Khi Hiểu Nguyệt trở lại Chiêu Dương cung đã là giờ Dậu, mặt trời đã
khuất dần sau những áng mây, gió xuân cũng không còn ôn hòa, nhẹ nhàng
mà mạnh mẽ va quật với những nhánh cây trong Phong Mãn Lâu.
“Hồng Trù, Thanh Trúc mau thắp đèn lên đi” Hiểu Nguyệt vừa tới gần
cửa phòng đã vội vàng phân phó cho hai nha đầu Hồng Trù và Thanh Trúc.
Thanh âm bất an, vội vàng của nàng làm cho Hồng Trù cùng Thanh Trúc nhanh chóng chạy đi, trong chốc lát căn phòng
đã sáng lên trong ánh nến bập bùng. Thấy ánh sáng trong phòng Hiểu
Nguyệt trong lòng cảm thấy an tĩnh, tâm trạng cũng thanh tĩnh không ít,
hít nhẹ một hơi lẳng lặng nói “Thanh Trúc, Hồng Trù, các người bận rộn
cả ngày rồi giờ lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút”.
“Vậy khi nào tiểu thư dùng bữa tối?” Thanh Trúc nhẹ nhàng hỏi.
“Đêm nay không cần chuẩn bị bữa tối, giờ Hợi mang đến một ít điểm tâm là được” Hiểu Nguyệt vừa nói vừa đi đến bàn trang điểm “điểm tâm làm
đơn giản thôi không cần quá phức tạp, còn nữa mang thùng nước vào đây,
ta muốn tắm”.
Các cung nữ lĩnh mệnh đi ra, chỉ để lại Hồng Trúc đứng hầu bên cạnh.
“Hồng Trù, sao ngươi còn chưa đi?”, nhìn vào gương đồng Hiểu Nguyệt phát hiện trong phòng còn có người, thấy nàng hình như muốn nói gì với mình
mà lại không nói, Hiểu Nguyệt liền xoay người nghi hoặc hỏi “ngươi có
chuyện gì muốn nói với ta phải không?”
“Tiểu thư, mấy ngày nay cô có tâm sự gì phải không?” Hồng Trù cũng
không quanh co liền thẳng thắn hỏi, mấy ngày nay tiểu thư hình như có gì thay đổi so với trước kia, ngay cơm cũng không ăn, trên mắt lại hiện
lên quần thâm hình như là ngủ không ngon giấc.
Haha, nha đầu này thật tỉ mỉ, Hiểu Nguyệt khẽ cười “có gì tâm sự đây, Hồng Trù, ngươi suy nghĩ nhiều quá!” có một số việc Hiểu Nguyệt không
thể nào nói với nàng ta được.
“Có phải bởi vì mấy ngày nay Hoàng thượng không đến Chiêu Dương cung?” Hồng Trù tiếp tục hỏi.
“Haha, Hồng Trù, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi” Hiểu Nguyệt bị câu hỏi của Hồng Trù chọc cười “thời gian ta tiến cung dài như vậy mà Hoàng
thượng mới đến Chiêu Dương cung hai ba lần, nếu chỉ vì như vậy mà buồn
thì ta hiện giờ chắc thành oán phụ rồi”.
Cũng đúng! Hoàng thượng và tiểu thư không hợp nhau, việc này không có gì là bí mật, người trong cung ai cũng biết, chỉ có khi thái hậu thường hay nhân lúc tiểu thư đi thỉnh an người liền mới Hoàng thượng đến Trữ
Tuyên cung để cải thiện quan hệ giữa hai người. Đáng tiếc lại không
thành công, hai người trước mặt thái hậu thì tương kính như tân, sau
lưng thái hậu cũng tương kính như băng. Dù đêm đó Hoàng thượng lưu lại
Chiêu Dương cung, sau đó lại dẫn tiêu thư đi Càn Thanh cung…nhưng quan
hệ giữa bọn họ không thể nói là đã cải thiện tốt. Đặc biệt hôm nay ở
Hành Vân các, Hoàng thượng đối với Đồng quý phi thập phần che chở, không thèm nhìn tới tiểu thư, tình cảnh này thật là…ngay cả các cung nữ bên
cạnh cũng thành dư thừa, cuối cùng thái hậu nói vài câu rồi dẫn tiểu thư trở về Trữ Tuyên cung, sau đó chuyện một chút mới cho tiểu thư trở về.
“Vậy tiểu thư đang phiền não việc gì?”
Phiền não? Mình biểu hiện rõ ràng vậy sao? Cư nhiên một nha đầu cũng
nhìn ra? Vậy các phi tử khác thì sao, các nàng có thấy mình khác thường? Không được, trong hậu cung, nơi mà người ăn thịt người, nếu như bản
thân để người khác “đọc” được như vậy thì thời gian “tử” thật không xa
rồi. Hiểu Nguyệt trêu chọc hỏi “ta có phiền não sao? Tại sao ta không
biết? Ngươi xem ta mỗi ngày ăn ngon, ngủ ngon làm gì có tâm sự? Ngươi có thấy người nào ăn no ngủ kỹ như vậy mà có tâm sự không?”
“Nhưng là…” Hồng Trù còn muốn thêm nhưng bị Hiểu Nguyệt cứng rắn nhắc “được rồi, không nói nữa, ta bây giờ hơi mệt, tắm rửa xong phải ngủ một chút – sáng giờ ta chưa ngủ chút nào cả”.
“Tiểu thư! Hồng Trù nhớ rõ sáng nay người ngủ đến giờ Tỵ mới rời
giường” Hồng Trù nhắc nàng “người còn dùng lý do thân thể không thoải
mái để từ chối gặp mặt các phi tử đến thỉnh an”.
“Ừ, ừ” Hiểu Nguyệg gật đầu phụ họa, sau đó thấy các cung nữ mang
thùng tắm tới nên cười tủm tỉm nhìn Hồng Trù “ta biết ngươi quan tâm ta
nhưng ta thật không có tâm sự gì! Ngươi cung biết phụ nữ trong kỳ kinh
nguyệt thường có tâm trạng bất an, người cũng không cần lo lắng quá!
Được rồi, được rồi, ngươi cùng các nàng ai về làm việc nấy đi, có chuyện gì ta sẽ gọi”.
Sau khi các cung nữ đi khời, Hiểu Nguyệt rốt cuộc cũng có được một
không gian yên tĩnh. Ra sau bức bình phong cỡi quần áo, bước vào ngồi
trong thùng tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ, mùi thơm của những cánh hồng
trong nước làm cho tinh thần trở nên sảng khoái, cũng làm cho những suy
nghĩ của nàng rõ ràng lên rất nhiều.
Trong phòng rất yên tĩnh, trừ tiếng hít thở nhợt nhạt của nàng cũng
tiếng nước nhẹ nhàng chảy, ánh nến thỉnh thoảng lay động chớp tắt, mọi
thứ đều im lặng đến đáng sợ. An tĩnh, trống trãi mang theo vài phần lạnh lẽo ập đến bên người Hiểu Nguyệt, loại không khí áp bách này làm nàng
rất sợ, muốn trốn vào một nơi nào đó.
“Hồng Trù, Thanh Trúc! Mau vào!” Hiểu Nguyệt chợt hô to, đồng thời
vội vàng đứng dậy mặc quần áo, trong đầu chợt nhớ tới câu nói của thái
hậu “hoàng cung chính là một nơi rất náo nhiệt, con càng muốn an tĩnh,
càng muốn chạy trốn thì càng không trốn thoát được”.
“Tiểu thư, người có gì phân phó?” khi Thanh Trúc và Hồng Trù đi vào Đỗ Hiểu Nguyệt đang bình tĩnh mặc y phục.
“Đêm nay ở đây ăn điểm tâm với ta đi” Hiểu Nguyệt thản nhiên nói, bây giờ nàng chỉ muốn có người ngồi với mình, mặc dù tâm sự đầy bụng không
thể giải tỏa được nhưng nhìn thấy hai gương quen thuộc của các nàng vẫn
tốt hơn là chỉ làm bạn với ánh nến lập lòe này.
“Tuân lệnh” đêm nay tiểu thư thật sự rất khác thường, Hồng Trù suy tư trong lòng, lúc trước khi tiểu thư tắm xong thường vừa ăn một món gì đó vừa xem một đống gió trăng tiểu thuyết… chưa bao giờ yêu cầu mình và
Thanh Trúc bồi nàng – nàng tựa hồ cũng không thích có người xen vào thời gian riêng tư của mình.
Hiểu Nguyệt biết dù mình đề cập bất cứ yêu cầu gì các nàng cũng đều
đồng ý, chỉ là nàng thật lòng muốn nói một câu “Thanh Trúc, Hồng Trù,
cám ơn các ngươi. Có khi ta cũng không biết mình đang kiên trì vì cái
gì, nhưng nhìn các ngươi thỉnh thoảng lại ngóng chờ thư từ gia đình ta
liền nhớ tới mình có một lý do để mà kiên trì”. Cho tới nay Hiểu Nguyệt
vẫn tự hỏi tại sao bản thân lại lưu lạc đến nơi này, cũng từng nghĩ đến
một ngày nào đó mình thức dậy đã về lại cố hương. Bất quá, sau khi ở lại đây hơn bốn tháng, Hiểu Nguyệt cũng dần dần bỏ đi suy nghĩ này, mỗi
ngày nàng thức dậy đều thấy một bầu trời xa lạ, từng nghĩ đến mình cứ
như vậy mà sống trong cung cả đời, coi như là ở trong lãnh cung cũng
tốt, ít nhất cũng có ăn, có mặc cả đời không lo nghĩ. Nhưng ngày ấy, khi Tương Lương vào cung thăm nàng, nói những lời mà chỉ có mẫu thân nói
như thế, khóc những giọt nước mắt chỉ có ở một người mẫu thân mới có thể khóc như thế, Hiểu Nguyệt mới phát hiện ra rằng thì ra ở nơi này còn có một người thật tâm yêu thương mình, muốn cho mình cuộc sống thật tốt
đẹp. Mà nhìn bộ dáng nhát như thỏ của Tương Lương khi đứng trước Đinh
Anh Uy, Hiểu Nguyệt vừa tức vừa giận. Giận Tương Lương quá hiền lành
không có chút dũng khí mà tranh giành, tức là vì mình không thể giúp gì
được cho nàng ta, giải thoát nàng ấy ra khỏi hàng hùm miệng sói.
Cho nên, xuất cung không chỉ vì tự do của mình, càng hy vọng có thể
mang mẫu thân của khối thân thể này đi, mà muốn dẫn Tương Lương đi không phải là chuyện dễ dàng. Đầu tiên chính nàng ta có thể không chịu đáp
ứng –tư tưởng xuất giá tòng phu rất thịnh hành ở nơi này; hơn nữa Đỗ
Khang Viễn sẽ không chịu đáp ứng, thê thiếp vốn chính là trang sức trên
người một nam nhân, hắn dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Mà trong
hai nguyên nhân này, quan trọng nhất chính là Đỗ Khang Viễn, chỉ cần hắn mở miệng hưu (bỏ) Tương Lương, như vậy, Tương Lương sẽ không còn lý do
tiếp tục ở lại Đỗ gia. Có điều làm sao để Đỗ Khang Viễn chịu hưu Tương
Lương mới là vấn đề cực kỳ nan giải.
“Tiểu thư, tại sao người lại cám ơn chúng nô tỳ?” khi Thanh Trúc nói
những lời này sắc mặt có chút không được tự nhiên “tiểu thư có đọc thư
của gia đình nô tỳ gửi không?”
“Haha, ta rất tôn trọng sự riêng tư à” Hiểu Nguyệt cười khẽ, ngẫu
nhiên dựa vào tháp thượng, tóc tai bù xù che nửa bên mặt “chỉ có một lần ta vô tình thấy Thanh Trúc giao một phong thư cho thái giám phụ trách
đưa tin, chỉ biết đó là thư viết cho gia đình thôi! Chẳng lẽ người lại
viết thư tình cho thái giám?”
Một câu vừa nói xong làm Thanh Trúc vừa tức vừa xấu hổ, tức giận nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt.
“Haha, người đừng nhìn ta như vậy” Hiểu Nguyệt thuận tay lấy ra một
cuốn sách, không phải là gió trăng tiểu thuyết mà là một quyên sách giới thiệu về phong thổ nhân tình của Phỉ Á quốc, nửa cười nửa nghiêm túc
nói “trong hoàng cung này không phải chưa từng có chuyện cung nữ thích
thái giám! Ta cũng sẽ lừa gạt các ngươi, không tin các ngươi có thể tìm
những cung nữ có tuổi mà hỏi!” Trước kia, Hiểu Nguyệt xem qua không ít
dã sử về cuộc sống trong cung, trong sách có nói đến chuyện một số cung
nữ vì không chịu nổi sự tịch mịch trong cung nên đã cùng một số thái
giám phát sinh quan hệ. Huống hồ trước kia trong một tiết học văn nào
đó, giáo sư có nhắc đến chuyện thái giám trong cung cũng lấy vợ. Hiểu
Nguyệt không tin trong hoàng cung lại không có dạng quan hệ này.
“Tiểu thư, người nói thật hay nói giỡn?” thấy sắc mặt Thanh Trúc ngày càng khó coi, Hồng Trù vội vàng giảng hòa “ta cam đoan Thanh Trúc không có quan hệ này, nàng có người yêu thanh mai trúc mã rồi, chờ sau khi ra cung liền gả đi đó”.
“Ồ, Ồ, Ồ” liên tiếp “Ồ” ba chữ, Hiểu Nguyệt mờ ám nhìn Thanh Trúc,
sau đó nháy mắt với Hồng Trù “nguyên lai có người yêu rồi, khó trách
suốt ngày viết thư tình. Bất quá, Thanh Trúc khai mau, mỗi tháng ta đều
cho người xuất cung mua sách, ngươi thành thật trả lời xem có lén đi gặp người tình ca ca của ngươi không hả?”
“Tiểu thư!” Thanh Trúc đỏ mặt quay đầu bỏ đi, “nô tỳ đi xem điểm tâm chuẩn bị xong chưa”.
“Haha, thẹn thùng rồi” Hiểu Nguyệt vui vẻ cười, hoạt nào một phen
trong lòng thư thả rất nhiều, phiền não tựa hồ chạy mất rất nhiều.