình vi phạm cũng biết sẽ có
hậu quả gì, nhưng vì một cuộc sống bình an không tranh đấu, chỉ còn
cách đem chính mình đấu đến lãnh cung.
“Nguyệt nhi… không, Hoàng hậu
nương nương”, Tương Lương đột nhiên quỳ xuống, nước mắt như mưa, “mẹ
xin con, hồi cung đi, không nên ngang ngạnh như vậy. Sau này sẽ còn
nhiều cơ hội về nhà, mẹ cũng có thể tiến cung thăm con”.
“Mẹ… đứng dậy đi”, Hiểu Nguyệt
muốn nâng Tương Lương đứng dậy nhưng Tương Lương vẫn cứ quỳ, thậm chí
còn muốn dập đầu. Hiểu Nguyệt trong lòng khó chịu, nàng dù sao cũng là
mẹ của khối thân thể này, nàng quỳ như vậy làm cho Hiểu Nguyệt cảm thấy thật tội lỗi, đành phải quỳ xuống, kết quả Đỗ Hiểu Nguyệt vừa quỳ
trong phòng những người khác cũng quỳ theo.
“Ôi”, Đỗ Hiểu Nguyệt tức giận muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng nhìn
Tổng quản và đám cung nữ, thái giám ra lệnh “Hồng Trù, Thanh Trúc mang
theo Tổng quản cùng cung nữ, thái giám lui xuống trước, đóng cửa, các
người canh ở bên bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tới
gần”.
Sau khi đám nô tài lui ra ngoài,
Hiểu Nguyệt đỡ Tương Lương đứng dậy nói “tất cả mọi người đứng lên đi,
người một nhà, không cần phải giữ lễ như vậy”.
“Nương nương, cung quy không thể
làm trái, nương nương may chuẩn bị hồi cung đi”, Đỗ Khang Vĩnh đứng dậy hướng Hiểu Nguyệt nói “nếu như nương nương nhớ người thân, thần có thể tiến cung thăm nương nương”.
Đỗ Hiểu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh,
đỡ Tương Lương đến bên ghế ngồi, nắm tay nàng, nhẹ nhàng vỗ trấn an,
thản nhiên nhìn những người trong phòng. Đỗ Khang Vịnh ngẩng đầu uy
nghiêm nhìn Hiểu Nguyệt, tựa hồ trong mắt có một tia tức giận, Đinh Anh Uy dù cố gắng ôn hòa nhưng vẻ mặt không tránh khỏi bất mãn, ánh mắt
nhìn Hiểu Nguyệt đúng là phi thường khó chịu.
Đỗ Dạ Hàn cùng Đỗ Tiên Dương, tuy
nàng đã từng gặp tại Kim Loan điện nhưng cũng không phân biệt được hai
người họ ai là ai, chỉ nghe Hồng Trù và Thanh Trúc đề cập qua Đỗ Dạ Hàn mang khí khái của một vị tướng quân nên dựa vào đó Hiểu Nguyệt không
khó đoán ra người có gương mặt mang nét khí khái của Đinh Anh Uy đang
mặc quan phục màu lam là Đỗ Dạ Hàn. Còn người có tướng mạo văn nhã
gương mặt tương tự Đỗ Khang Vĩnh chính là Đỗ Tiên Dương. Mặt khác còn
có một vị nam tử nàng chưa từng gặp mặt chính là tam ca Đỗ Chính Hiên
rồi.
Đỗ CHính Hiên mặc dù dung mạo tuấn tú nhưng là không giống Đỗ Khang Vĩnh, gương mặt có vài nét tương tự
Đinh Anh Uy, toàn thân trên dưới có một loại hào khí mà nhàn nhã. Hiểu
Nguyệt thấy trong mắt hắn có một tia đùa cợt, Đỗ Chính Hiên này cũng
thật kỳ quái. Trong khi Đỗ Dạ Hàn cùng Đỗ Tiên Dương trong mắt tràn đầy lo lắng, hai vị đại tẩu cũng sợ hãi không kém, trái lại hắn giống như
đang xem một người diễn trò.
Thú vị, Hiểu Nguyệt nén cười, thì ra ở Đỗ gia cũng có một người không giống họ.