“Tỷ tỷ, chúng muội muội tới thỉnh an tỷ tỷ”, Lý Thiên Nhu, Đồng Như
Sương, Mã Tuyết Mạn ba vị quí phi dẫn đầu một đám phi tần hậu cung chậm
rãi đi tới chính điện.
Đỗ Hiểu Nguyệt trong nháy mắt liền nhợt
nhạt mỉm cười, đem tất cả mệt mỏi trên mặt che dấu đi, “Hoan nghệnh các
muội! Thanh Trúc, nhanh pha trà ngon mang lên đây”, bây giờ đã là xế
chiều, các nàng chưa bao giờ đến thăm mình sau chính ngọ (12 giờ chưa),
hôm nay lại có nhã hứng đến thăm giờ này hiển nhiên các nàng có mục đích riêng! Tốt, tốt lắm, rất là tốt, hôm nay mới xế chiều phiền toái đã đến tìm mình rồi.
“Sắc mặt tỷ tỷ hôm nay vui vẻ, tỷ tỷ có chuyện gì cao hứng sao?”,
Đồng Như Sương mở miệng nói đồng thời đi tới trước mặt Hiểu Nguyệt, cười hỏi.
Ôi, trong hoàng cung này vốn không có chuyện gì là bí mật, chắc là
chuyện tối hôm qua cùng sáng nay đã truyền đến tai các nàng rồi vì thế
mới có nhã hứng tới đây chơi. “Đương nhiên là có chuyện cao hứng rồi”,
Hiểu Nguyệt nở một nụ cười “nghề nghiệp”, sau đó cầm tay Đồng Như Sương
đi đến bàn đá dưới gốc lê rồi nói với các phi tử khác “Bổn cung thấy các muội muội đến Chiêu Dương cung thì thật cao hứng, vui vẻ! Các muội cũng biết đó được ngắm mỹ nhân là sở thích của ta mà, hiện tại một lần gặp
được nhiều mỹ nhân như vậy, các muội nói xem Bổn cung có nên cao hứng
hay không?”, vừa nói Hiểu Nguyệt vừa nhìn lướt qua các phi tử trong hậu
cung, trừ Liễu Mộng Nam không tới, còn lại tất cả đều đến đây giúp vui.
Một câu vừa dứt, Hiệu Nguyệt cảm thấy bàn tay mình đang nắm run lên,
tựa hồ muốn nhanh chóng rút ra khỏi làm nàng cười thầm trong lòng, xem
ra câu nói này đã dọa nàng ta sợ rồi. Hiểu Nguyệt vẫn tiếp tục cười nói
“Ai, các muội muội cùng ngồi xuống đây đi”, sau đó quay đầu nói với Hồng Trù, mau gọi các cung nữ mang ghế tới”, vừa dứt lại nàng lại quay đầu
cười với Đồng Như Sương, Lý Thiên Nhu, “mọi người ngồi xuống cùng trò
chuyện đi”.
“Được, cám ơn tỷ tỷ”, Lý Thiên Nhu cũng nắm tay Mã Tuyết Mạn ngồi xuống, cùng lúc đó Thanh Trúc dẫn theo cung nữ dâng trà lên.
“Các muội muội xin mời uống trà”, Hiểu Nguyệt trước sau như một, nâng chung trà lên chậm rãi uống, động tác ưu nhã tựa hồ là một cao thủ phẩm trà, đang nếm thứ nước mỹ vị của nhân gian. Động tác này cũng làm cho
sắc mặt các phi tử trở nên khó coi mà liếc lẫn nhau, bất luận vì nguyên
nhân gì đến Chiêu Dương cung, Đỗ Hiểu Nguyệt chung quy đều như thế này,
chậm rãi uống trà, nghe các nàng nói chuyện nhưng không bao giờ lên
tiếng hay phát biểu bất cứ ý tứ gì. Chính thái độ này là cho người ta
đau đầu nhất, không người nào biết nàng đang suy nghĩ gì, chưa người nào đoán được nàng đánh giá các vị phi tử trong cung như thế nào. Nhưng
trải qua chuyện hôm qua, Đồng Như Sương có thể lớn mật phán đoán: Đỗ
Hiểu Nguyệt rất không hài lòng với Lý Thiên Nhu có liên quan đến việc
lúc trước nha đầu của Lý Thiên Nhu đánh nha đầu của nàng ta. Cũng từ hôm qua Đồng Như Sương nhận thấy Đỗ Hiểu Nguyệt không phải là một người đầu đất, ít ra so với các phi tử trong cung nàng ta có đầu óc hơn nhiều,
chỉ là phải làm thế nào để kích động Đỗ Hiểu Nguyệt để nàng ta nổi giận
mà hành động theo hướng mình mong muốn?
“Muội đang nghĩ tới ngày hai mươi tháng nay là sinh nhật của Lý tỷ
tỷ”, Mã Tuyết Mạn hết sức phấn khởi buống chén, hai mắt long lanh nói
“Lý tỷ tỷ, Hoàng thương nói là sẽ tổ chức tiệc rượu mừng cho tỷ không?
Tính ra Lý tỷ tỷ sắp mười chín tuổi rồi”.
“Việc này… Hoàng thượng cũng không có đề cập với tỷ”, Lý Thiên Nhu
hai mắt chứa đầy ẩn tình, nhìn xuống đất, mặt đỏ ửng nói “nhưng tỷ đoán
Hoàng thượng quả thật có ý tổ chức vì hai ngày trước Hoàng thượng có hỏi tỷ sinh nhật này muốn tặng lễ vật gì?”
A, gương mặt cuối đầu thẹn thùng này đúng là rất phong tình nha, Hiểu Nguyệt cười cười, lấy đia vị của Lý Thiên Nhu trong cung cũng như sự
sủng hạnh mà hoàng thượng dành cho nàng ta, hắn thế nào cũng tổ chức một bữa tiệc vô cùng xa xỉ. Lý Thiên Nhu nói như vậu là vì muốn người khác
hâm mộ đồng thời cũng có tác dụng cảnh cáo – địa vị của nàng ta trong
cung cũng như trong lòng hoàng đế không người nào có thể thay thế.
“Thật hâm mộ Lý tỷ tỷ”, Mã Tuyết Mạn ôm giấc mộng thiếu nữ, hai mắt
khép hờ chầm chậm mà nói “thật hy vọng sinh nhật muội cũng mau đến để
Hoàng thượng tặng muội lễ vật”
“Haha, Mã muội muội, sinh nhật của muội còn lâu mà”, Đồng Như Sương
hé mở cặp môi đỏ mọng, đồng thời mắt cũng chuyển hướng nhìn sang Đỗ Hiểu Nguyệt đang ưu nhã uống trà, “nếu như ta không nhớ lầm, sinh nhật muội
là sau sinh nhật của hoàng hậu tỷ tỷ”.
Ôi, thật nhàm chán, các nàng có thể thảo luận chuyện gì có “não” một
chút không? Hiểu Nguyệt vừa mân mê chén trà, trong lòng vừa than.
“Hoàng hậu tỷ tỷ”, Mã Tuyết Mạn không biết lúc này Hiểu Nguyệt đang
đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chờ mong hỏi “Hoàng hậu tỷ tỷ, sinh
nhật của tỷ là khi nào vậy? Mà năm nay tỷ tỷ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ách…” Hiểu Nguyệt bị Mã Tuyết Mạn hỏi vấn đề này không biết trả lời
như thế nào, theo tuổi thật của nàng mà tính thì hiện giờ hai mươi mốt
tuổi rồi, nhưng tính theo tuổi của khối thân thể này thì mới mười bảy
tuổi thôi, còn ngày sinh của Đỗ Hiểu Nguyệt thì Hồng Trù chưa từng nói
qua cho nên nàng cũng không biết thân thể này sinh vào lúc nào nữa. “Bổn cung không thích quà sinh nhật”, suy nghĩ một hồi nàng thuận miệng nói
đại.
“Tại sao vậy?”, Mã Tuyết Mạn tiếp tục hỏi tới.
“Mỗi lần qua một sinh nhật sẽ nhắc bổn cung nhớ đến mình đã gì đi một tuổi”, Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói “tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn
chẳng khác gì kêu mọi người tới mà nói ta vừa già thêm một tuổi rồi!
Thật không đáng”.
Nét mặt đang ửng đó của Lý Thiên Nhu liền cứng lại, còn Đồng Như
Sương đang ngồi một bên lại hé miệng cười “Hoàng hậu tỷ tỷ nói vậy cúng
có chút đạo lý”.
“Ai, Hoàng hậu tỷ tỷ nói như vậy thật chí lý”, Mã Tuyết Mạn vỗ vỗ đầu “nếu như chúng ta qua một sinh nhật có nghĩa là chúng ta đã già thêm
một tuổi, đúng không Lý tỷ tỷ?”
“Khụ, ừ”, Lý Thiên Nhu gật đầu, nhưng trong nháy mắt liền cười nói
“nhưng có thể được hoàng thượng chúc phúc, thông cáo thiên hạ ta già
thêm một tuổi thì ta cũng rất hạnh phúc”.
Hiểu Nguyệt vừa nghe vừa chớp mắt, cũng không nói gì chỉ ngồi uống
trà. Cho dù hơi chậm chạp Mã Tuyết Mạn cũng hiểu được ý tứ của Lý Thiên
Nhu, liền bắt chước Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi uống trà không nói nữa. Đồng Như Sương cũng chỉ ngồi cười, chậm rãi ưu nhã uống trà, các phi tử khác
thấy thế cũng im lặng làm theo.
Cứ như vậy, sau một giờ, một đám phi tử quần áo diễm lệ đều ôm tâm sự mà ngồi uống trà. Ánh mặt trời sáng lạn, gió xuân nhẹ thổi qua, hoa lê
rơi nhẹ trên mặt đất, hương trà thơm mát làm cho Hiểu Nguyệt muốn nhắm
mắt nghỉ ngơi.
“Ọe… Ọe…”, Lý Thiên Nhu đột nhiên ôm bụng buồn nôn.
“Lý tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy?”, Mã Tuyết Mạn quan tâm hỏi.
“Lý quý phi, tỷ sao rồi?”, các phi tần khác cũng buôn chén trà lo lắng hỏi.
“Ta…”, Lý Thiên Nhu lấy tay chỉ thẳng Hiểu Nguyệt.
“Chẳng lẽ nước trà có vấn đề?”, Đồng Như Sương nghi ngờ hỏi, đồng
thời cũng theo ngón tay của Lý Thiên Nhu nhìn về phía Đỗ Hiểu Nguyệt.
Nữ nhân ngu ngốc này, nếu như trong trà có độc thì các ngươi còn ngồi yên ở đây được sao? Hiểu Nguyệt biểu môi thản nhiên nói “Lý muội muội,
bổn cung hỏi muội mấy ngày nay có phải tự nhiên thèm chua không?”
“Vâng”, Lý Thiên Nhu gật đầu, đồng thời vẫn không ngừng buồn nôn.
Ôi, xem ra đám phi tự này đúng là không có kiến thức, đây rõ ràng là
triệu chứng mang thai. Nhưng cũng không trách được họ, các nàng đều là
những người chưa từng sinh con, theo cách giáo dục phong kiến dành cho
tiểu thư khuê phòng thì các nàng vốn sẽ không biết được những chuyện
này. “Trở về mời ngự y xem mạch đi, không chừng là song hỷ lâm môn”,
Hiểu Nguyệt đứng lên, khẽ cười một tiếng “Bổn cung chúc mừng muội muội,
Thanh Trúc ngươi đi mời thái y đến Tiêu Âm các, Hồng Trù ngươi đi Càn
Thanh cung mời hoàng thượng mau chóng đến Tiêu Âm các”.
“Cái gì?”, các phi tử khác hoàn toàn không hiểu dụng ý của Hiểu
Nguyệt, rốt cuộc có chuyện gì mà phải kinh động mọi người đến Tiêu Âm
các.
“Tốt lắm, tất cả mọi người lui xuống đi, Bổn cung làm liên lụy các
muội mệt nhọc”, Hiểu Nguyệt bắt đầu đuổi người, đồng thời nhẹ nhàng dìu
Lý Thiên Nhu “Hôm nay muội không mang theo cung nữ, bổn cung sẽ cho
người tiễn muội về”.
“Cám ơn tỷ tỷ”, Lý Thiên Nhu sau khi nôn một trận đã thoải mái hơn
nhiều vẻ mặt đỏ bừng càng toát lên vẻ yêu kiều, chậm rãi đứng dậy hướng
Đỗ Hiểu Nguyệt hành lễ sau đó được các cung nữ dìu đi.
“Theo ý của tỷ tỷ, Lý quý phi bị gì vậy?”, Đồng Như Sương không cùng các phi tử khác rời đi, ngược lại đứng sau Hiểu Nguyệt hỏi.
“Bổn cung làm sao biết được?”, Hiểu Nguyệg xoay người tươi cười nói
“Bổn cung không phải đại phu, làm sao biết được Lý quý phi bị gì? Chẳng
lẽ muội nhìn ra được gì? Cũng đúng, muội muội so với Bổn cung lớn hơn
một chút, kiến thức biết cũng nhiều hơn, cho nên muội chắc là biết Lý
quý phi bị gì”.
“Ừ, theo lý thuyết, hoàng hậu tỷ tỷ so với muội thì nhỏ tuổi hơn, hẳn phải gọi muội là tỷ tỷ, nhưng vì tỷ tỷ là hoàng hậu nên…” Đồng Như
Sương bị Đỗ Hiểu Nguyệt một người nhỏ tuổi hơn công kích, trong nháy mắt liền đổi giọng, đem mũi dùi chỉa về phía Hiểu Nguyệt, nũng nịu yếu ớt
nói.
Xem đi, người này so với hình dáng bên ngoài thì lại rất thiếu kiên
nhẫn, mới vừa rồi quanh co lòng vòng không khiêu khích được, hiện giờ
lại thành công vang dội. “Vậy sau này ta gọi người một tiếng tỷ tỷ đi”,
Hiểu Nguyệt vẫn tươi cười như trước, miễn cưỡng nói, thuận tiện ngồi
xuống ghế “có lẽ ngôi vị hoàng hậu này ta cũng không ngồi được bao lâu
nữa sẽ có người khác đến thay thế – các phi tử đã có long loại mà hoàng
hậu lại không có con thì ngôi vị này chắc là không ngồi lâu được rồi!
Đến lúc đó không biết vị muội muội nào sẽ trở thành hoàng hậu tỷ tỷ
đây”.
“A! Hoàng thượng hôm qua không phải lưu lại Chiêu Dương cung sao?
Ngày sau nhất định tỷ tỷ cũng sẽ có con nối dòng”, Đồng Như Sương lập
tức ngồi xuống dỗ khéo Đỗ Hiểu Nguyệt.
Thật là, nàng ta sao tự nhiên lại ngồi xuống, giờ khiêu khích cũng đã khiêu khích rồi, cãi lý nàng ta cũng thắng sao còn chưa chịu đi. “Ha
ha, muội muội cũng biết, Hoàng thượng không thích Bổn cung, ta vào cũng
hơn ba tháng, hôm qua mới là lần đầu tiên người đến Chiêu Dương cung”.
Theo tốc độ này mà tính thì không biết bao giờ hắn mới trở lại, bất quá
Hiểu Nguyệt cũng không nói ra những lời này, theo trí thông minh của
Đồng Như Sương chỉ cần nói một nửa là được.
“Tỷ tỷ không nên gấp gáp, nếu Hoàng thượng đã tới Chiêu Dương cung
lần đầu tiên, tự nhiên sẽ đến lần thứ hai thôi”, Đồng Như Sương nhỏ nhẹ
nói.
“Hoàng thượng đến hay không cũng không có gì”, Hiểu Nguyệt tủm tỉm
nhìn Đồng Như Sương, hai mắt lóe sáng “chỉ càn bọn muội thường xuyên đến Chiêu Dương cung ngồi chơi, giúp cho Bổn cung ngày ngày được ngắm mỹ
nhân, Bổn cung đã cảm thấy hạnh phúc rồi”.
Đồng Như Sương nhìn ánh mắt như hổ đói của Đỗ Hiểu Nguyệt thật đúng
là sợ nàng tiếp theo sẽ nhảy bổ lên người của mình, là một người cơ trí, vội vàng đứng dậy cười ha hả nói “việc này, muội có chuyện cần về Hành
Vân các, tỷ tỷ nghỉ ngơi đi”, sau đó liền đứng dậy đi ngay, không trì
hoãn một giây phút nào.
Đỗ Hiểu Nguyệt hài lòng nhìn phản ứng của Đồng Như Sương, sau khi nàng ta rời đi liền thở phào một hơi “Rốt cục thanh tĩnh rồi”.
“Thì ra cô cũng biết thương tiếc xuân”, một tiếng cười khẽ truyền vào tai Hiểu Nguyệt, thì ra trong vườn này ngoài nàng ra còn có một vị du
khách.
“Vương gia, ra đi”, Hiểu Nguyệt biết thanh âm này là của Đàm Văn Bác, nhưng lại không thấy hắn ta đâu.
“Ngẩng đầu lên”.
Dựa vào hướng âm thanh truyền đến, Hiểu Nguyệt ngẩng lên, trước mắt
hiện ra một đôi chân thật to, “hả”, Hiểu Nguyệt hốt hoảng lùi lại hai
bước, tự nhiên dựa vào một gốc hạnh, “này, ngài có lầm không hả? Tự
nhiên trèo lên đỉnh đầu ta”. Hiểu Nguyệt tay trái chống nạnh, tay phải
chỉ vào cái người đang ở trên cây trách mắng “đừng tượng rằng một thân
bạch y chính là bạch mã hoàng tử, ỷ đẹp trai rồi trèo lên đầu bổn cô
nương, nói cho ngài biết ta không thích mình phải ngước đầu lên nói
chuyện, mau xuống đây xin lỗi ta đi”, thật là xui xẻo, hôm nay bị người
ta “giẫm” lên đầu.
“Ai, chính cô tự chạy đến dưới chân ta mà, sao lại trách ta trèo lên
đầu cô?”, Đàm Văn Bác phi thân xuống trước mặt Hiểu Nguyệt, khẽ phủi bụi trên người, tủm tỉm nói “cô sao lại mặc giả trang như cung nữ chạy loạn nữa? Nếu như để cho thái hậu cùng hoàng thượng biết thì cô không thoát
được đâu”.
“Ai cần ngài lo”, Hiểu Nguyệt tức giận nói, không có việc gì tự nhiên đến đây leo cây, hắn có phải là khỉ đây! “Xin lỗi, ta muốn ngài xin
lỗi”, nàng vốn bị các phi tử làm phiền sáng giờ, ngay cả thời gian ngủ
cũng không có nên đang rất ức chế, định đến cấm địa đi dạo cho khuây
khỏa, không ngờ lại bị người ta “giẫm” lên đầu.
“Hôm nay cô sao vậy? Ai làm cho cô tức giận như vậy?”, Đàm Văn Bác tươi cười hỏi.
Tức giận? Hiểu Nguyệt khẽ nhíu mày “tức giận? Có chuyện gì đáng để ta tức giận?”, trong hoàng cung này ngoài việc có nhiều người làm phiền
thì chẳng có gì làm mình tức giận được.
“Việc này đương nhiên phải hỏi cô rồi”, Đàm Văn Bác chắp tay, xoay
người nhìn vào hạnh hoa viên, “nghe nói đêm qua hoàng huynh ngủ lại
Chiêu Dương cung rồi?”
“Ách…”, trong hoàng cung quả nhiên không có gì là bí mật, ngay cả vị
vương gia này cũng biết chuyện tối qua Đàm Văn Hạo đến Chiêu Dương cung, “Đúng thế thì sao?”
“Thì hôm nay các vị phi tử trong hậu cung sẽ ân cần tới thăm hỏi cô,
mà cô thì đối với việc các nàng ân cần thăm hỏi rất không thích nên mới
chạy đến nơi đây để thư giãn đúng không?” Đàm Văn Bác vẫn bình tĩnh,
tươi cười nói.
“Đúng thế thì sao?”, bị hắn vạch trần, Hiểu Nguyệt cũng không được tự nhiên, mà cũng không cần phải như vậy, sự thật là thế mà! Xoay người
ngồi xuống, tay trái ôm đầu gối, nàng ngẩng đầu nói “các nàng chỉ muốn
tạo một chút kích thích trong cuộc sống nhàm chán trong cung mà thôi”.
Trong cung các phi tử quả thật rất nhàn, trừ việc đi thỉnh an thái hậu
và hoàng hậu, trên cơ bản chỉ có thể ở trong tẩm cung, ngày ngày ngắm
hoa, đánh đàn, ngâm thơ cho qua ngày đoạn tháng.
“Còn cô?”, Đàm Văn Bác bắt chướt Hiểu Nguyệt ngồi xuống bên cạnh
nàng, thuận tay bứt một cọng cỏ chơi đùa, “cô không nghĩ làm cho cuộc
sống mình vui vẻ lên sao?”
“Ta?”, Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng buông một tiếng, cũng bứt một cọng cỏ
đưa lên miệng ngậm “mỗi ngày xem người ta diễn trò cũng rất thú vị”, với điều kiện mình không phải là nhân vật chính trong vở kịch này.
“Chỉ sợ cô cũng đang diễn trò chung, đặc biệt là sau tối hôm qua”,
ánh mắt Đàm Văn Bác trở nên mờ ám, nhưng trong nháy mắt lại trở nên cười cợt chọc ghẹo nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt đang tự tại “gặm” cỏ.
“Việc này ta đã chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng không phải như ngài
nghĩ”, Hiểu Nguyệt nhìn Đàm Văn Bác, cười “Thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, muốn có ăn thì đương nhiên phải nỗ lực nhiều rồi”.
“Cô muốn nhận được gì?”, Đàm Văn Bác nhận thấy Đỗ Hiểu Nguyệt không
phải là người thích tranh sủng, nếu không nàng sẽ không trầm mặc ba
tháng. Không lẽ nàng muốn không lên tiếng thì thôi, đã làm thì làm cho
hoành tráng, rốt cuộc thì nàng muốn gì?
“Phật dạy: thuyết bất đắc (*)”, Đỗ Hiểu Nguyệt cười thần bí, đồng
thời cũng không muốn tiếp tục đề tài này, “haizz, được rồi, tại sao ngài lại thích trốn đến nơi này? Chằng lẽ trong cấm địa này có gì thu hút
ngài? Hay là nhìn vật nhớ người?”. Cho dù Đàm Văn Bác là một vương gia,
hắn có tiến cung thỉnh an thái hậu thì cũng không cần phải đi ngang qua
cung điện hoang phế này. Nàng từng thăm dò các cung nữ về Hội Lan các,
đáng tiếc hỏi mười cung nữ cả mười đều trả lời không biết. Xem ra, nơi
này đúng là khu cấm địa!
(*) Thuyết bất đắc: không nói được
“Phật dạy: thuyết bất đắc”, Đàm Văn Bác dùng chính lời nói của Hiểu
Nguyệt đáp trả nàng, trên mặt mang theo nụ cười cao thâm khó lường.
“Hứ, không nói thì thôi! Ta cũng không muốn nghe người kể chuyện dã
sử”, Hiểu Nguyệt biểu môi “Trong cung có nhiều chuyện như vậy người giấu được sao?”.
Nghe lời nàng nói, tựa hồ nàng biết rất nhiều sự việc trong cung
nhưng đồng thời cũng khinh thường không quan tâm. “Ừm, xem ra cô đối với mọi việc trong cung đã có nhận định riêng, nói cho ta nghe nhận xét của cô về các truyền thuyết trong cung đi”, Đàm Văn Bác cưới ha hả nói.
“Haha, thì là những chuyện các ngươi hay nói đó, ta có biết gì đâu”,
Hiểu Nguyệt phát hiện ra mình nói sai rồi, sao có thể đứng trước mặt
vương gia mà thảo luận về những chuyện thâm cung bí sử của hoàng gia.
Nếu như có vấn đề gia lỡ miệng, mình có mấy cái mạng cũng đền không đủ.
“Cũng đúng! Chuyện trong cung không có gì là bí mật, mọi người đều
biết chỉ là không ai dám bàn tán mà thôi”, Đàm Văn Bác cũng biết Đỗ Hiểu Nguyệt trốn tránh không muốn nói chuyện này nên cũng không ép nàng.
Nghe hắn thở dài, Hiểu Nguyệt cũng không biết tiếp theo nên nói cái
gì cho phải. Thôi, đơn giản, cái gì cũng không nói, ngẩng đầu ngắm mây
trời, thấy hoàng hôn đang dần phủ khắp chân trời, một quầng đỏ chói mắt
hiện ra phía xa xa xua đi những đám mây trắng đang nhẹ nhàng trôi. “Phù
vân du tử ý. Lạc nhật cố nhân tình” (*), Hiểu Nguyệt nhắm mắt thì thào
nói, cuộc sống hơn hai mươi năm trong tiền kiếp giống như những thước
phim chầm chậm lướt qua.
(*) Phù vân du tử ý. Lạc nhật cố nhân tình: hai câu thơ trích trong bài Tống Hữu Nhân (Tiễn Bạn) của Lý Bạch => ý nghĩ của lữ khách buồn tựa áng mây trôi
Tình bạn của người xưa sầu như chiều ngả bóng.
“Cô nhớ nhà?”, Đàm Văn Bác quay đầu hỏi, chỉ thấy Đỗ Hiểu Nguyệt đang nhắm mắt, ráng chiều phủ lên mặt nàng, khóe miệng ánh lên sự cô đơn,
hoang mang phảng phất không rõ nét u sầu. Đột nhiên hắn có ý nghĩ muốn
ôm nàng vào lòng, thay nàng an ủi, gánh vác hết tất cả u sầu.
“À”, Hiểu Nguyệt chỉ cười khổ, nhà, sao lại không nhớ, sống hơn hai
mươi năm tự nhiên trong một đêm lại tới một nơi xa lạ, rời xa người
thân, bằng hữu, vĩnh viễn không cách nào gặp lại.
“Cô có thể triệu mẫu thân vào cung, cũng có thể xin hoàng thượng được tỉnh thân (gặp mặt người thân)”, Đàm Văn Bác cũng nhìn về phía chân
trời, nhẹ nhàng nói.
Nhà này lại không phải Đỗ gia! Hiểu Nguyệt nhẹ giọng cười “cám ơn hảo ý của ngài, chỉ là, có một số việc… không thể nói được”.
Nghe thanh âm của nàng lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nhớ tới nguyên nhân vào cung của nàng, Đàm Văn Bác không biết phải an ủi Hiểu Nguyệt như
thế nào. Không gian trầm mặc bao trùm lấy hai người, không đấu tranh,
không áp lực thật là một cảm giác tiêu dao, tự tại.
“A, ngài xem bầu trời rất đẹp phải không?”, Hiểu Nguyệt chỉ hướng mặt trời đang lặn, rất hồng, rất lớn, cả chân trời là một mảng màu hồng
“trước kia, ta rất thích ngắm mặt trời lặn, chỉ cần có ánh hoàng hôn
buông xuống là ta lại trốn học, chạy về nhà trèo lên sân thượng ngắm
trời chiều”.
Trốn học? Đàm Văn Bác cười khẽ, thì ra Đỗ Khang Viễn còn để cho nàng ta trốn học, “cô trèo lên nóc nhà ngắm hoàng hôn?”
“Ô, haha, quá khứ huy hoàng không cần nhắc lại”, Hiểu Nguyệt tự biết
mình lỡ lời, mình nói là sân thượng mà hắn lại nghĩ là nóc nhà, có điều
tội gì phải giải thích, “quan trọng nhất là bây giờ ta sẽ không trèo
cây, không giống người nào đó lớn như vậy rồi mà còn leo cây, còn đắc ý
“giẫm” lên đầu người khác, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có”.
“Ha, cô thật đúng là hẹp hòi, đối với việc này nhớ mãi không quên”,
Đàm Văn Bác híp mắt cười, thậm chí còn muốn đưa tay ra xoa gương mặt
đang xị xuống của nàng “ta không phải nói rồi sao, tại cô chạy đến dưới
chân ta mà, sao lại oán trách ta?”
“Này”, Hiểu Nguyệt liếc nhìn Đàm Văn Bác “ý của ngài là tại ta đáng bị ngài “giẫm” hả?”
“Rất nhiều người muốn cho bổn vương giẫm mà bổn vương lại không muốn
đó chứ”, Đàm Văn Bác khẽ nhếch miệng, làm ra bộ dáng hống hách, cao cao
tại thượng.
“Hứ, vương gia? Còn ta là hoàng hậu nè”, Hiểu Nguyệt chu miệng, đột
nhiên nghĩ tới một chuyện, trừng mắt chỉ vào Đàm Văn Bác, “haha, ta vừa
nghĩ tới, dựa vào phân chia bối phận ở đây, ta là chị dâu của ngài đó!
Có câu gọi là cái gì…à…đại tẩu như mẹ hiền, dù sao đi nữa theo câu này
ta nói gì ngài phải nghe theo nếu không chính là đại bất kính, đại bất
hiếu”. Haha, chỉ dựa vào một câu nói mà chiếm được tiện nghi lớn, thoáng một cái đã kiếm dược một đứa con lớn như vậy, thật sảng khoái, “cho
nên, xin lỗi ta mau”.
“Hắc, cô đúng là nói xạo!”, Đàm Văn Bác đột nhiên cảm thấy Đỗ Hiểu
Nguyệt đúng là không thể xem nhẹ, lời nói vô lý qua tới miệng nàng cũng
thành có lý, “bất quá, muốn trở thành mẫu thân của ta thì cô phải thực
sự thành đại tẩu của ta mới được”.
“Ta như thế nào lại không phải là đại tẩu của ngài?”, Hiểu Nguyệt
phản bác, cây ngay không sợ chết đứng “không tin đi xem hộ khẩu… quên,
đi xem gia phả của nhà ngài xem có phải tên ta đã được ghi vào đó, là
đại tẩu của ngài chưa”.
“Đưa tay phải của cô lên xem”, Đàm Văn Bác cười cười, kéo tay Hiểu Nguyệt.
“Để làm chi?”, Hiểu Nguyệt nghi ngờ hỏi, tay cũng không them giơ lên, “ngài muốn xem chỉ tay hả?”, nam tả, nữ hữu, hắn kêu mình đưa tay phải
ra không phải để xem chỉ tay thì còn làm gì?
“Đưa tay lên ta sẽ chứng minh cô không phải chị dâu của ta”.
“Ngài tự xem tay mình đi, không lẽ trên tay của ta có ghi chữ: ta, Đỗ Hiểu Nguyệt không phải chị dâu của Đàm Văn Bác?”
“Thì cô cứ duỗi ra đi”, Đàm Văn Bác đưa tay kéo tay phải của Đỗ Hiểu
Nguyệt đến trước mặt, trực tiếp kéo ống tay áo lên nhìn chằm chằm vào
đó, ánh mặt mãi không chịu rời đi.
“Này, ngài đang làm gì vậy hả?” Hiểu Nguyệt nghĩ muốn rút tay về, mặc dù ở hiện đại cũng thường xuyên mặc áo ngắn tay hoặc không tay nhưng
cũng chưa có nam nhân nào dám lôi tay mình lên xem. Nhưng giờ nàng không rút về được “Đàm Văn Bác, ngài đừng quá đáng, dù ta không xem ngài là
một Vương gia, nhưng nam nữ hữu biệt, mời tự trọng”.
“Quả nhiên”, Đàm Văn Bác thì thào nói, tựa hồ không nghe thấy Hiểu
Nguyệt đang nổi giận, tay phải vẫn cầm tay nàng, tay trái chỉ vào một
nốt ruồi đỏ thắm trên cánh tay nàng nhẹ vuốt ve.
“Ngài”, Hiểu Nguyệt cảm thấy mình bắt đầu nổi da gà, “Đàm Văn Bác,
ngài hơi quá đáng rồi”, Hiểu Nguyệt giơ tay trái lên tát vào mặt hắn một cái đồng thời thu tay phải về, trợn mắt nói “ngày thường ta thấy ngài
là người duy nhất trong cung có thể cùng ta nói chuyện, còn muốn làm
bằng hữu với ngài, cư nhiên…”, trong mắt Hiểu Nguyệt hành vi vừa rồi của Đàm Văn Bác chính là quấy rối tình dục.
“Xin lỗi”, Đàm Văn bác bị tát một cái nhưng trong mắt tràn đầy ý
cười, hắn bây giờ đối lập hoàn toàn với “hình tượng” của Hiểu Nguyệt,
“ta chỉ muốn tìm bằng chứng chứng minh cô bây giờ không phải là chị dâu
của ta! Trên tay cô hiện vẫn còn thủ cung sa, chứng tỏ cô không phải là
người của hoàng huynh, tự nhiên cũng không phải chị dâu ta!”
Thủ cung sa? Hiểu Nguyệt im lặng hồi lâu sau đó giơ tay phải lên coi
đi coi lại cái đốm đỏ thắm trên tay, lại không ngừng gật đầu: thì ra đây là thủ cung sa trong truyền thuyết! Không ngờ ở thời đại này cũng có
nó, “tại sao ngài biết cái này còn trên người ta?”, Hiểu Nguyệt vẫn vừa
nhìn thủ cung sa vừa hỏi, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Cơn giận của Hiểu Nguyệt tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong chốc
lát ngữ khí của nàng đã bình thường lại. Bất quá nét mặt khi xem thủ
cung sa thì rất chăm chút giống như vừa phát hiện điều gì mới lạ lắm,
tựa hồ đến bây giờ nàng mới biết trên tay mình có thủ cung sa! “Vừa rồi, khi cô giơ tay chỉ bầu trời, ta không cẩn thận nên nhìn thấy”, Đàm Văn
Bác thành thật trả lời.
“Dấu hiệu xử nữ”, Hiểu Nguyệt nhẹ giọng nói “xem ra phải nghĩ cách
làm cho nó biến mất mới được”, thủ cung sa rất phổ biến, một thảo dân
bình thường cũng biết được nó đại diện cho cái gì, chỉ cần lộ ra thì
toàn bộ người trong thiên hạ đều biết mình có phải là xử nữ hay không!
Hiểu Nguyệt từng xem qua trong sách, thủ cung sa ở thời cổ đại có thể
dùng sức tẩy đi được, nhưng vết thủ cung sa đã theo thân thể này hơn
mười năm vẫn còn tươi mới, nguyên vẹn, chứng tỏ sức sống phi thường của
nó, thật không dễ tẩy đi.
“Cô thật muốn trở thành người phụ nữ của hoàng huynh?”, Đàm Văn Bác
nghe Hiểu Nguyệt lầm bầm, vội vàng hỏi lại, tựa hồ rất bất mãn với suy
nghĩ của nàng.
“Hứ, nữ nhân của hắn nhiều như vậy ta ta dĩ nhiên sẽ không tham gia
náo nhiệt rồi”, Hiểu Nguyệt kéo tay áo xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đàm
Văn Bác trên mặt vẫn còn năm dấu tay của nàng, trong mắt hiện lên một
tia áy náy, “mới vừa rồi ngài ăn đậu hủ của ta, cho nên ngài phải giúp
ta một việc, được không?”
“Cô nói xem?”
“Trước kia xem trong tiểu thuyết thường xuyên có đề cập đến thuật
dịch dung, ta cũng không biết có thật hay không”, Hiểu Nguyệt suy nghĩ
một chút “nếu như thật có loại công phu này, ngài giúp ta tìm một miếng
da mặt nhỏ đến, ta đem che thủ cung sa lại”, nếu rửa không sạch thì che
nó đi là tốt nhất!
Đàm Văn Bác có chút sửng sốt, nhưng lập tức biết dụng ý của Hiểu
Nguyệt, trong cung nhiều tai mắt hỗn tập, nếu như bị người khác phát
hiện bí mật nàng vẫn là xử nữ chỉ sợ hậu cung sẽ tràn ngập mưa gió.
“Được, ngày mai vào giờ này, cô đến đây ta sẽ giúp cô che giấu nó”, Đàm
Văn Bác cười nói.
“Được”, Hiểu Nguyệt gật đầu, mỉm cười “cám ơn ngài, bất quá ta sẽ không vì cái tát vừa rồi mà xin lỗi đâu”.
“Haha, ta cũng không ôm ảo tưởng là cô sẽ xin lỗi”, Đàm Văn Bác tiếp lời.
“Haha”, Hiểu Nguyệt không nhịn được nhẹ giọng cười, “được rồi, ta
không thể cùng ngài tán dóc nữa, ta phải về nếu không hai bà quản gia ở
nhà sẽ đi chung quanh tìm”.
“Ừ, cô đối với hai nha đầu đó tốt lắm?”, dù qua mấy lần tiếp túc hắn
thầy nàng rất quan tâm đến hai nha đầu cận thân nhưng hôm nay vẫn không
nhịn được hỏi câu này.
“Việc này… có thể nói người nào đối xử tốt với ta, ta sẽ đối tốt lại
với hắn”, Hiểu Nguyệt đứng dậy phủi bụi đất trên người “mai gặp, nhớ kỹ
việc của ta”, nói xong liền chạy thoát đi.
“Yên tâm, chỉ cần là yêu cầu của cô, ta nhất định sẽ làm được”.