Hiểu Nguyệt vừa nói xong, ở đây tất cả mọi người đều giật mình, nội
tâm ai cũng đang suy nghĩ về việc “chấn động” vừa chứng kiến.
Đỗ Khang Vĩnh tay cầm chén rượu khẽ run, Đô Hiểu Nguyệt hiện tại là
nữ nhi yếu ớt của mình đó sao? Lời nói của nàng có tình có lý, sâu sắc
châm chọc làm cho ba vị quý phi sắc mặt đại biến, chỉ là ba vị này đã
chọc giận nàng lúc nào?
Đỗ Dạ Hàn cùng Đỗ Tiên Dương liên tục liếc nhau, họ cứ tưởng Hiểu
Nguyệt sẽ đáp ứng yêu cầu vô lý của Lạc Hoàng Tử, nhưng nàng lại không
kiêu ngạo, không siểm nịnh mà từ chối, mặt khác còn có ý chế nhạo ba vị quý phi, chẳng lẽ nàng đang ghen tuông? Có điều nhìn như thế nào cũng
không giống ghen, từ đầu tới cuối Hiểu Nguyệt chưa từng nhìn qua Hoàng
thượng, cũng chưa từng nhìn kỹ quần thần, có vẻ rất nhàm chán, lơ đãng
chơi đùa với cái ly thủy tinh, vậy mà tại sao bây giờ lại bắt đầu giở
trò?
Lý Thiên Nhu sắc mặt trắng bệch, vốn định tại buổi quốc tiệc, thi
triển tài năng, làm cho Hoàng thượng càng thêm sung ái mình, không ngờ
lại bị Đỗ Hiểu Nguyệt chế nhạo, không chỉ đem vị thế của mình hạ thấp
mà còn có ý chê bai mình không đứng đắn. Bây giờ Đỗ Hiểu Nguyệt có ý
gì? Nàng ta thản nhiên đề nghị Lạc hoàng tử đi phố hoa, chẳng lẽ không
là đã làm Hoàng thượng mất mặt sao? Nghĩ tới đây Lý Thiên Nhu khinh
miệt cười, những lời nói của Đỗ Hiểu Nguyệt chỉ sợ đã làm cho Hoàng
thượng tức giận. Hoàng thượng tuy sắc mặt không thay đổi nhưng ánh mắt
đã rất lạnh rồi.
Đồng Như Sương nội tâm có vài phần bất an, đã sớm cảm giác được Đỗ
Hiểu Nguyệt không đơn giản, mỗi lần cùng nàng nói chuyện nàng luôn lạnh nhạt tỏ ý người lạ không được lại gần. Mà nay, giữa ban ngày ban mặt
bày trò một phen, chỉ sợ là nhắm thẳng vào Lý Thiên Nhu – ngày đó Lý
Thiên Nhu đánh nha đầu của Đỗ Hiểu Nguyệt một cái tát, nha đầu đó hình
như là người nàng ta sủng ái nhất. Cho nên, hôm nay Hiểu Nguyệt làm như vậy có khả năng là đang thay nha đầu của nàng báo thù. Nếu như vậy
thật là quá tốt, bây giờ Đỗ Hiểu Nguyệt cùng Lý Thiên Nhu trở mặt, sau
này mình nhân tiện tọa sơn quan hổ đấu (ngồi xem hai con hổ đánh nhau), để rồi ngư ông đắc lợi (trích trong thành ngữ Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi – Nghĩa là cò và trai đánh nhau chỉ có lợi cho người đánh
cá => trong ngữ cảnh này ý của Đồng Như Sương là nếu Đỗ Hiểu Nguyệt
và Lý Thiên Nhu đấu với nhau thì nàng ta ngồi giữa hưởng lợi).
“Hoàng hậu nương nương thật khí phách”, Lạc hoàng tử yên lặng nhìn
Hiểu Nguyệt đứng trên đài cao, chỉ cảm thấy người phụ nữ này không
giống người thường. Lúc mới gặp thấy nàng rất tầm thường, thậm chỉ cử
chỉ rất thô tục không có phong thái ưu nhã của một hoàng hậu. Nhưng lúc này, nàng chỉ đứng đó, khóe miệng như cười mà không cười, sắc mặt lãnh đạm, tự tin, giống như chuyện trong thiên hạ việc gì nàng cũng nắm
trong tay. Mà lời nói của nàng, có vài phần trêu chọc, hài hước – thử
hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu nữ tử có dũng khí làm trò trước mặt
hoàng thượng, trước mặt các đại thần trong triều? Lời nói có lý, cây
ngay không sợ chết đứng, một nữ tử như vậy tại sao không thể là không
một quốc gia chi mẫu được? Hắn liền quay đầu cười, đồng thời trong mắt
mang theo vài tia thưởng thức, giơ chén rượu lên, sảng khoái nói “Hoàng hậu nương nương, xin mời”.
Một lần nữa uống một hơi cạn sạch, sau đó chủ khách lần lượt ngồi
xuống. Kế tiếp là Hoàng thượng mời rượu, rồi các đại thần mời rượu, vất vả náo nhiệt.
Hiểu Nguyệt tay cầm chén rượu để lên bàn, nàng vốn uống không được,
mới uống có hai chén thì đã bắt đầu chếnh choáng. Nhưng Hiểu Nguyệt
biết bây giờ không thể say được, liền quay sang bên cạnh nhẹ giọng nói
“Thanh Trúc, Hồng Trù, đến đứng sau lưng ta”.
Hai nàng thấy Hiểu Nguyệt mặt đỏ hồng, mắt mông lung cũng đoán được
Hiểu Nguyệt có vài phần say rồi, liền bước đến phía sau, Hiểu Nguyệt
liền dựa vào hai nàng. “Tiểu thư, ngài say sao?”, Hồng Trù nhẹ nhàng
nói, “có muốn uống một chén trà giải rượu?”
“Được đó”, Hiểu Nguyệt khẽ cười, “Hồng Trù, bị người ta tát một cái
mà muốn đánh lại là không cao minh. Muốn đánh phải ngầm đánh, mà còn
phải làm cho người ta ngậm bồ hòn làm ngọt, cười nói với mình. Bây giờ, lòng của ngươi đã thư thái hơn chưa?”
“Tiểu thư, ngài say!” Hồng Trù lo lắng nhìn Hoàng thượng bên cạnh,
theo lời Hiểu Nguyệt, Hồng Trù biết nàng ta đang vì mình mà xuất đầu lộ diện, theo tính cách xưa nay của Hiểu Nguyệt, đối với yêu cầu của Lạc
hoàng tử nàng chỉ cười nhẹ, rồi từ chối, nhưng hôm nay lại nói nhiều
như vậy, thậm chí còn làm cho Lý quý phi sắc mặt khó coi cực điểm.
Nhưng Tiểu thư không nghĩ qua, lời nói của nàng hôm nay đã làm cho
trong cung có thêm một kình địch. Lý Quý phi rất được Hoàng thượng sủng ái, trong cung cũng rất có thế lực, còn Tiểu thư ngoại trừ mình và
Thanh Trúc không còn người thứ ba giúp đỡ nàng.
“Say?”, Hiểu Nguyệt giương mắt nhìn ba vị quý phi, trừ Mã Tuyết Mạn
trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi, hai người kia vẫn rất bình tĩnh, “Ừ,
có chút say! Haha, mỹ nhân xinh đẹp giống như một đám mây, chỉ có thể
nhìn mà thôi. Hồng Trù, bây giờ có thể về Chiêu Dương cung được chưa?
Ta muốn ngủ”. Mệt mỏi qua, yến tiệc như vậy nàng không muốn tham gia,
vừa mệt vừa phải chú ý hình tượng, thậm chí còn thấy cả không khí cung
đấu tỏa ra xung quanh.
“Tiểu thư, uống trà giải rượu đi”, Thanh Trúc đưa chén trà rồi nhẹ
giọng nói “Tiểu thư, người cố gắng nhịn một chút, yến hội kết thúc còn
phải đi ngắm hoa với Ly quốc vương tử, người nếu muốn nghỉ ngơi thì chờ khi ngắm hoa, len lén mà đi về”.
“Ừ”, HIểu Nguyệt cười khẽ, đầu óc có hơi mơ màng, thanh âm cũng hơi lớn một chút “cũng là Thanh Trúc bảo bối suy nghĩ chu đáo”.
“Tiểu thư”, Hồng Trù lại càng hoảng sợ, vì Hoàng thượng đã nhìn Tiểu thư rất lâu, mà hai nàng kia thì không biết chút nào hết,
“Hoàng hậu làm sao vậy? Có phải là thấy không thoải mái?”, một thanh âm lãnh đạm vang lên làm cho Hiểu Nguyệt đang say cũng phải tỉnh lại
hết ba phần.
“Tâu Hoàng thượng, thần thiếp không sao”, Hiểu Nguyệt cúi đầu nói,
trong lòng thầm oán giận chính mình nhất thời say rượu mà quên mất
Hoàng thượng đang ngồi kế bên.
“Thần thiếp thấy Hoàng hậu tỷ tỷ hình như đang say”, Lý Thiên Nhu
nhỏ giọng nói “Hoàng thượng, không bằng cho Hoàng hậu tỷ tỷ về tẩm cung nghỉ ngơi trước?”
“Đúng vậy, Hoàng hậu tỷ tỷ uống liên tiếp hai chén rượu, sợ là đã
say rồi”, Mà Tuyết Mạn liền hùa theo “Hoàng hậu tỷ tỷ hình như chưa
từng uống nhiều như vậy, nếu như tỷ tỷ mà say rồi lại làm ra những
chuyện không hợp lễ nghi, như vậy không tốt lắm…”
Cái gì? Lại còn nói mình say rượu phát điên! Hiểu Nguyệt lạnh giọng
cười khẽ, sau đó lạnh lùng liếc Mã Tuyết Mạn, đồng thời chống lại ánh
mắt như đang xem kích của Đồng Như Sương, nhưng lại không nói gì thêm,
chỉ nhẹ nhàng uống trả giải rượu, động tác nhẹ nhàng thong thả, uống
hết chén trà liền để xuống bàn “trà giải rượu trong cung quả nhiên danh bất hư truyền, Bổn cung mới uống một chén tinh thần liền sảng khoái.
Các vị muội muội, có muốn nếm thử một chén không? Bổn cung thấy các
muội cũng đã uống vài chén rượu rồi. Thiếu vắng Bổn cung thì cũng không ảnh hưởng gì đến bữa tiệc, chủ yếu là các muội mà say không đi nổi thì buổi thưởng hoa hôm nay không còn thú vị, ai sẽ cùng bách hoa ở Ngự
hoa viên tranh tươi đẹp đây?”.
Giọng nói lãnh đạm vang lên, những người xung quanh trong lòng khẽ
cười như đang xem bộ dáng của một phụ nữ ghen tuông, hôm nay Hoàng hậu
cũng bắt đầu ghen rồi – trong triều các đại thần đều biết Hoàng hậu
không được Hoàng thượng sủng ái, tiến cung chưa tới một tháng đã bị cấm túc.
Đàm Văn Bác từ từ uống rượu, khi thấy thân phận thật sự của Hạnh Hoa là Hoàng Hậu hắn mới biết ngày ấy mình bị lừa một phen. Nàng không
phải Hạnh Hoa, cũng không phải cung nữ, như vậy mới giải thích được tại sao lúc gặp nàng cảm giác được thân phận cung nữ cùng lời nói, hành
động không tương xứng, cũng giải thích được vì sao lúc đó nàng không
biết hắn – sau khi nàng tiến cung đã bị cấm túc, ngày lễ Đại Khánh
hoàng gia tụ hội nàng cũng không xuất hiện.
Hôm nay, thấy nàng cùng ngày đó giống nhau, nói chuyện lơ đãng, hành động uể oải, khí tức rất nặng, tựa hồ nàng không thèm để ý đến yến hội này. Nhưng nàng lại là bệnh cũ tái phát, không thể chịu đựng người ta
kích thích, nhẹ nhàng đâm một cái nàng sẽ phản kích, nhưng phản kích
như vậy vừa lơ đãng, vừa chế nhạo, nhìn thế nào cũng không giống như
đang ghen. Hơn nữa, ngày đó trong lúc nói chuyện nàng có vẻ nhưng không quan tâm đến việc Hoàng thượng có hay không sủng ái nàng, chỉ để ý đến cuộc sống an tĩnh bình thản trong cung. Kỳ thật như vậy đối với nàng
cũng tốt, nàng vốn là người của Đỗ gia, nếu an phận là một Hoàng nương
nương, có lẽ thật sự ở trong cung bình an mà qua một đời.
Nhưng hôm nay, tại sao nàng lại không kềm chế chính mình, đem lợi trảo duỗi ra rồi?