Hả?” Hiểu Nguyệt giật mình, vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý của Đàm Văn
Hạo, nhưng trong nháy mắt lại rõ rang tất cả, hắn muốn bắt gia quyến của Đỗ Tiên Dương làm con tin. “Nếu ngài không tin Đỗ Tiên Dương sao còn để hắn lãnh binh chinh chiến?”, chẳng lẽ hắn không biết đã dùng người thì
không nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì không nên dùng người?
“Hắn là một tường lĩnh trời sinh”, Đàm Văn Hạo xoay người, cầm trên tay cuốn “Thương Thành”, trở lại ghế ngồi tùy
hứng lật xem “nguyên nhân Trẫm làm như vậy chắc nàng đã biết”.
HIểu Nguyệt nhất thời không biết nói gì, đích xác, Đỗ Tiên DƯơng là
do một tay Trung Võ tướng quân dạy dỗ, nghe nói trên chiến trường rất có uy danh vì thế dù tuổi còn trẻ đã được phong là Thanh Long tướng quân.
Nhưng hắn lại là nhi tử của Đỗ Khang Viễn, là người của Đỗ gia, nếu như
hắn và Đỗ Khang Viển đồng tâm, đem quân binh trong tay đi theo Đỗ Khang
Viễn thì số phận của hoàng thất coi như xong, vì thế Hoàng thượng đối
với hắn không thể không đề phòng. “Kỳ thật, làm như vậy không phải là
một biện pháp tốt”, Hiểu Nguyệt nuốt nước miếng nói, “ta cho truyền gia
quyến của Đỗ Tiên Dương vào cung sẽ khiến hắn bất mãn cho rằng ngài
không tín nhiệm hắn, càng làm cho hắn lo lắng chuyện ở nhà mà phân tâm”. Hiểu Nguyệt thật ra không có ý định cãi lại Đàm Văn Hạo, nàng vốn cho
rằng sau khi ký khế ước, Đàm Văn Hạo nói gì thì làm nấy, nhưng theo ý
hắn hiện giờ muốn nàng dùng danh nghĩa người nhà mời gia quyến của Đỗ
Tiên DƯơng vào cung, mà đã vào đây rồi thì thế nào cũng ở trong cung của mình. HIểu Nguyệt không phải là người thích náo nhiệt, hơn nữa đối với
nhị tẩu cũng không thân thiết lắm, tự nhiên truyền vào cung thì càng làm cho người ta nghi ngờ. CHưa kể người của mình ở trong cung cũng không
nhiều, tự nhiên triệu họ vào đây rồi bị người ta lợi dụng làm ra những
chuyện không tốt như vậy mình sẽ rước lấy phiền toái!
“Vậy nàng cho rằng phải làm sao mới tốt?”, Đàm Văn Hạo khẽ ngẩng đầu nghiêm trang hỏi.
“Ừ, theo lời của ngài, ngài cũng không biết rõ Đỗ Tiên Dương là một
người trung quân hay trung phụ (*) ”, Hiểu NGuyệt khẽ gõ mặt bàn thuận
tay cầm bút lông lên nghịch vẽ vẽ trên giấy, “ta muốn hỏi ngài một vấn
đề, Trung võ tướng quân vốn là một người có tiếng là trung thần đúng
không?”
“Ừ”, Đàm Văn Hạo hình như đang nhớ lại những chuyện trước kia nên
trong mắt ánh lên vẻ mông lung, “nàng hỏi những chuyện này làm gì?”
“Nhị ca ta từ nhỏ đã do Trung võ tướng quân nuôi dưỡng, ta tin rằng
ông ta đối với tính cách của nhị ca nhất định có ảnh hưởng rất lớn”.
Những việc này nàng đều nghe Hồng Trù kể lại, dựa vào đó Hiểu Nguyệt
đoán rằng Đỗ Tiên Dương nhất định chọn trung quân trước tiên sau đó mới
đến trung hiếu. Nhưng đây cũng chỉ là tiên đoán, thực hư thế nào phải
kiểm tra lại mới biết được. “trước khi nhị ca xuất chinh, ngài phái
người thân tín đi thăm hỏi hắn, lấy lễ nghi mà tiếp đãi làm cho hắn cảm
giác được ngài rất coi trọng hắn để trong thâm tâm hắn ngài càng quan
trọng hơn. Kế tiếp, sau khi hắn xuất chinh, ngài phái người thường xuyên đi thăm gia quyến của hắn, cứ như vậy…”, Hiểu Nguyệt chỉ nói tới đây
thì ngừng lại nhìn Đàm Văn Hạo, hắn không phải ngu ngốc, nói như vậy đã
rất rõ ràng không cần phải tiếp tục giải thích.
“Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt!” Đàm Văn Hạo vỗ tay cười khẽ, trong mắt đối với Đỗ Hiểu Nguyệt tràn đầy tán thưởng, “kế sách công tâm này có thể nói là công thành mà không gặp huyết!”
“Ngài rõ ràng thì tốt rồi”, Hiểu Nguyệt cười cười, đồng thời hít một
hơi nhìn sắc trời qua cửa sổ, giờ này đã là giữa trưa rồi, sáng nay chỉ
ăn có một chút cháo, giờ nàng đói bụng rồi “Hoàng thượng, giờ ta có thể
về trước không?”
“Nàng vội vã về làm gì?” Đàm Văn Hạo vốn định cùng nàng nói chuyện
trong chốc lát nhưng nàng thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hình
như muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Ăn cơm”, Hiểu Nguyệt thản nhiên trả lời, cây ngay không sợ chết đứng “chẳng lẽ ngài không đói bụng sao?”, vừa nói hết câu bụng lại rất hợp
tác mà kêu hai tiếng ‘ọt ọt’, “Ack, …thần thiếp thất thố xin hoàng
thượng trách phạt”. Trước kia xem phim thấy trước mặt hoàng đế phải hết
sức chú ý dáng vẻ nếu không sẽ bị khép vào tội bất kính.
“Hoàng hậu thật đúng là hy vọng bị phạt”, Đàm Văn Hạo đứng dậy cười
khẽ, đáng lẽ hắn cũng không đói bụng lắm, nhưng bị tiếng bụng réo của Đỗ Hiểu Nguyệt làm cho muốn đi ăn, “bất quá, hoàng hậu đã giải quyết một
tâm sự của Trẫm, xem như lập công, hôm nay Trẫm ban thưởng cho nàng cùng Trẫm dùng cơm trưa”.
Hả! Hiểu Nguyệt vừa nghe xong, trừng mắt nhìn hắn, cố gắng khống chế
tiếng thét đang chực trào ra khỏi miệng, nhìn nàng hiện tài cười còn khó coi hơn khóc, hai tay chấp lại nói “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng ban
thưởng, nhưng thần thiếp vì Hoàng thượng phân ưu vốn là đương nhiên,
huống chi…”, Hiểu Nguyệt thật muốn vả vào miệng mình sao lại nói ra hai
chữ “đương nhiên”, nếu như đương nhiên phải làm thì còn cần ký khế ước
làm gì? “Ý của Thần thiếp là chúng ta lập khế ước vì thế phải có trách
nhiệm thực hiện cho nên không thể nói là lập công, vì thế Hoàng thượng
không cần ban thưởng thức ăn cho thần thiếp, thần thiếp có thể quay về
Chiêu Dương cung ăn”. Nếu cùng Hoàng thượng ăn cơm thì thà chết còn hơn, trong hoàng cung cái gì cũng ít chỉ có lễ nghi là nhiều, ngày thường
mình ngồi trong cung ăn cơm đã phải chú ý tùm lum, bây giờ ngồi ăn cùng
Hoàng thượng thì phiền toái chết đi được.
“Nếu đã là hợp tác thì cùng nhau ăn một bữa cơm đồng thời thảo luận
về bước tiếp theo của kế hoạch không phải tốt hơn sao? Trẫm hy vọng có
thể cùng hoàng hậu nói chuyện nhiều hơn để cho việc hợp tác sau này càng thêm ăn ý”, Đàm Văn Hạo cảm giác được mình trong mắt của Đỗ Hiểu Nguyệt chẳng là gì cả, trừ khế ước ra nàng thật không muốn cùng mình có bất cứ quan hệ nào, ngay cả ngồi cùng ăn một bữa cơm cũng giống như ăn chung
với độc xà mãnh thú. Phải biết rằng đối với các phi tử khác mà nói,
hoàng thượng chủ động ban cho các nàng dùng cơm chung là một sự vinh
hạnh vô cùng to lớn! Mà đối với Đỗ Hiểu Nguyệt, muốn ăn cùng với nàng
phải dùng cách ra lệnh mới chịu!
Đàm Văn Hạo nói nhẹ nhàng nhưng Hiểu Nguyệt nghe được lời hắn nói
chính là mệnh lệnh, “Tuân lệnh”, nàng không thể làm gì khác hơn là phải
đáp ứng nhưng trong mắt lại tràn đầy bất mãn.
————
“Tiểu thư, trời đẹp như vậy sao ngài lại đi ngủ?” Hồng Trù nhìn Hiểu
Nguyệt đang nằm trên giường hỏi, rõ ràng lúc nãy thấy tiểu thư vừa trở
về từ Càn Thanh cung được một chút thôi sao giờ đã nằm ngủ ở đây.
“Đúng đó, trời đẹp như vậy không ngủ thì phải làm gì?”, Hiểu Nguyệt
vẫn chưa ngủ, chỉ nằm nhắm mắt dưỡng thần – hôm nay cùng Đàm Văn Hạo ăn
cơm làm cho nàng chính thức thể nghiệm cái gọi là ăn không tiêu, không
mùi, không vị, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà phải chú ý lời hắn nói, để ý
đến tâm tình của hắn còn phải chú ý đến dáng vẻ của mình, càng phải để ý xem mình có nói gì sai không! Bao nhiêu nơ-ron thần kinh hôm này đều dù cả cho mấy việc này!
“Ra hoa viên ngắm hoa, nhìn trời, đón gió mát đi Tiểu thư”, Hồng Trù
trả lời, “Tiểu thư mỗi ngày đều ngủ như vậy chỉ sợ ngủ đến sinh bệnh
đó”.
“Ừ, biết rồi”, Hiểu Nguyệt sợ Hồng Trù cảm ràm, không thể làm gì khác là phải đáp ứng nàng ta, đứng dậy nhìn đống chăn mền trên giường “Hồng
Trù, ngươi cùng Thanh Trúc đem tất cả sàng đan (ga/ra giường), chăn mền
và gối đổi lại tất cả cho ta”.
“Tại sao?”
“Không có tại sao gì hết, ngươi làm theo lời ta nói là được”, Hiểu
Nguyệt sắc mặt lãnh đạm, mang giày đi ra ngoài, trực tiếp phân phó cung
nữ mang áo khoát đem trải dưới gốc lê, nàng có ý định trong tiết trời
mát mẻ của mùa xuân mà ngủ một giấc ngon. Nhưng tất cả chỉ là ý tưởng
thôi, vì khi Hiểu Nguyệt vừa bước ra khỏi phòng thì phiền toái cũng tới.