“Tiểu thư, người rốt cuộc đã về rồi”, chân còn chưa kịp bước vào cửa
Chiêu Dương cung Hiểu Nguyệt đã nghe tiếng của Hồng Trù cùng Thanh Trúc.
“Xem vẻ mặt lo lắng của các người kìa. Ta có chạy đi đâu đâu, các
ngươi lo lắng cái gì?” Hiểu Nguyệt tủm tỉm cười với hai nha đầu đang đón mình, tiện tay rút khăn ra “mau lau mồ hôi đi, có chuyện gì mà hai
ngươi cấp bách vậy?”
“Tiểu thư, sao người lại mặc cung trang?”, Hồng Trù và Thanh Trúc cũng không có nhận khăn từ Hiểu Nguyệt chỉ đồng
thanh nói “Hoàng thượng vừa tới, làm sao với bộ đồ này đây?”
“Đã tới rồi à?”, Hiểu Nguyệt bất mãn nói, lấy lại khăn nhìn qua Thanh Trúc cùng Hồng Trù, “giờ đi thay quần áo là được mà”.
“Tiểu thư, hoàng thượng đã đến chờ người rất lâu, nếu bây giờ người
đi thay quần áo…hình như không được thích hợp?”, Hồng Trù lo lắng hỏi.
“Nếu như ta không đi thay quần áo như vậy mới không thích hợp”, Hiểu
Nguyệt đi thẳng đến cửa, “Được rồi, Hoàng thượng tại sao lại đến Chiêu
Dương cung? Đến bao lâu rồi?”, chết tiệt thật, hắn đáng lẽ phải đến Tiêu Âm các mới đúng chứ, lão bà của hắn mang thai rồi, hắn không đi bồi
người ta, chạy đến Chiêu Dương cung làm gì?
“Thưa tiểu thư, nghe Kỳ công công nói, Hoàng thượng đầu tiên đến Tiêu Âm các, sau đó đến Chiêu Dương cung”, Thanh Trúc tiếp lời nói.
“Hoàng thượng tới đây được nửa canh giờ rồi”, Hồng Trù lo lắng trả
lời, đáng lẽ việc hoàng thượng đến Chiêu Dương cung là một chuyện rất
cao hứng, nhưng Hoàng thượng ngồi đợi nửa canh giờ tiểu thư mới xuất
hiện, nhưng lại mặc một bộ cung trang không biết hoàng thượng có trách
phạt tiểu thư hay không!
“Ồ”, chỉ một chữ đơn giản vậy thôi, không có hạ văn.
Hồng Trù và Thanh Trúc liếc nhau, bất đắc dĩ theo sát phía sau Hiểu
Nguyệt, hiện tại tiểu thư nói gì thì hai nàng chỉ còn cách làm theo
thôi. Tiểu thư đối với việc hoàng thượng đến Chiêu Dương cung biểu hiện
rất bình tĩnh, không vui không buồn, có điều những lúc nàng như vậy
chính là lúc nàng đang cân nhắc tìm cách đối phó.
Ra khỏi chính điện, Hiểu Nguyệt đến thẳng phòng ngủ, vừa bước vào
liền tháo dây lưng, Hồng Trù cùng Thanh Trúc biết Hiểu Nguyệt đang vội
vàng thay quần áo nên nhanh chóng thay quần áo, vấn tóc.
“Chờ một chút”, Hiểu Nguyệt thấy Hồng Trù cầm son đang muốn trang
điểm cho nàng vội vàng ngăn cản “Hồng Trù, hôm nay không cần trang điểm, mặt của ta cũng không có mụn,…không cần phải dùng phấn che đi. Được
rồi, được rồi, chúng ta nhanh đến chính điện đi”. Trái tim đế vương biến ảo khó lường, đã làm cho hắn đợi gần một tiếng rồi, Hiểu Nguyệt cũng
không có lòng dạ nào mang tính mạng mình ra đùa giỡn để cho hắn đợi thêm mười phút nữa.
“Trẫm không ngại chờ thêm nửa khắc đâu”, thanh âm không nóng không
lạnh truyền đến làm cho Hiểu Nguyệt cả kinh, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu
túa ra, hắn…hắn sao lại vào đây được? Sao cung nữ của Chiêu Dương cung
không báo một tiếng? Xem ra bữa nào phải dạy dỗ các nàng một trận mới
được!
Xoay người, thấy Đàm Văn Hạo ngồi ngay ngắn trên giường “Thần thiếp
thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường”, Hiểu Nguyệt vội vàng đi
đến trước mặt Đàm Văn Hạo hành lễ, Thanh Trúc và Hồng Trù song song quỳ
xuống thỉnh an.
“Mặt mũi hoàng hậu thật lớn, làm cho Trẫm đợi hơn nửa canh giờ”, mặc
dù ngữ khí của hắn không nóng không lạnh, sắc mặt cũng rất bình tĩnh
nhưng Hiểu Nguyệt vẫn cảm thấy được hắn đang tức giận.
Hồng Trù cùng Thanh Trúc cúi đầu đứng một bên kéo nhẹ váy của Hiểu
Nguyệt – khi thỉnh an nàng cũng không có hành đại lễ. Thấy hai nàng liếc mình ý bảo phải quỳ xuống nhận lỗi, Hiểu Nguyệt chỉ cười nhạt, lập tức
ngẩng đầu, thản nhiên nói “thần thiếp sai lầm đã làm lãng phí thời gian
quý giá của hoàng thượng là thần thiếp không đúng! Nhưng hoàng thượng có thể lựa chọn rời đi”. Là hắn lựa chọn chờ đợi, sao bây giờ lại trách
người ta? Huống chi giờ này mà hắn còn đến Chiêu Dương cung thì có chút
bất thường.
Thật không biết tốt xấu! Đàm Văn Hạo khẽ mở miệng, muốn nói gì đó
nhưng lại thôi, ngược lại quay sang nói với mọi người “các ngươi lui
xuống trước đi”.
Hiểu Nguyệt biết những lời vừa rồi của mình làm cho hắn có chút mất
mặt, cũng bắt đầu hối hắn mình ăn nói lỗ mãng, tại sao lại nói như vậy
với một hoàng đế nắm quyền sinh sát trong tay? Trong tiềm thức có chút
hoảng sợ, hai tay vặn xoắn lẫn nhau.
Khi mọi người đã lui ra căn phòng có vẻ rộng lớn và im lặng khác thường, chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt.
Độ nhiên yên tĩnh làm cho Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì đành im
lặng tìm ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào tấm bình phong bách điểu
triều phượng đến ngẩn người.
“Hoàng hậu bồi Trẫm đi lệch điện ăn cơm! Trẫm đem bữa tối truyền đến
Chiêu Dương cung rồi”, một hồi lâu Đàm Văn Hạo mới thản nhiên mở miệng
nói. Cùng Đỗ Hiển Nguyệt ở chung Đàm Văn Hạo có loại cảm giác tự tại,
không phải lúc nào cũng tỏ ra phong phạm đế vương – dù cho hắn muốn giữ
hình tượng nhưng nàng luôn có bản lãnh đem mặt mũi hắn phá hư hết, rất
khác với các phi tử trong cung, các nàng luôn lo lặng cẩn thận ở trước
mặt hắn, luôn lo sợ đã làm sai chuyện gì làm hắn mặt rồng giận dữ.
Có lẽ trong lòng nàng chưa từng có mình, hoặc nàng không muốn làm
mình vui lòng nên khi nói chuyện đều rất tùy hứng. Lúc nàng nói chuyện
luôn tỏ ra một khí chất cao ngạo, ngàng hàng với mình làm cho mình luôn không thể bỏ qua nàng.
Ăn cơm? Hắn tới đây là muốn ăn cơm tối với mình? Tại sao vậy? “Được
thôi”, Hiểu Nguyệt không có dũng khí phản đối, cấp trên muốn nhân viên
cùng ăn cơm thì cứ ăn, dù ngồi ở đâu ăn thì cũng là trong nhà hắn thôi
mà.
Đàm Văn Hạo nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó đứng dậy đi đến lệch
điện, Hiểu nguyệt thất thểu đi sau, duy trì khoảng cách không xa không
gần, coi như nàng kính trên nhường dưới. Đoạn đường trầm mặc cùng bữa
cơm nhanh chóng chấm dứt, cuối cùng Hiểu Nguyệt phát hiện, sau khi ăn
cơm xong Đàm Văn Hạo không có ý rời đi, rốt cuộc nàng không nhịn được
lên tiếng “Hoàng thượng, vì sao ngài không đi Tiêu Âm các? Lý quý phi
không phải… ừ, đại khái là có hỷ rồi, ngài không ở cạnh nàng ta sao?”
“Câu nói này của nàng là quan tâm Trẫm hay Lý quý phi?”, Đàm Văn Hạo
buông cuốn trăng gió tiểu thuyết xuống, giương mắt hỏi nàng.
Ánh mắt của Hiểu Nguyệt hoàn toàn dừng lại ở cuốn sách trên tay hắn,
tựa đề là ‘Hồng hạnh xuất tường’, hận không thể giật lại từ tay hắn. Còn làm sao Đàm Văn Hạo có được cuốn sách này thì phải kể từ sau bữa cơm:
Cơm nước xong, Hiểu Nguyệt ngồi đợi Đàm Văn Hạo cất bước ra đi, nhanh chóng đến tẩm cung khác. Đáng tiếc hắn không chịu đi, lại theo nàng về
phòng ngủ rồi trèo lên giường nàng và thản nhiên lôi từ trong góc cuốn
gió trăng tiểu thuyết này.
Khi Đàm Văn Hạo lấy được cuốn tiểu thuyết này mắt Đỗ Hiểu nguyệt muốn trợn trắng, vươn tay ra muốn giật lại nhưng hắn cứ thản nhiên mở sách
ra đọc, lại còn nhìn nàng khiêu khách, nàng đành nhẫn nhịn xuống.
“Ta đương nhiên là đang quan tâm …”, Hiểu Nguyệt nhận ra trong lời
nói của Đàm Văn Hạo hình như có dụng ý, hơn nữa mình mém chút là sập bẫy theo ý hắn rồi nên lập tức sửa lại “quan tâm cả hoàng gia đó! Lý quý
phi hiện mang thai long tử cũng là hài tử đầu tiên của ngài! Nếu như là
con trai thì tương lai sẽ là người kế thừa ngai vị, cho nên ta đương
nhiên phải quan tâm đến hoàng thất, quan tâm đến người kế vị giang sơn
của ngài. Ngài nghĩ xem hài tử lúc nào cũng hy vọng phụ thân mình lúc
nào cũng bên cạnh…”, nghe đến đây Đàm Văn Hạo liếc Hiểu Nguyệt một cái
sau đó tiếp tục đọc sách, “…được rồi, dù bây giờ hài tử còn chưa biết gì nhưng mẹ của hài tử cũng hy vọng cha hắn ở bên mình! Chẳng lẽ ngài
không muốn đi thăm mẹ của con mình sao?”. Thật là, xem thái độ của hắn
kìa, nhắc đến hài tử của hắn mà bày ra cái mặt bất cần này là sao?
“Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng mỗi ngày đều xem loại sách này không phải là
đang tư xuân chứ?, Đàm Văn Hạo không trả lời Hiểu Nguyệt, ngược lại còn
phan ra một câu chẳng liên quan.
Tư cái đầu của ngươi! Hiểu Nguyệt đột nhiên hé miệng cười khẽ, thậm
chí còn cố ý chớp chớp mắt, chân bước nhẹ nhàng, uyển chuyển mà đến
trước mặt Đàm Văn Hạo, làm hắn cứ ngây người ra nhìn, sau đó nhanh tay
giật cuốn sách rồi vội vàng chạy nhanh ra khỏi hắn.
“Nàng!”, khi Đàm Văn Hạo ý thức được hai tay trống trơn mới biết được mình trúng “mỹ nhân kế” của Đỗ Hiểu Nguyệt, mà nàng trong cung không
thể xem là một mỹ nhân, vì sao mình lại như vậy? Trải qua trăm ngàn cách câu dẫn của các phi tử khác mình chưa từng thất thần, nhưng hôm nay tự
nhiên…
“haha, loại sách này chỉ dùng để giết thời gian mà thôi”, Hiểu Nguyệt tiện tay đem sách giấu đi, nửa cười nửa không nói “về phần tư xuân, bây giờ vốn là mùa xuân có gì mà phải tử? Đợi tới mùa thu rồi mới tư xuân
cũng không muộn”.
“Nói nhảm”, Đàm Văn Hạo không thèm đấu lý với nàng.
“Tốt lắm, nhiều lời vô ích”, ăn no nên buồn ngủ, Hiểu Nguyệt đã bắt
đầu nhịn không được muốn ngáp rồi “ngài có muốn đi thăm mẹ của hài tử
hay không là chuyện của ngài, ta đây lấy danh nghĩa là đối tác nhắc nhở
ngài: cho dù trong lòng ngài không phải rất thích Lý Thiên Nhu nhưng
cũng phải giả bộ tỏ rất rất yêu nàng ta – dù sao ngài cũng đã lợi dụng
người ta rồi vậy thì tận lực mà dùng đi không nên lãng phí. Hơn nữa nàng ta đang mang hài tử của ngài, dù thế nào đi nữa cũng phải quan tâm bảo
bối của mình chứ”.
“Ta phát hiện nàng cùng thái hậu có chút giống nhau rồi”, Đàm Văn Hạo nghe Hiểu Nguyệt nói liên tục không khỏi nhớ tới thái hậu ngày ngày dạy dỗ hắn.
Ôi, lại bắt đầu chuyển đề tài rồi, hắn không sợ chuyển riết, chuyển
riết chuyển đến hôn mê sao? “Tin tưởng ta, hậu cung tranh đấu quyết liệt không thua gì quan trường tranh đấu. Nếu như mẹ ngài không có tài trí
chỉ sợ bây giờ ngồi ở vị trí thái hậu không phải là nàng rồi”, Hiểu
Nguyệt nói xong còn thêm “ngài sinh ở trong cung, lớn lên ở trong cung,
việc này ngài phải hiểu hơn ai hết”.
“Nhưng nàng không lớn lên ở trong cung vì sao lại hiểu rõ việc này
như thế?”, việc này làm Đàm Văn Hạo nghi ngờ từ hôm qua đến giờ: Đỗ Hiểu Nguyệt bất quá mời mười sáu, mười bảy tuổi sao nàng lại biết những việc này? Sao nàng có được năng lực và tầm nhìn của những người từng trải
qua rất nhiều sự việc?
Hiểu Nguyệt không biết trả lời như thế nào, chung quy không thể nói
ta đọc được trong sách hoặc phim trên TV thường chiếu những việc này!
Nhún vai, lắc đầu Hiểu Nguyệt bình tĩnh nói “xin lỗi, đây là chuyện
riêng của ta, không thể trả lời”.
“Tại sao lại nói như vậy? Nàng có thể tìm lý do lừa gạt ta, tỷ như
nói là phụ thân đối với nàng tận lực bồi dưỡng hoặc thiên tư thông tuệ
không cần ai dạy cũng biết”, Đàm Văn Hạo không ngờ Đỗ Hiểu Nguyệt lại
“thành thật” như thế nên tự nhiên nổi hứng trêu đùa nàng.
“Ta không thích nói dối, cũng không cần phải nói dối”, Hiểu Nguyệt
thoải mái trả lời, “Đối với đồng bọn mà nói cần thiết nhất là tín nhiệm
lẫn nhau, nếu như ta lừa gạt ngài mà không may mắn bị ngài phát hiện thì sẽ mất hứng, khép ta vào tội khi quân, ta có thể giảm bớt rủi ro nếu
nói thật từ đầu”.
“Nàng thật đúng là thản nhiên”, Đàm Văn Hạo nhẹ giọng cười “có phải
vì nàng xem ta là đồng bạn cho nên nàng mới cùng ta nói chuyện không
phân tôn ti?”
“Đương nhiên”, Hiểu Nguyệt không trả lời rằng mình đối đãi với mọi
người đều giống nhau cũng không tuyên truyền về tư tưởng bình đẳng, nhân quyền vì nàng hiểu rằng ở thời đại phong kiến phân chia tôn ti cấp bậc
vốn không tiếp nhận được tư tưởng này, hơn nữa nàng chưa từng nghĩ đến
việc làm “cách mạng” thay đổi họ. “Vì chỗ cao không khỏi lạnh lẽo, là
một đế vương cao cao tại thượng người trong thiên hạ đều quỳ dưới sự uy
nghiêm của ngài, nhưng trong nội tâm ngài lại mong muốn có một người
cùng mình sóng vai nói chuyện như một vị bằng hữu. Nếu như ta cũng sợ
hãi ngài thì hôm nay ta sẽ không cùng ngài nói chuyện như thế, càng
không thể có cái gọi là khế ước”, Hiểu Nguyệt vừa dứt lời Đàm Văn Hạo
liền rơi vào trầm mặc, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào phòng làm ngọn nến
cháy bập bùng chợt thấy nàng mắt nhắm mắt mở nhìn mình.
“Cùng nàng nói chuyện rất thoải mái”, Đàm Văn Hạo thản nhiên mở miệng “nàng có thể làm cho ta nói ra những suy nghĩ trong lòng nhưng sự xuất
hiện của nàng mang đến cho Trẫm một cảm giác nguy hiểm”.
Hiểu Nguyệt chú ý tới cách Đàm Văn Hạo dùng từ, trước đó hắn dùng chữ “ta”, sau đó lại thay bằng “Trẫm”, chứng tỏ hắn lấy hai thân phận để
nói chuyện cùng nàng, “làm đồng bạn ta thật cao hứng khi ngài nói như
thế, nhưng xin hoàng thượng tin tưởng thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối
không có ác ý sẽ không vị phạm giao ước với ngài, chờ sau khi sự việc
thành công thần thiếp sẽ lui về hậu phương”, Hiểu Nguyệt cũng tùy thời
thay đổi thân phận để trả lời hắn.
Nhưng nghe nàng nói như vậy Đàm Văn Hạo lại càng không thoải mái, có
một vật gì đó đè nặng trong lòng hắn, nhất thời dâng lên cảm giác xúc
động.
“Hoàng thượng, đêm nay ngài nên đến Tiêu Âm các đi”, Hiểu Nguyệt tiếp tục khuyên nhủ, tin rằng hắn chịu không nổi nàng giở giọng cha mẹ mà
dạy dỗ hắn.
“Trẫm tự có cân nhắc, không cần nói nhiều”, Đàm Văn Hạo không nóng
không lạnh trả lời, khi đi ngang người Hiểu Nguyệt hắn chợt dừng cước bộ chậm rãi nói “báo cho nàng một tiếng càng là người thân cận càng không
thể tin. Còn nữa, loại gió trăng tiểu thuyết này không nên xem, nếu như
nàng xuân tình đến rồi, Trẫm không ngại tự mình cho nàng giải xuân
tình”, nói xong xoay người bước ra cửa, lưu lại Đỗ Hiểu Nguyệt đang
trừng mắt nhìn ánh nến một cách ngốc nghếch.