“Đại phu, tình trạng phu nhân nhà ta thế
nào rồi? Có trở ngại gì lớn không?” Đàm Văn Hạo cầm chặt tay ông thầy
thuốc, nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt mặt mũi tái nhợt mắt nhắm hờ, đôi môi khô
khốc trắng bợt mà vô cùng đau lòng, thở hổn hển hỏi. “Nàng sốt rất cao,
ông mau nghĩ cách làm nàng hạ sốt đi!”
“Vị đại gia này, lão phu đã viết đơn
thuốc hạ sốt rồi, lát nữa đi lấy sắc cho phu nhân uống là được – chuyện
phu nhân bị sốt chỉ là thứ yếu, bệnh nặng hơn cả là…” Lão đại phu xoắn
xoắn bộ râu chữ bát, “Có lẽ là vì phu nhân ưu tư vất vả quá độ nên bị
suy nhược cơ thể, dẫn tới hao tổn rất lớn về tinh khí khiến quỳ thủy (kinh nguyệt) rối loạn, xuất hiện hiện tượng đình chỉ. Bệnh này cần từ từ điều dưỡng, sau này nhớ chú ý nghỉ ngơi thật nhiều, không được âu sầu lo lắng, cần
ăn uống ngon lành và ngủ nghê nhiều một chút, lão phu sẽ kê ít thuốc bổ
khí để điều trị. Tĩnh dưỡng một hai tháng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.”
“Cái gì?” Lão nói mấy câu thôi đã đủ
khiến ba đại nam tử trong phòng trợn mắt há mồm, họ nhìn nhau xong cuối
cùng là Đàm Văn Hạo lên tiếng hỏi: “Nhưng lần trước có một vị đại phu
đến chẩn đoán nói là nàng đang mang thai cơ mà?”
“Đúng đó, ta còn nhớ mà, hình như là mời
chính ông đấy!” Đỗ Chính Hiên gật đầu phối hợp, “Hơn hai mươi ngày trước tại Thương Dao!”
“Lão phu tuy tuổi đã cao nhưng trí nhớ
vẫn còn rất tốt! Hơn hai mươi ngày trước lão phu không ở Thương Dao mà
đi kinh thành theo lời nhờ cậy của người bạn, vậy nên lão phu chưa hề
chẩn mạch cho phu nhân.” Lão đại phu nghi hoặc hỏi. “Mấy vị gia[1], các người có nhớ nhầm không?” Chuyện này có liên quan đến bảng hiệu trăm năm, đâu thể nào bị đập tan như thế.
“Không sai! Chính là ông!” Mao Thu Thánh
cũng đứng ra khẳng định, “Chúng tôi lúc ấy còn hỏi ông là liệu có chẩn
đoán nhầm không, kết quả là ông tỏ vẻ bị xúc phạm rồi đáp ‘không nhầm’
một cách rất tự tin!”
Lão đại phu nghe xong thì nhíu mày rồi vỗ tay: “A! Nhất định là thế này! Mấy vị gia, lão phu xin nhận lỗi với các ngài, thật sự xin lỗi! Nếu là hơn hai mươi ngày trước thì người đó chắc chắn là con gái lão giả dạng lão đến xem bệnh rồi! Tiểu nữ học y từ nhỏ nhưng chỉ học nửa vời nên tại hạ trước giờ không cho nó đi xem bệnh,
nào ngờ nó lại dám giả mạo tại hạ!”
“Việc này… Ông…. Thôi bỏ đi! Ông đi lấy
thuốc trước đi” Tâm trạng của Đàm Văn Hạo có thể nói là thay đổi như
thời tiết, vừa nãy còn chưa kịp vui mừng thì thoắt cái đã thấy Đỗ Hiểu
Nguyệt sốt cao không giảm, phải gấp gáp quay lại Thương Dao tìm đại phu, vừa thở phào nhẹ nhõm khi nghe nói nàng không có gì trở ngại thì lại
biết chuyện con không còn, à không, phải nói là chưa từng có con! Bây
giờ tốt rồi, không biết nên nói về tâm trạng phức tạp hiện nay như thế
nào: Đỗ Hiểu Nguyệt không sao là chuyện tốt; vậy về đứa bé thì chuyện
tốt hay xấu đây?
“Chờ chút!” Hiểu Nguyệt nằm trên giường
vặn vẹo muốn ngồi dậy, thật đáng tiếc là cả người bải hoải không chút
sức lực như bị người ta rút đi hết rồi. Đàm Văn Hạo thấy thế liền vội đi tới đỡ nàng. Nàng không từ chối sự giúp đỡ mà còn dựa lên người y, hít
một hơi thật sâu rồi mới bình tĩnh hỏi. “Đại phu, có phải ông nói là tôi vốn không hề mang thai mà là bị tiểu nữ nhà ông chẩn sai không?”
“Vâng!” Lão đại phu liếc nhìn phu quân
nàng xong rồi vẫn quyết định nói thật… Lúc nãy nói rõ hết thảy ngay tại
đây bởi tưởng vị phu nhân này còn đang ngủ say, không ngờ là nàng đã
tỉnh lại… Nhưng việc này vốn không gạt được ai, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết nên lão nói một cách đơn giản, “Phu nhân không cần lo lắng, nếu
sau này phu nhân chú ý nghỉ ngơi cộng thêm điều dưỡng theo cách của lão
phu thì lão phu cam đoan không lâu nữa phu nhân sẽ được bế con ngay.”
“Nếu uống mấy thang thuốc là có thể sinh
con thì ông đã thành thần y rồi!” Hiểu Nguyệt trêu, “Có điều tôi thực
lòng cảm ơn ông, đại phu, nếu không có lẽ tôi còn bị hiểu nhầm một thời
gian dài nữa, nói không chừng còn nhầm cả đời ấy chứ!”
“Phu nhân chê cười rồi.” Lão đại phu hơi
xấu hổ, con gái nhà mình gây ra một vụ đại náo như thế, đúng là mất hết
thể diện! “Lão phu đi bốc thuốc trước.” Nói xong liền đi ra ngoài, cả
căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, tuy Hiểu Nguyệt vẫn dựa lên người Đàm
Văn Hạo nhưng có vẻ như nàng đang mải suy tư gì đó, còn Đàm Văn Hạo cũng nhìn nàng với ánh mắt đầy trìu mến, hoàn toàn bỏ qua chuyện bên cạnh
còn hai người không biết làm gì!
“À… Ta đi lấy thuốc!” Đỗ Chính Hiên lấy cớ rời đi.
“Thần đi xem y lấy thuốc!” Mao Thu Thánh cũng tùy tiện tìm một cái cớ để cùng ra ngoài.
Hiểu Nguyệt đang nhập tâm suy nghĩ đương
nhiên không nghe thấy ai khác nói gì, chỉ nghĩ tới những chuyện từ khi
được xác nhận là đang “mang thai”, trong lòng không hẳn vui mà cũng
không hẳn rầu, lên xuống bất chợt. Một sinh mạng cứ tưởng có tồn tại
trên đời thì hóa ra chưa từng tồn tại, cứ ngỡ bản thân không hề cô đơn
hóa ra bấy lâu vẫn luôn cô đơn; nhưng như thế lại có thể chặt đứt mối
liên hệ cuối cùng với y, không có mắt xích này thì đã có thể chính thức
kết thúc với y rồi! “Ha! Quả nhiên trong năm trăm vạn người không phải
ai cũng trúng! Vận khí của mình sao có thể tốt đến thế, chỉ một lần đã
trúng giải nhất chứ?” Bỗng Hiểu Nguyệt vỗ nhẹ lên trán lầm bầm một mình, quên mất còn có một người nữa trong phòng, nói xong còn hít sâu thở
mạnh như muốn thả lỏng hết mọi tâm tư.
“Không sao đâu! Nguyệt nhi, đừng đau lòng nhé, chúng ta có thể cố gắng rồi sẽ có con thôi.” Đàm Văn Hạo ôm Hiểu
Nguyệt vào lòng thật chặt, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, dịu dàng vỗ về, dù sao mình còn chưa kịp vui mừng, ít nhất không cảm thấy mất mát như
nàng, trong nhận thức chắc chắn nàng đã cho rằng có một đứa bé tồn tại.
“Ừm… Hửm?” Hiểu Nguyệt vốn đáp lại theo
bản năng nhưng thoắt một cái đầu óc đã phản ứng lại được, sao y lại ở
đây? Hình như y còn đang ôm mình nữa! “Buông tôi ra, bây giờ tôi và
huynh không còn quan hệ gì nữa hết, chúng ta có thể chính thức nói lời
tạm biệt rồi đấy!” Giãy dụa không nổi nàng đành dùng lời nói để chống
đỡ.
“Đừng động đậy, cho ta ôm nàng một lúc
thôi, chỉ ôm một lúc thôi là được rồi.” Đàm Văn Hạo cúi đầu dịu dàng hôn lên tóc nàng, tóc nàng vẫn còn ẩm, có mùi nước hồ hơi khó ngửi, nhưng
cũng không ảnh hưởng đến cảm giác thoải mái trong lòng y khi đó, lúc vô
tình phát hiện Đỗ Chính Hiên đang định bế nàng đi tìm đại phu, nhìn nàng lặng yên đôi mắt khẽ nhắm và khuôn mặt trắng bệch của nàng lòng y đau
nhói, thậm chí còn thấy sợ hãi. Hình như nàng có thể rời xa bất kỳ lúc
nào! Giờ đây đã thật sự được ôm nàng trong vòng tay rồi, cơ thể ấm áp,
miệng mồm leo lẻo, chứng tỏ sức sống của nàng rất mãnh liệt!
Nụ hôn dịu dàng và hơi thở ấm áp đã lay
động trái tim Hiểu Nguyệt, nàng lặng lẽ nằm đó đợi y ôm mình, nhưng cảm
giác nhớp nháp khắp người rất khó chịu, đặc biệt là thấy khát nước nên
nàng đành phá vỡ không khí yên tĩnh ấy: “Thôi được rồi, một lúc rồi đấy, tôi muốn xuống giường uống nước và cả tắm rửa nữa, phiền huynh tránh ra một chút được không?” Có điều quần áo trên người rất sạch sẽ, xem ra
hẳn đã có người thay giúp mình, nhưng là ai thay mới được?
“Nàng muốn uống nước à? Nàng dựa vào
giường một lát nhé, ta đi rót chén nước cho nàng.” Đàm Văn Hạo lót chiếc gối vào sau lưng Hiểu Nguyệt rồi đứng dậy đi ra bàn, một tay cầm ấm một tay cầm chén, “Chốc nữa bọn họ sẽ mang thùng tắm vào, ngâm mình rất có
lợi cho bệnh của nàng.”
“Ai đã thay quần áo cho tôi?” Lúc chưa mở mắt ra chỉ nghe thấy tiếng họ nói chuyện, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng
biết Đỗ Chính Hiên đã đưa mình về trại của họ. Lại nhớ tới không lâu
trước đó mình mới nói cả đời sẽ không gặp lại y, thế lúc này tính thế
nào đây? “Đây là đâu? Thương Dao à? Là Tam ca đưa tôi đến à?”
Đàm Văn Hạo không muốn trả lời vấn đề
nàng hỏi, không muốn để nàng biết mình gặp họ ở ven hồ Vọng Nguyệt rồi
cưỡng chế đưa nàng về đây; cũng không muốn để nàng biết mình đã tự tay
thay quần áo cho nàng, “Uống nước trước đi cho thông họng, giọng nàng
khàn hết cả rồi.” Y ngồi xuống kéo vai Hiểu Nguyệt lại rồi nhẹ nhàng đưa chén lên miệng nàng.
Hiểu Nguyệt không nhận lấy chén nước cũng không nhờ tay y cầm để uống, chỉ khẽ quay đầu nhìn khuôn mặt hơi tiều
tụy của y, rất lâu sau mới hỏi yếu ớt: “Tại sao phải đối xử với tôi như
thế? Huynh không giận ư? Không chê tôi không biết tôn trọng nhất quốc
chi quân huynh sao?” Y là một vị vua cao ngạo, vì lẽ đó mà lúc mình xoay người bỏ đi y đã không đuổi theo; bởi sự cao ngạo ấy mà mình có thể dễ
dàng chọc giận y; càng vì sự cao ngạo ấy mà nàng biết hai người không
thể có ngày mai! Nhưng lúc này đây y đang làm gì vậy? Pha trà rót nước,
dụ dỗ liên tục, còn dùng ánh mắt dịu dàng chết người ấy nhìn mình nữa
chứ, nếu ý chí của mình không đủ kiên định thì chỉ e đã chết chìm trong
đó mất rồi.
“Nguyệt nhi, chúng mình đừng cãi nhau nữa được không? Lúc nãy đều do tức giận nên ta mới nói thế, nàng đừng để
trong lòng nhé?” Đàm Văn Hạo một tay cầm chén một tay ôm chặt đầu vai
nàng, cả người hơi run rẩy, y thở dài rồi nhìn nàng đắm đuối, “Uống nước đi đã, rồi nghỉ thêm một lát, ngày mai chúng mình nói chuyện sau được
không?”
Cãi nhau? Hiểu Nguyệt cúi mắt, yên lặng
dựa vào tay y uống từng ngụm nước, có điều trong đầu đang rất hỗn loạn:
từ lúc nhìn thấy y đêm nay mình đã cãi cọ với y rồi, chưa nói được mấy
câu tử tế với nhau, hơn nữa lần nào cũng đều là mình gây sự, hình như
mình rất vô lý làm loạn nên y mới nói mình ngang ngược bướng bỉnh, kiêu
ngạo thô lỗ, nhưng y nào biết tâm sự của mình? Một bọc tâm sự không cách nào nói ra, chỉ đành dùng phương pháp này để giải quyết! “Chuyện hôm
nay, hôm nay quyết, không cần chờ đến ngày mai.” Nghiêng tay đẩy chiếc
chén bên miệng ra rồi khẽ quay lại, “Tôi cũng chẳng muốn cãi cọ làm gì,
đó không phải phong cách của tôi. Giờ tôi đã nói rõ ràng hết rồi, mà tôi chỉ nói một lần thôi.” Sau này cũng ngại nói thêm, nói một lần đau một
lần, cớ gì phải tự làm khổ mình?
Đàm Văn Hạo đặt chén lên bàn rồi lại ngồi xuống nhìn nàng: “Nàng muốn nói gì?” Nàng không phải loại người gây sự
vô lý, càng không phải loại người rảnh rỗi thì thích làm loạn, vì vậy
nàng ầm ỹ với mình nhất định có nguyên nhân.
Hiểu Nguyệt thở nhẹ, thầm tự cổ vũ mình
vì những lời sẽ nói ra sau đây là những lời cả đời nàng chưa từng nói
bao giờ: “Tôi thừa nhận mình rất có cảm tình với chàng, hoặc có thể nói
là tôi rất thích chàng.” Nàng cố gắng giữ cho trái tim không đập như
đánh trống, giả vờ lạnh nhạt, giọng điệu thản nhiên.
Nghe xong Đàm Văn Hạo vui mừng khôn xiết, trong đầu vang vang một câu nói: nàng quả nhiên có tình cảm với mình,
bởi vậy mà khi ở trong hồ nàng đã rất đau lòng và hoảng hốt vì không tìm thấy mình. Y nắm lấy bàn tay nàng một cách dịu dàng mà thật chặt, vừa
chạm vào lòng bàn tay đang định nói thì bị nàng chặn đứng một cách tàn
nhẫn.
“Đừng có phá, nghe tôi nói hết đã.” Hiểu
Nguyệt không từ chối cái nắm tay của y nhưng lại bắt y nuốt lời vào bụng khi chưa kịp nói gì, “Có trời mới biết tôi đã nảy sinh tình cảm với
chàng như thế nào. Có lẽ là tôi đã tự âm thầm nhắc nhở bản thân rằng
chàng không phải tình nhân lý tưởng cũng như người chồng lý tưởng của
tôi thế nhưng tôi lại cứ có cảm giác với chàng! Những tháng không ở
Hoàng cung tôi thường tự hỏi mình xem trọng chàng ở điểm nào. Nói tướng
mạo thì vẻ ngoài của chàng quả thực khiến tôi nhìn một lần đã có thể ghi nhớ, nhưng cùng một kiểu như thế còn có Văn Bác, Tam ca, Ly Lạc, thậm
chí Thu Thánh! Tính ra còn nhiều người nữa cơ, mà với ai tôi cũng nhớ
rất rõ ràng; nếu nói về nhân phẩm thì chàng hoàn toàn không phù hợp với
yêu cầu của tôi: quá nhiều vợ, lợi dụng gia thế của đám vợ lớn nhỏ một
cách vô tâm vô phế, lãnh khốc vô tình, nhìn có vẻ như ân sủng họ vô hạn
nhưng thực chất không cho họ thứ gì, đến tấm lòng cũng không trao cho
họ, kể cả khi con chàng mất đi cũng không thấy chàng tỏ ra đau lòng,
huống hồ một người có thể cường bạo người khác thì nói nhân phẩm tốt gì
chứ? Chỉ có một điểm tương đối được đó là rất hiếu kính với vị Mẫu hậu
trong truyền thuyết của chàng; còn nếu nói đến học lực thì chàng không
thi Trạng Nguyên, thân phận Hoàng Đế là được truyền lại, hẳn là thứ
chẳng qua thi cử gì!
Tóm lại sau khi liệt kê hết những ưu điểm của chàng xong tôi thực sự không thấy được chàng có bao nhiêu ưu điểm
trong khi khuyết điểm thì một đống: bá đạo, cường thế, máu lạnh, xấu
bụng, vô lại…
Nhưng cớ gì mà tôi lại cứ nhìn trúng một
người đầy khuyết điểm như chàng chứ? Tính kỹ ra thì chúng ta là cùng một hạng người, đây mới là nguyên nhân tôi thấy chàng hấp dẫn, tuy tôi
không ngang ngược bằng chàng nhưng chỉ là tôi không thể hiện ra ngoài
thôi; tôi không hiếp đáp ai bởi tôi không muốn tranh giành; tôi máu lạnh khi chấn chỉnh không nể nang cả người cha ruột – Đỗ Khang Vĩnh; tôi xấu bụng vì tôi đã từng muốn lợi dụng Đàm Văn Bác một cách hèn hạ để xuất
cung, sau lại lợi dụng cả Mao Thu Thánh. Có điều vẫn còn một điểm tôi
không giống chàng: tôi không phải một kẻ vô lại, tôi có nguyên tắc của
mình và sẽ không dễ dàng từ bỏ, thế nên sự ương ngạnh của tôi đã làm
chúng ta thường cãi cọ, khiến tôi mất hết hy vọng ở chàng bởi tôi sẽ
không chịu ấm ức mà làm một trong ba nghìn người phụ nữ nơi Hậu cung,
tôi không muốn trở nên giống như họ, ngày nào cũng mong đợi đến lúc
Hoàng Thượng tới sủng hạnh mình, và tôi càng không hy vọng sẽ phải chia
sẻ chồng mình với ai khác! Chồng tôi phải bảo đảm sự trung thành của
chàng với tôi, hôn nhân là đến từ hai phía và rất bình đẳng không ai hơn ai, nếu y không thể tôn trọng tôi, không thể chỉ có một mình tôi thì
tôi thà buông tay, tình nguyện từ bỏ, dù có tiếc nuối thế nào đi nữa tôi cũng sẽ nén hết nỗi đau để cắt đứt mọi tơ tình!” Nói tới đây Hiểu
Nguyệt nhìn thẳng vào mặt Đàm Văn Hạo, quan sát mọi biểu cảm của y. Vẻ
mặt y vẫn bình tĩnh, chỉ có đôi mày nhíu chặt và thầm thở dài trong
lòng, tất cả giúp giọng điệu của nàng càng thêm bình thản:
“Nói chung chàng vĩnh viễn không có khả
năng đạt yêu cầu của tôi và tôi cũng không kỳ vọng gì ở chàng. Trước đây quả thực tôi tưởng rằng có một đứa bé trong bụng mình, nó có thể trở
thành sự ràng buộc duy nhất giữa chúng ta; bây giờ sự thật đã được làm
rõ, hóa ra chỉ là hiểu lầm. Ấy cứ coi như là ý Trời đi vậy, ông Trời đã
để tôi quên chàng thì tôi sẽ làm theo. Vì lẽ đó tôi xin chàng thả tôi
ra, để tôi đi và đừng tìm tôi nữa, cho dù một ngày nào đó tôi lại mất
tích thì chàng cũng đừng xuất cung đi tìm, cho tôi được sống tự do vài
năm nốt những ngày còn lại trên thế gian này là được.”
Nói hết lời xong Đỗ Hiểu Nguyệt bất giác
quay mặt đi nhìn cây nến đang cháy lách tách cùng ngọn lửa đang nhảy
nhót, trái tim chợt cũng chập chờn theo. “Nếu ta cam đoan từ rày về sau
ta chỉ sủng một mình nàng, những người con gái khác trong Hậu cung chỉ
để bày đó thôi thì nàng có bằng lòng theo ta về không?” Rất lâu sau Đàm
Văn Hạo dùng tay nhẹ nhàng quay mặt Hiểu Nguyệt lại đối diện mình rồi
hỏi một cách kiên định.
“Không!” Hiểu Nguyệt khép hờ đôi mắt hòng ngăn cách ý niệm suýt chút nữa bị dao động. “Vẫn tồn tại những mối đe
dọa tiềm năng, tôi vẫn sẽ ăn ngủ không yên.”
Đàm Văn Hạo từ từ buông cằm nàng ra nói một cách bất lực: “Chẳng lẽ chỉ có phế bỏ cả Hậu cung mới khiến nàng bằng lòng ư?”
Hiểu Nguyệt mím môi, ý nghĩ ấy chỉ là tư
tâm của nàng bởi nàng biết rất rõ y sẽ không làm như vậy, thử hỏi trên
thế gian này có Đế Vương nào vì một người phụ nữ mà bỏ qua ngàn vạn giai lệ chốn Hậu cung? “Nếu thật lòng yêu một người thì nên làm cho người đó được vui vẻ chứ không phải khiến người đó suốt ngày đau khổ buồn bã,
sống trong bất an; cũng có thể vì người đó mà làm bất cứ việc gì.” Nàng
không biết vì sao mình còn nói ra những lời này, có lẽ là cho cả hai một cơ hội nữa, một cơ hội tìm kiếm điểm cân bằng giữa hai người.
“Nếu nàng thực lòng yêu ta thì vì cớ gì
không thể chấp nhận sự tồn tại của người phụ nữ khác?” Đàm Văn Hạo hỏi
như thể đó là lẽ đương nhiên, vị Đế Vương vị cũng chỉ biết người khác
phải nhân nhượng mình.
“Tôi chỉ thích chàng chứ vẫn chưa tới mức đời này không có chàng thì không sống nổi hay không có chàng thì phải
tới bước chết đi sống lại! Tại sao tôi phải làm khó mình bằng cách đi
tranh giành ghen tuông với người khác?” Hiểu Nguyệt nói một cách quyết
liệt, chớp mắt rồi chuyển sang vẻ lạnh lùng, “Nói theo cách của chàng,
nếu chàng yêu tôi đến mức không có tôi không được thì chàng sẽ có thể
phế trừ Hậu cung! Nhưng chàng không làm được, nói cách khác là tình cảm
giữa chúng ta chưa đủ sâu đậm, không nhất thiết phải có nhau trong đời,
chàng còn có thể tìm được một người khác tốt hơn tôi còn tôi cũng có thể chính thức đi tìm mùa xuân thứ hai của mình! Tam ca nói rất đúng… Ưm…”
Những lời chưa kịp nói đã bị nụ hôn bất
ngờ của Đàm Văn Hạo nuốt hết. Y cũng không vội vã xâm nhập để thưởng
thức mà chỉ hôn nhẹ liên tiếp lên môi nàng. Dòng điện do ma sát tạo nên
thật ngứa ngáy. Y nghe thấy nàng thở dài yếu ớt mới dịu dàng khám phá
phía bên trong bờ môi ấy, trao đổi từng chút một hương vị của nhau. Nếu
như y vẫn như ngày trước hôn một cách ngang ngược thì nàng sẽ phản
kháng, nhưng nay y lại hôn êm dịu như thế, tinh tế như thế, giống như
muốn làm tan chảy hết mọi lạnh lùng rồi cất giữ như một báu vật khiến
nàng không thể không mềm lòng, gạt đi hết các lớp ngụy trang trong tim,
không thể không đáp lại, tạm thời lún sâu vào đó không thể thoát khỏi.
Mai tới khi cả hai không thở nổi y mới
ngừng hôn và ôm nàng thật chặt, khẽ nói: “Không được nói rời đi, những
ngày không có nàng thực sự rất chán chường. Mặc kệ tính tình của chúng
ta giống nhau cũng được, khác nhau cũng được, ta chỉ biết nàng là độc
nhất vô nhị trên đời này.” Trong mắt nàng mình không chỉ là một vị Đế
Vương mà còn là một con người! Một con người có máu có thịt không khác
gì một người bình thường! “Hãy cho ta thời gian để tìm được điểm cân
bằng cho sự khác biệt giữa chúng ta, bởi ta không thể sống thiếu nàng.”
Một trái tim cao ngạo cũng cần có người đến an ủi, đứng ở nơi cao lâu
ngày cũng hy vọng có người có thể sánh vai.
Hiểu Nguyệt dựa vào ngực y nghe tiếng tim đập, cảm nhận sự thật lòng trong lời nói của y, dần bị mê hoặc trong
tiếng tim đập “thình thịch” ấy, có lẽ có thể thử một lần, để hai người
tìm ra điểm quân bình giữa những khác biệt; một người có tim không phổi
mình đây đợi hơn hai mươi năm mới đợi được duyên phận chiếu cố một lần,
nếu thật sự buông tay thì liệu có phải đợi hơn hai mươi năm nữa mới có
lần thứ hai không? “Được thôi! Nhưng tôi có một điều kiện ——”Hiểu Nguyệt lùi ra khỏi vòng tay Đàm Văn Hạo, mặt không còn đỏ như ban nãy nữa mà
chỉ nở nụ cười nhạt: “Tôi có thể về kinh thành với chàng nhưng tôi muốn
sống ngoài cung đợi chàng giải quyết xong hết đám phụ nữ đó. Tôi không
muốn lại phải giả tạo nói cười với họ thêm lần nào nữa!”
“Không được!” Đàm Văn Hạo lập tức từ
chối, bản thân là vua của một nước, làm sao có thể ngày nào cũng xuất
cung đi gặp nàng? “Những cái khác có thể thương lượng còn cái này thì
không!” Mình đã đồng ý sẽ độc sủng nàng rồi sao nàng còn được voi đòi
tiên, dám đưa ra yêu cầu như vậy?
“Nếu thế thì coi như tôi chưa nói gì
hết!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng ngại phải tiếp tục duy trì với y, liếc thấy có hai bóng người đứng trước cửa thì nói, “Họ đưa nước lên rồi, tôi muốn
tắm. Nam nữ phân biệt, mời chàng ra ngoài cho!” Nước đã được mang lên từ lúc hai người đang hôn nhau, hai bóng người kia có gọi mấy tiếng nhưng
tiếc là họ “bận rộn” quá nên không để ý.
“Nguyệt nhi…..”
“Tôi không thích nói một lời hai lần. Dù
gì thì việc này cũng không thương lượng được! Nếu chàng không xử lý xong đám phụ nữ đó thì tôi sẽ bỏ đi bất kỳ lúc nào.” Không vào cung thì khi
muốn bỏ đi lần nữa sẽ càng thuận tiện. “Tôi đã nói hết lời rồi đấy,
chàng có sự cao ngạo của chàng, tôi cũng có sự kiên trì của tôi!” Cằm
nàng hơi hếch lên, vẻ mặt dứt khoát.
“Được!” Đàm Văn Hạo trầm tư một lát rồi
bỗng mỉm cười đồng ý rất sảng khoái không hề dây dưa, “Nàng nghỉ ngơi
trước đi, ta đi xử lý một việc đã.” Nói xong y liền hôn nhẹ lên trán
nàng rồi đi khỏi một cách hoàn toàn hài lòng.
Đàm Văn Hạo đột ngột hào sảng như thế lại khiến Hiểu Nguyệt sinh nghi, nàng luôn cảm thấy y không phải một người
dễ dàng bỏ cuộc như vậy! Nhưng lúc này nàng không có sức để suy nghĩ
nhiều, vội gọi hai người nọ vào chuẩn bị tắm rửa.