“Hiểu nguyệt! Hiểu nguyệt! Hoàng hậu!”
“Ư, Ồ, mẫu hậu có chuyện gì muốn phân phó cho Hiểu Nguyệt?”, nàng bị
giọng nói oán giận làm cho giật mình, liền lấy lại tinh thần đồng thời
cũng tự trách mình tại sao khi thấy thái hậu lại giật mình.
“Con có tâm sự gì sao? Từ sáng đến giờ sau khi con đến đây chỉ mở miệng nói một hai câu, với lại nét mặt rất hốt
hoảng”, thái hậu quan tâm hỏi “có việc gì cứ nói với mẫu hậu, ta sẽ thay con giải quyết cho”.
Cái gì? Để cho người phụ nữ tôn quý nhất hậu cung giải quyết giùm!
Hiểu Nguyệt tự nhận mình chưa đủ phúc khí để nhận, “cám ơn ý tốt của mẫu hậu, Hiểu Nguyệt không có tâm sự gì, chỉ là tối qua ngủ không ngon giấc thôi”, nàng vội vàng đứng dậy thi lễ nói.
“Ngủ không ngon?”, thái hậu nhẹ nhàng buông một câu, trong nháy mắt
vẻ mặt liền tươi cười “có phải vì tối qua hoàng thượng không đến Chiêu
Dương cung?”
Ách…thái hậu, lão nhân gia ngài cũng trực tiếp qua đi! Hiểu Nguyệt
không nói gì chỉ ngắm nhìn lão bà cao quý trước mặt, sau đó mới lên
tiếng “mẫu hậu nói đùa, thần thiếp bởi vì thời tiết dần dần nóng lên nên ban đêm ngủ không ngon giấc”.
“Tối hôm qua trời nóng? Ta nhớ đêm qua trời chuyển lạnh, còn có mưa
nữa, sáng sớm khi ta rời giường vẫn còn thấy mặt đất ẩm ướt đây!”, thái
hậu vẫn cười như trước, ngữ khí bình tĩnh tiếp tục thảo luận vấn đề thời tiết với Hiểu Nguyệt.
“Haha”, Hiểu Nguyệt cười trừ, cuối cùng thốt ra vài tiếng tiếp tục
dựng chuyện “thần thiếp tối qua thấy một giấc mộng, trong mộng thần
thiếp đang đi trong biển lửa nóng đến nổi không thể hô hấp. Cũng chính
vì giấc mộng này mà thần thiếp mới cho rằng tối hôm qua trời rất nóng”.
“Con mộng thấy mặt trời?”, thái hậu bị câu chuyện của Hiểu Nguyệt làm cho rất hứng thú, giọng nói trở nên hưng phấn.
“Đúng vậy”, tối qua ngủ không được, đầu óc cừ mờ mịt lang thang ở nơi nào làm gì mơ với mộng? Bất quá, Hiểu Nguyệt kiên trì nói dối đến cùng, tục ngữ nói “tên bắn đi rồi không thu lại được, lời nói cũng nói ra rồi đành phải phóng lao theo lao thôi! Nhưng thái hậu sao lại hưng phấn như thế? Mộng thấy mặt trời có gì mà cao hứng? “Một mặt trời thật lớn! Mẫu
hậu mộng thấy mặt trời là điềm báo cho điều gì?”. Suy nghĩ kỹ thì ở cổ
đại con người thường mê tín, xem trong mộng có điềm gì thì ngoài cuộc
sống lại cho rằng đó là một loại báo hiệu.
“Hiểu Nguyệt à, nghe nói buổi tối hai ngày trước Hoàng thượng có qua
đêm ở Chiêu Dương cung?”, nụ cười hiền lành không đổi, mắt cũng cười đến híp lại, thanh âm trở nên nhu hòa hơn.
Nhìn thái hậu như vậy, Hiểu Nguyệt đổ mồ hôi lạnh “thưa mẫu hậu, đúng như lời mẫu hậu nói ạ”, dù không thấy thoải mái như nàng vẫn thành thật trả lời, chỉ là che dấu một chút chuyện “nhỏ” thôi.
“Haha, A Nguyễn, xem ra giang sơn của Đàm gia sẽ có người kế nghiệp”, thái hậu quay đầu cười với người cung nữ thân cận “nhớ năm xưa khi ai
gia hoài thai hoàng nhi cũng mộng thấy mặt trời”, A Nguyễn vốn là tì nữ
cận thận của thái hậu, mama già nhất trong hậu cung, nghe nói đi theo
hơn hai mươi năm rồi.
“Chúc mừng thái hậu, chúc mừng Hoàng hậu nương nương”, A Nguyễn cũng
cười tủm tỉm nói “xem ra không lâu sau trong cung sẽ có thêm hai vì
hoàng tử rồi”.
Hoàng tử? Hoàng tử! Hiểu Nguyệt sửng sốt ba giây, rốt cuộc cũng hiểu ý của hai nàng. Trong thâm tâm của người cổ đại, mặt trời là dương, đại
diện cho nam nhân, còn mặt trăng là âm đại biểu cho phụ nữ, mộng thấy
mặt trời có nghĩa là sẽ sinh nam tử. “Việc này, mẫu hậu giấc mộng này
cũng không hẳn chính xác, mẫu hậu nói như vậy cũng hơi khoa trương
rồi…”, Hiểu Nguyệt vội vàng đính chính, chỉ một lời nói thôi cũng có thể mang lại nhiều phiền toái! Cũng may hôm nay trong Trữ Tuyên cung không
có các phi tần khác, nếu không hậu quả thật không tưởng.
“Thà rằng tin là có cũng đừng tin là không”, Thái hậu ý cười không
giảm “đúng lúc con cùng Hoàng thượng vừa viên phòng (tức là đã xxx rồi
đó các bạn), nói không chừng bây giờ con đã hoài cốt nhục của Hoàng
thượng rồi”.
Ôi! Ai nói hai người cùng ở một phòng thì nhất định phải phát sinh
quan hệ hả! Nhưng Hiểu Nguyệt không thể giải thích thêm, càng không thể
đưa thủ cung sa ra để cho các nàng kiểm chứng – trừ phi nàng muốn rước
thêm nhiều phiền toái.
“Người nào hoài thai cốt nhục của Trẫm rồi?”, Đàm Văn Hạo mỉm cười đi vào cửa.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”
“Nô tỳ tham kiến Hoàn thượng!”
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”
“Miễn lễ”
“Hoàng nhi!”, thái hậu cười ha hả đưa tay ý bảo Đàm Văn Hạo đến bên
cạnh, sau đó nói “Hiểu Nguyệt vừa rồi nói với ai gia, tối hôm qua nàng
mộng thấy mặt trời – năm đó ai gia cũng mộng thấy mặt trời, kết quả là
hoài thai hoàng thượng! Con nói xem, Hiểu Nguyệt mộng thấy mặt trời có
phải ông trời cấp nàng chỉ thị?”
Chỉ thị? Hiểu Nguyệt vừa nghe xong liển muốn giở chân rời đi! Nhưng
Đàm Văn Hạo là nhìn nàng cười nhẹ, Hiểu Nguyệt vội vàng thì thầm “nói
bừa, nói bừa thôi”.
“Mẫu hậu, việc này nhiều lúc có muốn cũng không được”, Đàm Văn Hạo
chậm rãi nói làm cho Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại tiếp
tục bồi thêm một câu làm cho nàng tức nghẹn họng “bất quá nhi thần sẽ cố gắng làm cho giấc mộng của hoàng hậu nhanh chóng thành sự thật”.
“Tốt, tốt lắm!”, thái hậu cười đến thoải mái “Hiểu Nguyệt vốn là một
hài tử ngoan, hai con nhất định sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, ai gia
cũng rất yên tâm. Hoàng nhi, ai gia có ý định mười ngày sau sẽ đi xuất
cung lễ phật ba tháng, chuyện trong hậu cung ai gia quyết định giao cho
hoàng hậu quản lý”.
“Mọi chuyện nghe theo ý của mẫu hậu” Đàm Văn Hạo gật đầu đồng ý.
“Mẫu hậu…” Hiểu Nguyệt đứng dậy hành lễ, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói đã bị một thanh âm cắt đứt.
“Bẩm Hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu, Hành Vân các vừa cho người
đến nói sáng nay Đồng quý phi nôn không ngừng, ngự y chẩn đoán mới biết
Đồng quý phi có hỷ rồi”, Lưu công công vào phòng khom người nói.
“Ồ! Thật sao?”, Thái hậu nhẹ chớp mắt, nhưng lại tủm tỉm hỏi “ngự y có nói mấy tháng rồi không?”
“Bẩm thái hậu, nói là đã 2 tháng rồi”.
“Hai tháng?” thái hậu nhẹ nhàng lập lại, sau đó quay đầu cười nói với Đàm Văn Hạo “Lý quý phi cũng hai tháng rồi, thật đúng là song hỷ lâm
môn!”
Haha, thái hậu nói thật có ý tứ, lời nàng nói có thể giải thích như
vậy không: hoàng nhi, con thật mạnh mẽ làm cho hai phi tử hoài thai cùng một lúc! Nghĩ đến đây Hiểu Nguyệt nhịn không được muốn cười một tiếng,
vội vàng nhấc chén trà lên uống.
“Mẫu hậu, sau này hoàng cung sẽ càng thêm náo nhiệt” Đàm Văn Hạo nhẹ
nhàng nói “mẫu hậu không phải mong cháu đến sốt ruột sao? Bây giờ Lý,
Đồng hai vị quý phi đều hoài thai rồi, tâm nguyện mấy năm nay của người
nhi thần cuối cùng đã hoàn thành rồi”.
Ừ, lời này theo cách hiểu của người hiện đại có thể lý giải thành: mẹ vẫn thúc dục con mau chóng sinh cháu, bây giờ hai người cùng mang thai
nhiệm vụ mẹ giao cho con đã hoàn thành rồi, sau này không thể tiếp tục
thúc dục nếu không hai đứa trẻ sẽ giao cho mẹ nuôi dưỡng!
“Nhưng ai gia vẫn hy vọng sau ngày người thừa kế sẽ đến từ chính cung – đây là cũng tổ chế của hoàng thất!” thái hậu chậm rải nói, Phỉ Á quốc có một quy định bất thành văn: đế quân nhất định phải sinh ra từ chính
cung. Nếu như không phải do chính cung sinh ra thì ngày người đó được
phong làm thái tử thì mẫu phi cũng sẽ được phong làm chính cung hoàng
hậu. “Hoàng nhi, con cũng hiểu ý của ai gia rồi chứ? Con xem, Hiểu
Nguyệt nãy giờ không ngừng gật đầu cho là đúng kìa”.
“Hả?” Hiểu Nguyệt vốn đang hiểu theo kiểu bóp méo ý nghĩ của thái
hậu, không ngờ lão nhân gia lại đem trái banh đẩy đến người mình, vội
vàng buông chén trà cười yêu ớt nói “mẫu hậu nói phải! Di huấn của tổ
tiên dĩ nhiên chúng ta phải ghi nhớ. Bất quá quy củ vốn là vật chết còn
người là vật sống, tự nhiên có thể tùy cơ ứng biến, chờ hoàng thượng
nghĩ muốn…” Hiểu Nguyệt nói tới đây đột nhiên ngừng lại, thái hậu không
biết giao kèo giữa mình và Đàm Văn Hạo nên không biết có nên nói tiếp
hay không.
Đàm Văn Hạo dĩ nhiên hiểu rõ ý của Đỗ Hiểu Nguyệt: nàng muốn nói là
khi nàng rời bỏ ngôi vị hoàng hậu này nàng sẽ phi thường vui vẻ. “…chờ
Trẫm nghĩ muốn gì?” dù biết rõ ý nàng muốn nói, mà nàng trước mặt thái
hậi không dám nói ra, dù sao cũng nói được một nửa rồi hắn thật muốn
biết tiếp theo nàng sẽ nói gì với thái hậu.
“Chờ một ngày nào đó hoàng thượng cao hứng, trở lại thương thảo với
thần thiếp những vấn đề thái hậu vừa nói. Thần thiếp nhất định cung
nghênh thánh giá!”, Hiểu Nguyệt cắn răng nói, phải biết rằng hai buổi
tối ngủ không ngon giấc của nàng là do Đàm Văn Hạo đêm đó trước khi rời
đi “hảo tâm” báo cho.
“Haha, được, được” Thái hậu vừa nghe xong liền tủm tỉm cười.
Đàm Văn Hạo cũng cười sau đó chậm rãi đứng lên, đầu tiên hướng thái
hậu thi lễ “mẫu hậu nhi thần đến Hành Vân các trước”, đồng thời đi đến
trước mặt Hiểu Nguyệt, nàng vội vàng đứng dậy cười với hắn.
“Hoàng hậu, hôm nay Trẫm thật cao hứng, tối nay có thể cùng hoàng hậu thương thảo bất cứ vấn đề gì!” Đàm Văn Hạo ghé sát tai Hiểu Nguyệt nói
nhỏ nhưng lại đủ để cho người thứ ba nghe thấy.
“Được thôi” Hiểu Nguyệt thản nhiên trả lời nhưng hai bên tai đã đỏ
ửng, một luồng khí ấm áp thổi vào trong tai, mùi xạ hương thơm ngát xộc
thẳng vào mũi, nàng có chút không quen khi cùng hắn tiếp xúc gần gũi như thế. “Thần thiếp cung nghênh thánh giá!” Hừ, đừng tưởng tai ta đỏ là sợ ngươi!
“Thông minh” Đàm Văn Hạo cười khẽ một tiếng, tay đưa lên vỗ vỗ vai Hiểu Nguyệt.
Hắn…hắn tưởng mình mèo hay chó mà vỗ vai mình! Hiểu Nguyệt nghĩ muốn
nghiêng người tránh “long trảo” của hắn, nhưng thấy thái hậu đang nhìn
liền nhịn xuống.
“Được rồi! Hai đứa…có phải muốn làm bà lão này đố kỵ hay không?”,
thái hậu cười nói “Hoàng nhi con đi Hành Vân các trước đi, Ai gia sẽ
cùng hoàng hậu theo sau”.
Đàm Văn Hạo đi rồi Hiểu Nguyệt mới yên ổn mà ngồi trên ghế. Vừa rồi
nàng cũng nghe được thái hậu muốn đem hậu cung thực quyền giao cho mình
chắc là bà có dụng ý gì đó, bây giờ thế nào thái hậu cũng lật bài tẩy
việc này.
“Hiểu Nguyệt bây giờ không có người ngoài, Ai gia muốn nói với con
việc này” thái hậu ra dấu bảo A Nguyễn cũng lui ra ngoài, trong phòng
chỉ còn hai người bọn họ.
“Mẫu hậu xin cứ nói” Hiểu Nguyệt ngồi thẳng lại cung kính nghe.
“Con tiến cung cũng gần bốn tháng rồi” thái hậu chậm rãi nói “con đối với cuộc sống trong cung có ý kiến gì không?”
“Hồi bẩm mẫu hậu, người thống trị hậu cung rất tốt thần thiếp không
có bất kỳ ý kiến gì” không biết thái hậu muốn diễn trò gì, tốt nhất cứ
bảo trì trầm mặc.
Thái hậu gắt gao nhìn Hiểu Nguyệt, hồi lâu mới yếu ớt nói “trong cung đầm rồng hang hổ, khi long tranh hổ đấu thì không có mấy người có thể
bảo toàn chính mình”.
“Mẫu hậu nói chí phải” Hiểu Nguyệt tùy thời trả lời không biểu lộ bất cứ điều gì/
“Cho nên nếu bộc lộ tài năng hơn người trong cung sẽ rất khó sinh
tồn, những người có tư tâm âm mưu này nọ sẽ có một ngày bị người khác
dùng mưu; người nào tự phụ mình thông minh cũng có ngày bị chính sự
thông mình này làm hại” thái hậu ngữ khí không thay đổi nhưng cố tình
kéo dài không nói tiếp, Hiểu Nguyệt biết rõ những lời bà ấy nói mỗi chữ
mỗi câu đều không phải nói nhảm.
“Nhưng con là một hài tử rất thông minh, con biết rất rõ đạo lý này,
ngày thường bảo trì trầm mặc không cùng người tranh đấu, thực tế bất
luận việc gì trong cung con đều nhìn thấu, đúng không? Sự tranh chấp
trong hậu cung, kết bè kết đảng con đều biết nhưng đều sắp xếp để không
làm mích lòng bên nào – chỉ riêng điểm này thôi Ai gia không thể không
bội phục sự thông tuệ của con!”
Ách…cái này gọi là gió chiều nào thì theo chiều ấy, thuận theo tự
nhiên, đạo lý này chỉ cần không phải kẻ ngu thì ai cũng có thể làm được! Hiểu Nguyệt than khổ trong lòng, thái hậu chính là thái hậu, ngày
thường ở trong cung quan sát nhìn thấu toàn bộ suy tính của mình.
“Con tự biết mình chính là người của Đỗ gia, rất rõ thân phận của
mình trong hoàng thất cho nên con chưa bao giờ chủ động yêu cầu tiếp
nhận hoàng hậu thực quyền, cũng không yêu cầu hoàng đế sủng ái. Mấy
tháng nay Ai gia cân nhắc rất nhiều, không lẽ con muốn trốn trong thâm
cung, hỗn ăn hỗn uống suốt đời?”
Hiểu Nguyệt vốn cầm chén trà lên định uống nghe thái hậu nói xong
liền buông xuống, đứng lên cười nói “mẫu hậu, người khích lệ Hiểu Nguyệt rồi, nhi thần ngu dốt có thể làm hoàng hậu đã là rất may mắn, không dám cầu bất kỳ điều gì nữa” lời nói này nghe có vẻ khiêm tốn nhưng quả thật vốn là lời nói thật lòng của nàng.
“Ai gia sống trong cung nhiều năm như vậy, dạng người nào mà ta chưa
thấy qua? Có nhìn lầm người hay không Ai gia tự định đoạt” thái hậu vẫn
tươi cười như trước nhưng trong giọng nói lộ ra vẻ cương quyết không cho phản bác, làm cho Hiểu Nguyệt không thể tiếp tục giả cười như trước.
Theo lời Thái hậu, Hiểu Nguyệt có thể hiểu như vậy: nhóc con, muốn đấu
với ta? Trở về học thêm mấy năm đi!
“Mẫu hậu có gì phân phó, xin mời nói thẳng đi” Hiểu Nguyệt biết rõ
nàng trước mặt lão yêu hồ này không có cách nào giấu đuôi của mình đi,
cứ trực tiếp đối mặt xem sao.
“Tính tình sảng khoái, Ai gia thích” thái hậu cười rất tự nhiên,
nhưng nhìn thế nào cũng thấy bà ấy như là đang tính kế “mặc dù con là
người của Đỗ gia nhưng Ai gia cảm giác được con là người đáng để ta tin
tưởng nên Ai gia muốn đem hậu cung cùng Hoàng thượng phó thác cho con”.
“Tại sao? Tại sao mẫu hậu lại tin tưởng con? Tin tưởng nữ nhi của
người mà mẫu hậu đang dùng toàn lực để đối phó?” Hiểu Nguyệt không rõ
tại sao thái hậu lại tin tưởng mình “còn nữa, tại sao mẫu hậu lại muốn
đem hậu cung và hoàng thượng phó thác cho con? Mẫu hậu vẫn đang phụ giúp hoàng thượng, hậu cung cũng do người quản lý, hơn nữa mẫu hậu đang làm
rất tốt”.
“Ai gia đã đến lúc buông xuống” thái hậu nhìn Hiểu Nguyệt hồi lâu rồi thẳng thắn nói trong giọng nói có sự thư thái, thậm chí còn có một tia
giải thoát “Ai gia tin con, tự Ai gia có đạo lý”.
Đến lúc buông xuống? Hiểu Nguyệt hoài nghi nhìn thái hậu, sắc mặt vẫn hồng hào, ánh mắt lấp lánh có thần, thần thái sáng láng, căn bản không
giống người sắp chết! Quan trong chính là sao bà ta biết mình sắp chết?
Chẳng lẽ dựa vào lời tiên tri gì đó? Đương nhiên Hiểu Nguyệt biết thái
hậu không có năng lực tiên tri, nếu không bà ấy cũng không cần mất đến
mấy tháng để quan sát mình. Như vậy chỉ còn một lý do, có thể thái hậu
đang mắc một chứng bệnh gì đó không thể chữa trị – nhưng nhìn sắc mặt
cùng dáng người của thái hậu không hề thấy dấu hiệu của bệnh tật, đặc
biệt giọng nói vẫn thanh và trong không thể là người có bệnh được! Vì
thế lý do này cũng không đúng, Hiểu Nguyệt thật đoán không ra vì sao
Thái hậu lại làm như thế, mang hậu cung thực quyền cùng hoàng thượng phó thác cho mình.
“Con không hỏi Ai gia tại sao lại làm như vậy?” trong mắt thái hậu chợt hiện ý cười hỏi.
“Chỉ sợ có hỏi người cũng không nói” Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng trả lời,
trong cung mỗi người đếu có quá khứ của riêng mình, thái hậu có thể tồn
tại đến ngày nay nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện, có những chuyện bà ấy không muốn nói đến, cho nên có hỏi thái hậu cũng không trả lời.
Còn vì sao thái hậu lại tin mình thì Hiểu Nguyệt có cảm giác không biết
đáp án sẽ tốt hơn nếu không rất có khả năng bị kéo vào những chuyện
không nên biết.
“Ai gia thích con hiểu biết ở điểm này” thái hậu cười ha hả nói “tốt
lắm, con đã đáp ứng yêu cầu của Ai gia nên ta cũng an tâm. Bây giờ chúng ta đi Hành Vân các thăm cháu nội tương lai của ta đi”.
Mình đáp ứng yêu cầu của bà ta khi nào vậy, sao mình lại không biết?
Nhưng giờ cũng không phải là lúc đem chuyện này ra nói, Hiểu Nguyệt đành trả lời “dạ vâng”.
Nàng đứng dậy dìu thái hậu đi ra cửa, chậm rãi đi đến Hành Vân các.