Ấm Thư Các trong điện Thái Hòa, gần Ngự thư phòng vốn là nơi Hoàng
thượng tạm nghỉ ngơi khi xử lý quốc sự, lưu giữ hàng vạn quyến sách, có
thể xem là thư viện lớn thứ hai trong cung sau Tàng kinh các. Nhưng Ấm
Thư Các không phải là nơi ai cũng có thể túy ý ra vào, hôm nay Đỗ Hiểu
Nguyệt rất “vinh hạnh” khi được đến đây.
“Ở đây có nhiều sách quá”, Hiểu Nguyệt
tiện tay cầm cuốn Lịch sử Phỉ Á Quốc mở ra xem, đọc được hai trang liền
để vào chỗ cũ – sách này không thuộc khẩu vị của nàng (khẩu vị của Hiểu
Nguyệt thì chắc ai cũng biết là gì rồi), tìm kiếm một hồi cũng không
thấy loại sách mình thích, Hiểu Nguyệt dứt khoát ngồi dựa vào bàn, bắt
đầu ngủ gật đồng thời chờ Đàm Văn Hạo trở về.
Không biết qua bao lâu, Hiểu Nguyệt cảm thấy hai tay tê rần liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng xoa tay, ngoe nguẩy đầu vươn vai thư giản gân cốt
cảm thấy thật thoải mái.
“Tỉnh rồi?”, thanh âm thản nhiên vang lên làm cho Hiểu Nguyệt rùng
mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy Đàm Văn Hạo một thân áo vàng đang ngồi dựa
vào long ỷ nhìn nàng, nhìn xung quanh phòng cũng không thấy bóng dáng
của các thái giám hầu hạ.
“Hoàng thượng bãi triều rồi?”, Hiểu Nguyệt cười khan, chống lại ánh
mắt trêu chọc của Đàm Văn Hạo, phát hiện trên người đang khoát áo lông
cáo, vội vàng đứng dậy kéo áo xuống đem trả cho Đàm Văn Hạo, “đa tạ”.
“Khế ước nàng viết, Trẫm xem qua rồi”, Đàm Văn Hạo chỉ vào cuộn giấy
chi chít chữ Hiểu Nguyệt viết sẵn trên bàn, nét chữ phiêu dật nhưng
không hề thiếu lực, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thật khó tin
đây là chữ viết của một nữ tử lớn lên nơi khuê phòng; nội dung khế ước
trơn tru, chặt chẽ không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào. “Trẫm không có ý
kiến gì, chỉ không hiểu câu cuối trong này ghi ‘nếu muốn thay đổi nội
dung của khế ước phải được sự đồng ý của Đỗ Hiểu Nguyệt’, nghĩa là sao?”
Hiểu Nguyệt sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lúc viết khế ước chịu ảnh
hưởng bởi cách soạn thảo hợp đồng ở hiện đại nên viết thêm câu này.
“Hoàng thượng, câu này có nghĩa là nếu như sau này ngài muốn sửa đổi nội dung trong khế ước, dù ngài là Hoàng thượng nhưng ta cũng phải đồng ý
thì sửa đổi mới có hiệu lực, ngài không thể tự mình quyết định thay
đổi”. Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng giải thích, dù sao ở cổ đại này cũng không
biết nhiều về hợp đồng làm ăn, nàng chỉ cố gắng chừa cho mình một đường
lui về sau.
“A, phải có sự đồng ý của nàng? Sao Trẫm có cảm giác câu này có thâm ý sâu xa hơn!”, Đàm Văn Hạo liếc mắt nhìn nàng “nếu như Trẫm ký vào rồi
có phải giống như đồ ngốc không, hối hận không kịp?”
“Ách…đương nhiên không phải rồi”, Hiểu Nguyệt cười khẽ, nhưng mắt thì cười không nổi “dựa vào cơ trí của Hoàng thượng, biết rõ núi có hổ dĩ
nhiên sẽ không leo lên rồi”, vuốt mông ngựa (nịnh nọt) vốn là chuyện
tốt, nhưng những lời này sao nghe giống như nàng thừa nhận mình có rắp
tâm sắp đặt chuyện khác?
Thật ra, Đàm Văn Hạo rất thích nghe Đỗ Hiểu Nguyệt nịnh kiểu này,
không phải vì hắn thích nịnh nhưng mỗi lần nàng nịnh nọt đều vì muốn che dấu một chuyện gì đó, và mỗi lần nàng nịnh xong trong mắt đều lóe lên
một tia âm mưu, giảo hoạt. “Vậy giờ bỏ câu này đi?” lúc này hắn thấy
trong mắt Hiểu Nguyệt lóe lên sự tức giận, liền cười sản khoái hỏi “hoặc là sửa lại thành ‘nếu muốn thay đổi nội dung của khế ước phải được sự
đồng ý của Trẫm’, nàng nên nhớ kỹ hiện tại là nàng có chuyện nhờ cậy
Trẫm”.
Hiểu Nguyệt đương nhiên biết hiện tại mình yếu thế hơn đối phương vì
nàng là người chủ động tìm hắn đàm phán, vì cơ hội hợp pháp xuất cung
cũng vì việc không phải vào lãnh cung sau khi Đỗ gia thất thế đành phải
nhượng bộ hắn. “Việc này Hoàng thượng có thể tùy ý sửa, ta chỉ yêu cầu
sau khi hoàn thành các nội dung trong khế ước lập tức có thể xuất cung
là được”. Đang ở dưới mái hiên nhà hắn không thể không cúi đầu, chỉ cần
có thể xuất cung thì có hay không đường lui cũng không thành vấn đề.
“Nàng hình như không tình nguyện sửa đổi chút nào”, Đàm Văn Hạo nghe
được trong giọng nói của nàng có sự ẩn nhẫn, nàng vốn là một người kiêu
ngạo, nàng không buông tha chuyện nha đầu của nàng bị người ta khi dễ,
cũng vì chuyện xuất cung mà nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Nhưng hắn thật
không hiểu vì sao HIểu Nguyệt lại chọn con đường này, quan minh chính
đại yêu cầu mình hợp tác để có điều kiện thả nàng xuất cung.
“Không có, thần thiếp cam tâm tình nguyện”, Hiểu Nguyệt khụy gối, cúi đầu không them để ý lời hắn nói, chỉ cần có thể xuất cung quyền quyêt
định của người nào không còn quan trọng.
“Tốt, vậy mời Hoàng hậu viết lại khế ước, đồng thời sửa lại câu cuối cùng đi”, Đàm Văn Hạo cười khẽ, hài lòng nhìn Hiểu Nguyệt.
“Tuân lệnh”, Hiểu Nguyệt đột nhiên có cảm giác muốn rút lui, dựa vào
những lời này, cuối cùng hắn muốn đổi ý thì phải làm sao? Nhưng hắn là
vua của một nước, chỉ cần hắn ký vào rồi chắc hắn sẽ không đổi ý, sẽ đáp ứng thả mình ra cung – cho dù lấy than phận nô tỳ thả cho xuất cung
cũng được, chỉ cần ra khỏi cung thì chuyện gì cũng xử lý hết.
Có điều, trong phòng này ngoài cái bàn đang bị Đàm Văn Hạo chiếm đóng thì chỉ còn lại giá sách, “Hoàng thượng, thiếp ngồi viết ở đâu?”
“Lưu công công, mang thêm một cái bàn nhỏ để bên cạnh Trẫm”, Đàm Văn Hạo hướng ngoài cửa hô một tiếng.
Keo kiệt! Còn tưởng hắn cho mình mượn bàn sử dụng nữa chứ! Mới vừa
rồi, lúc hắn mang mình đến đây rồi vào triều xử lý quốc sự cũng sai cung nhân mang một cái bàn nhỏ vào đây, sau khi viết xong khế ước lại mang
đi. Bất quá Hiểu Nguyệt cũng không them so đo, nàng biết rằng vật dụng
mà Hoàng thượng dùng qua thì không cho phép người khác chạm vào trừ khi
người đó không muốn sống nữa thì cứ thử.
Lão Đại chính là Lão Đại, vừa mới phân phó xuống, không tới 2 phút
cung nhân liền mang đến một cái bàn nhỏ, một ghế nhỏ còn có giấy và bút
mực. Trong lúc đợi mọi người bày biện bàn ghế, Đàm Văn Hạo tranh thủ xem và phê duyệt tấu chương. Hắn xem rất nhanh, thật sự là nhanh như gió,
sau đó cũng nhanh chóng viết vài chữ trên đó. “Hoàng hậu, giấy, mực của
nàng đã chuẩn bị xong”, Đàm Văn Hạo cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục
làm và nhắc Hiểu Nguyệt.
“Ồ”, Hiểu Nguyệt thu hồi ánh mắt, có chút xấu hổ vì đã lén xem hắn,
nàng tự nhận mình không phải là một người háo sắc chỉ thích nghiên cứu
thôi, nên mới nhìn hắn không chớp mắt.
Hiểu Nguyệt ngồi vào bàn bắt đầu viết, Ấm Thư Các phảng phất mùi mực
thơm mát, từng chữ, từng chữ nhẹ nhàng xuất hiện đẹp mắt trên giấy, Hiểu Nguyệt cảm thấy mình đang ngồi học ở thời hiện đại, bút lông trong tay
cầm nhẹ nhàng như bút máy.
Sau khi viết xong, Hiểu Nguyệt buông bút, mỉm cười hài lòng. Trước
kia, Hiểu Nguyệt viết bằng bút lông rất xâu, nhưng sau khi tới thời đại
này, ngày ngày rèn luyện nên mới đạt được trình độ như bây giờ.
Khi Đàm Văn Hạo ngẩng đầu lên thấy nụ cười thỏa mãn, tinh khiết của
Hiểu Nguyệt liền ngẩng ra. Nhìn nụ cười này hắn không khỏi đau lòng tự
hỏi: “nàng thật sự muốn ra cung như vậy sao? Chỉ mới viết khế ước thôi
cũng làm nàng cao hứng cười sảng khoái? Chẳng lẽ trong cung không có gì
đáng để nàng lưu luyến?”. Có lẽ nàng đúng là không có gì lưu luyến, từ
khi tiến cung đến nay, nàng chỉ là an tĩnh trải qua cuộc sống rảnh rồi
của “hoàng hậu”, cuộc sống như vậy có gì đáng để nàng lưu luyến!
“Viết xong rồi?”, hắn vẫn nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt, ngữ khí ôn nhu hỏi.
“Ồ, xong rồi”, Hiểu Nguyệt nghe hắn hỏi xong liền lấy tay chỉ vào chỗ trống trong bảng khế ước kế bên tên hắn đã được viết sẵn nói “Ngài ký
tên vào chỗ này đi, tốt nhất là đem ngọc ấn đóng vào, nếu sau ngài hối
thì còn có đường tính”, dù hắn là hoàng đế cũng phải đề phòng hắn xuất
ngôn phản ngữ.
Nhìn ngón tay trắng nõn của nàng, Đàm Văn Hạo có chút hoảng hốt,
“nàng thật là, lúc nào cũng đề phòng Trẫm! Chẳng lẽ lời Trẫm nói nàng
cũng không tin?”, Đàm Văn Hạo nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên là…”, Hiểu Nguyệt vốn định nịnh nọt hắn, nhưng lại sợ
mình vuốt mông ngựa không tốt lại bị ngựa xoay sang đá cho một cái liền
sửa lại, “tin hay không không liên quan đến việc này, ký vào khế ước chỉ là hình thức mà thôi, làm cho đôi bên đều cảm thấy có sự ràng buộc. Nếu như Hoàng thượng không thừa nhận khế ước này thì thiếp cũng không thể
làm được gì, ai biểu ngài là HOàng thượng”, nói như vậy xem hắn trả lời
thế nào?
“A, xem ra hổ phụ vô khuyển nữ”, Đàm Văn Hạo sau khi nhìn Hiểu Nguyệt ba giây khẽ cười một tiếng, không nóng không lạnh nói “nếu như Đỗ tể
tướng biết nữ nhi của hắn đầy tài năng chỉ sợ sẽ hối hận vì đã đưa nàng
vào cung. Hắn cũng không ngờ tới nữ nhi của hắn sẽ liên kết với người
ngoài đối phó hắn”.
“Ngài thích cười nhạo ta thì cứ cười đi”, Hiểu Nguyệt xoay người ngôi vào bàn, bình tĩnh nói. Nàng thừa nhận mình không phải là thánh mẫu,
nếu Đỗ Khang Viễn có thể dùng nàng đổi lấy sự tín nhiệm của Hoàng gia,
tại sao nàng không thể dùng hắn đối lấy tự do của mình? Đỗ Khang Viễn
chỉ nghĩ tới chuyện của hắn, đem nàng đưa vào hậu cung tranh đấu, bất
luận hắn có tâm tư gì nàng cũng là một người mệnh khổ, hai bên đều không phải là người tốt, dù cho việc này kết thúc như thế nào Hiểu Nguyệt chỉ sợ cuối cùng khó mà toàn vẹn ra ngoài. Nếu biết rõ kết cục như vậy, sao lại không thử thay đổi vận mệnh của mình? “Ngài nên biết mọi chuyện
không phải lúc nào cũng có thể theo ý mình”, nếu Đỗ Khang Viễn lựa chọn
vứt bỏ nữ nhi của hắn vậy hắn nên chuẩn bị để tiếp nhận kết cục này.
Đàm Văn Hạo nghe Hiểu Nguyệt phân tích không khỏi cảm phục tâm tư sâu xa của nàng, nhưng một người con gái mà làm như vậy cũng quá vô tình.
Có thể nói nàng tuyệt tình không? Nàng đối với bọn nha đầu vô cùng tình
nghĩa, Đỗ Hiểu Nguyệt chân chính là người như thế nào? “Nếu đã như vậy,
nàng hãy giúp ta giải quyết chuyện đầu tiên này”, Đàm Văn Hạo đứng dậy
đi đến giá sách, tùy ý lấy xuống một cuốn sách, đồng thời nói “Đỗ Tiên
Dương xuất chinh tấn công Hồng Quốc, người nhà hắn ở lại kinh thành, ta
hy vọng mượn danh nàng đem gia đình hắn triệu vào cung”.