Hiểu Nguyệt không có tâm trạng xem sắc mặt của ba vị quý phi, chỉ
cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Xoay người nhìn thì nhận ra đó chính ra Đàm Văn Bác, lúc lừa hắn ở Hạnh Hoa lâm nàng thật sự là không cố ý, cũng nghĩ tới việc sau này sẽ không lại hắn, đáng tiếc
người tính không bằng trời tính, nhanh như vậy là phải gặp hắn rồi.
Yên lặng nhìn Đàm Văn Bác, đối với vị vương gia này, Hiểu Nguyệt có
một cảm giác thật tốt, ánh mắt của hắn không giống Đàm Văn Hạo, lạnh
lùng, có thể là vì hắn không phải là một đế vương, trên người không có
loại khí phách cuồng ngạo, hơn nữa rất gần gũi, cao nhã. Nhìn hắn cảm
thấy tinh thần yên ổn, thoải mái tựa hồ mọi chuyện buồn bực đều đã qua.
Đàm Văn Hạo đối với việc Đỗ Hiểu Nguyệt biểu hiện hôm nay rất kinh
ngạc, nàng nói chuyện mạnh mẽ, thẳng thắn, lời nói, hành động đều có
loại cảm giác chân thành, thẳng thắn, dù những chuyện nàng nói có nhiều thứ không thích hợp với một buổi yến hội. Nhưng từ những việc nàng trò chuyện với hai nha đầu bên cạnh hình như hậu cung đã xảy ra một số
chuyện mà mình không biết, hay là đã động chạm đến nàng? Đối với những
việc tranh đấu trong hậu cung Đàm Văn Hạo thường không quan tâm, dù gì
hậu cung là như thế, đấu đá gay gắt, lời nói lạnh nhạt châm chọc người
khác.
Bất quá, những việc cung đấu này do HIểu Nguyệt gây ra làm hắn có
điểm khó tin, nàng tiến cung mấy tháng qua tựa hồ đối với hậu cung
tranh sủng không hề để ý, cho dù đêm đó hắn nhất thời cao hứng tới
Chiêu Dương cung, nàng không những không làm những chuyện làm cho hắn
chú ý mà còn có vài phần trốn tránh.
Cũng giống như bây giờ, dù đang ngồi trong yến hội nhưng nàng khồng
hề nhìn mình, ngược lại nhìn Vương đệ cười khẽ mấy lần, lẽ nào nàng
từng gặp Vương đệ? Nhưng dù nàng với Vương đệ như thế nào, thủy chung
vẫn là thể tử của mình, nàng đối với một nam nhân khác cười như vậy là
có ý gì? Thật sự không hề để ý đến mình.
Nghĩ tới đây, Đàm Văn Hạo liền nắm lấy tay của Hiểu Nguyệt đang để
trên đùi nàng, dùng sức bóp chặt, ý bảo nàng đừng tiếp tục nhìn chằm
chằm một nam nhân khác còn cười khúc khích. “Hoàng hậu là một quốc gia
chi mẫu mà đi nhìn chằm chằm một nam nhân khác, không cảm thấy thất lễ
sao?”, hắn cúi đầu nhẹ giọng nói sát tai nàng, thản nhiên hít vào một
mùi thơm dễ chịu, gần gũi như vậy hắn mới thấy trên mặt nàng hình như
không đánh phấn, thoa son, da tay của nàng đẹp lắm, màu da trắng hồng
tự nhiên, môi đỏ mọng, kiều diễm ướt át.
Hiểu Nguyệt bị Đàm Văn Hạo dọa cho hết hồn nhưng rất nhanh chóng
trấn định, muốn kéo tay lại nhưng lực bất tòng tâm đành để như vậy.
“Thần thiếp không có nhìn chằm chằm nam nhân khác, thần thiếp chỉ là
đang nhìn cảnh đẹp thôi”, Hiểu Nguyệt hơi quay đầu nhìn vào mắt Đàm Văn Hạo, đôi mắt vẫn rất lạnh và sâu thăm thẳm, làm cho người ta có cảm
giác hắn có thể nhìn thấu lòng người, nàng rất không thích việc này.
Lời của nàng không hề run rẩy, rất bình tĩnh, điều này làm cho Đàm
Văn Hạo không khỏi cười khẽ “vậy Hoàng hậu cũng đem Trẫm coi như là
cảnh đẹp rồi?”
Tự kỷ, quá tự kỷ, chưa từng gặp một người tự kỷ như hắn. Hiểu Nguyệt nhẫn nại bỏ qua việc hắn vẫn nắm chặt tay nàng, nhẹ nhướng mày “Hoàng
thượng không làm nam nhân mà làm cảnh đẹp rồi?”, đây là ngươi tự tìm
lấy, đừng trách bổn cô nương không khẩu hạ lưu tình.
“Hoàng hậu nếu muốn biết Trẫm có phải nam nhân hay không, đêm nay Hoàng hậu sẽ biết”, Đàm Văn Hạo nói khẽ bên tai nàng.
Ack, những lời này là do một Hoàng đế nói sao? Hắn…hắn thật đúng là
vừa nói ra khỏi miệng. “A, thật là đáng thương, có người sống hơn hai
mươi năm, ngay cả chính mình là nam hay nữ cũng không biết, tội
nghiệp!”, Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc thương mà nói.
“Tiểu thư!” Hồng trù không nhịn được liền nhắc nhở Hiểu Nguyệt, nàng nghe Hiểu Nguyệt cùng Hoàng thượng nói chuyện với nhau, mồ hôi lạnh
từng giọt, từng giọt mà rơi xuống —— Tiểu thư thật là không biết nặng
nhẹ, Sao lại nói chuyện như vậy với Hoàng thượng!
“Ha ha, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu phu thê tình thâm, làm biết bao
người hâm mộ”, Lạc hoàng tử cười khẽ, từ tốn nói, cắt đứt câu chuyện
của hai người đang ngồi trên cao.
“Hoàng hậu hiền lương thục đức, mới thu hút được trái tim của Trẫm”, Đàm Văn Hạo vẫn chưa buông tay Hiểu Nguyệt, kéo tay nàng đưa lên bàn
gắt gao nắm lấy.
“Buông tay”, Hiểu Nguyệt trong lòng khó chịu, nhìn xuống dưới thấy
ba vị quý phi đang nhìn mình với ánh mắt sắc như dao đâm cả vào người
thật khó chịu. Cố gắng rút tay ra mà không được liền bất mãn nói “Hoàng thượng, xin mời buông tay”. Bây giờ không thể nói gì khác cũng không
thể lập tức trở mặt, cũng không thể dùng vẻ mặt bất mãn nhìn hắn, chỉ
có thể đem cục tức nghẹn lại trong lòng.
“Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng nên nhớ kỹ, nàng bây giờ là Hoàng hậu của
Trẫm!”, Đàm Văn Hạo lạnh giọng nói bên tai của Hiểu Nguyệt “nếu như
nàng muốn làm chúng ta mất thể diện, Trẫm cũng không có gì tổn thất”.
Bên tai nghe rõ hơi thở của hắn nhưng không làm cho Hiểu Nguyệt cảm
thấy ấm áp, ngược lại rét run, quên luôn việc giãy dụa rút tay ra.
Nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt và Đàm Văn Hạo thì thầm, ba vị quý phi trừ Mã
Tuyết Mạn đem tất cả bất mãn biểu hiện ra ngoài mặt, còn lại hai vị kia chỉ bình thản, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Hoàng huynh”, Đàm Văn Bác cười khẽ “Thần đệ biết Hoàng huynh cùng
Hoàng tẩu tình đầu ý hợp, nhưng không nên trước mặt các đại thần ân ân
ái ái, chưa kể Lạc hoàng tử lần này đi không mang người nhà theo, Hoàng huynh muốn cho mọi người hâm mộ huynh cùng Hoàng tẩu phải không?”
Nằm mơ, Đàm Văn Bác naỳ đang nói cái gì thế, kể chuyện cười hả? Việc này trong Hoàng gia hắn chẳng lẽ không biết? Từ trên xuống dưới trong
cung ai mà không biết Hoàng hậu không được Hoàng thượng yêu thích, lại
vừa mới bị cấm túc mấy tháng. Đối với ngôi vị Hoàng hậu, Đỗ Hiểu Nguyệt làm thật uất ức, không có thực quyền, không được sủng ái, ai cũng xem
thường Hoàng hậu ở Chiêu Dương cung. Nhưng như vậy không phải tốt lắm
sao? Ít nhất không có ai tìm mình để gây phiền toái, cho dù trời có sập xuống cũng không đến lượt mình phải chạy ra đỡ.
Vừa nghe hắn nói xong, Hiểu Nguyệt sắc mặt đại biến, cuối cùng bình
tĩnh lại, khóe miệng liền tươi cười, hình như rất ngọt ngào, đôi mắt
nhìn xuống, có vẻ như rất xấu hổ.
Đàm Văn Hạo tưởng rằng Đỗ Hiểu Nguyệt sẽ phản bác, nhưng không ngờ
nàng lại không nói gì. Chỉ là miệng nàng cười rất tươi, rất chói mắt,
nụ cười ngọt ngào này không phải vì mình đối với nàng ôn nhu vậy thì
nàng vừa nghĩ đến cái gì làm cho nàng có thể cười như vậy?
“Lạc hoàng tử, ngài xem muôn hoa trong Hoa viên ngày nở thật đẹp
phải không? TRẫm muốn mời Lạc Hoàng tử cùng đi ngắm hoa, không biết Lạc hoàng tử có nhã hứng không?” Đàm Văn Hạo vẫn không buông tay Hiểu
Nguyệt, chỉ đảo mắt nhìn Cách Lạc nói.
“Được được”, Cách Lạc gật đầu cười khẽ “Vậy Hoàng hậu cùng các vị nương nương cũng cùng đi cho vui”.
“Đương nhiên”, Đàm Văn Hạo dắt tay Hiểu Nguyệt đứng lên, cười trả lời.
Hiểu Nguyệt bị ép đứng lên, cùng Đàm Văn Hạo sóng vai đi, tiếp theo
Đàm Văn Bác, Cách Lạc, ba vị quý phi cùng các đại thần đứng lên, khom
người hành lễ, từ trên cao nhìn xuống Hiểu Nguyệt không có cảm giác uy
phong hãnh diện, ngược lại cảm thấy thật nhàm chán – đi cùng một đám
người nhàm chán đi xem nhưng đóa hoa đã nở, không phải là việc nhàm
chán đến cực hạn sao?
Khi vừa đi xuống đất, Đàm Văn Hạo buông tay Hiểu Nguyệt, làm cho
nàng thở phào, trong lòng thầm tính chút nữa lúc đi dạo trong vườn, gặp thời cơ thuận tiện sẽ chuồn đi – một đám người như vậy, cả chủ lẫn
khách vừa đi vừa nói chuyện phiếm tự nhiên sẽ không để ý những việc
xung quanh, cho nên đây là thời cơ tốt nhất để bỏ trốn.