Vầng trăng khuyết cong cong đang nằm mơ
màng ngủ trên mặt hồ êm ả, làn gió đêm khẽ lay chiếc giường mềm mại ấy,
mọi thứ đều có vẻ yên bình. Bỗng nhiên, sự yên bình cũng như chiếc
giường ấm áp bị hai tiếng “Ùm” phá vỡ, màn đêm tĩnh mịch không còn nữa.
“Rào” – một đầu người nhô lên từ mặt hồ,
Đỗ Hiểu Nguyệt lúc lắc đầu, cả chân và tay cùng khoát nước, ngoảnh đầu
khắp nơi nhìn ngó rồi hắng giọng nói, “Này, Đàm Văn Hạo, huynh chết chưa hả? Chưa thì kêu một tiếng xem nào!”
Nhưng mặt hồ vẫn phẳng lặng khiến Hiểu
Nguyệt rất lo, vừa nãy nhảy xuống vực xong Đàm Văn Hạo mới thẽ thọt nói
“Ta không biết bơi nhưng có thể nín thở một khắc (15’) dưới nước”. Nghe vậy nàng thấy yên tâm hẳn, vốn định nói gì đó nhưng
lao xuống nhanh quá nên không nói ra lời được, thậm chí khi xuống tới
nơi nàng và Đàm Văn Hạo còn một trước một sau lao xuống mặt hồ.
Vầng trăng trong trẻo tỏa ánh sáng bàng
bạc làm cho mặt hồ càng thêm kỳ lạ, khác thường, Hiểu Nguyệt bơi đứng
trong nước để không bị chìm, lòng nóng như có lửa đốt, quên mất chuyện ở dưới nước thì không nghe thấy tiếng gọi từ trên mặt nước: “Đàm Văn Hạo, huynh đâu rồi? Mau nổi lên ngay! Bây giờ không phải lúc để đùa đâu!”
Mặc dù đang là tháng sáu nhưng đây là nơi núi sâu, nước hồ rất lạnh.
Gọi mấy tiếng liền vẫn không thấy bóng
dáng ai, nước hồ lạnh lẽo như đâm thẳng vào xương cốt lẫn trái tim Hiểu
Nguyệt, cả người bắt đầu run rẩy, chân bắt đầu bị chuột rút, nàng nhìn
mặt hồ theo bản năng, hy vọng sẽ có một tiếng nói khác vọng lại, có điều mặt hồ vẫn tĩnh lặng như thế.
“Không thể! Y không thể ngốc đến nỗi mặt nước ở đâu cũng không biết!” Hiểu Nguyệt khi ấy đã tê liệt hết lục thần[1], đầu lắc một cách vô thức, hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống nước tìm
kiếm, tiếc rằng dưới nước không nhìn thấy gì, lại thêm cái hồ rất sâu,
sâu tới mức không đo nổi! Nàng lại nhô lên rồi nhìn quanh mặt hồ, vẫn
không thấy bóng ai, “Không thể… Không…” Mấy chữ cuối cùng gần như nói
không thành tiếng, đầu óc như trống rỗng, trong đó đầy tiếng ong ong,
nàng đã quên mình đang ở dưới nước, tay chân chỉ cử động theo bản năng
còn cả người thì chìm thẳng xuống hồ.
“Nguyệt nhi! Nguyệt nhi!” Đàm Văn Hạo ôm
lấy cơ thể đã lạnh như băng của Hiểu Nguyệt, nhìn khuôn mặt trắng bệch
và đôi mắt trống rỗng của nàng mà tim lo thắt lại, cũng bực bản thân đã
lặn ở dưới hồ quá lâu, đáng lẽ phải lên sớm hơn chứ không phải cố ý kiểm tra xem nàng có quan tâm mình hay không! Y vừa lôi nàng bơi vào bờ vừa
sốt ruột nói: “Nguyệt nhi, nàng phải kiên trì, sắp vào đến bờ rồi.” Bây
giờ thì xong rồi, biết mình đã phạm sai lầm, nếu lên chậm một bước thì
chỉ e nàng… Đàm Văn Hạo không dám nghĩ tiếp, chỉ biết hiện giờ cần nhanh chóng bơi vào bờ, đốt lửa để sưởi ấm cho nàng.
Trong lúc mơ màng Hiểu Nguyệt nghe thấy
một tiếng nói như ánh sáng le lói trong đêm đen, làm cho bộ não vốn đã
mờ mịt và đình chỉ hoạt động lại có động lực mới. “Huynh… huynh không
sao chứ?” Hiểu Nguyệt thử động đậy ngón tay đã cứng đờ, chậm rãi xoa lên lồng ngực kia, cảm thấy được nhịp tim mạnh mẽ, chắc chắn y vẫn còn
sống, nàng mới thở phào rồi nhoẻn miệng cười, thân thể căng cứng cũng
mềm oặt ra.
Có Hiểu Nguyệt kề sát bên làm Đàm Văn Hạo nóng bừng cả người, y rất muốn ôm nàng chặt hơn vào lòng, chỉ tiếc là
bây giờ không phải lúc, đành khẽ thở dài. “Nguyệt nhi, chúng ta sắp vào
bờ rồi, không có chuyện gì nữa đâu!”
Lên bờ? Hiểu Nguyệt giật mình, giờ mới
phát hiện bản thân đang được y ôm bằng một tay bơi trong nước, trong đầu ồ lên một tiếng, nụ cười trên miệng liền biến mất, thay vào là ánh mắt
hung hăng nhìn y.
“Huynh gạt tôi! Không phải là nói không biết bơi à? Sao bây giờ đã thành cao thủ bơi lội rồi thế?”
“Ta… Nguyệt nhi, nghe ta giải thích…”
“Giải thích chỉ là ngụy biện thôi!” Hiểu
Nguyệt ra sức đẩy Đàm Văn Hạo ra, lui người lại phía sau cách xa y rồi
giận dữ nhìn y chằm chằm. “Gạt người ta vui lắm phỏng? Thấy tôi sốt ruột vui lắm phỏng? Nếu thích chơi thì huynh đi mà chơi một mình, bà đây
không tiếp!” Nói xong nàng lặn xuống rồi bơi vào bờ.
“Nguyệt nhi…” Thấy Hiểu Nguyệt biến mất
khỏi mặt nước, Đàm Văn Hạo cũng không dám đứng lại mà cũng vội bơi về
phía bờ, hy vọng đuổi kịp nàng.
“Hừ!” Hiểu Nguyệt nhô đầu lên, đứng ở chỗ nước cạn lau mặt một cách hậm hực rồi đập mạnh vào mặt nước, nghe tiếng khoát nước phía sau ngày một gần hơn liền chạy vội lên bờ.
“Nguyệt nhi, đợi ta với!” Đàm Văn Hạo vẫn đang dưới nước nhìn thấy nàng càng chạy càng nhanh thì cảm thấy Hiểu
Nguyệt chắc chắn là muốn mượn bóng tối để trốn nên gấp gáp hô hoán,
không may là không những không làm nàng chạy chậm lại mà còn khiến nàng
chạy nhanh hơn nữa. Lòng lo quýnh lên liền vận khí vào tay khoát nước,
mượn luồng lực ấy đẩy toàn thân lên khỏi mặt nước chân chạm nước bay
thẳng lên bờ.
“Huynh tránh ra! Bây giờ tôi không muốn
thấy huynh!” Hiểu Nguyệt tức tối nhìn người từ trên trời rơi xuống đứng
chắn trước mặt mình, y lừa mình mà không thèm xin lỗi một câu, đã thế
còn mặt mày giận dữ đứng trước mặt mình, điều đó khiến Hiểu Nguyệt càng
thêm giận hơn, giận đến mức muốn tát y một cái bay đến chân trời luôn.
Nhìn Hiểu Nguyệt mặt trắng bệch, thi
thoảng còn lạnh run Văn Hạo rất đau lòng. Y tiến lên một bước nhưng nàng lại lùi một bước, cứ giằng co như vậy mấy phút rồi Đàm Văn Hạo cũng bỏ
cuộc, đứng nhìn vào mắt nàng nói một cách trầm lắng và chậm chạp:
“Nguyệt nhi, giờ không phải lúc bướng bỉnh đâu, đêm đã rất khuya rồi,
nàng chạy loạn như thế rất nguy hiểm đấy biết không? Cả người nàng ướt
đẫm, nếu bị ốm thì làm thế nào? Còn nữa, anh trai nàng vẫn chưa biết
tình hình phía chúng ta, nàng không sợ y lo lắng sao?”
“Ai thèm bướng bỉnh với huynh chứ? Hiểu
Nguyệt phủ định, đồng thời nhìn ra chỗ khác, nuốt nước bọt nhìn lên mặt
trăng treo cao trên trời, thầm trách vầng trăng ấy quá mông lung mờ nhạt khiến ý thức của mình cũng mông lung theo, lại có thể bị đôi mắt lấp
lánh ánh trăng của y thu hút, tthậm chí chìm sâu vào trong đó! “Phía
Chính Hiên tôi tự xử lý được, không cần huynh làm gà mẹ. Còn nữa, tôi
không quen huynh, có bị ốm hay không, có nguy hiểm hay không cũng không
liên quan đến huynh! Quan trọng hơn chính là nếu đêm nay huynh không thò chân vào sơn trang thì tôi cũng không phải tay trắng nhảy xuống đây!”
Nghĩ đến lại thấy bực, túi đồ của mình vẫn để trong phòng, những đồ đạc
khác thì thôi bỏ đi nhưng chủ yếu là trong đó có bạc! Nếu không có bạc
thì đi lang thang tiếp thế nào được chứ?
“Ý của nàng là đêm nay hết thảy những gì
ta làm đều là tự mình đa tình phải không?” Đàm Văn Hạo híp mắt, khí lạnh kết tủa quanh người y, dường như cả bầu không khí cũng vì sự giận dữ
của y mà ngưng tụ lại.
Đàm Văn Hạo từ từ bước lại gần Hiểu
Nguyệt, lần này nàng không lùi về sau nữa mà ngược lại đứng rất bình
tĩnh, thản nhiên, đáp một cách điềm đạm (gốc:vân đạm phong thanh): “Tự huynh tới đây chứ tôi không ép huynh, mời huynh hay cầu xin huynh
tới! Huynh hoàn toàn có thể sống yên ổn với vị trí Đế Vương trong Hoàng
cung nhuyễn ngọc ôn hương nhà huynh!” Dù rất vui khi gặp được y, rất cảm động với những gì y làm hôm nay, ban nãy bị y trêu mình cũng không bực
lắm, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới việc trong Hậu cung của y còn một đám
phụ nữ thì bất kể không nỡ đến đâu cũng đành lãng quên con người ấy hoặc chỉ để y sống trong ký ức thôi! Vậy nên mình không thể đi theo y được,
cũng không thể tới gần y hơn nữa, nếu không rất có khả năng trong một
tích tắc mình sẽ đánh mất bản thân, có lẽ còn cân nhắc về đứa bé mà quay về chốn Hậu cung ấy, làm một trong những người phụ nữ của y!
Thái độ ơ hờ của Hiểu Nguyệt đã chọc giận Đàm Văn Hạo triệt để, y không hiểu nổi tại sao tất cả những gì mình làm hiện giờ vào mắt nàng lại biến thành tự mình đa tình làm điều thừa
thãi? Cớ gì hết lần này đến lần khác nàng chà đạp lên tâm ý của mình?
Liệu nàng có biết mình đã sốt ruột, lo sợ biết bao khi nhận được tin
nàng mất tích tại Ly quốc? Liệu nàng có biết vì nàng mất tích mà toàn bộ người của Phi Điệp các đều phải phân tán vào Ly quốc thăm dò tin tức
của nàng khắp nơi? Nàng có biết để có thể tìm ra chút manh mối đã có bao nhiêu mật thám ở Ly quốc bị lộ thân phận, người chết người bị thương
không? Nàng có biết khi có tin nàng có khả năng vẫn đang ở Thương Lãng
mình đã vứt hết mọi thứ, giao việc triều chính lại cho Mẫu hậu vốn không được khỏe rồi ra roi thúc ngựa như bay đến đây chỉ để tự tay cứu nàng?
Vậy mà giờ đây nàng lại nỡ giơ chân giẫm đạp và giày xéo lên nỗi khổ tâm của mình! Thử hỏi trên thế gian này có người phụ nữ nào dám đối xử với
mình như thế? Có người phụ nữ nào không trả mọi giá để đến gần bên mình? Mà nàng thì sao, bất kể mình nỗ lực và quan tâm nàng ra sao, nàng vẫn
lạnh như băng, những lời nói ra miệng luôn khiến người khác tổn thương!
“Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng thật sự không phân tốt xấu!” Đàm Văn Hạo nói lạnh
lùng, cố nén cảm giác xúc động đến mức muốn tát cho nàng một cái, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên y muốn đánh một người phụ nữ như vậy, mà còn là người y để ý đến nhất! “Nhất định là Trẫm điên rồi nên mới chạy từ
Phỉ Á đến Thương Lãng để nhận được sự xúc phạm từ nàng! Có người phụ nữ
nào trong Hậu cung giống như nàng không? Không phân tốt xấu, càn rỡ
ngang ngược, kiêu căng thô bạo, không chút nữ tính, không có giáo dục,
không có tôn ti lễ giáo!”
“Phải rồi! Đúng thế đấy! Huynh nói chẳng
sai chút nào hết!” Hiểu Nguyệt cố nén những giọt nước mắt chực trào khỏi mí mắt, bàn tay nắm chặt lấy bộ quần áo đã ướt sũng, từng cơn gió đêm
thổi qua xuyên thấu quần áo chạm đến da thịt cũng không lạnh bằng mấy
câu nói của y, Tuy nhiên, đây chẳng phải chính là điều mình mong đợi
sao? Làm cho y cắt đứt hết những suy nghĩ về mình, cũng để bản thân xóa
mọi ý nghĩ về y, để cả hai chặt đứt hết thảy với cuộc tranh cãi ngu ngốc này! “Thật ra tôi không chỉ không phân tốt xấu, càn rỡ ngang ngược,
kiêu căng thô bạo, không chút nữ tính, không có giáo dục, không có tôn
ti lễ giáo, tôi còn không có phẩm vị, không có khí chất, không tim không phổi, lả lơi ong bướm, bức hại cha ruột, cổ động chiến tranh, hại nước
hại dân! Nói chung, đúng là huynh bị điên rồi đấy nên mới chạy đến
Thương Lãng để tìm một người phụ nữ không biết trời cao đất rộng như
thế! Thế nên giờ huynh về được rồi đấy, ở đó có mỹ nhân đang đợi huynh,
có quốc sắc thiên hương đang ngóng huynh đấy!” Nói tới cuối cùng, Hiểu
Nguyệt rất muốn cười khổ, nói đến cùng vẫn là mình đang ghen! Tại sao
mình lại không thể khống chế tình cảm của bản thân như thế? “Tôi nói
xong rồi, tôi đi đây! Hẹn gặp lại, à không, là đời này kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại!”
Nàng xoay người thong thả bước về phía bờ hồ, thấy không ai đuổi theo phía sau nàng bật cười tự giễu: Đỗ Hiểu
Nguyệt, mày còn mong đợi gì nữa? Nàng cứ bước đi trong vô thức về phía
trước, đã nói rõ hết cả rồi, bản thân không hề có tham vọng rằng y sẽ vì mình mà phế bỏ cả Hậu cung. Hơn nữa mình cũng có sự kiêu ngạo và kiên
trì của mình, vậy nên hai người đã được sắp đặt là vô duyên với nhau,
nếu đã vô duyên thì cần chi phải bắt đầu? Cần chi phải gặp lại? Chẳng lẽ thật sự muốn tự đẩy mình chìm sâu vào đó không thể giải thoát? Nhưng mà mình giờ đây đã chìm vào rồi ư? Đã giải thoát rồi ư? Hiểu Nguyệt chỉ có thể mỉm cười với những câu tự hỏi ấy, cười tới độ nước mắt lã chã, “Đỗ
Hiểu Nguyệt, mày lý trí quá, cớ sao không thể say sưa một lần?” Nàng
ngửa cổ lên trời cười giòn mà nước mắt mặn đắng nơi khóe môi, nhưng nàng không hối hận về lựa chọn cuối cùng của ngày hôm nay.
“Tiểu muội, muội định đi đâu vậy?” Đỗ
Chính Hiên thấy Đỗ Hiểu Nguyệt ánh mắt vô hồn, bước đi vô thức khiến
suýt ngã dập mặt mà vô cùng đau lòng, chỉ có thể lao ra chắn đỡ trước
mặt nàng.
“Tam ca?!” Trong mắt Hiểu Nguyệt không có chút thần sắc nào, nàng nhìn Tam ca đột nhiên xuất hiện một cách bình
thản, trong thoáng chốc nước mắt lại lã chã rơi rồi nàng nhào vào lòng y gào khóc thê thảm.
“Tiểu muội… Tiểu muội, ngoan nào, đừng
khóc nữa.” Đỗ Chính Hiên bị Hiểu Nguyệt dọa mãi mới phản ứng lại được, y vỗ nhẹ lên lưng nàng rồi nhỏ giọng trấn an, “Tiểu muội, xảy ra chuyện
gì nói cho Tam ca nghe nào, có phải họ Đàm kia lại bắt nạt muội không?”
Tuy đã tận mắt chứng kiến tất cả nhưng y vẫn không biết chính xác nguyên nhân họ cãi nhau, Hiểu Nguyệt từng nói rằng con bé rất hay cãi cọ với
Đàm Văn Hạo, đó là một cách để giải quyết vấn đề, nhưng nếu như ngày nào họ cũng cãi như thế thì tình cảm có tốt đến mấy cũng mất hết, huống chi nghe có vẻ như hai người họ đang thăm dò tình cảm của đối phương. Nếu
quả thực là vậy thì cũng thật là đau đầu!
“Ca… Muội rất tham lam đúng không? Muội
không chấp nhận được chuyện chung chồng với người phụ nữ khác nên muội
đã cự tuyệt chàng thật nhẫn tâm!”
“Ca, thật sự muội rất vui khi thấy chàng
tới cứu; lúc muội tưởng vì không biết bơi mà chàng có thể chết đuối dưới hồ Vọng Nguyệt, trái tim muội như cũng chết theo chàng rồi!”
“Ca, muội và chàng không đến từ một thế
giới, suy nghĩ của bọn muội khác nhau quá xa, những gì muội yêu cầu
chàng vĩnh viễn không hiểu nổi, vĩnh viễn không hiểu!”
“Ca, thật ra muội không tham gì đâu,
chẳng qua muội chỉ muốn chồng muội chỉ có một người phụ nữ là muội thôi, vậy là sai ư? Bàn chải đánh răng và đàn ông – hai thứ này muội tuyệt
đối không chia sẻ với ai khác, dù trái tim này có đau đớn như muốn vỡ ra muội cũng không thay đổi điều đó!”
“Ca, đêm nay muội lại cãi nhau với chàng, đây là lần cuối cùng rồi, sẽ không có lần nào nữa, từ nay về sau cả đời muội sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa… huống hồ muội cũng đã sẵn sàng cho một ngày mình đột ngột mất tích”
Đỗ Chính Hiên nghe Hiểu Nguyệt vừa khóc
vừa nói thì xem như đã hiểu, vừa nãy trong cuộc đối thoại với Hoàng
Thượng có hai lần nó nhắc tới đám phụ nữ trong Hậu cung, nói chung là nó đang nhắc nhở Hoàng Đế rằng họ tranh chấp cái gì, nhưng nó nói quá mơ
hồ khó mà hiểu nổi, “Tiểu muội, muội thế này chẳng phải rất đau đớn
sao?” Đỗ Chính Hiên thở than, gặp nhau đau khổ, không gặp khổ đau, vậy
làm thế nào cho phải đây? “Tiểu muội, muội hãy quên y đi, phải nhớ rằng
trong lịch sử Phỉ Á chưa từng có vị Đế Vương nào độc sủng một người cho
đến cuối đời, càng không nói chỉ có đúng một người phụ nữ.” Tin rằng
thời gian có thể hóa giải mọi thứ, hơn nữa họ chỉ sống chung chưa tới
nửa năm, chắc tình cảm vẫn chưa sâu đậm, muốn quên cũng dễ thôi!
“Ca… Muội lạnh quá… Thật sự rất lạnh!”
Hiểu Nguyệt khóc nức nở đến khi không khóc nổi nữa, vốn không phải thân
thể này thấy lạnh mà là trái tim sắp đóng băng; tình yêu đã sâu đậm rồi
thì không phải thời gian, không phải lịch sử, mà là vĩnh hằng, “Ca, nếu
muội chết thì nhất định phải đầu thai kiếp khác, muội không muốn lại
sống cả đời với những hồi ức này!”
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, cơ thể
cũng càng lúc càng lạnh hơn. Bấy giờ Đỗ Chính Hiên mới ý thức được rằng
nàng vừa từ dưới hồ lên, quần áo thì ướt sũng, lại nhận thêm một đợt
kích thích, chỉ sợ là đã ốm mất rồi. Y sờ thử trán nàng, quả nhiên đã
sốt rất cao! “Tiểu muội, không được nói chuyện chết chóc, Tam ca đưa
muội đi tìm đại phu!” Ngón tay y run rẩy cởi áo khoác lên người nàng rồi ôm lấy nàng vận khí phi người đi.
Nhìn Hiểu Nguyệt bỏ đi, Đàm Văn Hạo chỉ
trầm mặc không nói, y rất muốn bộc phát, rất muốn đánh nhau với ai đó
một trận để giải tỏa hết những lửa giận, oán hận và hối hận trong lòng.
Đàm Văn Hạo đã kịp nhìn thấy vẻ đau đớn lướt qua trên mặt Hiểu Nguyệt,
là những lời sau cùng mình nói đã tổn thương nàng nên nàng mới không
kiêng nể gì khi tổn hại mình, thậm chí càng nói càng hỏng, tuyệt quyết
đến mức nói luôn lời vĩnh biệt! Nhưng mình nói thế chẳng lẽ không phải
vì bị nàng chọc giận ư? Nàng không nghĩ đến mình chút nào, không thể cảm nhận được chút tình cảm nào của mình cả! Đàm Văn Hạo giật mạnh một cành liễu ven hồ rồi múa võ ngược chiều gió hòng đẩy tất cả những bất mãn
trong lòng vào các chiêu thức, y đang quất một cách hung hăng thì nghe
tiếng một tiếng “chít” liền ngừng mọi động tác, lạnh lùng hỏi: “Ai đấy?
Ra đây!”
“Hoàng Thượng xin bớt giận. Là thần Mao
Thu Thánh đây ạ.” Mao Thu Thánh vừa nói vừa đi ra từ một bụi rậm bên
cạnh, sau đó quỳ xuống hành lễ, “Thần Mao Thu Thánh…”
“Được rồi! Đứng lên đi!” Đàm Văn Hạo sốt
ruột nói luôn, than thầm trong bụng khi nãy nói chuyện với Hiểu Nguyệt
quá say sưa nên không chú ý được có người đang nấp ở đây!
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Mao Thu Thánh từ
tốn đứng dậy nhưng vẫn khom người chắp tay. “Trời đã khuya lắm rồi, quần áo Hoàng Thượng cũng ẩm ướt hết, hay Hoàng Thượng mau về thuyền đi ạ!”
Đàm Văn Hạo nghiêm nghị đánh giá kẻ đồng
lõa từng vô tình giúp Đỗ Hiểu Nguyệt “đào tẩu”, rất bực bội chuyện y
từng sớm chiều ở chung với nàng hơn hai tháng, nhưng biết giận thế nào
đây? Trước kia y không hề biết thân phận của nàng, sau khi biết rồi thì
họ liền không qua lại nữa. “Lúc nãy ngươi có nghe hay nhìn thấy gì
không?” Đàm Văn Hạo lạnh lùng hỏi, tay vẫn cầm cành liễu, chắp tay sau
lưng đi đến trước mặt Mao Thu Thánh.
Mao Thu Thánh hơi ngẩn ra rồi nhanh chóng đáp: “Hoàng Hậu nương nương từng nhắc tới hồ Vọng Nguyệt, nàng còn hy
vọng sẽ được tới đó tham quan một lần, thế nên thần đã đi tìm mấy bộ
sách địa lý về hồ Vọng Nguyệt cho Hoàng Hậu nương nương; tối nay thần
được biết Hoàng Thượng và Hoàng Hậu bị người ta vây đến bờ vực, thần
đoán được đại khái ý tứ của Hoàng Hậu nương nương nên vội vã đến hồ Vọng Nguyệt cùng Đỗ Tam công tử để đợi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu; ngay lúc này Đỗ Tam công tử đã đi nghênh đón Hoàng Hậu nương nương rồi ạ.”
Trả lời một vấn đề thôi mà loanh quanh
một vòng lớn vẫn chưa nhắc đến y đã nghe thấy gì hay nhìn thấy gì, có
điều y đáp rất chân thật! Đàm Văn Hạo rất hài lòng với sự nhạy bén của
y: “Đi thôi!”
“Hoàng Thượng, thần còn một chuyện muốn
bẩm tấu.” Mao Thu Thánh không đi theo mệnh lệnh của Đàm Văn Hạo mà bước
nhanh hai bước đứng chắn phía trước Đàm Văn Hạo. “Việc này rất cấp bách, xin Hoàng Thượng nghe thần nói xong đã ạ.”
Đàm Văn Hạo hơi bực, chuyện xảy ra đêm
nay không phải điều lòng mình mong muốn. Bây giờ đến cả thần tử của mình cũng muốn chống đối sao? Kể cả có chuyện đi nữa thì đợi về thuyền rồi
nói cũng được cơ mà! “Nói!”
“Ban nãy Hoàng Thượng không nên tức giận
Hoàng Hậu nương nương bởi người đang có thai ba tháng, tính tình phụ nữ
mang thai đều khá khó chịu và vô lý, thế nên người chồng cần thuận theo
vợ, ngộ nhỡ động thai khí thì không hay chút nào.” Rốt cuộc Mao Thu
Thánh đã nói ra điều nghẹn trong lòng nãy giờ, tuy là chỉ trích thẳng
mặt Hoàng Thượng, đang vuốt râu hổ nhưng không muốn Đế Hậu hai người họ
cứ thế dằn dỗi nhau cả đời – người trong cuộc thì mê muội, người ngoại
cuộc thì tỉnh táo, cảnh xảy ra trong hồ vừa nãy rõ ràng là chàng có
tình, nàng có ý. Nhưng vừa lên đến bờ lại xảy ra sự thay đổi nghiêng
trời lệch đất nhường ấy, thậm chí hai người nấp nghe một bên cũng không
nghe ra tóm lại là vì chuyện gì mà họ cãi nhau, đầu tiên là một người cố hết sức tiếp cận đối phương còn người kia thì cực lực đẩy ra, sau đó
hai người bắt đầu tổn thương lẫn nhau, càng nói càng đau.
“Ngươi nói gì?” Đàm Văn Hạo cảm thấy như
bị người ta đập lia lịa vào đầu, mấy câu Mao Thu Thánh vừa nói đã khiến
đầu óc y trống rỗng, nhưng nét mặt mừng rỡ không kiềm chế được đã hiển
lộ ra ngoài, y ôm lấy vai Mao Thu Thánh hỏi, “Nguyệt nhi mang thai rồi?
Sao Trẫm không biết gì hết? Vì sao các ngươi không ai nói cho Trẫm biết
hả?”
“Là Đỗ Tam công tử nhiều lần dặn dò thần
không được nói với Hoàng Thượng.” Lúc này Mao Thu Thánh rất không tốt
khi khai hết mưu kế, chỉ là y không muốn Đế Hậu bởi vậy mà xa nhau thực
sự.
“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa thành thân sao
lại biết phụ nữ khi mang thai thường có tâm trạng không tốt?” Đàm Văn
Hạo e dè đưa ra một vấn đề.
“Năm đó mẹ thần khi mang thai em gái ngày nào cũng gây sự với cha vì những việc cỏn con.” Mao Thu Thánh cúi mày
mỉm cười. “Nhưng cha thần trước sau không hề bận tâm, sau một thời gian
ngắn mẹ cũng không còn hứng thú gây với cha nữa.” Nói cách khác, nàng
làm loạn là việc của nàng, người đừng để ý, mặc nàng đấy thì bản thân
nàng sẽ cảm thấy cứ làm loạn cũng không có ý nghĩa gì.
Hóa ra là như vậy Thảo nào rõ ràng một
giây trước nàng còn vui vẻ, một giây sau liền trở mặt như không quen
biết! Nhưng nàng có cần phải làm loạn đến vậy không, nhất định khiến
mình giận chết đi được nàng mới cam tâm sao? “Mao ái khanh, tin này rất
hay, hôm khác Trẫm sẽ ban thưởng.” Đàm Văn Hạo nhanh chóng không còn khó chịu nữa mà vừa cười tủm tỉm vừa nói, đồng thời thầm nhắc trong lòng
một câu khác: Đỗ Chính Hiên, ngươi chờ bị phạt đi!